Chap 1
Chuyện xảy ra trong một lần tình cờ, nhóm Brawlers đang đi dã ngoại trong rừng. mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, chợt:
"Dan! Cứu chúng tôi! Dan..."
Dan giật mình quay sang hỏi Shun:
- Cậu có nghe thấy gì không hả Shun?
Shun nhìn Dan vẻ khó chịu:
- Thấy gì là thấy gì?
Dan khựng lại vài giây: "Rõ ràng mình vừa nghe thấy cái gì mà...". Drago từ trong túi Dan chui ra:
- Cậu làm sao vậy hả Dan?
- À, không! Không có gì!_Dan lúng túng.
- Anh Dan nhanh lên! Lạc mọi người bây giờ!_Marucho la lớn.
- Ừ! Anh tới liền!_ "Chắc mình nghe nhầm tiếng gió thôi..."
Cả bọn dừng chân bên một thác nước lớn và đẹp chưa từng thấy, bên dưới còn có một hồ nước. Nước trong hồ mang một màu xanh tự nhiên hiếm thấy...Đột nhiên:
"Đừng! Đừng đụng vào..."
- Phoenix...cô nói gì lạ vậy?_Shun hỏi.
- Tôi có nói cái gì đâu!
"Vậy tiếng nói hồi nãy từ đâu phát ra? Thật kì lạ...chả lẽ mình lẩm cẩm giống Dan rồi sao?"
- Shun! Sao đứng một mình vậy?_Dan ở đâu xuất hiện xô Shun ngã ùm xuống hồ.
Shun nhanh chóng nhảy lên bờ và bỏ đi một mạch.
- Anh Shun dòm lạ quá!
- Ừm! Cậu ấy đâu có dễ bị anh Dan xô té như vậy!_Runo gật gù.
- Em nói vậy là có ý gì hả?
- Là sao? Bộ em nói hông đúng à! Về tốc độ và thực lực anh đâu có bằng anh Shun!_Runo cãi lại.
- Ai nói! Anh hơn hẳn Shun về Bakugan chớ bộ!
...
Trong lúc Dan và Runo đang cãi nhau chí chóe thì...
- Shun! Lúc nãy cậu suy nghĩ cái gì quan trọng lắm phải không?
- Sao cô hỏi vậy Phoenix?
- Vậy nếu không sao lại để bị ướt như chuột lột thế này...
- Này, tôi không giỡn với cô đâu!
- Shun!!! Chờ tớ với...
Shun quay lại và bất ngờ khi thấy Alice đang đuổi theo mình.
- Hộc! Hộc!...cậu đi nhanh quá à!
- Có chuyện gì?
- Khăn nè! Lau cho khô đi!_Alice đưa Shun.
- Không cần phải làm vậy đâu!
Alice ngừng lại, nhìn Shun chăm chú.
- Gì nữa?_Shun khó chịu.
- Sao cậu để bị té vậy? Bộ đang suy nghĩ chuyện gì hả?...có phải là.....giọng nói lạ phát ra từ khu vực hồ nước không?
- Bạn cũng nghe được à?
- Ừ! Tại mình tưởng là tiếng gió lùa qua cây thôi...
- ... "Chuyện này lạ đây! Dan, Alice và mình đều nghe thấy! Chắc chắn không phải ảo giác!"_Shun lại tiếp tục suy nghĩ.
- Thôi, mình về đi! Mắc công mọi người lại tìm!
Đang trên đường trở về thì:
- Shun! Alice! May quá, tìm đươc hai bạn rồi!
- Có chuyện gì vậy Julie?
- Hai bạn có gặp Runo không?_Julie hốt hoảng.
- Không! Làm gì có!_Shun khẳng định.
- Tự nhiên một trận sương mù ập đến làm mọi người lạc nhau cả, Runo tới giờ còn chưa tìm được..._Julie lo lắng.
- Dan đâu?
- Anh Dan chạy đi tìm Runo rồi!
Không nói gì thêm, Shun chạy một mạch về hướng thác nước. Julie nói quả không sai, bốn bề đều là sương mù giăng tứ phía chẳng biết đường đâu mà lần.
- Shun...chờ tớ..._Giọng Alice vang lên giữa đám sương mù.
- Quay về đi! Không khéo lại bị lạc bây giờ!_Shun la lên.
- Cậu ở đâu vậy, Shun???
Alice giờ đang đứng rất gần Shun nhưng cô lại không hề nghe thấy giọng nói của cậu.
"Lạ thật! Sao Alice lại không nghe thấy mình chứ! Hay tại màn sương mù này...Vô lí! Mình rõ ràng có thể nhìn thấy cô ấy mà!"
Đang loay hoay tìm Shun thì:
"Soạt!"
- Á á...
May thay Shun kịp chụp lấy tay Alice nếu không cô bé đã bị rơi xuống vực thẳm rồi...
- Alice...Có sao không? Bám chắc vào!
- Cậu nói gì vậy Shun? Sao tớ chẳng nghe được gì cả?_Alice ngơ ngác.
Bỗng Shun thấy tay của Alice từ từ biến thành trong suốt rồi nhòe dần khiến cậu không thể chạm vào được nữa...Cô bé bị rơi vào màn sương mù dày đặc...
- Alice!!!!!!
.........................
- Hơ! Đây là đâu?
Runo tỉnh lại trong một căn phòng lạ trang trí toàn một màu trắng toát với rèm và pha lê trong suốt, cạnh cô bé là một cô gái ăn mặc như người hầu:
- Công chúa! Người tỉnh rồi!
- Hả? Ai là công chúa?_Runo ngơ ngác.
- Người không là công chúa thì còn ai vào đây nữa...
"Trời đất! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này!"
- Cô chủ tỉnh rồi!_Tigres chui ra.
- Tora? Vậy...còn mọi người đâu?
- Tôi không biết!
Runo bật dậy định ra ngoài thì bị một đám người chặn lại, trong lúc hỗn loạn cô bé lỡ làm Tigres rơi xuống cửa sổ...Tigres la lớn:
- Cô chủ cứ tạm thời ở đây! Tôi sẽ đi tìm Dan và Drago...họ sẽ có cách cứu cô ra!
Nói rồi Tigres lăn về hướng rừng thông rồi biến mất.
- Tora!!!!
...........................
Nói về Dan, cậu ta vẫn còn lang thang trong rừng tìm Runo thì...... "Bịch!". Dan không hiểu sơ ý thế nào đã bị té xuống cái hố to đùng gần đó.
- Ui da! Chắc vỡ bàn tọa mất!_Dan nhăn nhó.
- Cho đáng đời cậu! Đi tìm người mà lại lo ngước mặt nhìn trời...tìm sao bắc đẩu hay gì?_Drago bực bội.
- Bắc đẩu cái đầu của anh! Tại sương mù dày đặc nên tôi không thấy cái hố trước mặt chớ bộ!_Dan la làng, vang cả lên trên miệng hố.
Sương mù càng ngày càng dày đặc làm Dan cảm thấy ớn lạnh.
- Kiểu này chắc lạc mọi người rồi!
Dan và Drago bắt đầu kiếm đường để leo lên. Lạ thay, trong cái hố đó hiện lên một con đường hầm tối đen như mực. Drago nói:
- Đằng nào cũng lạc rồi! Vào đó thử xem sao!
- Ừ!
Càng đi sâu vào trong, không khí càng nặng nề đáng sợ.
- Dan, cẩn thận! Hình như có sát khí đâu đây..._Drago lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ.
- Không có gì đâu mà! Anh đa nghi quá đấy...Nhìn tôi nè! Có gì đâu?
Dan quay người lại đi giật lùi, nghênh mặt lên ra vẻ tự cao, bỗng cậu nghe có cái gì nong nóng đang thổi phà phà vào lưng mình.
- Dra...Drago...ca...cái gì sau lưng tôi...vậy?
Hai người quay lại và bắt gặp một cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào họ, nó rít lên từng tiếng như muốn phá tan tành cả cái hang. Dan nói nhỏ với Drago:
- Tôi đếm nha!............1............2...........3.......Chạy!!!!!!!
Dan dốc hết tốc lực chạy bán sống bán chết rồi lại....... "Binh!" một cái (vấp cục đá), té đập mặt xuống bất tỉnh nhân sự....
.............................
- Dan! Dậy mau! Có tin tôi tung cước vào mặt cậu không hả?
Nghe tiếng oang oang của Drago, Dan bực bội bật dậy như cái lò xo, phản pháo:
- Hay quá ha! Cái chân anh dài có cỡ chừng 0.75cm mà dám tung cước tôi! Anh rảnh quá!...........mà..........ủa......???
- Gì?
- Đây là đâu? Sao dòm giông giống Vestroia....
- Ờ há! Cậu nói tôi mới để ý!
Đột nhiên phía trước có một đoàn người ngựa rầm rập tiến tới, tên dẫn đầu la lên:
- Thấy rồi! Đừng để nó chạy trốn!
Hoảng hồn, Dan lại tiếp tục co giò bỏ chạy:
- Chuyện gì xảy ra vậy Drago? Sao cứ phải chạy hoài như vậy chớ?_Dan mếu máo.
Thấy Drago vẫn yên lặng, Dan thúc giục:
- Drago, anh nghĩ ra cách gì chưa? Nhanh lên! Chạy hoài mệt wá!!!!!!!!!
- Im đi! Đừng có hét vào tai tôi chứ!_Drago bắt đầu nổi cáu.
Chạy vòng vo một hồi lâu, Dan và Drago bị bọn họ dồn đến đường cụt, không thể thoát ra được.
- Mau tung tôi ra đi! Tôi nghĩ nếu nơi này đúng thực là Vestroia thì không cần dàn trận thẻ bài tôi vẫn có thể biến hình được!
- Nhưng lỡ không phải thì sao?
- Cứ tin tôi đi!
Hết cách, đuối lí với Drago và đang bị dồn vào đường cùng, Dan đành đánh liều tung Drago ra. Vừa chạm đất, một luồng hơi lửa từ bên dưới bao trùm lấy Drago và giúp cậu ta biến hình.
- Đúng như mình nghĩ!
- Anh tuyệt lắm Drago!
Quay sang bọn người kia:
- Bây giờ ta sẽ cho các người nếm mùi...thịt xiên nướng do đầu bếp Drago trổ tài!
" Đâu có cần giới thiệu như vậy....Dan đúng là hết thuốc chữa!"_Drago thở dài.
- Đúng rồi! Đúng là họ rồi!_Bọn người đó la lên.
Sau đó họ đồng loạt cúi rạp người trước mặt Dan và Drago:
- Chúng tôi xin nghênh tiếp người thưa hoàng tử!
- Cái gì??????_Dan kinh ngạc.
- Cậu là.........hoàng tử?_Drago quay sang Dan.
Dan(ngu luôn).
- Có thật không đó?_Drago nghi ngờ.
- Bẩm, đúng vậy thưa.......thần thú hộ mệnh Pyrus!
- Trời! Chắc tôi ói chết mất!_Drago tròn mắt.
"Chuyện gì nữa đây trời!!!!"_Dan bối rối.
..........................
- Mọi người đâu hết cả rồi? Trả lời mình đi! Dan, Runo, Marucho, Julie......Shun!!!
Trong bóng tối mịt mờ bao vây Alice, một bóng người bước ra nhìn cô bé chằm chằm.
- Shun...phải cậu đó không?
Cái bóng ấy không nói không rằng, xoay lưng đi mất dạng. Alice vội đuổi theo cái bóng đó.....dọc đường đi hiện lên những kí ức đẹp đẽ từ khi cô bé còn nhỏ mà dường như Alice đã quên mất.
..........................
- Hic! Hic!
- Bạn làm sao vậy?
- Mình...bị...lạc mất ông mình rồi!
- Khăn nè! Bạn lau nước mắt đi!
- ...
- Sao bạn bị lạc?
- Hôm nay...là ngày đầu ông đưa mình sang Nhật Bản. Đang đi, mình thấy cây này nở hoa đẹp quá nên đứng lại xem một chút....rồi...
- Rồi bạn lạc hả?
- Ừ...hic...
- Khóc không giúp được gì đâu! Nín đi!
Cậu bé cúi xuống nhặt một bông hoa anh đào vừa rơi xuống đất, cài lên mái tóc dày của cô bé. Dường như đã quên đi nỗi buồn, cô bé lau vội hai hàng nước mắt và nở nụ cười.
- Bạn cười nhìn dễ thương lắm!
- Vậy hả?
- Ừm!
Cậu bé cũng đáp lại bằng một nụ cười thật hiền lại rất chính chắn, trông chẳng giống một chú nhóc tí nào.
- Bạn chờ mình một chút!
Cậu bé đó bỗng chạy đi. Năm phút sau cậu quay lại, trên tay là nhánh anh đào rất đẹp.
- Cho bạn đó!
- Cảm ơn bạn! Đẹp quá à!
...
- Alice! Cháu đâu rồi? Alice!!!
- Ông nội!
- Vậy là tốt rồi! Tớ về trước nha!
- Bạn không ở lại chơi thêm chút nữa sao?
- Mẹ và ông đang chờ mình ở nhà! Hẹn gặp lại nha, Alice...à không...Sakura!
Cô bé nhìn theo bóng cậu bé chạy khuất dần sau hàng anh đào, nó ngước lên hỏi ông:
- Sakura là gì vậy ông?
- Nó có nghĩa là hoa anh đào đó cháu, chắc cậu bé đó ví cháu như loài hoa mùa xuân này...
"Tiếc quá! Mình quên béng mất việc hỏi tên bạn ấy mất rồi.......Cảm ơn bạn nhiều lắm! Mong sau này, sẽ có ngày gặp lại..."
Alice nhắm mắt lại nghĩ thầm, tay còn ôm nhánh anh đào nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro