CHƯƠNG 5: THỬ LỬA

Buổi sáng hôm sau bắt đầu với tiếng rít của bánh xe cao su trên mặt đường nhựa và mùi xăng sống từ những thùng hàng đổ dồn vào kho bãi. Thanh lái xe, Bi ngồi phía sau, ánh mắt sắc như dao, quan sát mọi ngóc ngách qua cửa kính mờ bụi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Bi chính thức được tham gia.

Thanh không nói nhiều. Cô chỉ ra hiệu: mắt không nhìn vào ai quá ba giây, tay luôn giữ trong túi áo khoác, và nếu có biến, ưu tiên thoát thân. Giữa bọn buôn vũ khí và tàn sát, dạy sinh tồn lại dễ hơn dạy tin người.

Hàng đến trễ. Bi đứng tựa cột trụ, ngón tay gõ nhịp trên báng dao trong túi áo. Thanh đứng cạnh, dáng thản nhiên như thể đang chờ xe buýt. Nhưng ánh mắt thì luôn quét nhanh, thẳng và sâu.

"Có vẻ như hôm nay tao và mày sẽ phải dạy ai đó cách đúng giờ là gì." Thanh nói nửa đùa nửa thật.

Bi cười mím. "Nếu họ không biết, chắc cũng không còn cơ hội học lại."

Một chiếc xe tải trờ tới. Sáu gã đàn ông nhảy xuống, vai xăm trổ, mắt láo liên. Một tên tiến lại gần, giọng khàn:

"Thanh, nghe nói mày có thêm đệ tử mới?"

Thanh không đáp. Cô chỉ liếc sang Bi, như một lời ngầm: Mày xử đi.

Bi bước lên. "Giao hàng trước, rồi nói chuyện sau."

Tên kia nhướn mày. "Ghê vậy. Con nhỏ có biết luật không?"

Bi không trả lời. Thay vào đó, cô móc ra một lưỡi dao nhỏ, lia nhanh —cắt nhẹ tay hắn, đủ để máu rỉ.

"Giờ thì biết chưa?"

Cả bọn sững lại. Thanh bật cười khẽ, lắc đầu: "Tao bảo rồi. Nó không phải loại để trêu."

Giao dịch diễn ra suôn sẻ sau cú dằn mặt đó. Nhưng đêm về, Bi ngồi một mình bên cầu thang gác mái. Thanh bước tới, trên tay hai lon bia.

"Uống không?"

Bi lắc đầu. "Em chưa đủ tuổi."

"Ở đây không ai đếm tuổi. Chỉ đếm vết sẹo."

Bi ngước nhìn cô. "Chị có bao nhiêu?"

Thanh cười. "Đếm không xuể. Nhưng có một vết... chưa lành."

Cô kéo áo lên, để lộ một vết sẹo dài ngay hông. "Từ lần đầu tao giết người. Người đó không đáng chết. Nhưng tao không còn lựa chọn."

Bi nhìn vào vết sẹo, rồi nói nhỏ:

"Em có vết khác. Không phải do dao. Mà do sinh ra."

Cô siết nhẹ mép áo mình. Rồi hạ giọng:

"Chị biết mà, phải không? Em không giống những đứa con gái khác."

Thanh im lặng một lát. Rồi gật đầu. "Bi, tao chưa từng coi mày là thứ sai trái. Cơ thể mày, cái cách mày sống – không cần phải giải thích với ai hết. Nhưng nếu mày chọn ở lại, chọn đi tiếp con đường này... thì cũng phải học cách tha thứ cho chính mình trước."

Bi nhìn cô, đôi mắt dịu lại. Cô chưa bao giờ nghe ai nói câu đó. Càng chưa từng tin một người có thể nhìn cô mà không thấy sự kỳ quặc. Nhưng Thanh —bằng một cách nào đó — chưa từng khiến cô thấy mình lạc loài.

Trong đêm gió thốc bên cầu thang gỉ sét, hai người phụ nữ — một mang quá khứ rỉ máu, một mang thân thể không thuộc về chuẩn mực — ngồi cạnh nhau. Không nói thêm lời nào.

Nhưng yên lặng cũng là một dạng gắn bó.

(Hết chương 5)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro