Chương 4
Trong suốt tiết học, tôi không nói chuyện với Dương, và sau lần bắt tay đó, cậu ta cũng chẳng bắt chuyện lại với tôi. Minh Dương đúng là thông minh, không chỉ giỏi toán mà còn học tốt tất cả các môn khác. Thêm vào đó, với khuôn mặt sáng sủa và cách giao tiếp cuốn hút, cậu ta nhanh chóng hoà nhập với lớp. Đặc biệt, thằng Quân nhìn Dương với ánh mắt sáng ngời, giống như nó vừa phát hiện ra thần tượng. Cái thằng mà trước đây lúc nào cũng vênh váo, nhìn tôi với nửa con mắt, giờ đây lại tôn thờ thằng Dương như thần thánh.
Nếu mày thích, thì tao nhường chỗ ngồi cạnh thần tiên này cho mày luôn! Trong khi cả lớp đều có thiện cảm với Dương, chỉ có tôi là không thể chịu nổi hắn. Đối với tôi, thằng Dương như một con quỷ đội lốt thiên thần.
Tôi quyết định chia sẻ nỗi lòng này với mấy đứa bạn thân. Con Thanh gật đầu tỏ ra đồng cảm, tôi phấn khởi nghĩ cuối cùng cũng có một đứa hiểu tôi:
"Tao cũng thấy thằng Dương có vấn đề."
Tôi vội vã quay sang nhìn Thanh, lòng đầy hy vọng. Nhưng rồi nó tiếp tục:
"Vấn đề là nó quá đẹp trai. Cái mặt hái ra tiền đấy mày ạ! Mày có biết bao nhiêu đứa lớp D2 cứ lượn lờ qua lớp mình chỉ để ngắm nó không? Tao còn nghe bọn nó so sánh Dương với nam thần khối mình, Duy Anh, và kết luận rằng Dương còn đẹp hơn cả Duy Anh nữa."
Tôi thất vọng nhìn qua con Trang, hy vọng rằng nó sẽ đứng về phía tôi. Nhưng Trang cũng chỉ thở dài rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Tao biết mày có thành kiến với nó vì chuyện nó tố cáo mày, nhưng Hân ơi, mày còn phải ngồi cạnh nó một tháng nữa. Chung sống hoà thuận một chút chẳng phải tốt hơn à?"
Tôi tuyệt vọng, chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, và vô tình bắt gặp ánh mắt của mấy bạn nữ đang lượn qua lớp chỉ để ngắm thằng Dương. Bộ nó đẹp trai tới mức đó thật sao? Tò mò, tôi quay sang con Thanh hỏi:
"Thằng Dương đẹp trai tới vậy hả mày?"
Con Thanh nhìn tôi với vẻ bất ngờ:
"Mày hỏi tao làm gì? Nhìn mà không biết à?"
Tôi lắc đầu:
"Tao chả thấy đẹp."
Con Thanh quàng tay qua cổ tôi, miêu tả rất chi tiết:
"Mặt thằng Dương sắc sảo và hài hoà, nhìn cái mũi nó kìa. Tao thề là nếu không có căn thì cũng không đập đi xây lại được cái mũi vừa cao vừa thẳng như thế đâu. Còn đôi mắt hai mí, nó có hồn cực kỳ. Tóm lại là, nếu tâm lý không vững, chỉ cần nhìn phát là bị hút hồn ngay."
Tôi vẫn chưa bị thuyết phục, cười hỏi lại:
"Thế mày có bị hút hồn không?"
Con Thanh lắc đầu dõng dạc:
"Không nhé! Tao thấy nó đẹp đấy, nhưng chồng tao mãi chỉ là Sesshomaru, Levi, Gojo, Sasuke... thôi, nghe chưa? Tâm lý tao vững lắm."
Tôi quay sang nhìn Trang, nhưng nó cũng chỉ thở dài:
"Đừng hỏi, nó không đẹp bằng Dịch Dương Thiên Tỉ chồng tao đâu."
Tôi bật cười. Ít nhất là tụi bạn thân của tôi còn có lý trí. Nhưng đột nhiên, Trang ghé sát vào tai tôi thì thầm:
"Tao nghĩ tao biết tại sao thằng Dương tố cáo mày rồi."
Tôi nhíu mày:
"Tại sao?"
Trang kể lại:
"Hôm đó khi đi xe đạp, mày vô tình hắt nước bẩn vào một cậu học sinh đứng bên lề đường. Mày không nhớ à?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Tao không nhớ. Hôm đó tao phóng nhanh quá, có lẽ không để ý. Bạn đó có sao không?"
Trang gật đầu:
"Mày không nhớ nhưng tao thì nhớ rõ. Chính là Minh Dương. Tao chắc chắn luôn. Lúc đầu tao cũng không rõ, nhưng thái độ của nó với mày thì không thể nhầm được. Mà đôi giày của nó thì..."
Trang ngừng lại, lấy điện thoại ra, đưa cho tôi xem hình ảnh.
"Air Jordan 1 Retro Fragment." Một đôi giày với cách phối màu cổ điển và đơn giản, gồm trắng, xanh và đen. Giá của nó thì...
"35 triệu!" - Tôi thốt lên.
Trang gật đầu:
"Đúng, nhưng đó là giá bình thường. Trên nhiều sàn khác, giá còn cao hơn."
Tôi không tin vào tai mình, cố gắng phủ nhận:
"Chắc là giày fake thôi."
Trang chỉ im lặng nhìn tôi. Tôi liếc nhìn sang đôi giày Dương đang mang và Trang tiếp tục:
"Đó là Air Jordan 1 Retro High OG University Blue, giá 13 triệu."
Tôi chợt hiểu mọi chuyện, lòng ngổn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro