Tập 38


Nhận thấy đối phương là người, Tiền Học Lệ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bất quá ngay sau đó, một gã đàn ông cao gầy trong bốn người bọn họ liền cất tiếng cười với Triệu Bình và Tiền Học Lệ, nói: "Ai nha, không ngờ đêm hôm khuya khoắt, ngoài mấy người chúng ta ra lại còn có kẻ khác đến quán cơm này dùng bữa, thật khiến người ta kinh ngạc."

Sau khi gã đàn ông cao gầy dứt lời, một gã khác tóc húi cua đứng cạnh hắn liền tiến lên hai bước. Khi đến trước mặt hai người Triệu Bình, gã cũng cất lời với vẻ mặt vô cảm y hệt gã cao gầy ban nãy: "Gặp gỡ tức là hữu duyên, hay là hai vị cùng chúng ta vào quán cơm này dùng một bữa, thế nào?"

"Không tệ, không tệ, mọi người cùng vào ăn một bữa đi!"

Sau khi gã đàn ông tóc húi cua đưa ra lời mời, ba gã còn lại bên cạnh cũng phụ họa theo, nhao nhao muốn cùng Triệu Bình và Tiền Học Lệ vào quán dùng bữa. Bất quá, dù cho ngữ khí của bọn họ có khác nhau, Triệu Bình lại chú ý tới một điểm... Cả bốn gã đàn ông này, bất luận nói câu gì, cũng đều thủy chung mang một vẻ mặt vô cảm! Tựa hồ như mỗi người đều bị liệt cơ mặt vậy.

Thấy vậy, Triệu Bình bèn miễn cưỡng nở một nụ cười với bốn gã đàn ông trước mặt, rồi đáp lời: "A, mấy vị tiên sinh thật sự xin lỗi, chúng tôi không thể cùng các vị vào quán dùng bữa được, bởi vì hai người chúng tôi còn có chút chuyện phải xử lý, cho nên không vào đâu."

Triệu Bình vừa dứt lời, bốn gã đàn ông đối diện lại im lặng trong vài giây không có động tĩnh gì. Bất quá rất nhanh, vẫn là gã đàn ông tóc húi cua với vẻ mặt vô cảm tiếp tục mở miệng nói: "Ồ? Có chuyện sao? Rất gấp à?"

Nghe đến đó, Triệu Bình cũng vội vàng đáp lại: "Ân, đúng vậy, rất gấp, hai chúng tôi phải mau chóng quay về nội thành, cho nên bốn vị, chúng tôi xin lỗi không thể tiếp được rồi!"

Nói xong, Triệu Bình liền kéo Tiền Học Lệ sau lưng, lập tức co cẳng định đi về phía bên phải. Bất quá ngay khoảnh khắc sau, một cánh tay duỗi ra đột ngột chặn ngay trước mặt Triệu Bình, đồng thời cũng ngăn cản đường đi của hắn, khiến Triệu Bình phải quay đầu nhìn sang.

Kẻ duỗi tay ngăn hắn lại chính là gã đàn ông tóc húi cua vừa đối thoại với hắn. Bất quá Triệu Bình còn chưa kịp nói gì, gương mặt vô cảm của gã đàn ông tóc húi cua vào thời khắc này đột nhiên trở nên một mảnh dữ tợn! Đồng thời, đôi mắt kia vậy mà mơ hồ phát ra chút lục quang, nhìn hắn chằm chằm rồi lạnh lùng cất tiếng: "Nếu như chúng ta cứ nhất quyết muốn hai người các ngươi cùng chúng ta vào quán thì sao!?"

Gã đàn ông tóc húi cua vừa dứt lời, ba gã còn lại phía sau lập tức tản ra, nhanh chóng di chuyển về các hướng khác nhau. Nhìn tình hình này, căn bản là bọn chúng đã chặn hết mọi đường lui có thể chạy trốn của Triệu Bình và Tiền Học Lệ!

"Nếu như chúng ta cứ nhất quyết muốn hai người các ngươi cùng chúng ta vào quán thì sao!?"

Nghe thấy thanh âm bao hàm sự uy hiếp nghiêm trọng này, cùng với việc nhìn thấy mấy gã đàn ông đã vây quanh hai người, sắc mặt Triệu Bình giờ khắc này bắt đầu càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán cũng bất giác tuôn ra. Đúng vậy, rất rõ ràng... Triệu Bình đã mơ hồ đoán được... Bốn gã đàn ông này có phải là quỷ hay không hắn không rõ, nhưng tuyệt đối không thể nào là người!!!

Hiện tại, Triệu Bình và Tiền Học Lệ đã bị bao vây hoàn toàn. Bất quá điều kỳ quái là bốn gã đàn ông kia lại không lập tức tấn công hai người, mà vẫn như lúc nãy, uy hiếp hai người phải tiến vào quán cơm phía sau. Nhưng có một việc Triệu Bình có thể khẳng định, nếu như không tiến vào quán cơm đó, thì ngay khoảnh khắc tiếp theo, bốn gã đàn ông quỷ dị kia tuyệt đối sẽ lập tức ra tay với họ!

Chiếc máy ảnh linh dị của hắn đã sử dụng hai lần, chỉ còn lại cơ hội sử dụng cuối cùng. Hơn nữa, yêu cầu sử dụng máy ảnh linh dị phi thường nghiêm ngặt, đó là phải bắt trọn toàn bộ quỷ vật vào trong ống kính rồi mới nhấn nút chụp thì mới có thể đình chỉ được quỷ vật. Bây giờ bên cạnh hắn lại có đến bốn gã đàn ông không biết là người hay quỷ, hơn nữa còn phân tán xung quanh, trừ phi hắn có thể lập tức gom cả bốn gã vào trong ống kính của máy ảnh linh dị, nếu không một khi thất bại hoặc bỏ sót, hậu quả sẽ khó mà lường được.

Cảm thấy trước mắt căn bản không có cách nào thoát thân, Triệu Bình đầu tiên là do dự một lát, cuối cùng hắn nghiến răng nhìn gã đàn ông tóc húi cua trước mặt rồi nói: "Được thôi, chúng ta cùng các ngươi vào trong ăn cơm."

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Triệu Bình, gã đàn ông tóc húi cua mới hài lòng gật đầu. Sau đó, bốn gã đàn ông này liền cùng Triệu Bình và Tiền Học Lệ tiến vào bên trong quán cơm... Mà trong quá trình đi lại, đôi tay của Tiền Học Lệ, người đang run rẩy không ngừng, vẫn thủy chung nắm chặt lấy vạt áo của Triệu Bình...

Rồi...

Đinh linh!

Theo một tiếng mở cửa, cánh cửa gỗ ngang được kéo ra, đồng thời chiếc lục lạc được nối với cửa bằng sợi dây đỏ cũng vang lên một tiếng "đinh linh" thanh thúy. Bốn gã đàn ông cùng với Triệu Bình và Tiền Học Lệ đều đã bước vào quán cơm Dejun này.

Sau khi vào trong quán cơm, chỉ thấy đèn đuốc sáng trưng, bố cục của một quán cơm Nhật Bản kiểu cũ nhưng cổ điển ngay lập tức thu vào tầm mắt của Triệu Bình và Tiền Học Lệ. Bất quá lúc này hai người cũng chẳng có tâm tình nào mà thưởng thức cách bài trí bên trong quán, mà thủy chung len lén liếc nhìn bốn gã đàn ông đang chia làm hai tốp kẹp hai người họ ở giữa.

"Hoan nghênh quang lâm!"

Sau khi mấy người bước vào, cùng với một giọng nói già nua, một lão thái bà mặc kimono Nhật Bản từ phòng riêng của quán cơm bước ra. Lão thái bà này trạc tuổi 60, trên mặt hằn đầy nếp nhăn. Khi nghe thấy tiếng chuông, bà vội vã bước tới, cúi đầu chào mấy người rồi hỏi: "Mấy vị khách nhân xin hỏi cần dùng chút gì?"

"Tùy ý, cứ mang vài món đặc trưng của quán là được."

"Được rồi, mời quý khách vui lòng chờ một chút."

Sau khi lão thái bà kia vào nhà bếp, Triệu Bình và Tiền Học Lệ cũng cùng bốn gã đàn ông mặt không biểu cảm quỳ ngồi quanh một chiếc bàn chân ngắn. Sáu người... không, phải là hai người và bốn gã đàn ông không biết có phải là người hay không, giờ phút này đều đang ngồi tại đây.

Bất quá bên bàn cơm, Triệu Bình lại chú ý thấy bốn gã đàn ông mặt không biểu cảm này từ lúc ngồi xuống liền không hề nhúc nhích, hơn nữa đôi mắt của bốn người cũng đều vô thần nhìn thẳng về phía trước... Dáng vẻ quỷ dị này càng khiến cho Triệu Bình lúc này thêm bất an.

Hai người cứ như vậy kinh hồn táng đởm ngồi cùng bốn gã đàn ông này bên bàn. Ước chừng mấy phút sau, cùng với một trận tiếng bước chân rất nhỏ, lão thái bà lúc trước xuống bếp nấu ăn liền bưng một cái khay khá lớn đi tới. Triệu Bình và Tiền Học Lệ lại hơi kinh ngạc khi thấy, lúc lão thái bà bưng khay ra, bốn gã đàn ông bên cạnh vậy mà tất cả đều lộ ra vẻ không thể kìm nén, thậm chí một trong số đó còn chảy cả nước bọt!

"Mời quý khách chậm rãi dùng."

Thức ăn rất phong phú, tổng cộng có bốn đĩa, các loại gà vịt cá thịt đầy đủ mọi thứ.

Khi lão thái bà đặt bốn đĩa thức ăn trên khay lên bàn xong liền rời khỏi phòng ăn, thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến Triệu Bình và Tiền Học Lệ vô cùng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm...

Đó là bốn gã đàn ông này đầu tiên là dùng ánh mắt hưng phấn nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, còn ngửi ngửi, sau đó tất cả đều chảy nước bọt. Tiếp đó, cả bốn người bọn họ vậy mà đều vươn hai tay của mình chộp thẳng vào thức ăn trên bàn, căn bản không động đến đôi đũa đặt trước mặt, đồng thời ăn một cách vô cùng ngon lành!

Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Tiền Học Lệ và Triệu Bình không khỏi liếc nhìn nhau. Thấy bốn gã đàn ông kia ăn ngon lành như vậy, Tiền Học Lệ vốn đã đói meo cũng cầm đũa lên, định gắp thức ăn trên bàn...

Bốp!

Ngay khoảnh khắc sau, đôi đũa trong tay Tiền Học Lệ lại bị Triệu Bình bên cạnh gạt phắt xuống đất!

Lập tức, ánh mắt bao hàm sự khó hiểu và uất ức của Tiền Học Lệ liền nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Bình. Để ý thấy biểu cảm của Tiền Học Lệ, hắn lại hạ giọng quát khẽ với cô: "Không được ăn!"

Đồng thời, khi nhìn bốn người có tướng ăn quỷ dị trước mặt, sau một hồi quan sát suy nghĩ, Triệu Bình cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó...

Vì vậy, Triệu Bình đang quỳ ngồi bên bàn, khoảnh khắc tiếp theo liền từ từ nhắm mắt lại, đồng thời tinh thần tập trung cao độ, tự ám thị trong đầu mình một vài lời...

Triệu Bình cứ như vậy nhắm mắt duy trì khoảng một phút, sau đó hắn liền đột ngột mở hai mắt ra!!!

Song, khi Triệu Bình một lần nữa mở mắt ra, khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt dưới cặp kính của hắn liền trợn trừng lên, đồng thời sắc mặt hắn cũng trong phút chốc trở nên vô cùng trắng bệch!!!

Sau khi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt nào còn có quán cơm gì nữa!? Hiện giờ, hắn và Tiền Học Lệ đang ở giữa một bãi tha ma với những tấm bia đá san sát, bốn phía là màn đêm tĩnh lặng. Bốn gã đàn ông quỷ dị dùng tay bốc thức ăn lúc trước đã không thấy đâu, mà tại vị trí của họ lại là bốn con mèo đen chỉ có hai mắt! Bốn con mèo đen này đang tham lam nuốt chửng những thứ thức ăn vô cùng kinh khủng trong chiếc bàn trước mặt chúng!

Những món sơn hào hải vị trên bàn lúc trước đã không còn, thay vào đó là đủ loại côn trùng, ếch nhái vô cùng buồn nôn cùng một số mảnh thi thể người đã sớm thối rữa!!!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Bình trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, cả người run lên. Bất quá trong lòng hắn lại không ngừng tính toán làm thế nào để thoát khỏi nơi này. Tiếp đó, hắn lại đưa mắt nhìn sang Tiền Học Lệ bên cạnh, mà Tiền Học Lệ thì đang ngây người ngồi đó, nhìn bốn con mèo đen đang ngấu nghiến như hổ đói.

Cho nên ngay sau đó, Triệu Bình liền lập tức kết luận đây tuyệt đối là —— thị giác ảo giác!

Kỳ thực Triệu Bình sở dĩ có thể nhìn thấu ảo giác này, còn phải cảm ơn Trương Hổ. Tuy rằng khi đội chấp hành nhiệm vụ linh dị ở thôn Hoàng Sơn, Triệu Bình còn chưa gia nhập, nhưng hắn từng vô tình nghe Trương Hổ kể lại chuyện về nhiệm vụ đó khi ở trên tàu, cũng từ miệng Trương Hổ mà biết được, trong các nhiệm vụ linh dị, có một số loại quỷ sẽ dùng ảo giác để tấn công. Điều này mới khiến Triệu Bình bây giờ, sau khi nghi hoặc, đã nhìn ra được chân tướng của ảo giác này... Không ngờ tất cả đều là do mèo đen giở trò quỷ!

Trở lại chuyện chính, lúc này Triệu Bình cũng không dám có hành động gì quá lớn, để tránh gây sự chú ý của bốn con mèo đen đang ngấu nghiến đối diện. Hắn sợ rằng một khi đột ngột bỏ chạy sẽ lập tức chọc giận lũ mèo đen kia và bị chúng tấn công. Cho nên, sau khi quyết định, hắn liền chậm rãi đưa tay trái vào trong túi, từ từ lấy ra chiếc máy ảnh linh dị, tiếp đó lại cực kỳ chậm rãi nhắm ống kính về phía bốn con mèo đen phía trước...

Bốn con mèo vừa vặn đều ở trên một đường thẳng, cũng vừa lúc có thể bị ống kính bao trọn hoàn toàn. Cho nên...

Cho nên ngay khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Bình liền đột ngột nhấn nút chụp của máy ảnh linh dị!!!

Rắc!!!

Cùng với một tiếng "rắc", và khi ánh đèn flash của máy ảnh lóe lên, Triệu Bình với gương mặt dữ tợn liền lập tức đứng phắt dậy với thế sét đánh không kịp bưng tai, đồng thời kéo lấy tay Tiền Học Lệ bên cạnh. Tiếp đó, không thèm nhìn tình hình của mấy con mèo phía trước, hắn dắt Tiền Học Lệ điên cuồng chạy về phía xa sau lưng!!!

. . .

Nhìn thi thể của Giám Chân trước mắt, Hà Phi, Trình Anh, Trương Hổ và Diêu Phó Giang cả bốn người đều sững sờ như phỗng. Không sai, bọn họ thế nào cũng không ngờ được thi thể của vị cao tăng đắc đạo từ 1000 năm trước này... vậy mà thật sự được giấu trong chùa Hōryū! Xem ra lời đồn quả không phải không có lửa làm sao có khói. Bất quá những điều này đều không phải là thứ khiến bốn người họ kinh ngạc nhất, bởi vì điều khiến họ kinh ngạc nhất chính là thi thể của Giám Chân lại là một cỗ nhục thân Bồ Tát!

Cái gọi là nhục thân Bồ Tát, là chỉ các cao tăng đức độ sau khi viên tịch mà lưu lại xá lợi. Xá lợi có loại toàn thân và nát thân. Việc sau khi viên tịch mà thân thể trường tồn không hoại, thường giữ được nguyên hình và sống động như người thật chính là cái mà Phật môn gọi là toàn thân xá lợi. Xá lợi là do giới, định, tuệ hun đúc mà thành, là phúc điền bậc nhất trên thế gian, cực kỳ khó có được. Chỉ có những cao tăng đại đức, đại trí tuệ, đại thành tựu mới có xá lợi. Bởi vì những cống hiến khi còn tại thế mà được trời xanh để mắt tới, sau khi viên tịch liền thẳng đến thế giới Cực Lạc phương Tây, miễn chịu nỗi khổ luân hồi, thi thể bất hủ. Đây chính là giải thích của Phật giáo về nhục thân không hoại.

Toàn bộ nhục thân Bồ Tát có tướng mạo sinh động như thật, không một chút dấu hiệu hư hoại nào, hai mắt nhắm nghiền, thần thái an tường, và duy trì tư thế tĩnh tọa xếp bằng trên một chiếc bồ đoàn dưới đất. Ngài khoác một chiếc cà sa màu đỏ thẫm, tay trái còn nắm một chuỗi phật châu vàng óng. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là, kể từ khi tòa nhục thân Bồ Tát này xuất hiện trước mặt mọi người, tâm cảnh vốn đang kinh hoàng vô cùng của nhóm người luân hồi bỗng dưng biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Thấy vậy, Hà Phi chú ý tới lão hòa thượng Tuệ Tịnh trong thiền phòng đã sớm quỳ lạy trước di hài của Giám Chân. Cho nên tiếp đó, Hà Phi và mấy người cũng vội vàng quỳ xuống trước di hài của Giám Chân.

Lúc này, Hà Phi đang quỳ xuống đầu tiên là dập đầu một cái trước vị cao tăng Đại Đường từ 1000 năm trước, sau đó chắp tay trước ngực và cung kính nói: "Giám Chân đại sư, ngài là cao tăng đắc đạo của đế quốc Đại Đường 1000 năm trước, thường nói người xuất gia có lòng từ bi phổ độ chúng sinh. Hôm nay, bốn người bọn ta đã bị chú oán vô giải truy sát đến đường cùng, hiện đã không còn cách nào khác. Bọn ta trong cơn bách bất đắc dĩ mới phải quấy rầy sự thanh tịnh của di hài ngài, hy vọng có thể được ngài che chở, giúp chúng ta không bị chú oán gia hại."

. . .

Trong cuộc đời của một người, khoảnh khắc đẹp nhất là khoảnh khắc nào?

Gió đêm nhẹ thổi, hoa anh đào lướt qua. Trăng đêm nay vừa lớn vừa tròn, trắng trong như tuyết. Dưới ánh trăng trong sáng, từng đợt hoa anh đào diễm lệ phiêu lãng bay múa dưới vầng trăng khổng lồ. Đồng thời, những cánh hoa tượng trưng cho vẻ đẹp và sự lãng mạn ấy, dưới ánh trăng và những vì sao lấp lánh, lại phát ra từng đợt huỳnh quang, tựa như những nàng tiên tử xinh đẹp đang uyển chuyển múa lượn...

"Hộc... hộc... khụ khụ..."

Dưới ánh trăng, Trịnh Tuyền giờ phút này đang ở trên sân thượng của một tòa cao ốc 20 tầng. Hiện tại, nàng đang ngồi quỳ giữa trung tâm sân thượng, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh. Đúng vậy, trước đó bị Không Gian Kết Giới vây khốn trong khu phố buôn bán, nàng lại một lần nữa bị Kayako Saeki và Toshio tấn công bằng thuật thuấn di. Chính như nhóm người luân hồi đã phân tích trước đó, quá nhanh! Thực sự quá nhanh, nếu nói con người đối mặt với quỷ, quỷ là sự tồn tại căn bản không thể chống lại, thì ít nhất con người còn có thể trốn, hoặc là tránh. Nhưng trước mặt con quỷ có năng lực thuấn di... thì đó căn bản là không thể trốn đi đâu được, muốn tránh cũng không xong!

Xem ra mẹ con Toshio và Kayako Saeki đã hạ quyết tâm phải giết chết Trịnh Tuyền, người đã bị lạc đàn. Hai lần tập kích liên tiếp đều là những đòn công kích tất sát hung ác nhất. Lần đầu tiên là Kayako Saeki thông qua thuấn di muốn kéo nàng vào dị không gian, lần thứ hai thì là Toshio và Kayako Saeki đồng thời phát động thuấn di muốn giết chết nàng trong nháy mắt. Nếu không phải Trịnh Tuyền sở hữu năng lực thuấn di từ quyển trục quang mang truyền tống, thì nàng căn bản không thể sống sót đến bây giờ.

Trạng thái của Trịnh Tuyền lúc này lại phi thường không tốt. Cổ của nàng đã bị thương, trên đó có một vệt tay siết màu tím xanh, nhưng đây chỉ là bề ngoài. Xương cổ của nàng đã gần như xuất hiện vết rạn, đồng thời phần lớn cơ thịt bên trong cổ cũng bị tổn thương ở các mức độ khác nhau...

Mặt khác, trong lần thuấn di vừa rồi, Trịnh Tuyền đã trực tiếp truyền tống về phía vị trí của chùa Hōryū. Nhưng điều khiến nàng vô cùng tuyệt vọng là... toàn bộ bên ngoài khu phố buôn bán dường như đều bị Không Gian Kết Giới của Kayako Saeki bao phủ, căn bản không thể thuấn di thoát ra được. Tuy không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần thuấn di thứ hai và cũng là lần cuối cùng của nàng đã thất bại. Tuy đã thoát khỏi đòn công kích chí mạng lúc nãy, nhưng nàng cũng chỉ thuấn di đến đỉnh một tòa cao ốc gần chùa Hōryū nhất, mà nàng... thì vẫn đang ở trong phạm vi khu phố buôn bán bị Kayako Saeki không gian cầm cố này!

Phần phật...

Gió nổi lên. Trong mùa hoa anh đào nở rộ này, những cây Anh Đào vô cùng mỹ lệ đều bị cơn gió lớn đêm khuya thổi cho khẽ lay động. Vô số cánh hoa anh đào bay lượn lên bầu trời, cuối cùng bị gió cuốn đi đến những nơi xa xôi khác nhau. Lượng lớn hoa anh đào cứ thế bay lên không trung...

"Khụ khụ... khục! Khụ khụ...!"

Biểu cảm của Trịnh Tuyền lúc này có chút thống khổ. Nàng ngồi quỳ trên đỉnh tòa nhà cao ốc này mà không ngừng ho khan, máu tươi cũng liên tục từ miệng nàng nhỏ xuống mặt đất, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã nhuộm đỏ một mảng đất dưới đầu lâu. Dưới ánh trăng, nó trông đặc biệt hoảng sợ và yêu dị.

Nàng đã dùng hết hai lần thuấn di của quyển trục quang mang truyền tống, không thể sử dụng được nữa. Nhưng bây giờ nàng lại không có ý định rời khỏi tòa nhà này, bởi vì nàng biết rõ, muốn rời khỏi cao ốc, thì nhất định phải đi qua gần 20 tầng lầu bên trong. Có thể đoán trước... dù là đi thang bộ hay thang máy, nàng đều tuyệt không có khả năng sống sót xuống được tầng dưới. Đồng thời, bây giờ toàn bộ khu phố buôn bán đều đã bị kết giới cầm giữ. Lui một bước mà nói, cho dù nàng có quay trở lại mặt đất, thì vẫn không thể rời đi mà vẫn bị Kayako Saeki khốn trong kết giới này. Hơn nữa, với thương thế và thể lực suy yếu hiện tại của nàng... dường như... dường như nàng cũng đã rất khó để vận động dữ dội được nữa...

"Lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc..."

Thế nhưng, ngay khi Trịnh Tuyền còn chưa kịp suy nghĩ xong, một tiếng "lạc lạc" khiến người ta rùng mình đến cực điểm liền từ lối đi thông lên sân thượng ở tầng cao nhất truyền đến!

Nghe thấy âm thanh này, Trịnh Tuyền giờ khắc này đầu tiên là vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó liền nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước... cũng chính là lối ra vào duy nhất nối liền tầng cao nhất và sân thượng.

"Lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc... lạc..."

Cùng với âm thanh từ xa đến gần này, mười mấy giây sau, Kayako Saeki từ từ bò ra khỏi bóng tối. Dưới mái tóc đen dày là gương mặt pha trộn giữa thống khổ và dữ tợn khiến người ta nhìn mà vô cùng đau lòng. Hơn nữa, đôi mắt xám trắng của nó cũng thủy chung nhìn chòng chọc vào Trịnh Tuyền cách đó mười mấy mét! Còn Toshio cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở giữa lối ra vào tầng chót và sân thượng, đứng bất động nhìn về phía Trịnh Tuyền không xa.

Bởi vì Trịnh Tuyền đang đứng trên sân thượng của một tòa cao ốc, lối xuống lầu duy nhất cũng đã bị Toshio chặn lại. Trước mắt, nàng đã không còn đường nào để trốn...

"Khục!"

Giờ khắc này, Trịnh Tuyền với thân hình có chút không vững, lại không lộ ra vẻ mặt sợ hãi như thường ngày khi nhìn thấy Kayako Saeki. Nhìn Kayako Saeki đang không ngừng bò về phía mình, Trịnh Tuyền đầu tiên là không nhịn được lại ho ra một ngụm máu. Nàng đưa tay lau khóe miệng, bất quá sắc mặt nàng tiếp đó lại đột nhiên ngưng tụ. Một giây sau, nàng liền từ trên người lấy ra một viên hạt châu nhỏ cỡ viên bi thủy tinh nhưng toàn thân lấp lánh, sau đó tay nàng trực tiếp lật một cái, hạt châu nhỏ liền lập tức rơi xuống mặt đất.

Soạt!!!

Sau đó, chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra! Khi viên hạt châu nhỏ kia chạm đất, nó liền bắt đầu đột ngột lóe lên ánh sáng, sau đó lấy Trịnh Tuyền làm trung tâm, bỗng nhiên bắn lên trời một cột sáng khổng lồ cực kỳ chói mắt! Cột hồng quang này vô cùng rực rỡ, thậm chí phạm vi một cây số đều nằm trong vùng chiếu xạ của nó! Hơn nữa, vì đây là sân thượng của tòa nhà cao nhất gần đó, nên cột hồng quang khổng lồ này thậm chí đã chiếu rọi cả bầu trời khu vực phía đông huyện Iwate thành một mảng. Cùng với ánh trăng trong sáng trên trời, nó lại mang một vẻ đẹp yêu dị đến lạ thường. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, cột sáng khổng lồ này sau khi xuất hiện lại thủy chung không hề biến mất!

Sau khi cột sáng hồng quang khổng lồ và rực rỡ này xuất hiện, Trịnh Tuyền lại ngơ ngác đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh...

Trịnh Tuyền đã tháo lỏng mái tóc đuôi ngựa của mình. Dưới cơn gió đêm, mái tóc đen nhánh của nàng tung bay tùy ý theo làn gió. Vầng trăng khổng lồ cũng bao phủ toàn bộ cơ thể nàng. Trịnh Tuyền đầu tiên là chậm rãi xoay người, sau đó lại cực kỳ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vầng trăng trắng trong dường như ở ngay trước mắt... Thật lâu không có động tác...

(Thật đẹp... Mỗi cô gái đều tìm kiếm khoảnh khắc đẹp nhất trong đời, và khoảnh khắc này của ta, có lẽ chính là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời ta đi...)

. . .

Tên đạo cụ: Thôi Xán châu

Giới thiệu đạo cụ: Đạo cụ tiêu hao có chu kỳ, sau khi sử dụng sẽ ngay lập tức xuất hiện một cột sáng khổng lồ duy trì trong 30 phút. Người luân hồi được ánh sáng bao phủ sẽ được miễn nhiễm 100% mọi đòn tấn công linh dị trong vòng 30 phút, bất kể thực lực của quỷ cao thấp ra sao, đồng thời cũng sẽ không xảy ra hiện tượng rút ngắn thời gian. Phạm vi bảo hộ tuyệt đối là 10 mét, hiệu quả sẽ biến mất sau 30 phút.

Lưu ý: Đạo cụ này là đạo cụ có phạm vi cố định, sau khi sử dụng, người luân hồi không được tự ý di chuyển để tránh thoát ra khỏi phạm vi bảo hộ 10 mét của Thôi Xán châu. Ngoài ra, sau khi sử dụng, màu sắc của hạt châu sẽ chuyển sang màu trong suốt, sau đó sẽ từ từ phục hồi năng lượng theo thời gian và không thể sử dụng trong một khoảng thời gian rất dài, cho đến khi hạt châu biến trở lại màu cũ mới có thể sử dụng lại.

Nhắc nhở: Đạo cụ này là đạo cụ đặc biệt nhận được trong nhiệm vụ, không thể đổi lấy, trong tủ đạo cụ cũng không có vật phẩm này.

. . .

Mà Kayako Saeki, lúc trước sắp bò đến bên cạnh Trịnh Tuyền, cũng bị cột hồng quang khổng lồ đột ngột xuất hiện này bắn ra ngoài! Sau đó, Kayako Saeki lại một lần nữa vô cùng dữ tợn bò về phía Trịnh Tuyền ở trung tâm hồng quang, nhưng cuối cùng lại luôn bị chặn lại ở khoảng cách 10 mét bên ngoài Trịnh Tuyền, không thể tiến thêm nửa bước, tựa như có một bức tường vô hình ngăn trước mặt nó. Bất quá, Kayako Saeki vẫn không ngừng bám vào bức tường vô hình đó, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuyền bên trong. Có thể đoán trước, một khi hồng quang biến mất, nó sẽ lập tức không chút do dự bò về phía Trịnh Tuyền lần nữa.

Nhưng lúc này, Trịnh Tuyền ở trung tâm hồng quang lại căn bản không thèm liếc nhìn Kayako Saeki một cái. Nàng sau khi nhìn chằm chằm mặt trăng một hồi liền bình tĩnh đưa tay trái lên trước mắt, sau đó ánh mắt nàng tập trung vào chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của tay phải.

Toàn bộ chiếc nhẫn có màu bạc, vòng nhẫn cực kỳ mảnh, cũng không có gì đặc biệt. Bất quá ở chính giữa chiếc nhẫn lại rộng ra, trên đó có nạm một viên bảo thạch. Nếu có người quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra... bên trong viên bảo thạch này, là một chữ số Ả Rập ——7.

Sau đó, Trịnh Tuyền vậy mà đưa chiếc nhẫn đến bên miệng mình, rồi nhìn chằm chằm vào nó, dường như muốn nói điều gì đó...

. . .

Mặt khác, bốn người Hà Phi trong chùa Hōryū đang cùng lão hòa thượng đàm luận về cuộc đời của Giám Chân. Nào ngờ đột nhiên, một luồng ánh sáng từ phương xa lại xuyên qua cửa sổ chiếu vào mắt mọi người!

Thấy vậy, mọi người đều không khỏi có chút kinh ngạc, cho nên tiếp đó họ liền nhao nhao đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra hồng quang xa xa trên bầu trời đêm...

"Cột hồng quang vẫn đang nhấp nháy kia... dường như được truyền đến từ sân thượng của tòa nhà tập đoàn Thôn Chính..."

Nhìn thấy cảnh đó, hòa thượng Tuệ Tịnh bất giác nói ra phương vị mà ánh sáng truyền đến. Bất quá không biết tại sao, khi nhìn thấy cột sáng vô cùng chói lọi này, trái tim của Hà Phi lại ngay lập tức không hiểu sao đập rất mạnh...

Nhưng rồi, một giây sau... giọng nói quen thuộc của Trịnh Tuyền lại quỷ dị xuất hiện trực tiếp trong đầu Hà Phi...

"Hà Phi, xin lỗi... Ta không thể tiếp tục cùng ngươi đi tiếp trong không gian bị nguyền rủa này nữa rồi. Kỳ thực, có thể cùng ngươi và mọi người đi đến bây giờ ta đã rất mãn nguyện rồi, cho nên... đã đến lúc ta phải rời đi rồi..."

. . .

Câu nói này của Trịnh Tuyền chỉ xuất hiện duy nhất trong đầu Hà Phi, bất quá sau đó âm thanh của nàng lại biến mất không còn tăm tích...

Nghe đến đó, Hà Phi lập tức kinh hãi trong lòng! Đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa trên tòa cao ốc có một vùng hồng quang chói mắt... Trái tim vốn đang đập dữ dội của hắn vào thời khắc này run lên bần bật!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, gương mặt Hà Phi liền trong nháy mắt chuyển sang vẻ kinh hoảng! Đúng vậy, bởi vì thông qua đoạn lời nói kinh hoàng của Trịnh Tuyền trong đầu hắn vừa rồi và việc nhìn thấy cột hồng quang ở phương xa, hắn đã mơ hồ đoán ra được đáp án...

"Chị Trịnh Tuyền gặp nguy hiểm rồi!!!"

Câu nói này Hà Phi buột miệng thốt ra, đồng thời cũng khiến ba người Trương Hổ, Trình Anh và Diêu Phó Giang bên cạnh giật mình! Bất quá sau khi nghe rõ câu nói của Hà Phi, nhìn về phía cột hồng quang vẫn đang nhấp nháy ở nơi xa, Trình Anh và Trương Hổ dường như cũng đột ngột đoán ra được điều gì đó, và lập tức cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng hốt giống như Hà Phi!

Cho nên trong thoáng chốc, Hà Phi vô cùng căng thẳng liền không màng nguy hiểm, đột ngột chạy về phía cửa thiền phòng!!!

Tương tự, Trương Hổ và Trình Anh cũng không chút do dự chạy theo sát sau lưng Hà Phi ra khỏi cửa, chỉ có Diêu Phó Giang với vẻ mặt kinh hãi hét lớn vào lưng ba người: "Chờ một chút! Các ngươi muốn đi đâu!?"

Nghe thấy lời của Diêu Phó Giang, Hà Phi đột ngột quay đầu lại nói với hắn: "Còn có thể đi đâu nữa!? Đương nhiên là đi cứu chị Trịnh Tuyền!"

Câu trả lời của Hà Phi cực kỳ đơn giản, nhưng Diêu Phó Giang lại càng hoảng sợ hơn khi nhìn hắn và hét lên: "Chẳng lẽ ba người các ngươi đều điên rồi sao!? Các ngươi dám rời khỏi chùa Hōryū!? Các ngươi không sợ Kayako Saeki bên ngoài nữa à!?"

Nào ngờ sau khi Diêu Phó Giang dứt lời, Hà Phi lại đáp lại với vẻ mặt dữ tợn: "Vì cứu chị Trịnh Tuyền, đáng để mạo hiểm!"

Đúng vậy, trong lòng Hà Phi, tầm quan trọng của Trịnh Tuyền đối với hắn căn bản là không cần phải nói cũng biết. Kỳ thực, thân phận đội trưởng của Trịnh Tuyền trong lòng Hà Phi hoàn toàn không quan trọng, điều quan trọng là sự ấm áp và động viên mà Trịnh Tuyền đã mang lại cho hắn trong suốt thời gian dài ở bên nhau là không ai có thể thay thế được. Nàng giống như một người chị cả, luôn đồng hành bên cạnh Hà Phi, giúp Hà Phi thoát khỏi giai đoạn tăm tối nhất khi mới gia nhập không gian nguyền rủa. Nàng đã cùng Hà Phi vượt qua từng trận nhiệm vụ linh dị, giúp Hà Phi dần dần trưởng thành. Tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm. Nếu bây giờ có ai hỏi Trịnh Tuyền có vị trí như thế nào trong lòng Hà Phi, thì hắn sẽ không chút do dự trả lời rằng... đó chính là tỷ tỷ!!!

Đương nhiên, không chỉ riêng Hà Phi, Trịnh Tuyền đối với Trương Hổ và Trình Anh cũng có một vị trí không thể thay thế. Trương Hổ, người ở bên Trịnh Tuyền lâu nhất, luôn xem Trịnh Tuyền là người đồng đội đáng tin cậy nhất và là đội trưởng đáng kính nhất. Nàng đã từng cứu mạng Trương Hổ mấy lần. Còn Trình Anh, mặc dù là người ở bên Trịnh Tuyền thời gian ngắn nhất trong ba người, nhưng tình cảm được vun đắp trong khoảng thời gian này cũng sớm đã khiến hắn xem Trịnh Tuyền như chị gái của mình!

Cho nên, khi biết được Trịnh Tuyền đang ở trên tòa cao ốc xa xa và gặp nguy hiểm đến tính mạng, cả ba người, bất kể là ai, vậy mà đều hoàn toàn gạt Kayako Saeki, kẻ có thể giết chết họ bất cứ lúc nào, ra sau đầu, và đồng thời không chút do dự xông ra ngoài!

Trở lại chuyện chính, sau khi nói xong câu đó, Hà Phi không còn để ý đến Diêu Phó Giang nữa, mà một lần nữa quay đầu lao ra ngoài cửa! Bất quá lúc này, Diêu Phó Giang lại nghiến răng, dường như đang rơi vào một cuộc giằng xé nội tâm vô cùng phức tạp. Một giây sau, hắn vậy mà cũng đột ngột đứng dậy hét lớn: "Chết tiệt! Ta, Diêu Phó Giang, cũng không phải là loại người tham sống sợ chết!"

Nói xong câu đó, Diêu Phó Giang thế mà cũng theo sát sau lưng mấy người Hà Phi đuổi theo.

Kỳ thực, cảnh tượng vừa rồi, lão hòa thượng Tuệ Tịnh đứng một bên đều nhìn thấy hết. Sống lâu như vậy, ông đối với một số chuyện nhìn rất thấu đáo. Tuy không biết người tên Trịnh Tuyền mà họ vừa nhắc đến là ai, nhưng từ biểu hiện của những người này, có thể thấy đó chắc chắn là một người vô cùng quan trọng đối với họ. Vì người này mà họ dám hoàn toàn bất chấp hiểm nguy đến tính mạng để rời khỏi chùa Hōryū đi cứu người. Chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy, những người này không phải là người xấu. Cho nên khi nhìn thấy hành động của bốn người, Tuệ Tịnh, người đã im lặng từ lâu, lại đột nhiên lớn tiếng gọi với theo bóng lưng của bốn người: "Mấy vị thí chủ, xin dừng bước!"

Mà mấy người đã sớm chạy ra khỏi thiền phòng và vào đến sân trong lại ngơ ngác quay đầu lại. Thế nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lão hòa thượng đầu tiên là đi đến trước di hài của Giám Chân, chắp tay trước ngực và thì thầm vài câu kinh Phật, sau đó ông liền lấy xuống chuỗi phật châu màu vàng mà Giám Chân vẫn luôn cầm trong tay. Ông tay nâng phật châu đi đến trước mặt Hà Phi nói: "Chuỗi phật châu này chính là năm đó trước khi Giám Chân đại sư đông độ, được hoàng đế Đại Đường là Đường Huyền Tông bệ hạ đích thân ban tặng. Giám Chân đại sư cả đời đều mang chuỗi phật châu này bên mình, sau khi viên tịch cũng chỉ lưu lại chuỗi phật châu này bên cạnh. Chuỗi phật châu này cũng ẩn chứa sức mạnh Phật pháp nhiều năm của Giám Chân đại sư. Bây giờ Hà thí chủ hãy nhận lấy đi, hy vọng chuỗi phật châu này có thể phù hộ cho các vị bình an vô sự, A di đà phật."

Nhìn chuỗi phật châu mà lão hòa thượng đưa tới, Hà Phi có chút cảm động. Mặc kệ thứ này có hữu dụng hay không, nhưng cũng có thể thấy vị xuất gia này quả thật có lòng từ bi. Bất quá chuyện quá khẩn cấp, hắn cũng không kịp làm chuyện khác, mà chỉ vội nhận lấy chuỗi phật châu, nhanh chóng cất vào túi, đồng thời nói với lão hòa thượng: "Đa tạ Tuệ Tịnh đại sư!"

Sau khi nói xong câu đó, bốn người không còn do dự nữa, nhao nhao chạy về phía cổng lớn của chùa Hōryū ở tiền viện!

. . .

Mặt khác, lúc này Triệu Bình và Tiền Học Lệ hai người cũng cuối cùng đã từ vùng đất hoang rộng lớn đó đi vào khu vực nội thành. Bất quá, khu nội thành vào lúc nửa đêm về sáng lại vô cùng yên tĩnh. Hai người cứ thế đi trên một con đường cái rộng lớn nhưng vắng lặng không một bóng người. Đúng vậy, Triệu Bình đã quyết định, việc đầu tiên sau khi vào nội thành là đi tập hợp với Hà Phi và những người khác. Bởi vì theo sự hiểu biết của Triệu Bình về Hà Phi, nếu hắn, Hà Phi và Trương Hổ mấy người còn sống, thì chắc chắn sẽ đến chùa Hōryū. Cho nên phương hướng mà Triệu Bình và Tiền Học Lệ đang tiến đến cũng chính là vị trí của chùa Hōryū.

Bất quá đột nhiên, trên một tòa cao ốc phía trước lại xuất hiện một cột sáng vô cùng chói lọi! Đồng thời sau khi xuất hiện, nó rất lâu vẫn không tắt!

Ánh sáng bắt mắt như vậy, tự nhiên cũng bị Triệu Bình và Tiền Học Lệ đang đi đường nhìn thấy. Cho nên khi nhìn thấy vùng hồng quang này, Triệu Bình liền đột ngột dừng bước, sau đó ngẩng đầu nhìn cột huyết quang trên tòa nhà cao tầng cách đó khoảng một dặm.

"Cái... cái cột hồng quang đó sáng thật, đẹp thật..."

Lời này là do Tiền Học Lệ sau khi nhìn thấy cột hồng quang xa xa đã bất giác thốt lên. Khi nhìn thấy cột hồng quang to lớn vô cùng đó, nàng không khỏi ao ước nó. Bất quá tiếp đó, gương mặt nàng lại có chút sợ hãi hỏi Triệu Bình bên cạnh: "Đúng rồi, đó rốt cuộc là cái gì?"

Triệu Bình lại không hề để ý đến Tiền Học Lệ bên cạnh, mà thủy chung đứng tại chỗ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn đỉnh tòa nhà cao ốc xa xôi. Trên mặt kính của hắn cũng luôn phản chiếu cột hồng quang vô cùng sáng chói đó...

Sau đó, Triệu Bình lại như bừng tỉnh, nói với Tiền Học Lệ: "Đi! Chúng ta đến đỉnh tòa nhà đó!"

Nghe Triệu Bình nói vậy, Tiền Học Lệ lập tức kinh ngạc nói: "Nhưng mà... nhưng mà chúng ta không phải muốn đến chùa Hōryū sao? Hơn nữa chúng ta đến tòa nhà đó làm gì?"

Đúng vậy, ý của Tiền Học Lệ rất rõ ràng. Bây giờ không biết lúc nào sẽ lại gặp phải quỷ tấn công, hai người họ không mau đến chùa Hōryū để trốn, cớ sao lại phải đến đỉnh tòa nhà phát ra hồng quang đó?

Nhưng kế tiếp, Triệu Bình lại nói ra một câu khiến Tiền Học Lệ dù thế nào cũng không thể hiểu được...

"Ta, Triệu Bình, còn chưa phải là loại người lãnh khốc hoàn toàn không có một chút nhân tính. Vì người đó... người đó đáng để ta liều mạng một phen!"

Nói xong câu đó, Triệu Bình không chút do dự chạy về phía tòa nhà cao ốc đó. Thấy vậy, Tiền Học Lệ giật nảy mình, sợ Triệu Bình bỏ lại mình, nàng cũng vội vàng khập khiễng đuổi theo...

. . . .

Lúc này trên sân thượng của tòa nhà cao ốc, Trịnh Tuyền bị hồng quang bao vây thì quay lưng về phía Kayako Saeki đang không ngừng lao vào bức tường vô hình, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nó một cái. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn mặt trăng, trong miệng dường như cũng đang khe khẽ ngâm nga điều gì đó...

Thời thơ ấu... đây là bài hát ta thích nghe nhất khi còn bé. Sau khi mẹ ta qua đời, ba của ta, Trịnh Trấn Long, vẫn luôn hát cho ta nghe trước khi ngủ vào ban đêm...

Ba ba, con vẫn luôn nhớ lời hẹn ước với ba, nhưng lần này... con gái có lẽ phải thất hứa rồi...

. . .

Chú oán, một lời nguyền vô giải do chính con người tạo ra. Kẻ sáng tạo ra chú oán chính là loài người, và kẻ phải chịu đựng sự tàn phá của chú oán cũng chính là loài người.

Kayako Saeki...

Thời thơ ấu của Kayako Saeki là cô độc và tịch mịch, cả ngày chỉ có một mình chơi đùa. Nàng hướng nội và nhút nhát, nhưng lại khao khát niềm vui và tiếng cười của tuổi thơ.

Thế nhưng không ai muốn chơi với nàng, cha mẹ cũng đối với nàng lạnh nhạt, chỉ có một con mèo đen nhỏ làm bạn. Nàng đặt tên cho con mèo đen nhỏ này là Tiểu Hắc, nhưng Tiểu Hắc lại đột tử không rõ nguyên nhân khi nàng đang học đại học. Kayako Saeki đau lòng ôm xác Tiểu Hắc khóc ròng rã 3 ngày. Sau đó, cha mẹ nàng cũng qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ. Lúc này, trái tim Kayako Saeki đã không còn cảm giác. Không một ai có thể hiểu được cảm xúc của nàng, không một ai có thể thấu hiểu tâm trạng của nàng. Nàng cô độc.

Kayako Saeki đã yêu, tình yêu đơn thuần duy nhất của nàng chính là người bạn học thời đại học mà nàng luôn thầm mến, Shunsuke Kobayashi. Shunsuke Kobayashi là người nàng yêu nhất trong lòng. Nhưng Kayako Saeki với nội tâm khép kín chưa bao giờ dám tiến lên nói chuyện với anh, chỉ có thể từ xa nhìn và quan sát Shunsuke, và ghi lại mọi hành động của anh vào một cuốn nhật ký màu cà phê... Anh nói chuyện với ai, ăn gì, đi đâu... Mãi cho đến khi Lục Xuyên xuất hiện, tình yêu của Kayako Saeki cuối cùng tan thành bọt nước. Từ đó trở đi, nàng bắt đầu nảy sinh hận thù từ trong tâm, vì yêu mà hận. Nhưng lúc này, trái tim Kayako Saeki vẫn còn đơn thuần, cho nên nàng lựa chọn từ bỏ, gả cho Takeo Saeki, người vẫn luôn thuê phòng trọ của nhà nàng.

Kayako Saeki tưởng rằng như vậy là một khởi đầu mới, nhưng "cảnh đẹp không thường có, hoa đẹp không nở mãi". Câu thành ngữ của Trung Quốc quả thật đã ứng nghiệm. Takeo Saeki và Kayako Saeki kết hôn đã được một thời gian, nhưng chuyện con cái quan trọng lại không thành. Thế nhưng cuộc đời luôn mang đến những bất ngờ, Kayako Saeki sinh được một bé trai, đặt tên là Toshio. Nhưng Saeki luôn cho rằng đứa trẻ này là của Kobayashi (bởi vì ông ta mắc chứng thiểu tinh trùng, hơn nữa còn đọc được nhật ký của Kayako Saeki, trong đó viết về lòng ái mộ đối với Shunsuke), cho rằng Kayako Saeki không chung thủy với mình, nên đã giết nàng. Kayako Saeki vì chết oan, nên nội tâm hận thù và oán khí đã bao trùm cả tòa nhà trong oán khí. Nàng căm ghét nhìn thấy người khác hạnh phúc, vui vẻ, căm ghét người khác có tiếng cười, căm ghét người khác có bạn bè, có người thân. Căm ghét, nàng căm ghét tất cả mọi thứ trên đời này. Nàng căm hận tất cả mọi thứ trên đời, không ai hiểu nàng, tin tưởng nàng, ủng hộ nàng. Không có ai... không có ai... Nàng hận! Nàng oán! Nàng muốn giết chết tất cả mọi người! Nàng tin rằng giữa con người không có tình yêu chân thật, chỉ có sự độc ác lạnh lùng của nhân tính. Nàng chỉ cần báo thù! Vì vậy, oán khí tràn ngập khắp nhân gian!!!

Bởi vì loại oán hận này, sau khi chết nàng đã trở thành một địa phược linh còn kinh khủng hơn lệ quỷ vạn phần. Mà sau khi nàng chết, lại đúng lúc Nhật Bản trải qua cuộc đại suy thoái kinh tế, toàn bộ xã hội Nhật Bản gần như đâu đâu cũng tràn ngập những cảm xúc tiêu cực, tuyệt vọng và sa sút. Những cảm xúc này đã bị Kayako Saeki, thân là địa phược linh, hấp thu... Cuối cùng... nàng đã vượt ra khỏi phạm trù của quỷ, đạt đến trạng thái của nguyền rủa!

Cũng từ lúc đó, Kayako Saeki, người căm hận tất cả nhân loại, căm hận mọi thứ trên thế gian, đã bắt đầu lời nguyền rủa của mình đối với thế nhân!!!

. . .

Đát... đát... đát...!

Dưới ánh trăng trong sáng, cùng với một trận tiếng bước chân lộn xộn và dồn dập, Hà Phi, Trương Hổ, Trình Anh và Diêu Phó Giang bốn người đang thở hồng hộc chạy nhanh trên đường phố nội thành.

Không sai, bây giờ bốn người đã rời khỏi chùa Hōryū khoảng hơn 20 phút rồi, và cũng đã chạy được hơn 20 phút. Theo dự tính trước đó của Hà Phi, nếu chạy với tốc độ đều đặn thì có lẽ cần gần năm mươi phút mới đến nơi. Bất quá nếu không kể đến thể lực mà chạy nước rút, có lẽ chỉ cần chưa đến bốn mươi phút là có thể đến nơi. Rất rõ ràng, bốn người bọn họ đang chạy hết sức mình!

"Hô hô hô...!"

Bởi vì đêm nay ánh trăng rất sáng, cho nên bốn người đều không bật đèn pin. Bất quá đang chạy, Hà Phi lại như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng từ túi quần bên trái móc ra chiếc đèn pin mắt mèo của mình, sau đó bật công tắc, vừa chạy vừa dùng sức vẫy về phía đỉnh tòa nhà cao ốc phía trước, cũng chính là nơi phát ra hồng quang!

Hành động này của Hà Phi ngay lập tức cũng khiến ba người phía sau hiểu ra. Cho nên tiếp đó, ba người còn lại cũng lần lượt lấy đèn pin của mình ra, và cùng Hà Phi không ngừng chiếu cột sáng đèn pin lên đỉnh tòa nhà.

Không sai, Hà Phi đã đoán ra rằng cột sáng đó chắc chắn có liên quan đến Trịnh Tuyền. Nếu như hắn suy luận không sai, Trịnh Tuyền hẳn là đã bị Kayako Saeki vây khốn trên sân thượng của tòa nhà đó. Trong tình thế không còn đường lui, nàng đã sử dụng một loại đạo cụ có công năng phi thường mạnh mẽ mà tất cả những người luân hồi đều chưa từng thấy qua. Nhưng có lẽ đạo cụ này sau khi sử dụng không thể di chuyển trên diện rộng nên mới không thoát ra được. Bất quá có một điểm Hà Phi tuyệt đối có thể khẳng định...

Bất kể là đạo cụ mạnh đến đâu, cuối cùng cũng sẽ có giới hạn thời gian!

Nhìn cột sáng vẫn đang lóe lên ở phương xa, không biết tại sao, lòng Hà Phi lại càng lúc càng nóng nảy và bất an!

(Chị Trịnh Tuyền, chị phải kiên trì lên nhé, em sắp tới rồi! Em tuyệt đối sẽ không cho phép chị rời khỏi em!!!)

. . .

Đát... đát... đát...!

Bốn người Hà Phi cứ thế liều mạng chạy nhanh. Bất quá ở hướng bắc của tòa nhà cao ốc, Triệu Bình và Tiền Học Lệ cũng đang một trước một sau chạy nhanh. Nhưng tốc độ của hai người không nhanh bằng bốn người Hà Phi. Kỳ thực, nói một cách nghiêm túc, không phải là hai người họ không muốn chạy nhanh như vậy, mà là đừng quên trước khi đến đây, Triệu Bình và Tiền Học Lệ đã đi bộ và chạy một khoảng thời gian khá dài trên vùng đất hoang rộng lớn. Thể lực của hai người họ rõ ràng đã thiếu hụt. Cho nên cho dù bây giờ trong lòng Triệu Bình rất căng thẳng, nhưng hắn cũng thật sự không thể tiếp tục tăng tốc được nữa.

Thế nhưng có một điểm khiến Triệu Bình có chút ngạc nhiên, đó là đừng nhìn mắt cá chân của Tiền Học Lệ bị thương mà không ngờ cô ấy vẫn có thể theo kịp bước chân của hắn cho đến lúc này. Điều mà Triệu Bình không chú ý tới chính là, kỳ thực Tiền Học Lệ phía sau hắn lúc này đã sớm vì đau đớn ở mắt cá chân mà mồ hôi đầm đìa. Sở dĩ có thể theo kịp bước chân của Triệu Bình hoàn toàn là đang cắn răng gượng chống. Bây giờ, miếng băng vải quấn ở mắt cá chân cô trước đó đã sớm bung ra, đồng thời máu chảy đầm đìa, vết thương ở cơ bắp cũng bị rách đi rách lại. Nói thật, nếu không có chức năng chữa trị của khoang số 5 trên chuyến tàu địa ngục, dù cô có sống sót qua trận nhiệm vụ linh dị này, thì sau này cô cũng sẽ trở thành một người què vĩnh viễn.

. . .

Đát... đát... đát...! ...

"Hộc! Hộc! Hộc!..."

Trước mắt, bốn người Hà Phi đều đang mồ hôi chảy ròng ròng, đồng thời bất chấp sự tiêu hao thể lực mà phi nước đại. Đương nhiên, cũng chính vì họ liều mạng chạy nên khoảng cách giữa họ và tòa nhà cao ốc lúc này cũng đã rất gần. Theo như Hà Phi nhìn ra, với tốc độ hiện tại của họ, dự tính chưa đến 10 phút nữa, họ sẽ đến được chân tòa nhà này. Bất quá... trừ đi thời gian họ lên lầu, thì dự tính để hoàn toàn đuổi kịp đến bên cạnh Trịnh Tuyền ít nhất cũng phải cần 15 phút.

Cho nên đang chạy, Hà Phi cắn răng lại ngẩng đầu nhìn đỉnh tòa nhà cao ốc đó một cái. Bất quá lần này nhìn, tim Hà Phi lại đột nhiên run lên!

Bởi vì không biết từ lúc nào... cột hồng quang lập lòe trên sân thượng lúc này vậy mà đã mờ đi hơn một nửa so với trước đó!!!

Nhìn thấy cảnh này, Hà Phi quá đỗi kinh hãi!

"A a a a a!!!"

Nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta vô cùng bất an này, cho nên tiếp đó, Hà Phi trực tiếp bộc phát ra một tiếng gầm rú cực kỳ nóng nảy, sau đó tốc độ của hắn càng đột ngột gia tốc, hoàn toàn tiêu hao thể lực mà chạy về phía trước!!!

(Chị Trịnh Tuyền! Chịu đựng nhé! Em sắp đến rồi! Em sắp đến rồi!)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro