Tập 33


Suốt cả ban ngày, nhóm người luân hồi đều tập trung trong phòng khách của căn phòng... Mãi cho đến...

"Cái kia, có ai muốn đi cùng ta một chuyến đến nhà vệ sinh không?"

Người nói câu này là Trương Khôn. Không sai, bữa trưa hắn đã ăn ba bát cơm, lại uống thêm hai bát canh cá tươi, lúc này tác dụng phụ cuối cùng cũng đã thể hiện ra, đó chính là muốn đi nhà vệ sinh.

"Đi nặng hay đi nhẹ?"

Lời này là do Trương Hổ hỏi.

Sau khi Trương Hổ hỏi xong, Trương Khôn ở một bên lại với sắc mặt lúng túng trả lời: "Ách... đi nặng."

Khi Trương Khôn với khuôn mặt đầy thịt mỡ, lúng túng trả lời xong câu hỏi của Trương Hổ và lại một lần nữa nhìn về phía đám người, trên mặt những người còn lại đều nhao nhao lộ ra vẻ do dự và sợ hãi, thậm chí có một số người dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.

Kỳ thực, đó cũng không phải là không ai muốn đi cùng hắn, bởi vì trong phòng vốn có nhà vệ sinh. Thế nhưng, điều khiến đám người làm sao cũng không ngờ tới chính là, hệ thống xả nước của nhà vệ sinh trong phòng lại bị hỏng. Nếu nói là đi tiểu thì còn có thể miễn cưỡng vào phòng tắm giải quyết, nhưng nếu là đi đại tiện, thì chỉ có thể hoàn toàn rời khỏi phòng và đi đến nhà vệ sinh công cộng ở sâu trong hành lang tầng hai để giải quyết.

Cho nên, khi phát hiện những người còn lại từng người một đều giữ im lặng, vẻ mặt của Trương Khôn liền trong nháy mắt trở nên có chút khó coi...

Đúng vậy, tình huống này, hắn tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân là gì. Bởi vì bây giờ không ai dám mạo hiểm, dù sao Kayako Saeki và Toshio quá mức đáng sợ. Chuyện đã nói vào buổi sáng vẫn còn văng vẳng bên tai mọi người, như vậy bây giờ ai lại có lá gan dám rời khỏi phòng và cùng hắn đi đến nhà vệ sinh ở sâu trong hành lang tầng hai chứ?

Sau khi Trương Khôn liên tục khẩn cầu mà không có kết quả, ôm lấy tâm thái người sống không thể để nước tiểu làm chết, ngay sau đó, Trương Khôn thật giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, đầu tiên là cắn răng, sau đó hắn liền bình tĩnh lại, một mình đột ngột kéo cửa phòng ra, rồi tiến vào hành lang và đi về phía sâu trong đó...

Mà khi Trương Khôn rời đi, Hà Phi thì lập tức nhìn về phía Triệu Bình và hỏi hắn: "Ngươi vừa rồi tại sao lại dùng ánh mắt ngăn cản ta?"

Nhìn ánh mắt của Hà Phi, Triệu Bình lại đẩy gọng kính, sau đó hắn liền dùng giọng nói không chút tình cảm nào trả lời: "Vì một người không có chút giá trị nào, không đáng để ngươi mạo hiểm."

Lời nói của Triệu Bình cứ như vậy truyền vào tai của tất cả mọi người. Những người có thâm niên đều biết rõ Triệu Bình là người như thế nào, cho nên sau khi nghe câu nói này của hắn, họ đều vẫn giữ sắc mặt như thường. Bất quá, mấy tân nhân Tiền Học Lệ, Diêu Phó Giang và Lạc Nguyên thì sau khi nghe được câu này, không tự chủ được mà nhao nhao khẽ rùng mình...

Nhất là Diêu Phó Giang, mặc dù đêm đó Hà Phi đã từng nói với hắn rất nhiều, nhưng giờ khắc này, sâu trong nội tâm của hắn vẫn luôn căm thù Triệu Bình. Tuy nói lời của Hà Phi có đạo lý, nhưng Diêu Phó Giang lại vẫn cực độ chán ghét con người này. Theo hắn thấy, gã này căn bản là một tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ. Và vừa rồi, Triệu Bình lại nói ra những lời như vậy, điều này cũng không khỏi khiến ngọn lửa phẫn nộ vẫn luôn bị đè nén trong lòng hắn từ từ bùng lên... Đồng thời, ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Bình cũng tràn đầy phẫn nộ.

Một phương diện khác, khi Trương Khôn với vẻ mặt khẩn trương, đồng thời một bước ba lần ngoái đầu, cuối cùng cũng đi tới cửa nhà vệ sinh ở cuối cùng trong hành lang lầu hai, hắn đầu tiên là thở hắt ra một hơi thật mạnh, sau đó liền đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh.

Bất quá, đang lúc hắn định đi vào...

Đột nhiên! Một bàn tay từ sau lưng hắn duỗi ra, tại thời khắc này "bộp" một tiếng, đặt lên vai hắn!!!

"A... a a a a a...!!!"

Lập tức, vẻ mặt của Trương Khôn liền biến thành kinh hoàng, đồng thời cũng không tự chủ được mà hét lên!

Thế nhưng, tiếng gào thét của Trương Khôn còn chưa kết thúc, sau lưng của hắn lại lập tức truyền ra một câu...

"Này này, ngươi sao vậy? Ta cũng không phải là quỷ, ngươi việc gì phải sợ đến như vậy?"

Trương Khôn với vẻ mặt hoảng sợ, đang định chạy trối chết, sau khi nghe thấy âm thanh này, bỗng nhiên hắn nhận ra giọng nói này có vẻ tương đối quen thuộc... Đây là giọng của một người đàn ông, hơn nữa hắn còn đã từng nói chuyện với người đàn ông này...

Cho nên, một khắc sau, Trương Khôn đang định chạy trốn liền xoay người lại. Quả nhiên, một khuôn mặt quen thuộc đã xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Trương Khôn đầu tiên là xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó hắn hỏi người đó: "Ngươi không ở trong phòng khách cùng mọi người, sao ngươi cũng đến đây?"

Người đàn ông nghe xong trực tiếp mỉm cười trả lời: "Đó là bởi vì ta cũng muốn đi nhà vệ sinh. Không phải sao, vừa vặn đi cùng ngươi, hai người cùng nhau cũng có thể chiếu ứng cho nhau, đúng không?"

Nghe lời của người đàn ông, cái đầu mập mạp của Trương Khôn đầu tiên là không tự chủ được mà gật gật, sau đó lại lộ ra vẻ mặt tức giận, nói: "Hừ, đám người này một người so với một người nhát gan, lão tử muốn đi vệ sinh, định tìm người đi cùng mà không ai dám đến. Một đám hèn nhát, xem lát nữa lão tử đi vệ sinh xong trở về sẽ mở miệng châm chọc họ thế nào!"

Nhìn vẻ mặt phẫn hận của Trương Khôn, người đàn ông trước mặt hắn thì vẫn như cũ, cười mà không nói.

Sau đó, hai người liền cùng nhau đi vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh rất đơn giản, tổng cộng chia làm hai gian trong ngoài. Gian ngoài là khu vực rửa tay, còn gian trong, bên cạnh bức tường bên trái là một bồn tiểu, đến mức phía bên phải là từng phòng nhỏ, và mỗi một phòng đều có một cánh cửa nhỏ.

Khi hai người đến bên cạnh cánh cửa của căn phòng trong cùng nhất, Trương Khôn đang định đẩy cửa vào lại có chút do dự. Sau đó, hắn liền quay đầu lại nói với người đàn ông sau lưng: "Ừm... hay là thế này đi, hai người cùng vào có chút không an toàn, vạn nhất bị quỷ đánh lén thì làm sao. Cho nên, ta đề nghị ta vào phòng giải quyết trước, ngươi ở bên ngoài quan sát bốn phía giúp ta. Một khi phát hiện tình huống quỷ dị, ngươi liền lập tức gọi ta. Chờ ta giải quyết xong, ngươi lại vào giải quyết, đến lúc đó ta sẽ canh gác cho ngươi, thế nào?"

Sau khi Trương Khôn đề nghị xong, người đàn ông gật đầu tỏ ý đồng ý.

Cho nên, tiếp đó, Trương Khôn liền đẩy cửa một trong những căn phòng nhỏ đó và đi vào, sau đó lại một lần nữa đóng cửa lại.

Cởi quần ngồi trên bồn cầu, Trương Khôn đang giải quyết vấn đề của mình, lúc này trên mặt không thể nghi ngờ lộ ra vẻ mặt sảng khoái. Tiếp đó, hắn lại bỗng nhiên nghĩ đến trong túi quần của mình dường như còn có một hộp thuốc lá Trung Hoa. Rất nhanh, hắn liền móc bao thuốc từ trong túi quần ra, rút một điếu ngậm lên môi, nhưng lại lập tức phát hiện mình không có bật lửa. Lục lọi khắp người cũng không tìm thấy, cũng không biết đã mất lúc nào.

Hay là hỏi thử xem hắn có bật lửa không...

Nghĩ đến đây, Trương Khôn sau đó liền định há miệng hỏi người quen ngoài cửa xem trên người hắn có bật lửa không. Bất quá... đang lúc hắn sắp phát ra âm thanh từ cổ họng, một khắc này... đột nhiên! Trương Khôn lại trong nháy mắt ngây người, sau đó sắc mặt của hắn liền trong nháy mắt trở nên hoàn toàn trắng bệch! Mồ hôi lạnh trên trán cũng đồng dạng đột ngột tuôn ra... đồng thời toàn thân hắn cũng không khỏi bắt đầu run lên bần bật... nước tiểu cũng không kiểm soát được mà chảy ra... may mắn là hắn hiện tại đang ngồi trên bồn cầu, nếu không tuyệt đối sẽ tè ướt chân...

Đến mức tại sao Trương Khôn lại trong nháy mắt hoảng sợ đến như vậy, đó là bởi vì vừa rồi hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện...

(Cái này... cái này... Lưu Khải Khuê này không phải đã chết vào tối hôm qua rồi sao? Thế nhưng... người vừa mới cùng ta vào nhà vệ sinh chẳng phải là Lưu Khải Khuê sao? Chẳng lẽ... chẳng lẽ người ở bên ngoài là...)

Không sai! Người quen mà Trương Khôn đã gặp ở cửa nhà vệ sinh trước đó, chính là Lưu Khải Khuê đã chết vào tối hôm qua!!!

Nghĩ đến đây, trên trán Trương Khôn lập tức mồ hôi rơi như mưa. Sau đó, hắn liền nhìn về phía cánh cửa phòng trước mặt... bởi vì hắn biết rõ... Lưu Khải Khuê ở ngoài cửa bây giờ... tuyệt không phải là người sống!!!

Hiện tại, Trương Khôn đã hoảng sợ đến cực hạn. Mặc dù hắn đã sớm gài then cửa, nhưng điều này căn bản không thể giải quyết được vấn đề gì. Đến mức nguyên nhân là bởi vì hắn hoàn toàn không biết rõ Lưu Khải Khuê ngoài cửa sẽ khi nào phá cửa mà vào, càng không biết mình còn có mạng để sống sót rời khỏi nhà vệ sinh này hay không.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trương Khôn cứ như vậy, với mồ hôi lạnh chảy ròng, đợi trong căn phòng nhỏ này. Hắn không dám đi ra ngoài, rất sợ cửa vừa mở ra sẽ thấy Lưu Khải Khuê đứng trước mặt hắn. Lúc này, hắn có chút hối hận rồi, hối hận tại sao lúc trước hắn nhất định phải tỏ ra cứng rắn, một mình đến nhà vệ sinh này. Nếu lúc đó hắn chịu cầu xin những người có thâm niên thêm vài lần, có lẽ thật sự sẽ có một người có thâm niên nào đó chịu đi cùng hắn. Nghe nói những người có thâm niên đó, trong tay mỗi người đều có đạo cụ có thể đối kháng với quỷ. Nếu lúc đó...

Nhưng chuyện trên đời không có "nếu như", càng không có thuốc hối hận để ăn. Bây giờ, Trương Khôn cứ như vậy, một bên vô cùng hoảng sợ, một bên lại đầy đầu óc đang suy nghĩ miên man...

Thế nhưng, qua một lúc lâu, khi Trương Khôn từ trong những suy nghĩ lung tung trước đó một lần nữa tỉnh táo lại, hắn lại chú ý tới một chi tiết. Đó là bây giờ đã qua nửa giờ rồi, nhưng trong khoảng thời gian đó, ngoài cửa lại không hề phát ra một chút tiếng động nào, mãi cho đến bây giờ cũng vẫn như vậy.

(Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn đã đi rồi?)

Không biết tại sao, trong đầu Trương Khôn lúc này lại xuất hiện một ý nghĩ như vậy...

Sau một hồi do dự, Trương Khôn đầu tiên là một lần nữa kéo quần lên, nhìn then cửa đã gài, im lặng một lát. Sau đó, hắn liền thận trọng duỗi bàn tay run rẩy của mình ra, định mở chốt cửa...

Đúng vậy, hắn muốn xem ngoài cửa rốt cuộc còn có ai...

Bất quá, nghĩ lại, hắn lại từ bỏ, bởi vì vừa rồi hắn đã chú ý tới ở dưới cùng của cánh cửa còn có một khe cửa rất rộng.

Vì lý do an toàn, hắn định trước tiên xuyên qua khe cửa dưới để quan sát bên ngoài một chút, sau đó mới quyết định có nên ra ngoài hay không. Cho nên, tiếp đó, hắn từ từ quỳ xuống đất, sau đó nằm rạp trên mặt đất và đưa mắt nhìn ra ngoài khe cửa...

Bất quá... khi ánh mắt của hắn vừa xuyên qua khe cửa nhìn ra thế giới bên ngoài, một khắc này... hắn đã nhìn thấy...

Giờ phút này... ở bên ngoài khe cửa... chính là một khuôn mặt quỷ tóc tai bù xù cũng đang ở bên ngoài khe cửa!!! Hơn nữa, đôi mắt trên khuôn mặt quỷ đó cũng một mực đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trương Khôn trước mặt nó!!!

Đồng thời, qua góc nhìn vừa rồi mà xem, khuôn mặt quỷ bên ngoài khe cửa dường như chỉ vẻn vẹn có một cái đầu!!!

"A a a a...!!!"

Ngay sau đó, Trương Khôn, hoảng sợ đến cực hạn, liền đột ngột bùng phát ra một tiếng hét không thành lời! Đồng thời, hắn cũng đột ngột đứng thẳng người dậy. Bất quá, đúng vào lúc này... một đôi tay trắng bệch nhưng lại dính đầy máu vậy mà cũng trong nháy mắt này từ trong bồn cầu duỗi ra... lập tức, bàn tay xuất hiện sau lưng Trương Khôn liền nắm lấy cổ áo sau lưng của hắn và đột ngột kéo về phía sau!

"A... a... a a a a a!!!"

Theo sau một trận kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, trong khoảng một giây đồng hồ, Trương Khôn đã bị bàn tay đó kéo vào trong bồn cầu sau lưng, hoàn toàn biến mất không thấy. Nhà vệ sinh không một bóng người cũng một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, dường như chuyện vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra...

Bất quá, nếu lúc này có người dời bồn cầu đi và cũng bổ đôi đường ống thoát nước chỉ rộng 10 ly mét, thì sẽ phát hiện... trong đường ống vừa dài lại vừa chật hẹp đến cực hạn này... thì đã chất đầy thịt người nát... giống như một người bị sống sờ sờ kéo thành những sợi mì vừa mỏng vừa dài...

...

"Đã hơn nửa giờ rồi, sao Trương Khôn vẫn chưa về?"

Lúc này, trong phòng khách của phòng tổng thống, Hà Phi đang suy nghĩ, vô tình liếc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện thời gian vậy mà đã qua hơn nửa giờ. Cho nên, Hà Phi không khỏi nhíu mày, nói câu trên.

Hà Phi vừa dứt lời, Trương Hổ ở một bên thì với vẻ mặt ngưng trọng từ trên ghế đứng dậy và nói: "Cái này đi vệ sinh mà lâu như vậy sao? Chẳng lẽ..."

Dĩ nhiên, Trương Hổ, người lại một lần nữa nhìn về phía những người khác, cũng từ vẻ mặt ẩn ẩn tái nhợt của đám người thấy được một tia manh mối. Rất rõ ràng, suy đoán của hắn có lẽ là thật.

"Không được, vẫn là phải mau chóng đến xem!"

Một khắc sau, Hà Phi cũng giống như Trương Hổ, từ trên ghế đứng dậy và nói với những người còn lại: "Mọi người đừng hoảng loạn, ta và Trương ca hai người đi nhà vệ sinh xem một chút, xem Trương Khôn rốt cuộc thế nào, tiện thể xem có manh mối gì không. Những người còn lại ở đây chờ chúng ta."

Lần này, Triệu Bình ngược lại không nói một lời nào. Bất quá, Trịnh Tuyền và Trình Anh hai người lại hướng về phía Hà Phi và Trương Hổ, ném tới ánh mắt ân cần. Nhất là khi nhìn thấy hành động của Trình Anh, dường như hắn cũng định đứng dậy đi theo hai người họ.

Bất quá, Hà Phi lại ngăn lại hành động định đứng dậy của Trình Anh. Sau đó, trong ánh mắt khó hiểu của Trình Anh, hắn nói với Trình Anh: "Không cần thiết phải đi nhiều người như vậy. Bởi vì trong một số nhiệm vụ linh dị, đường sống có lẽ tồn tại trong một số dấu vết, manh mối. Ngươi ở lại đây bảo vệ Trịnh Tuyền tỷ và những người khác, chỉ riêng ta và Trương ca hai người đi là đủ rồi."

Sau khi nghe xong lời của Hà Phi, Trình Anh sau khi do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói một lời mà gật đầu. Và Hà Phi, sau khi liếc nhìn Trương Hổ, liền cùng nhau đi về phía cửa phòng.

"Chờ một chút."

Hà Phi và Trương Hổ hai người không hiểu, quay người lại, phát hiện người gọi họ lại là Trịnh Tuyền.

Lúc này, Trịnh Tuyền đang ngồi trên ghế sofa cũng đứng dậy và dặn dò hai người: "Các ngươi phải cẩn thận."

"Ừm, chúng ta sẽ."

Sau đó, hai người liền ra khỏi phòng.

Sau khi vào hành lang, hai người không do dự nữa. Hà Phi đi trước, Trương Hổ ở sau, hai người một trước một sau, nhanh chóng đi về phía nơi sâu nhất của hành lang.

Rất nhanh, hai người cùng nhau đi đến cửa phòng vệ sinh ở tầng hai. Hai người đầu tiên là đẩy cửa phòng vệ sinh, sau đó thận trọng đi vào. Dĩ nhiên, trong quá trình đi, Trương Hổ thì đưa tay một mực đặt trong túi áo, dường như hễ có biến là sẽ lập tức móc đạo cụ ra.

Thế nhưng, khi hai người tiến vào phòng vệ sinh, bất kể là khu vực rửa tay bên ngoài hay khu vực đi vệ sinh bên trong, lại đều không nhìn thấy bóng dáng của Trương Khôn. Điều này cũng làm cho Hà Phi không khỏi có chút khó hiểu. Bất quá, một giây sau, giọng nói có chút nghi hoặc của Trương Hổ lại xuất hiện bên tai hắn.

"Ồ? Cánh cửa ở góc trong cùng nhất sao lại mở toang ra vậy?"

Nghe lời nói đó, Hà Phi vội vàng đi đến ngoài cửa căn phòng đó. Bất quá, trong phòng trước mặt vẫn như cũ, trống không và không có bóng dáng của Trương Khôn. Nhưng sau đó... Hà Phi lại chú ý tới một vật trên sàn nhà trong phòng đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn và Trương Hổ.

Đó là một hộp thuốc lá hiệu Trung Hoa...

Nhìn đến đây, Hà Phi nhặt hộp thuốc lá đó lên, lại tiện thể quan sát một hồi lâu, cũng không có gì đặc biệt. Dĩ nhiên, điều này cũng chỉ là nói về thuốc lá mà thôi. Cho nên, tiếp đó, Hà Phi sau khi trầm tư một lát, liền nói với Trương Hổ: "Vừa rồi, Trương Khôn hẳn là đã xảy ra chuyện ngay tại đây."

Kỳ thực, nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Hổ lúc này cũng đã cơ bản đoán được tám chín phần mười rồi. Chỉ có điều, điểm khác biệt duy nhất là chưa có được sự chứng thực chắc chắn của Hà Phi mà thôi. Lần này thì tốt rồi, nghe trong lời nói của hắn, ngay cả Hà Phi cũng cho rằng Trương Khôn đã xong đời, thì việc tiếp tục ở lại đây cũng không có gì hay ho nữa. Cho nên, Trương Hổ nói với Hà Phi: "Đã ta đã xác định được Trương Khôn gần như xong đời rồi, thì đừng ở lại đây nữa. Hay là chúng ta vẫn nên trở về đi...?"

Trương Hổ vốn cho rằng sau khi hắn nói xong, Hà Phi sẽ đồng ý với ý kiến của hắn, và cả hai sẽ cùng nhau trở về. Không ngờ, khi hắn đang chuẩn bị xoay người, lại phát hiện Hà Phi bên cạnh từ đầu đến cuối không hề có động tác gì. Nhìn lại lần nữa, sẽ phát hiện... một đôi mắt của Hà Phi ngược lại từ đầu đến cuối đang nhìn chằm chằm vào bồn cầu.

Nhìn dáng vẻ của Hà Phi, Trương Hổ có chút ngạc nhiên. Tiếp đó, Trương Hổ đầu tiên là sờ lên râu của mình, sau đó với vẻ mặt nghi ngờ hỏi Hà Phi: "Ta nói... ngươi đây là đang nhìn cái gì vậy?"

Hà Phi cũng không trả lời ngay câu hỏi của Trương Hổ, mà vẫn như cũ dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào miệng xả nước của bồn cầu... Cuối cùng... một vệt máu vô tình xuất hiện từ miệng xả nước đã thu hút sự chú ý của Hà Phi.

(Thì ra là thế...)

Nhìn đến đây, Hà Phi dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Cho nên, tiếp đó, hắn liền xoay người nói với Trương Hổ: "Trương ca, chúng ta trở về!"

Lời nói của Hà Phi, Trương Hổ tuy nghe có chút không hiểu, nhưng dù sao hắn cũng biết rõ năng lực của Hà Phi trong các nhiệm vụ linh dị. Cho nên, sau khi nghe lời của Hà Phi, hắn, người đã sớm muốn rời khỏi nơi này, tự nhiên là lập tức gật đầu tỏ ý đồng ý.

Sau đó, hai người liền rời khỏi phòng trong của nhà vệ sinh và đi về phía cửa. Nhưng mà... khi Hà Phi và Trương Hổ hai người một lần nữa trở ra khu vực rửa tay bên ngoài, một khắc này, trái tim của cả hai liền đồng thời đột ngột run lên! Lập tức, đôi mắt của cả hai đều trong nháy mắt trợn trừng!

Đó là bởi vì... không biết từ lúc nào, lối ra vào của nhà vệ sinh... cũng chính là cửa phòng vậy mà đã không còn! Thay vào đó là một bức tường trắng bóng!

Nhìn đến đây, hai người lập tức không tự chủ được mà rùng mình một cái. Trương Hổ càng giật nảy mình, chạy đến vị trí vốn nên là cửa, hết lần này đến lần khác sờ soạng. Bất quá, sau khi sờ soạng một hồi lâu, hắn lại từ đầu đến cuối không có thu hoạch gì. Hà Phi cũng tương tự, với vẻ mặt ngưng trọng đi đến nơi vốn thuộc về cửa, vươn tay sờ lên. Bất quá, từ cảm giác truyền đến từ tay mà xem... bức tường này lại là thật! Và cánh cửa vốn thuộc về nơi này thế mà thật sự đã không còn!

Nhìn đến đây, lúc này bất luận là Hà Phi hay Trương Hổ, cả hai đều ngay sau đó vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ của nhà vệ sinh sau lưng. Bất quá, cũng đúng như Hà Phi đã dự liệu, cửa sổ trên tầng của phòng vệ sinh cũng giống như cửa, không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy.

Cửa không thấy, cửa sổ cũng không còn, như vậy nói cách khác... dựa theo tình hình trước mắt mà xem, hắn và Trương Hổ hai người đã hoàn toàn ở trong một không gian bị phong tỏa một trăm phần trăm!

Thấy vậy, Hà Phi và Trương Hổ hai người không khỏi liếc nhau một cái. Cả hai lúc này đều có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ lộ ra trong mắt đối phương! Đúng vậy, hai người dù bây giờ có là kẻ ngốc đi chăng nữa cũng đoán được đây là nguyên nhân gì rồi. Không hề nghi ngờ... là do quỷ làm!

Hoặc là nói, mục tiêu mà quỷ dự định tấn công tiếp theo chính là hai người họ!

Nghĩ đến đây, một khắc sau, mồ hôi lạnh trên trán Trương Hổ liền không tự chủ được mà tuôn ra. Và bàn tay trái vẫn luôn để trong túi áo càng siết chặt hơn. Nếu tiếp theo có một chút động tĩnh nào, thì hắn sẽ không chút do dự mà móc đạo cụ ra! Bởi vì trước đó mọi người đã phân tích, con quỷ trong nhiệm vụ linh dị lần này không tầm thường, năng lực cực kỳ kinh khủng. Điều này cũng không khỏi khiến Trương Hổ lúc này vô cùng căng thẳng.

Bất quá, việc cứ bị mắc kẹt trong không gian kín này cũng không phải là biện pháp. Cho nên, tiếp đó, Trương Hổ một bên không ngừng cẩn thận đánh giá xung quanh, một bên lại dùng giọng điệu có chút lo lắng hỏi Hà Phi: "Làm sao bây giờ? Lối ra đều đã biến mất không thấy, chúng ta làm thế nào để ra ngoài?"

"Hộc... hộc..."

Kỳ thực, câu hỏi này của Trương Hổ hoàn toàn là thừa. Bởi vì từ khi phát hiện lối ra đã biến mất, bộ não của Hà Phi đã luôn vận hành với tốc độ cao. Đúng vậy, đừng nhìn tình thế và hoàn cảnh trước mắt cực kỳ kinh khủng và quỷ dị, và Hà Phi cũng vẫn vô cùng hoảng loạn, nhưng hắn lại cũng đang thực sự suy nghĩ biện pháp.

"Chờ một chút, để ta nghĩ xem..."

"Hộc hộc... hộc..."

Hà Phi cau mày trả lời câu nói của Trương Hổ, sau đó lại một lần nữa chìm vào suy nghĩ. Nhưng mà... hơi thở của hắn lại so với vừa rồi càng gấp gáp hơn rất nhiều...

Bất quá, ngay lúc này, Hà Phi lại đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng!

Đó chính là...

(Chuyện gì xảy ra... coi như bây giờ tình huống nguy cấp, ta đã cố gắng để mình ổn định lại tâm thần rồi, nhưng tại sao hơi thở của ta lại ngược lại dần dần càng ngày càng gấp gáp?)

Cảm thấy không ổn, Hà Phi lập tức nhìn về phía Trương Hổ bên cạnh. Bất quá, cái nhìn này lại càng làm cho Hà Phi có chút giật mình, bởi vì... Trương Hổ trước mắt không chỉ có mồ hôi lạnh ứa ra, vẻ mặt bối rối, mà hơi thở của hắn lại càng gấp gáp hơn cả hắn rất nhiều!

Đột nhiên, trong đầu Hà Phi không tự chủ được mà xuất hiện hai chữ!

—— Dưỡng khí!

Đúng vậy, mọi người đều biết, trong số tất cả các sinh vật trên thế giới, ngoài thực vật ra, tất cả các sinh vật còn lại đều cần dưỡng khí để hô hấp mới có thể sống sót. Con người lại càng như vậy, thông qua việc hít vào dưỡng khí và thở ra CO2. Nếu ở bên ngoài hoặc trong một căn phòng thông thoáng, con người tuyệt đối sẽ không thiếu dưỡng khí. Bất quá... nếu đặt một người vào một không gian cực kỳ kín, thì không bao lâu sau, hơi thở của người đó sẽ tiêu hao hết toàn bộ dưỡng khí trong không gian, cuối cùng trong không gian chỉ còn lại carbon dioxide. Như vậy, lúc này, người đó sẽ rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí.

Nếu con người rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, thì biểu hiện ban đầu thường là chóng mặt, đau đầu, ù tai, hoa mắt, tứ chi yếu ớt, vô lực. Sau đó sẽ xuất hiện buồn nôn, nôn mửa, hoảng hốt, khó thở, hô hấp dồn dập, nhịp tim nhanh và yếu. Và khi tình trạng thiếu dưỡng khí tiếp tục gia tăng, sẽ dễ dàng xuất hiện ý thức mơ hồ, toàn thân da, môi, móng tay tím tái, huyết áp hạ, đồng tử giãn, hôn mê, nghiêm trọng thậm chí dẫn đến hô hấp khó khăn, tim ngừng đập, ngạt thở do thiếu dưỡng khí... cuối cùng dẫn đến tử vong!

(Không ngờ con nữ quỷ này lại độc ác đến vậy! Nhốt chúng ta trong phòng vệ sinh, đồng thời che đậy tất cả các lỗ thông gió, mục đích lại là muốn để hai người họ bị ngạt thở mà chết! Cứ như vậy, thậm chí căn bản không cần nữ quỷ tự mình ra tay... không bao lâu nữa, hắn và Trương Hổ hai người sẽ vì thiếu dưỡng khí mà biến thành hai bộ thi thể!)

Nghĩ thông suốt điểm này, Hà Phi lập tức liền vội vàng nói với Trương Hổ bên cạnh: "Trương ca, ổn định lại tâm thần, thở chậm lại. Dưỡng khí còn lại trong phòng vệ sinh này không còn nhiều đâu!"

Nghe câu nhắc nhở này của Hà Phi, Trương Hổ đầu tiên là hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hắn liền trong nháy mắt hiểu được ý của Hà Phi, và cũng hiểu được tại sao hơi thở của hắn lại ngày càng gấp gáp. Đúng như Hà Phi đã suy đoán trước đó, nữ quỷ muốn cho hai người họ chết vì ngạt thở do thiếu dưỡng khí!

Nghĩ thông suốt điểm này, khuôn mặt của Trương Hổ không tự chủ được mà co giật mấy lần. Bộ râu quai nón rậm rạp cũng theo đó mà run rẩy không ngừng. Cho nên, sau khi hiểu được ý của Hà Phi, hắn cũng vội vàng học theo Hà Phi bên cạnh, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, cố gắng làm cho nó chậm lại để giảm bớt tiêu hao dưỡng khí.

Thế nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, dù có làm như vậy cũng chỉ là trì hoãn cái chết sắp đến một chút mà thôi, đối với nguy cơ tử vong thực sự mà hai người đang đối mặt lại không hề có tác dụng.

(Không... ta không tin đây là sự thật, chắc chắn là ảo giác!)

Đây là suy nghĩ của Trương Hổ lúc này. Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Hổ lại càng thêm vội vàng, xao động. Cho nên, một khắc sau, hắn liền một lần nữa không ngừng tìm kiếm khắp các bức tường trong phòng, bất kể là gian ngoài hay gian trong, chỉ cần là nơi mà Trương Hổ có thể chạm tới, tất cả đều bị hắn sờ qua hết. Nhưng đáng tiếc là... bất kể là nơi nào, những bức tường đã tiếp xúc qua đều là những bức tường có cảm giác vô cùng chân thực. Nói cách khác, những bức tường này toàn bộ đều là thật! Cánh cửa thật sự đã hoàn toàn biến mất không thấy!

Cho nên, sau khi bận rộn một hồi lâu, Trương Hổ liền với vẻ mặt đầy tuyệt vọng, dựa lưng vào tường, ngồi phịch xuống đất. Bất quá, trong lúc hắn đang tuyệt vọng, đột nhiên, hắn dường như đã nhớ lại một sự việc đã từng xảy ra!

Đó là chuyện đã xảy ra lúc ở trang viên Oliveria. Nhớ lại lúc trước, hắn và Triệu Bình hai người cùng nhau bị con quỷ khô lâu nhốt trong một căn phòng. Hơn nữa, lúc đó, bất kể là cửa phòng hay cửa sổ đều không thể mở ra. Vào thời khắc nguy cấp cuối cùng, Triệu Bình lại nghĩ ra một biện pháp, và hai người họ cuối cùng cũng đã có cách thoát khỏi căn phòng bị phong tỏa!

"Hộc hộc hộc... hộc..."

Nghĩ đến đây, Trương Hổ, người đang thở có chút khó khăn, sắc mặt trong nháy mắt vui mừng. Sau đó, hắn liền đột ngột từ dưới đất nhảy lên, rồi trong ánh mắt có chút khó hiểu của Hà Phi, nhanh chóng từ trong ngực móc ra một tấm Kim Quang phù và đồng thời quay đầu nói với Hà Phi: "Hộc... hộc... Hà Phi, ta có cách ra ngoài rồi!"

Nói xong, Trương Hổ đầu tiên là đi đến vị trí bức tường nơi cánh cửa đã biến mất trước đó, sau đó "bộp" một tiếng, dán tấm Kim Quang phù lên tường!

Bất quá... mười mấy giây sau, vẻ mặt đầy hy vọng của Trương Hổ lại trong nháy mắt đông cứng, bởi vì... tấm Kim Quang phù trên vách tường vẫn như cũ, dán chặt ở đó, hơn nữa căn bản không có một chút dấu hiệu nào là bị cháy! Cánh cửa vẫn không xuất hiện, vách tường vẫn là vách tường đó... nói cách khác, phương pháp đó căn bản là hoàn toàn vô hiệu.

Nhìn đến đây, Trương Hổ lại một lần nữa cầm tấm Kim Quang phù trong tay. Nhìn tấm Kim Quang phù hoàn toàn vô hiệu đó, vẻ mặt của Trương Hổ trong nháy mắt xụ xuống... đồng thời hơi thở của hắn cũng càng thêm gấp gáp!

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng và hơi thở ngày càng hổn hển của Trương Hổ sau khi thất bại, Hà Phi ở một bên cũng chẳng khá hơn là bao. Mặc dù hắn đã rất cố gắng kìm nén hơi thở của mình, thế nhưng hắn dù sao vẫn cần phải thở. Và đã thở thì sẽ tiêu hao dưỡng khí trong phòng. Cho nên, giờ khắc này, Hà Phi đã càng cảm thấy hô hấp khó khăn.... thậm chí... thậm chí đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu chóng mặt!!!

Dưỡng khí trong phòng vệ sinh đã không còn nhiều!

(Không được, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp! Thế nhưng... bây giờ toàn bộ không gian đều đã bị phong tỏa 100%... căn bản là... ừm!? Cái này... 100%???)

Nghĩ đến "100%", không biết tại sao, Hà Phi chợt trong đầu liên tưởng đến một từ ngữ...

—— Đó chính là "ảo giác chân thực 100%"!!!

Đúng vậy, sở dĩ Hà Phi sẽ liên tưởng đến từ ngữ này, là bởi vì ban đầu, trong nhiệm vụ linh dị ở làng Hoàng Sơn, hắn đã thực sự tự mình trải nghiệm được sự lợi hại của thứ này. Đây chính là đòn tấn công ảo giác suýt chút nữa đã giết chết hắn! Hắn tự nhiên sẽ ký ức vẫn còn mới mẻ!

Đồng dạng, Hà Phi cũng vào thời khắc này lần đầu tiên nắm bắt được điểm mấu chốt của sự việc! Ảo giác! Không sai, việc cánh cửa biến mất và bốn phía bị phong tỏa này, tuyệt không phải là thật. Mà tất cả những điều này có lẽ chính là do Kayako Saeki đã sử dụng "ảo giác chân thực 100%" đối với hắn và Trương Hổ!

Làm sao cũng không ngờ được Kayako Saeki vậy mà cũng biết chiêu "ảo giác chân thực 100%" này!!!

Tìm ra được điểm mấu chốt, Hà Phi lập tức tinh thần chấn động. Bất quá, một giây sau, hắn lại đột nhiên bước chân không vững, lảo đảo một cái! Đồng thời, một cảm giác hôn mê tại thời khắc này cũng trong nháy mắt xuất hiện trong đầu hắn!

Không sai... tình trạng thiếu dưỡng khí của Hà Phi đã ngày càng nghiêm trọng. Đồng thời, cũng vì đầu óc bắt đầu choáng váng mà đã bắt đầu ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn...

Giờ khắc này, Hà Phi đã rơi vào một nguy cơ tử vong chưa từng có...

(Không... ta không thể ngất đi. Ta nhất định phải phá giải cái ảo giác chân thực 100% này. Nếu không, một khi đã ngất đi... ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...)

"Hộc... hộc... hộc... hộc...!"

Hà Phi lắc lắc cái đầu có chút choáng váng của mình, sau đó thì lại bắt đầu phân tích trong đầu...

Bất quá, cảm giác hôn mê do thiếu dưỡng khí này dường như càng khó chấp nhận và ngăn cản đối với người có thể chất càng cường tráng hơn. Có lẽ những người có cơ thể cường tráng có thể chịu đựng được những tổn thương về thể xác tốt hơn người bình thường, nhưng khi đối mặt với tình trạng thiếu dưỡng khí... trước mắt xem ra, tình hình của Trương Hổ dường như còn nghiêm trọng hơn Hà Phi một chút.

Nếu lúc này Hà Phi còn có thể miễn cưỡng duy trì tư thế đứng, thì Trương Hổ lại vì cảm giác hôn mê tương đối mãnh liệt mà đã sớm với vẻ mặt thống khổ, ngồi bệt xuống đất...

Giờ phút này, nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện... sắc mặt của Trương Hổ đã cực kỳ khó coi rồi. Đây là điềm báo sắp rơi vào hôn mê!!!

"Hộc hộc...! Hộc! Hộc hộc hộc hộc!!!"

Đồng thời, lúc này Hà Phi tuy sắc mặt cũng đã bắt đầu khó coi, nhưng hắn lại luôn phân tích chuyện này...

(Ảo giác chân thực 100%... nếu... nếu là ảo giác, thì tuyệt đối không nên tin vào những hiện tượng bề ngoài mà mắt thường có thể nhìn thấy. Bởi vì từ kinh nghiệm ở làng Hoàng Sơn trước đó mà xem, cái gọi là ảo giác đã đạt đến một mức độ gần như hoàn hảo trong việc đánh lừa các giác quan. Đồng thời, nó cũng có hiệu quả lừa gạt nhất định đối với xúc giác, chỉ là không triệt để như thị giác mà thôi. Cho nên, dù có nhắm mắt lại và hành động thông qua xúc giác của cơ thể... thì dường như cũng vẫn không có tác dụng gì. Bởi vì những bức tường này đều là thật... đây chính là nơi kinh khủng nhất của ảo giác chân thực 100%: sự lừa gạt kép của xúc giác và thị giác!)

(Như vậy... thứ gì... có thứ gì mà ảo giác không thể bao phủ? Hoặc là, cái gì lại là thứ mà ngay cả ảo giác cũng không thể che đậy? Và con người lại thông qua cái gì mới có thể nhìn rõ thế giới bên ngoài?)

Chẳng lẽ là... ánh sáng!?

Bỗng nhiên! Hà Phi, người đã bước chân không vững, đột nhiên nghĩ đến một điểm mấu chốt của vấn đề! Đồng thời, một ý nghĩ không rõ cũng nảy sinh trong đầu hắn!

Cho nên, tiếp đó, Hà Phi liền không chút do dự mà từ trong túi quần móc ra chiếc đèn pin mắt mèo mà hắn luôn mang theo người, sau đó nhanh chóng bật đèn pin và chiếu luồng sáng về phía từng bức tường xung quanh!

Nếu nói điều này đúng như Hà Phi đã suy đoán là ảo giác, thì lối ra tuyệt đối tồn tại, chẳng qua là bị ảo giác che đậy mà thôi!

Trong ấn tượng của Hà Phi, hắn và Trương Hổ hai người ban đầu sau khi vào cửa phòng vệ sinh thì đã luôn để mở, không hề đóng lại. Như vậy, có thể phán đoán ra một điểm mấu chốt của vấn đề. Ai cũng biết rõ, khi luồng sáng đèn pin chiếu vào tường thì tự nhiên sẽ bị tường chặn lại. Như vậy... nếu chiếu vào lối ra...

Thế nhưng, một giây sau! Hà Phi liền kinh ngạc phát hiện! Khi luồng sáng đèn pin chiếu đến vị trí giữa của bức tường phía tây... luồng sáng phát ra từ đèn pin vậy mà không hề bị tường chặn lại, mà trực tiếp xuyên thấu qua tường và chiếu ra bên ngoài!!!

(Nguyên lai... nguyên lai lối ra ở chỗ này!!!)

Nghĩ đến đây, Hà Phi không nói hai lời. Cố nén cảm giác choáng váng, hắn liền vội vàng hét lớn với Trương Hổ đang ngồi dưới đất: "Nhanh! Mau đứng dậy! Đã tìm thấy lối ra rồi!!!"

Cái gì...!?

Trương Hổ, người ý thức đã có chút mơ hồ, sau khi nghe lời của Hà Phi, vậy mà lập tức tinh thần chấn động. Lập tức, hắn liền cắn chặt răng, cố gắng đứng dậy và đi đến bên cạnh Hà Phi, hỏi: "Hộc hộc... hộc.... ra... lối ra ở đâu?"

"Ngay tại đó!"

Nhìn nơi mà Hà Phi chỉ, Trương Hổ vẫn không khỏi lắc đầu nói: "Không... không thể nào? Vừa rồi ta có vẻ như đã... tìm kiếm qua... qua nơi đó rồi!?"

"Tin tưởng ta, cùng ta tiến lên!"

Nói xong câu đó, Hà Phi không còn do dự nữa, ngược lại là lập tức nắm lấy cánh tay của Trương Hổ, đồng thời đột ngột gầm lên một tiếng... tiếp đó, hắn liền dắt lấy Trương Hổ, liều mạng lao về phía bức tường phía tây!!!

Trương Hổ, vì toàn thân vô lực nên bị Hà Phi kéo đi, thì trừng đôi mắt hoảng sợ và nói năng lộn xộn, la lớn: "Ta... chết tiệt! Hà Phi, ngươi sẽ không phải là thấy không trốn thoát được nên muốn dắt ta cùng nhau đâm đầu vào tường tự sát đấy chứ!? A.... a!!! Sắp đụng vào rồi!!!"

Tại khoảnh khắc sắp đụng vào tường, hai người trong cơn điên cuồng xung phong đều nhao nhao không tự chủ được mà nhắm mắt lại...

Bất quá, một giây sau... khi Trương Hổ từ cơn hoảng loạn trước đó một lần nữa mở mắt ra, hắn lại giật mình phát hiện... lúc này hắn đã ở trong hành lang tầng hai! Đến mức, hơi thở cũng tại thời khắc này một lần nữa trở nên thông thuận!

Sau đó, nhìn đến đây, Trương Hổ liền lập tức tràn đầy vui sướng nói với Hà Phi đang mồ hôi đầm đìa bên cạnh: "Chết tiệt! Thế mà thật sự ra được rồi! Hà Phi, ngươi đúng là một thiên tài!"

Thế nhưng, vẻ mặt hưng phấn và lời tán dương của Trương Hổ sau khi thoát chết trong gang tấc tuy đã truyền vào tai Hà Phi, nhưng trên mặt Hà Phi lúc này lại không hề lộ ra một chút vui mừng nào, vẫn như cũ có vẻ mặt ngưng trọng. Hắn đầu tiên là quay đầu nhìn cánh cửa đang mở toang của phòng vệ sinh phía sau, tiếp đó lại một lần nữa quay đầu lại nói với Trương Hổ: "Trương ca, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên mau trở về đi."

Đúng vậy, thông qua việc vừa rồi bị mắc kẹt trong phòng vệ sinh và suýt chết vì thiếu dưỡng khí, Hà Phi lúc này đã mơ hồ bắt đầu cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc rồi. Năng lực của Kayako Saeki vậy mà lại còn nhiều hơn so với trong phim gốc... có lẽ... có lẽ còn có những năng lực quỷ dị nào đó mà hắn không biết, nghĩ đến thôi đã khiến hắn không rét mà run!

(Có lẽ... có lẽ việc họ, những người này, định ở trong thế giới này sống sót 7 ngày... căn bản là một ý nghĩ viển vông...)

...

Khi hai người một lần nữa đẩy cửa phòng khách ra, lại chạm mặt với hai người Trình Anh và Trịnh Tuyền. Hà Phi hai người thấy vậy, lập tức hơi kinh ngạc hỏi: "Các ngươi đây là..."

Nguyên lai, trước đó, Hà Phi và Trương Hổ hai người đã rời khỏi phòng được gần nửa giờ. Và theo thời gian kéo dài, cùng với việc hai người Hà Phi và Trương Hổ chậm chạp không về, trong lòng mọi người cũng đã từ từ chìm xuống. Cuối cùng, Trình Anh không nhịn được, định đi ra ngoài tìm họ. Cho nên, Trịnh Tuyền, người cũng lo lắng cho hai người Hà Phi nhưng lại không yên tâm để Trình Anh đi một mình, liền cũng quyết định cùng Trình Anh ra ngoài tìm Hà Phi và Trương Hổ. Bất quá, đang lúc hai nàng vừa mới đến cửa, thì Hà Phi và Trương Hổ với vẻ mặt chật vật vậy mà đã trở về vào lúc này.

"Hà Phi, hai người các ngươi đây là..."

Nhìn thấy vẻ mặt chật vật của hai người, Trình Anh và Trịnh Tuyền hai người gần như là không hẹn mà cùng hỏi.

Bất quá, Hà Phi lại cũng không trả lời câu hỏi của hai nàng, mà cùng với Trương Hổ, hai người với vẻ mặt mệt mỏi đi thẳng đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống. Sau đó, hai người cầm lấy cái ấm trên bàn trà, đều là hung hăng uống một ngụm nước lớn...

5 phút sau...

Nhìn tất cả mọi người bên cạnh đều đang dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn và Trương Hổ hai người, Hà Phi thì đưa tay vào túi áo trên, sau đó ném một hộp thuốc lá hiệu Trung Hoa lên bàn trà, rồi với sắc mặt bình tĩnh nói với mọi người: "Đây là đồ của Trương Khôn. Nơi này là Nhật Bản, ta cho rằng không có mấy người Nhật Bản nào lại hút loại thuốc lá này trong nhà vệ sinh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì Trương Khôn đã chết rồi!"

Nghe câu nói này của Hà Phi, tuyệt đại bộ phận những người còn lại đều không lộ ra vẻ kinh ngạc. Đó là bởi vì họ kỳ thực tại khoảnh khắc Trương Khôn mất tích đã mơ hồ cảm nhận được hắn gần như đã xong đời. Sau khi nghe câu nói này của Hà Phi cũng chỉ là được chứng thực mà thôi.

Bất quá... lại có một người, sau khi biết tin Trương Khôn đã chết, vẻ mặt và sâu trong nội tâm đều cảm nhận được sự bất an và hoảng loạn mãnh liệt!

Người này chính là Tiền Học Lệ!

Đúng vậy, nên biết rõ, Lưu Khải Khuê và Trương Khôn hai người đều là cùng với thân phận người mới, cùng lúc với nàng bước vào không gian nguyền rủa và tiến vào nhiệm vụ linh dị. Nhưng mà, lúc này mới ngắn ngủi hai ngày... hai người còn lại cũng đã đều chết rồi. Điều này... điều này làm sao không khiến Tiền Học Lệ lúc này trong lòng run sợ!

Cho nên, khi tất cả mọi người không có ý định tiếp tục bàn về chủ đề Trương Khôn nữa, Tiền Học Lệ lại đột nhiên nhìn về phía Hà Phi, hỏi: "Vậy... vậy xin hỏi một chút, cái đó... Trương Khôn rốt cuộc đã chết như thế nào?"

Nghe Tiền Học Lệ hỏi như vậy, hai người Diêu Phó Giang và Lạc Nguyên ở một bên cũng vội vàng tập trung tinh thần, cùng nhau nhìn về phía Hà Phi. Nếu nói Tiền Học Lệ, với tư cách là một tân nhân, vì cái chết của Trương Khôn mà nảy sinh cảm giác "thỏ tử hồ bi" nên mới chú ý như vậy, thì mức độ chú ý của hai người họ, những người nửa tân nhân, đối với chuyện này dường như cũng không thấp hơn Tiền Học Lệ... dù sao, kinh nghiệm nhiệm vụ linh dị của họ so với Tiền Học Lệ cũng không mạnh hơn là bao. Nếu nói điểm khác biệt hoặc ưu thế duy nhất của hai người họ so với Tiền Học Lệ lúc này... đó chính là họ có đạo cụ, còn Tiền Học Lệ thì không có gì.

Trở lại chuyện chính, khi nghe Tiền Học Lệ dùng giọng điệu hoảng loạn hỏi hắn về việc Trương Khôn chết như thế nào, Hà Phi đầu tiên là im lặng nhìn thoáng qua người phụ nữ có tuổi lớn hơn hắn không ít nhưng lá gan lại không lớn này. Tiếp đó, hắn lại liếc nhìn đám người xung quanh, cuối cùng hỏi Tiền Học Lệ: "Ngươi thật sự muốn nghe?"

"Ừm!"

Tiền Học Lệ khẳng định gật đầu.

"Thôi được rồi, đã ngươi muốn nghe, thì ta sẽ nói cho ngươi phỏng đoán về cái chết của Trương Khôn. Bất quá..."

Nói đến đây, Hà Phi dừng lại một chút, sau đó thì với vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tiền Học Lệ và nói: "Bất quá, điều này có lẽ có chút buồn nôn..."

"Đây chính là phán đoán cá nhân của ta về cái chết của Trương Khôn. Nếu bây giờ có người chịu dời cái bồn cầu trong phòng vệ sinh đó đi, đồng thời bổ đôi đường ống thoát nước nhỏ hẹp ra, thì các ngươi sẽ phát hiện... toàn thân Trương Khôn vì bị đè ép mà biến thành thịt vụn, hiện đang tồn tại dưới dạng những sợi mì trong đường ống dài đó."

Sau khi nghe xong câu trả lời của Hà Phi, Tiền Học Lệ lập tức không tự chủ được mà rùng mình một cái. Đồng thời, một cảm giác buồn nôn, muốn ói cực kỳ cũng xuất hiện trong dạ dày của nàng. Dĩ nhiên, Diêu Phó Giang và Lạc Nguyên cũng có phản ứng tương tự. Nhất là khi hai người biết được Trương Khôn vậy mà lại chết theo cách đó... nghĩ đến đây, hai người họ càng giống như Tiền Học Lệ, không tự chủ được mà rùng mình.

Thế nhưng, một khắc sau, khi Hà Phi đã phân tích xong về cái chết của Trương Khôn, Trịnh Tuyền ở một bên lại lúc này hỏi một vấn đề mà trước đó nàng và Trình Anh hai người đều muốn biết...

"Vậy thì ngươi và Trương Hổ hai người trước đó đã trải qua chuyện gì trong phòng vệ sinh ở sâu trong hành lang?"

Nghe Trịnh Tuyền hỏi như vậy, Triệu Bình và Trình Anh ở một bên cũng đồng thời nhìn về phía Hà Phi... Bất quá, lúc này, Trương Hổ ngồi bên cạnh Hà Phi lại giành lời trước, nói với mọi người: "Chuyện này cũng không cần phiền đến Hà Phi. Để ta kể cho mọi người nghe đi, hừm... bây giờ nghĩ lại, ta vẫn còn thấy sợ vạn phần..."

...

"Sự việc chính là như vậy. Cuối cùng, hai chúng ta đã dựa vào phán đoán chính xác của Hà Phi mới thoát khỏi phòng vệ sinh."

Khi Trương Hổ thuật lại xong đầu đuôi cuộc tao ngộ của hắn và Hà Phi hai người trong phòng vệ sinh, lập tức vẻ mặt của mọi người đều có chút không tự nhiên. Đúng vậy, đừng nhìn Trương Hổ kể có vẻ rất đơn giản, thế nhưng chỉ cần hơi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đứng ở góc độ của Hà Phi và Trương Hổ lúc đó, thì tuyệt đại đa số người trong số họ đều không cho rằng mình cũng có bản lĩnh để phá giải cái gọi là "ảo giác chân thực 100%", hơn nữa còn là phá giải trong thời gian có hạn. Nếu tốc độ chậm một chút, thì chắc chắn sẽ chết vì thiếu dưỡng khí.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người không khỏi âm thầm ngưỡng mộ năng lực phân tích của Hà Phi. Nhất là mấy tân nhân Tiền Học Lệ, Diêu Phó Giang và Lạc Nguyên càng hướng về phía Hà Phi với ánh mắt kính nể. Bất quá, tiếp đó, Triệu Bình, người vẫn luôn không nói lời nào, lại đẩy gọng kính và nói: "Thông qua cái chết của Lưu Khải Khuê ngày hôm qua, cái chết của Trương Khôn hôm nay, và cuộc tao ngộ của hai người Hà Phi vừa rồi mà xem... ta đã có thể xác định được một chuyện."

Nghe lời của Triệu Bình, Hà Phi liền lập tức nhìn về phía hắn và hỏi: "Chuyện gì?"

Dĩ nhiên, những lời này của Hà Phi là thay mình hỏi, đồng thời cũng là thay những người khác hỏi. Cảm nhận được ánh mắt của đám người, Triệu Bình lần này lại với vẻ mặt nghiêm túc, từng chữ từng câu trả lời: "Chúng ta có lẽ thật sự không có năng lực để sống sót qua 7 ngày trong nhiệm vụ linh dị lần này đâu!"

Đúng vậy, Triệu Bình cuối cùng cũng đã nói ra suy đoán bất an trong lòng của Hà Phi trước đó. Không sai, suy đoán này cũng không phải là hoàn toàn không có cơ sở, mà là được phân tích dựa trên những cuộc tao ngộ của nhóm người này trong hai ngày qua. Đừng quên, lúc này mới chỉ là ngày thứ hai, hơn nữa ngày thứ hai còn chưa trôi qua, mà Kayako Saeki và Toshio đã trước sau tấn công họ 4 lần!!!

Lần đầu tiên là vào ngày đầu tiên họ vừa mới đến thế giới nhiệm vụ linh dị này. Vừa mới ra khỏi ngôi nhà hoang không bao lâu, Toshio đã tấn công Hà Phi. May mắn có Trình Anh kịp thời cứu viện mới may mắn thoát nạn. Lần thứ hai là vào một thời điểm nào đó trong đêm hôm đó, quỷ không biết từ lúc nào đã tấn công người gác đêm Lưu Khải Khuê, cuối cùng dẫn đến cái chết của ông ta. Lần thứ ba là hơn một giờ trước, trong phòng vệ sinh, đã giết chết Trương Khôn đang đi vệ sinh. Và lần thứ tư, ngay mới đây không lâu, Kayako Saeki đã lại một lần nữa tấn công hai người Hà Phi và Trương Hổ.

Lại liên tưởng đến lời nhắc nhở trong nhiệm vụ trước đó, rõ ràng đã đề cập rằng trong thời hạn nhiệm vụ, càng gần đến ngày cuối cùng, tần suất tấn công của quỷ sẽ càng nhanh và càng mạnh. Như vậy, khi kết hợp với tần suất tấn công của Kayako Saeki đối với cả đám trong chưa đầy hai ngày này mà xem... lại càng đưa ra một đáp án khiến người ta không rét mà run!

Vẻn vẹn chưa đầy hai ngày, Kayako Saeki đã tấn công họ 4 lần! Đồng thời đã gây ra cái chết của hai người. Như vậy, chẳng phải là nói, trong những ngày sau đó, tần suất và mức độ chí mạng của các cuộc tấn công của Kayako Saeki sẽ ngày càng nhanh và ngày càng mạnh sao!?

Đám người im lặng. Bất quá, sau một hồi lâu im lặng, Trịnh Tuyền lại vào lúc mọi người đều không nói gì nữa, đầu tiên nói: "Chẳng lẽ nói... nhiệm vụ này cho chúng ta cái gọi là lựa chọn nhiệm vụ B là chỉ..."

Không sai, giờ khắc này Trịnh Tuyền cũng đã mơ hồ đoán được ý nghĩa thực sự của lựa chọn nhiệm vụ B đó!

Sau khi Trịnh Tuyền nói xong, Hà Phi cũng gật đầu nói: "Trịnh Tuyền tỷ, suy đoán của ngươi ta hiểu rồi. Không sai, ta nghĩ có lẽ ngay cả nhiệm vụ cũng không cho rằng chúng ta có bản lĩnh để kiên trì 7 ngày trong trạng thái bị Chú Oán truy sát, cho nên mới cố ý cho chúng ta một lựa chọn B, đó chính là..."

"Thoát khỏi thế giới nhiệm vụ linh dị này!"

Những lời này là do Trịnh Tuyền nói. Nàng đã hoàn toàn suy đoán ra được hàm ý của câu nói này. Bất quá, tiếp đó, nàng lại ngược lại lộ ra vẻ mặt nghi hoặc mà bình thường nàng rất ít khi biểu lộ, nói tiếp: "Thế nhưng... việc thoát khỏi thế giới nhiệm vụ linh dị này... có khả năng không? Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Đừng nhìn ta ở trong không gian nguyền rủa lâu hơn các ngươi, thế nhưng ta còn chưa bao giờ trải qua chuyện này, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua."

Đúng vậy, ngay cả đội trưởng có tư cách lâu năm nhất là Trịnh Tuyền cũng không biết rõ và không hiểu chuyện này, những người còn lại càng khó có thể hiểu được đoạn thông tin "thoát khỏi thế giới nhiệm vụ" trong lựa chọn B của nhiệm vụ. Dĩ nhiên, Hà Phi cũng khó có thể hiểu được tương tự.

Hiện trường lại một lần nữa chìm vào im lặng... Nhìn lại vẻ mặt của mỗi người lúc này, dường như cũng đang tự mình suy nghĩ điều gì đó...

Bất quá, bầu không khí im lặng cũng không duy trì được bao lâu. Đột nhiên, Trình Anh ở một bên lại như có điều suy nghĩ mà nói: "Liên quan đến lời nhắc nhở này của nhiệm vụ, ta có vẻ như đã nghĩ ra được một chút. Mọi người khi trải qua nhiệm vụ linh dị, có phải đều đã chú ý tới một vấn đề chi tiết không?"

Vấn đề chi tiết? Đây cũng là những chữ mà những người còn lại đang nghi ngờ sau khi Trình Anh nói ra câu nói này.

Trịnh Tuyền thì nhìn Trình Anh ở một bên, hỏi: "Vậy ngươi nói xem?"

Trình Anh đầu tiên là gật đầu, sau đó hai tay khoanh lại, ôm lấy cánh tay và nói tiếp: "Ừm, tuy nói nội dung của mỗi nhiệm vụ linh dị đều khác nhau, nhưng trong tuyệt đại đa số tình huống, trừ những nhiệm vụ có địa điểm bị cấm mà nhóm người luân hồi căn bản không thể nào rời đi ra, trong những tình huống còn lại, sau khi nguyền rủa công bố xong nhiệm vụ cho chúng ta, những người luân hồi này, ở cuối nhiệm vụ, bao giờ cũng sẽ đưa ra một lời nhắc nhở, đó chính là phạm vi của nhiệm vụ. Nói cách khác, trong khi làm nhiệm vụ linh dị, nếu người luân hồi vượt ra khỏi phạm vi bị hạn chế của nhiệm vụ, thì sẽ bị mạt sát."

Sau khi Trình Anh nói xong, phần lớn những người còn lại đều có vẻ mặt giật mình! Không sai, đó cũng không phải là một kết luận được đưa ra sau khi suy luận hay phân tích, mà thật sự là một chi tiết có thật. Có lẽ cũng chỉ có một sát thủ có khả năng quan sát nhạy bén từ thế giới thực mới có thể vào lúc này vẫn chú ý tới một chi tiết đã bị tuyệt đại đa số mọi người bỏ qua.

Ý của Trình Anh rất đơn giản. Ngoại trừ ba tân nhân Tiền Học Lệ, và Diêu Phó Giang cùng Lạc Nguyên vẫn còn đang mờ mịt, những người còn lại, bất kể là Trịnh Tuyền, Hà Phi, Triệu Bình hay Trương Hổ, đều nhao nhao hiểu được ý nghĩa của những lời này.

Cho nên, tiếp đó, Hà Phi liền nhìn Trình Anh và hỏi: "Vậy ý của ngươi là..."

Nghe lời của Hà Phi, Trình Anh ngược lại là trực tiếp nhún vai nói: "Thôi đi, ta còn có ý gì nữa? Đã nhiệm vụ linh dị cấp khó khăn này cũng không có hạn chế khu vực cho nhóm người luân hồi, thì chúng ta chi bằng chạy xa một chút thử xem."

(Thoát đi... thoát đi? Chẳng lẽ là chỉ việc thoát khỏi nơi xảy ra nhiệm vụ linh dị? Nếu dựa theo cách giải thích này, thì mục tiêu của nhiệm vụ trước đó là...)

Thế nhưng, suy nghĩ của Hà Phi còn chưa hoàn thành, đúng lúc này...

"Lạc lạc lạc lạc lạc lạc... lạc lạc lạc...."

Đột nhiên! Âm thanh kinh khủng của Kayako Saeki, khiến người ta nghe mà rùng mình, lại tại thời khắc này trong nháy mắt vang vọng khắp toàn bộ phòng khách!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro