Chap 2
- Cô chủ! Cô chủ!
- Ơ.....Hydra.....
Alice gượng dậy nhưng dường như đầu cô bé vẫn còn choáng váng. Đến khi định thần lại cô mới cảm thấy rùng mình khi xung quanh Alice là một không khí lạnh lẽo, không có lấy ánh mặt trời. Cô bé hoảng sợ lùi lại thì chạm phải một vật gì đó, Alice từ từ quay lại nhìn,....toàn là những bộ xương, hóa thạch của các Bakugan xấu số nằm vương \"\"\".
- Hydra! Đây là đâu.....sao...đáng sợ quá!_Alice nói với giọng ngắt quãng.
- Đây chắc là vùng đất chết rồi! Cô chủ đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!
"Chắc có lẽ Hydra nói đúng! Biết là vậy nhưng sao mình vẫn thấy...bất an...không biết mọi người giờ này ra sao rồi!"
Alice nhắm mắt lại, chắp 2 tay lên trước ngực cầu nguyện để xua tan đi nỗi sợ hãi tràn ngập trong tâm trí cô bé. Chợt cô nghe có cái gì đó chạm nhẹ vào vai mình. Tuy rất sợ nhưng Alice vẫn cố mở mắt ra...đó là Hydra.
- Không sao đâu! Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô mà! Tôi sẽ mãi ở bên để bảo vệ cô....cho tới lúc chết...
- Hydra...cám ơn!_Alice nở nụ cười
Ngừng được một lúc lâu, Hydra lại tiếp:
- ...cho nên...cô chủ phải mạnh mẽ lên! Cô vẫn còn những người bạn của mình mà...
- Ừ!
Nói rồi Hydra xoay lưng biến hình.
- Cô chủ! Chúng ta đi thôi!
Alice leo lên lưng Hydra và tiếp tục một cuộc hành trình mới đi tìm lại chính bản thân mình.
Trong bóng tối tại nơi mà Alice vừa đi qua, có một bóng người theo dõi từng cử chỉ, hành động của cô bé.
- Xong 3 đứa rồi! Chỉ còn lại 3 đứa kia nữa thôi!
Nói rồi cái bóng ấy biến mất, để lại nụ cười đầy ẩn ý.
......................
- Ái da! Đau đầu quá đi thôi!.......Ủa? Mà đây là đâu vậy cà?
Thấy Julie tỉnh dậy, Golem mừng rỡ nhảy tới:
- Julie! Cô tỉnh rồi sao? Làm tôi lo quá!
Julie hốt hoảng nhìn quanh, không có một ai. Cô liền cầm Golem lên hỏi dồn dập:
- Mọi người đâu cả rồi, Golem? Còn anh Dan nữa...anh ấy đâu????
- Cô hỏi tôi cũng bằng không...lúc tỉnh lại tôi chỉ thấy có Marucho và Predator...còn mấy người khác thì.....làm sao tôi biết...
- Vậy Marucho đâu?_Julie tiếp tục nhìn quanh.
- Cậu ấy đi lấy nước rồi...
Vừa lúc đó thì Marucho và Predator về tới. Cậu bé thở hồng hộc, đưa cho Julie chai nước mới lấy về:
- Chị tỉnh rồi hả? Uống nước cho đỡ mệt nè!
- Cảm ơn em, Marucho!_Julie đón chai nước từ tay Marucho, cô hỏi tiếp_Mọi người đâu rồi...còn đây là đâu?
Marucho nghe vậy liền gãi đầu:
- Em thiệt hông biết nói sao với chị bây giờ nữa...lúc em tỉnh lại thì chỉ thấy chị và Golem thôi à! Mọi người chắc bị lạc 4 phương 8 hướng mất rồi...
- Vậy thì còn ngồi đây làm gì! Chúng ta nhanh chóng đi tìm mọi người thôi!
Julie đứng dậy kéo Marucho đi, hướng về một nơi mà chính họ cũng không biết là nơi nào...
.........................
- Phoenix! Hình như ta bị lạc tới một chỗ khác nữa rồi thì phải!
- Hình như là vậy...không khí âm u, lạnh lẽo hơn khi nãy rất nhiều..., hay là tôi thử bay lên xem sao!
- Có chắc là cô biến hình được không?
- Không thử sao biết!
Phoenix nhảy khỏi vai Shun và cố gắng tập trung biến hình, cũng giống Drago lần trước...lần này, một cơn lốc vây lấy Phoenix và giúp cô biến hình.
- Được rồi! Shun, ta đi nào!
Shun phóng lên lưng Phoenix, cô lấy đà rồi bay vụt lên không trung. Từ trên cao nhìn xuống, Shun bất ngờ khi thấy có những hàng cây chạy dài nối với nhau thành hình biểu tượng của gió_Zephyros.
"Chả lẽ nơi này chính là...."
- Shun...nơi đây hình như chính là Vestroia...cậu có nghĩ giống tôi không?_Phoenix lên tiếng.
- Tôi cũng nghĩ vậy....nhưng lần trước khi tôi tới Vestroia thì làm gì có rừng cây như thế này....
- Cậu nói cũng có lý! Vậy thử làm một vòng nữa xem sao...
Phoenix bay cao hơn nữa, vượt qua tầng mây dày. Ở đây 4 bề chỉ toàn là mây, không có gì khác.
- Chẳng có gì là lạ cả! Ta xuống nghỉ được chưa Shun?
- Khoan đã! Tôi thấy có cái gì đó ở bên kia...cái chấm đen đó đang tiến đến gần chúng ta, càng lúc càng nhanh!_Shun chỉ tay về hướng mà cậu thấy cái chấm đen.
Shun và Phoenix đứng yên một chỗ để nhìn cho rõ. Đến khi nó bay vụt qua thì Shun mới nhận ra, cậu gọi với theo:
- Alice! Hydra!!!!
- Shun..._Alice quay đầu lại.
Hydra cũng chuyển mình bay ngược lại:
- Sao 2 người lại ở đây?_Hydra hỏi
- Câu đó phải để chúng tôi hỏi mới đúng!_Phoenix nói.
- Thôi! Có chuyện gì thì cứ xuống đất đã rồi nói tiếp_Shun xua tay
Shun và Phoenix bay xuống trước, Alice và Hydra theo sau. Phoenix lén nhìn Shun, hỏi:
- Cậu...vui lắm có phải không?
- Ừm! Thiệt may quá! Alice vẫn bình an vô sự!_Shun khẽ cười.
...........................
- Công chúa à, đừng có qua bên đó! Nguy hiểm lắm!
- Có cái gì mà nguy hiểm?_Runo hỏi cô người hầu.
- Bên đó là Cổng Nova! Cô không qua được đâu!
- Cổng Nova?_Runo càng tò mò hơn.
- Đó là cổng thông với đất nước Nova! Mỗi đất nước đều có 5 cánh cổng như vậy...nó là thông đạo ngắn nhất để đến bất kì 1 nước nào ở Vestroia...
- Vậy hả? Cám ơn nhá!
Nói rồi Runo lấy hết sức chạy thật nhanh, xuyên qua cánh cổng rồi mất hút.
.........................
Ở Nova lúc đó là buổi trưa, trời nóng gấp 5-6 lần ở Luminoz, điều đó càng khiến Runo thêm bực bội:
- Nóng chết đi được mà! Anh Dan mà ở đây chắc cũng bị nướng chín mất rồi! Trời ơi là trời!!!!!!!!
- Ai cho nhà ngươi la hét ở đây hả?
- Miệng của ta, ta có quyền chớ! Can dự gì đến ngươi!
- Lính đâu! Bắt con nhỏ này lại giao cho hoàng tử xử lí!
Dan lúc này không khác gì một tù nhân, chỉ khác là nơi nhốt cậu là một lâu đài lớn, có hệ thống cách nhiệt nên cũng dễ thở được phần nào. Bỗng có một tên lính chạy vào bẩm báo.
- Giờ muốn gì đây?_Dan bực bội.
- Bẩm! Có con nhỏ ngoài kia cứ la hét gọi tên người! Chúng thần đã bắt được nó! Xin hoàng tử định đoạt...
- Trông như thế nào?_Drago hỏi.
- Tóc dài màu xanh dương nhạt cột thành 2 chùm ở 2 bên ạ!
- Runo!!!!_Dan reo lên.
Cậu lập tức phóng ra ngoài tìm Runo. Lúc bắt gặp cô bé đang bị 2 tên lính lôi đi, Dan la lớn:
- Thả ra ngay! Cô ấy là bạn ta mà!
- Anh Dan!!!
Runo mừng rỡ nhào tới ôm chầm Dan làm cậu vừa bất ngờ vừa đỏ hết cả mặt. Dan bối rối:
- Có gì...từ từ nói...sao....làm vậy....nghẹt thở!
Runo giật mình đẩy Dan ra. Im lặng một hồi, cô bé ngước lên hỏi:
- Anh...có gặp Tigres không vậy?
- Có! Cậu ấy vẫn chưa tỉnh....đang nằm trong ấy đó!
Dan kéo Runo vào lâu đài và chỉ vào phòng to nhất. Trong đó, một con cọp trắng đang nằm mê man, miệng không ngừng kêu tên Runo (chắc do bị sảng).
- Lúc anh và Drago gặp Tigres, mình cậu ta dính đầy thương tích...sau khi đem vào chữa trị, cậu ta lên cơn sốt và tới giờ vẫn chưa tỉnh_Dan cúi đầu nhìn Tigres.
- Tora!!!!_Runo lao vào ôm lấy Tigres_Tôi đã ở đây rồi...anh làm ơn tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà...
Nhìn Runo khóc, nước mắt rơi lã chã...Dan định lại gần thì Drago cản:
- Đây là chuyện của bọn họ! Tốt nhất ta nên để họ yên tĩnh thì hơn...
- Anh nói đúng, Drago..._Dan nhìn Runo lần nữa rồi quay lưng bước ra ngoài.
"Cầu mong Tigres sớm bình phục..."
................................
Ngày hôm sau, đang ngủ thật ngon lành trong chiếc chăn ấm thì Dan nghe có tiếng Runo hét thất thanh. Cậu vội tung chăn nhảy ra khỏi giường, chạy thật nhanh đến phòng Tigres, thấy Runo, Dan liền hỏi:
- Chuyện gì? Có chuyện gì sao Runo?
- Tora...Tora-chan...mất tích rồi..._Runo ôm mặt khóc nức nở.
- Cậu ấy bị thương nặng như vậy thì có thể đi đâu được chứ?_Drago hoài nghi.
Chợt Runo đứng phắt dậy, cô bé xô Dan ra và chạy ào ra ngoài, miệng kêu tên Tigres liên tục với nỗi thất vọng. Dan bần thần nhìn theo bóng Runo chạy khuất dần mà không biết phải làm gì, cậu quay sang hỏi Drago:
- Tôi chỉ là 1 tên bất tài...đúng như vậy không?
- Không đâu!_Drago khẳng định_Mau đuổi theo cô ấy đi!
Dan nhìn Drago rồi đứng dậy chạy theo Runo, cậu không hay biết là có 2 bóng người đang theo dõi mọi hành động của cậu một cách chăm chú:
- Bây giờ tấn công được rồi chứ?_Một bóng người nói khẽ.
Cái bóng còn lại nở một nụ cười ma mãnh:
- Được! Đánh con nhỏ kia cho ta! Nhưng cứ chờ 1 chút đã...đừng có vội...
................................
- Hơ....
- Cô chủ! Chuyện gì vậy? Người cô run lên rồi kìa!_Hydra nhìn Alice vẻ lo lắng.
Shun đang đi đằng trước, nghe vậy cậu liền quay đầu xuống hỏi:
- Có sao không?
- Không! Không có gì đâu!_Alice lắc đầu_Chỉ là....
- Sao vậy?_Shun và Phoenix bắt đầu lo lắng theo.
- Mình linh cảm...có chuyện gì đó không tốt....
Shun nhìn Alice dò xét, cậu có vẻ không tin cho lắm. Nhưng sau đó cậu lại bảo Phoenix:
- Cô có thể biến hình lúc này không?
- Được chứ! Nhưng để làm gì?
- Chúng ta bay lên cao thám thính tình hình xem sao...
Phoenix tuy còn hơi nghi ngờ nhưng vẫn biến hình, Shun nhảy lên lưng Phoenix, cả 2 nhanh chóng bay vụt lên cao...hút khỏi tầm mắt của Alice và Hydra.
- Shun! Cậu tin lời Alice à..._Phoenix dè dặt.
- Một phần do trực giác thôi! Tôi tin Alice không nói dối...vì tôi cảm thấy...Dan sắp gặp nguy hiểm...
- Sao cậu biết?
- Thì là trực giác mà!_Shun cười.
Phoenix lấy làm lạ, cô chưa bao giờ thấy Shun cười hiền như vậy kể từ trước tới giờ...
- Cô đừng ngạc nhiên! Tôi và Dan là bạn chí thân từ thuở nhỏ...lẽ nào lúc cậu ấy gặp nguy hiểm mà tôi lại không hay không biết chứ!
- Ừm! Cậu nói cũng có lí...
...................................
Lúc bấy giờ Julie và Marucho vẫn còn lang thang đi tìm mọi người, dường như họ đã thấm mệt.
- Chị Julie ơi...còn nước không vậy?_Marucho vừa thở vừa lau quệt mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Julie lấy chai nước ra dốc ngược xuống, thở dài chán nản:
- Hết rồi! Không còn một giọt nào nữa...
- Tôi mệt quá!...._Predator thều thào.
- Phải rồi! Cậu thuộc tính thủy, nếu mất nước thì không khéo sẽ..._Golem lên tiếng.
Dường như không còn sức lực để đi tiếp, cả bọn ngồi phịch xuống, thở hồng hộc. Marucho và Predator đã chịu không nổi, nằm lăn xuống đất ngất xỉu.
- Marucho! Cố thêm chút nữa đi...đừng...ngủ vào giờ này...chứ...
Giọng Julie đứt quãng, cô bé cũng dần mê man, không còn biết gì nữa...đến khi tỉnh dậy......
..............................
- Hả? Chỗ này là chỗ nào? Thiên đường hay địa ngục?
Golem lên tiếng:
- Lại là một nơi kì quặc!
Xung quanh bọn họ hiện giờ cứ như một thủy cung dưới đáy biển, đẹp nguy nga lộng lẫy...sáng rực giữa đại dương bao la với hàng ngàn tôm cá, san hô đủ màu sắc tập trung sinh sống. Julie vội lay Marucho dậy:
- Marucho! Dậy mà xem nè! Dậy nhanh đi!!!!
- Ưm...tới nhà rồi hả chị Julie..............hả?.....WHOA!!!!!!!
- Đây là đâu vậy nè?_Predator ngạc nhiên.
Bỗng có một giọng nói chen vào:
- Các bạn tỉnh rồi à!
Julie và Marucho giật mình quay lại nhìn, một cô gái với mái tóc xanh nước biển, ăn mặc như hoàng tộc thời xưa đang nhìn họ vẻ trìu mến. Không đợi hỏi thêm, cô gái ấy đã tự giới thiệu:
- Các bạn đang ở điện thờ dưới nước của vương quốc Aquos, còn tôi chính là thánh nữ canh giữ nơi này!
"Chị ấy đẹp quá à!"_Marucho ngơ ngác.
Cô gái ấy tiến lại gần 2 người, cúi xuống vừa nhìn Marucho vừa nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cậu bé, nói thầm:
- Trông em giống quá!
- Giống?????_Marucho ngạc nhiên.
- Em rất giống với hoàng tử của vương quốc chúng tôi....500 năm về trước...
- CÁI GÌ?????? 500 NĂM HẢ??????_Cả bọn hết hồn.
Đôi mắt cô gái ấy chợt thoáng nỗi buồn...
- Chị....đã....
- Phải! Thực ra chị đã chết lâu lắm rồi...vào cái ngày vương quốc này mất đi hoàng tử...mọi thế lực đã hoàn toàn xâm chiếm và biến cả thế giới xinh đẹp mà chúng tôi đang sống trở thành một địa ngục...chỉ còn có nơi này và một số điện thờ thần linh khác là vẫn tồn tại đến ngày nay....
- Vậy nơi này....
Cô gái quay đi không nói. Lát sau, cô đem vào một quả cầu thủy tinh màu xanh ngọc rồi lẩm bẩm nói cái gì đó, tức thì có hình ảnh hiện lên trên quả cầu. Marucho nghiêng qua để nhìn cho rõ:
- Á! Anh Dan kìa! Có cả chị Runo nữa!
- Họ là bạn của các vị à...
- Đúng rồi! Bây giờ họ đang ở đâu vậy?_Julie nôn nóng.
- Ở Nova-Vương quốc của lửa...Bọn họ...sắp gặp nguy hiểm rồi, các bạn phải tới nhanh lên mới được!_Cô gái thúc giục.
Nói rồi cô chỉ về cánh cửa chạm trổ hình con rồng ở cuối gian phòng, nói:
- Đi qua cánh cửa đó sẽ tới được Nova...các bạn đi nhanh đi!...không khéo...
Julie và Marucho vội cảm ơn cô gái đó rồi vội vã chạy qua cánh cửa. Marucho sực nhớ ra điều gì, cậu ngoái đầu lại nhìn cô gái, hỏi:
- À, quên! Chị tên gì vậy?
- Tettra!_Cô gái mỉm cười.
- Cảm ơn chị Tettra! Hẹn gặp lại chị!_Marucho chạy mất hút qua cánh cổng.
Tettra lặng lẽ nhìn theo, cô lấy trong người ra tấm hình một cậu bé giống hệt Marucho:
- Đã có một "hoàng tử" khác thay em bảo vệ Aquos, em có thể yên nghỉ được rồi...em trai của chị...
Cả người Tettra dần dần biến mất trong không khí....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro