Tập 41
Và liền tại lúc không gian phát sinh vặn vẹo, ở vào chính trung tâm vị trí của không gian vặn vẹo, lam quang bên cạnh thân Sở Nhân Mỹ cũng vào thời điểm này đang nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy!
Tình huống quỷ dị này tự nhiên cũng bị một đám người luân hồi nhìn thấy, cho nên một giây sau, họ liền lộ ra ánh mắt cực kỳ sợ hãi.
Là dị không gian! Kayako Saeki rốt cục đã vận dụng năng lực đáng sợ nhất của mình, một năng lực không gian có thể kéo đối phương vào trong! Khi nhìn thấy tình huống không gian vặn vẹo đó, họ liền biết chắc chắn là năng lực này, đồng thời họ cũng biết, đối mặt với một chiêu này của Kayako Saeki, ngoài việc thuấn di không gian có thể đào thoát ra, không còn con đường nào khác.
Nhưng hiển nhiên, Sở Nhân Mỹ không có được năng lực thuấn di không gian, bây giờ lam quang bên cạnh thân cũng đang nhanh chóng biến mất. Có thể khẳng định, khi toàn thân lam quang của Sở Nhân Mỹ hoàn toàn biến mất, thì nó không hề nghi ngờ sẽ bị kéo vào dị không gian. Về phần có bị tiêu diệt hay không, nhóm người luân hồi không rõ, nhưng có một điểm họ lại cực kỳ minh bạch...
Đó chính là khi Sở Nhân Mỹ bị kéo vào dị không gian và biến mất, đối tượng chém giết tiếp theo của Kayako Saeki 100% chính là những người luân hồi bọn họ!!!
Nghĩ thông suốt điểm này và nhìn thấy dáng vẻ Sở Nhân Mỹ dường như một giây sau sẽ bị kéo vào dị không gian, Hà Phi lập tức hoảng sợ dị thường, đối với ba người sau lưng dùng khẩu khí vội vàng xao động gầm lên: "Nhanh lên! Không có thời gian do dự nữa đâu!!!"
Sau tiếng gầm lớn của Hà Phi, thấy ba người vẫn không có phản ứng, hắn thở dài một hơi, sau đó liền đưa bàn tay mình vào sau thắt lưng, móc ra thanh dao găm của mình. Và khi nhìn thấy hành động của Hà Phi, ba người còn lại cũng đều giật nảy mình!
Giờ phút này, Hà Phi cầm dao găm, yên lặng nhìn thoáng qua ba người trước mặt. Đúng vậy, hắn biết tự sát cần dũng khí, đồng thời ánh mắt của Triệu Bình trước mặt hắn nhìn về phía hắn đã bao hàm một thâm ý phi thường nồng đậm. Hà Phi tự nhiên cũng từ trong ánh mắt của Triệu Bình đọc hiểu được ý tứ của hắn.
Tuy Triệu Bình không nói một lời, nhưng Hà Phi lại biết trong ánh mắt của hắn đang nói điều gì, đó chính là...
Đã phương pháp này là do ngươi, Hà Phi, đề xuất, vậy ngươi chết trước một bước để làm mẫu cho mọi người xem thế nào? Không tệ, đừng nhìn Triệu Bình không nói một lời, nhưng Hà Phi từ trong ánh mắt của hắn đã hoàn toàn đọc hiểu được ý tứ ẩn chứa bên trong. Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, ai cũng biết cà chua ăn ngon, ăn sống hay xào rau đều rất không tệ, nhưng ai lại biết rằng mấy trăm năm trước, trong ấn tượng của mọi người lúc bấy giờ, cà chua lại là một loại thực phẩm có kịch độc. Chưa cần bàn đến loại thuyết pháp này sinh ra như thế nào, nhưng đã đều cho rằng nó có độc thì tự nhiên không ai dám làm người đầu tiên thí nghiệm ăn cà chua. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Ngươi có thể thông qua các cuộc kiểm nghiệm khoa học đương thời để chứng minh cà chua không có độc và đưa ra những lời đồn trước đó đều là tin đồn, cũng có thể lấy động vật ra làm thí nghiệm trước. Thế nhưng một khi đến lượt con người, tình huống sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất. Trong tình huống hoàn toàn tự nguyện, không ai sẽ đem sinh mệnh của mình ra để làm thí nghiệm này. Có lẽ khi có người đầu tiên ăn xong mà không sao, họ sẽ cùng nhau ăn theo, nhưng ai sẽ làm người đầu tiên ăn cà chua đây? Vạn nhất cà chua thật sự có độc, người đầu tiên ăn cà chua sẽ chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Cho nên không ai sẽ ngốc đến mức làm người thứ nhất này. Đương nhiên, vừa rồi tuy chỉ là một ví dụ, nhưng đạo lý lại giống hệt như hiện tại. Ý tứ trong mắt Triệu Bình trước mắt rất rõ ràng, đó chính là ra hiệu cho Hà Phi làm người thứ nhất này. Chỉ có ngươi chứng minh được phân tích của ngươi là chính xác, thì những người còn lại mới có thể cùng nhau làm theo ngươi. Điều này kỳ thực rất dễ lý giải, với trí tuệ của Hà Phi, qua trong giây lát liền hiểu được tất cả.
. . . .
Ngày thứ tư của nhiệm vụ linh dị, rạng sáng 5 giờ đúng, bầu trời đã bắt đầu trắng bệch, thái dương cũng sắp dâng lên...
Lúc này, Hà Phi cầm dao găm trong tay, đầu tiên là nhìn thoáng qua ba người trước mặt, hắn lúc này đang cắn chặt răng, sau đó một đôi mắt của hắn liền lại nhìn chòng chọc vào thanh dao găm đang nắm trong tay...
"A... A!!!"
Ngay khoảnh khắc sau! Hà Phi liền nắm lấy thanh dao găm, nhắm ngay cổ của mình mà hung hăng đâm tới!
"A! Huynh đệ! Dừng tay!!!"
Nhìn thấy hành động cắt cổ tự vận điên cuồng này của Hà Phi, đồng tử của Trương Hổ trong nháy mắt co rút lại, lập tức không tự chủ được mà kinh hô lên!
Ba...!
Ầm...!
Thế nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay tại khoảnh khắc mũi dao găm sắp cứa đến cổ Hà Phi! Một hòn đá nhỏ từ phía trước cấp tốc bay tới, lại ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã chuẩn xác không sai đập vào tay phải đang nắm dao găm của Hà Phi. Một giây sau, dao găm liền keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
Nhìn con dao găm rơi xuống đất, Hà Phi đầu tiên là sững sờ, tiếp đó hắn liền đột ngột hướng ánh mắt về phía phương hướng hòn đá bay tới... Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Trình Anh phía trước.
Không ngờ Trình Anh vậy mà đã ngăn cản Hà Phi tự sát!
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hà Phi đang hướng về phía mình, lúc này, Trình Anh, người vẫn im lặng kể từ sau khi Trịnh Tuyền chết, lại sải hai chân bước đến trước mặt Hà Phi. Sau đó, hắn nhìn sâu vào mắt Hà Phi rồi nói...
"Không, vẫn là để ta tới trước đi!"
Nghe được câu trả lời của Trình Anh, Hà Phi lập tức giật nảy mình. Ngay lúc hắn định nói gì đó... không ngờ một giây sau, Trình Anh lại làm ra một hành động khiến Hà Phi và Trương Hổ bên cạnh đều phi thường kinh ngạc.
Trình Anh đột nhiên duỗi hai tay ra, ôm chặt lấy Hà Phi trước mặt!!!
Về phần Hà Phi thì trong nháy mắt lâm vào trạng thái đờ đẫn...
Tiếp theo, Trình Anh đang ôm Hà Phi và tựa cằm lên vai hắn, đầu tiên là hít một hơi thật sâu, sau đó hắn liền kề tai Hà Phi, dùng giọng nói chỉ có Hà Phi mới có thể nghe được, nhẹ nhàng nói: "Ta không muốn để ngươi chết. Nếu nhất định phải có một người chết trước để làm quân cờ dò đường... người này hãy để ta làm đi. Nếu như con đường sống là sai lầm... ta thật sự đã chết rồi... như vậy... như vậy ta chỉ hy vọng ngươi có thể tiếp tục sống sót, và trong tương lai, thỉnh thoảng còn có thể nhớ đến ta... như vậy ta đã đủ hài lòng rồi. Hà Phi... đừng chết nhé..."
Trong lúc nói ra câu này, Hà Phi cũng không chú ý tới, trong mắt Trình Anh đã chảy ra một ít nước mắt...
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau! Trình Anh liền với tốc độ cực nhanh, đẩy mạnh Hà Phi ra khỏi người mình! Hà Phi cũng vì trọng tâm không vững mà phù một tiếng ngã sõng soài trên mặt đất. Bất quá tiếp đó, Trình Anh lại trong nháy mắt móc ra con dao găm của chính mình! Sau đó, với thế sét đánh không kịp bưng tai, dưới ánh mắt hoảng sợ của Hà Phi, đã đâm sâu con dao găm vào trong cổ họng của chính mình!!!
—— Phụt!!!
Cùng một giây, máu đỏ tươi từ cổ Trình Anh phun ra như suối. Ngay sau đó, hắn... không... là nàng! Nàng liền toàn thân vô lực, ngửa mặt ngã sõng soài trên mặt đất. Và tại khoảnh khắc cuối cùng sắp hoàn toàn mất đi ý thức, trong tầm mắt của nàng... nàng nhìn thấy Hà Phi đang với vẻ mặt thống khổ, điên cuồng chạy về phía mình...
(Hà... Hà Phi... nếu như suy luận của ngươi là sai, ta cũng không trách ngươi, dù sao đây là lựa chọn của chính ta. Chẳng qua nếu như suy luận là chính xác mà ta không chết, như vậy trong cuộc sống sau này, ta tuyệt đối sẽ không còn do dự và khách khí với ngươi nữa, ta sẽ chủ động ăn tươi nuốt sống ngươi!)
Và ngay khoảnh khắc sau, suy nghĩ trong đầu Trình Anh lại trong nháy mắt đình chỉ... Nàng lâm vào bóng tối... không còn cảm giác được gì nữa...
"Không!!!"
Bởi vì tốc độ của Trình Anh thực sự quá nhanh, Hà Phi căn bản không kịp ngăn cản đối phương. Khi hắn với vẻ mặt thống khổ và dữ tợn chạy đến trước người Trình Anh đang nằm dưới đất và ôm lấy nàng, hắn phát hiện Trình Anh lúc này đã sớm khí tuyệt thân vong!
Ôm thi thể Trình Anh, Hà Phi điên cuồng gầm lên một tiếng, còn Trương Hổ cũng với vẻ mặt đờ đẫn, phù một tiếng ngồi phịch xuống đất. Thế nhưng giờ khắc này, biểu cảm của Triệu Bình lại là một vẻ mặt đầy hối hận và ảo não! Hơn nữa, lúc này trong tay hắn lại đang cầm một khẩu súng lục.
Nhưng đừng hiểu lầm, hắn, Triệu Bình, không có ý định tự sát ngay bây giờ. Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn ảo não là vì mười mấy giây trước, lúc Trình Anh vừa ôm lấy Hà Phi, hắn lại vừa định đi về phía hai người đang bất tỉnh nằm cách đó không xa ở phía trước bên trái! Cho nên lúc đó hắn đã móc súng ra và nhắm vào Diêu Phó Giang đang bất tỉnh, định nổ súng giết chết hắn để làm hòn đá dò đường và vật thí nghiệm cho mọi người. Nếu sau khi Diêu Phó Giang chết, thi thể biến mất thì điều đó đại biểu cho phương pháp tự sát hoặc bị người khác giết là khả thi. Nếu thi thể không biến mất thì điều đó đại biểu cho con đường sống này là sai lầm, đến lúc đó lại nghĩ cách khác, dù sao người chết cũng không phải là người có thâm niên.
Bất quá, Triệu Bình tuyệt đối không ngờ rằng Trình Anh sau khi ôm xong Hà Phi lại lập tức không chút do dự mà đột ngột tự sát! Nhanh đến mức hắn còn chưa kịp nổ súng vào Diêu Phó Giang thì Trình Anh đã chết!
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, có ảo não cũng không còn tác dụng gì nữa. Cho nên khi Hà Phi đang ôm thi thể Trình Anh gào khóc, một đôi mắt của Triệu Bình lại nhìn chằm chằm vào thi thể Trình Anh! Đúng vậy, hắn đang quan sát, hắn đang mong đợi điều gì đó...
"Hu hu hu..."
Nào ngờ... ước chừng mười giây sau, ngay lúc Hà Phi đang ôm thi thể Trình Anh mà khóc lớn, đột nhiên! Dị biến đã xảy ra!
Chỉ thấy thi thể của Trình Anh trong vòng tay Hà Phi vậy mà không biết tại sao lại bắt đầu trở nên có chút mơ hồ, lập tức lại dần dần biến thành nửa trong suốt! Tình huống quỷ dị này cũng khiến Hà Phi đang ôm thi thể Trình Anh đột nhiên sững sờ!
Lại qua vài giây sau... thi thể của Trình Anh vậy mà đã hoàn toàn biến mất không thấy!
Thấy vậy, bất luận là Hà Phi, Trương Hổ hay Triệu Bình, cả ba người đều ngây dại!
Đồng thời, một ý nghĩ cực kỳ phấn chấn lòng người cũng tuôn ra trong đầu bọn họ...
Đó chính là... tự sát quả nhiên chính là con đường sống!!!
. . . .
"Ách... a a a a a a...!!!"
Thế nhưng đúng vào lúc này, lam quang của Sở Nhân Mỹ cũng cuối cùng đã biến mất không còn thấy gì nữa. Đồng thời, sau khi Sở Nhân Mỹ phát ra tiếng kêu rên cuối cùng... cuối cùng, dưới sự vặn vẹo không gian của Kayako Saeki, nó đã hoàn toàn biến mất hình bóng!
"Lạc lạc lạc... Lạc lạc lạc lạc... Lạc lạc lạc lạc lạc lạc...!!!"
Tương tự, ngay sau khi Sở Nhân Mỹ hoàn toàn biến mất vài giây, Kayako Saeki đang nằm rạp trên mặt đất đã xoay người lại. Lần này, nó quả nhiên đúng như dự đoán của mọi người trước đó, đã bò về phía vị trí của nhóm người luân hồi!
Rất tự nhiên, nhóm người luân hồi cũng bị âm thanh của Kayako Saeki làm giật mình và nhao nhao quay đầu lại. Khi nhìn thấy Kayako Saeki cuối cùng đã tiêu diệt Sở Nhân Mỹ và bây giờ đang bò về phía họ, giờ khắc này, những người luân hồi còn lại không khỏi từng người một bị dọa đến hồn phi phách tán!
Khi biết được con đường sống chính xác và nhìn thấy Kayako Saeki đang bò về phía họ, Triệu Bình, người phản ứng nhanh nhất, đầu tiên là hung hăng cắn răng một cái. Và một giây sau, hắn liền chĩa súng vào thái dương của mình, ngay sau đó, ngón tay hắn bóp cò...
—— Ầm!
Sau một tiếng súng vang lên giòn giã, trên đầu Triệu Bình liền xuất hiện một cái lỗ lớn! Triệu Bình đã nổ súng tự sát! Thi thể của hắn cũng phù một tiếng ngã xuống đất.
Bất quá, phản ứng của Hà Phi cũng không chậm. Nhìn Kayako Saeki đang bò về phía họ, Hà Phi đầu tiên là đột ngột đứng dậy, hét lớn với Trương Hổ: "Nhanh, hai ta trước tiên ném hai người đang hôn mê kia xuống!"
Nghe thấy lời của Hà Phi, Trương Hổ trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Cho nên Hà Phi vừa dứt lời, hai người liền nhân lúc Kayako Saeki còn cách họ một đoạn, song song nhanh chóng chạy đến trước mặt Diêu Phó Giang và Tiền Học Lệ, hai người đã bị đánh bất tỉnh trước đó.
Ngay sau đó, Trương Hổ tóm lấy một chân của Diêu Phó Giang, còn Hà Phi thì lái hai vai của Tiền Học Lệ. Vẻn vẹn vài giây sau, Trương Hổ đã tóm được một chân của Diêu Phó Giang và nhanh chóng kéo hắn đến mép sân thượng, Hà Phi bên cạnh cũng làm tương tự.
"Uống a!"
Theo một tiếng hét lớn của Trương Hổ, rất nhanh, sau khi đến mép sân thượng của tòa cao ốc, hắn liền đột ngột vung tay. Ngay sau đó, Diêu Phó Giang tựa như một cái bao tải rách, bị hắn ném từ đỉnh tòa cao ốc 20 tầng này xuống. Về phần Hà Phi theo sát phía sau cũng đã đẩy Tiền Học Lệ trước mặt mình xuống.
Khi nhìn thấy cả hai đều đã rơi xuống, ngay sau đó, Trương Hổ cũng lập tức không chút do dự đi đến rìa ngoài cùng của sân thượng, nói với Hà Phi: "Huynh đệ, ta đi trước một bước, lát nữa gặp lại trong đoàn tàu địa ngục!"
Nói xong câu đó, Trương Hổ liền cúi đầu nhìn xuống vực sâu cao ngất khiến người ta dựng tóc gáy dưới chân. Bất quá ngay khoảnh khắc sau, hắn lại đột ngột phát ra một tiếng hét lớn, sau đó hắn liền nhắm mắt lại và đột ngột nhảy xuống!
"A a a a a!!!"
Cùng với một trận hét lớn, âm thanh của Trương Hổ dần dần biến mất dưới lầu.
Cho đến giờ phút này, người sống trên toàn bộ sân thượng của tòa cao ốc cũng chỉ còn lại một mình Hà Phi!
Nhìn Kayako Saeki chỉ còn cách chưa đầy 10 mét là sẽ bò đến trước mặt mình, Hà Phi cũng không lập tức nhảy lầu, mà là đột ngột dùng hai chân phát lực, điên cuồng chạy đến trước di thể của Trịnh Tuyền, tiếp đó ôm chặt nàng vào lòng!
"Lạc lạc lạc lạc... Lạc lạc lạc lạc... Lạc lạc lạc lạc lạc lạc!!!"
Kayako Saeki đang bò rất nhanh cũng chỉ còn cách Hà Phi chưa đầy 5 thước!!!
Đúng vậy, Trịnh Tuyền đã bị Kayako Saeki đích thân giết chết. Từ việc thi thể của nàng không biến mất sau khi chết có thể chứng minh điểm này. Cho nên, nhìn Kayako Saeki sắp tóm được mình, Hà Phi đầu tiên là cúi đầu, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn thoáng qua Trịnh Tuyền đã chết từ lâu nhưng trông như đang ngủ thiếp đi. Tiếp đó, hắn liền mở miệng, dõng dạc nói với Trịnh Tuyền trong vòng tay:
"Chị Trịnh Tuyền, không gian nguyền rủa, vô hạn khả năng. Đã như vậy, ta quyết không tin trong không gian nguyền rủa sẽ không có biện pháp liên quan đến sự phục sinh. Cho nên, một khắc chia ly hôm nay tuyệt không phải là vĩnh biệt! Chị Trịnh Tuyền...
—— "Ta nhất định sẽ một lần nữa để ngươi trở lại bên cạnh ta!!!"
Những lời cuối cùng này là do Hà Phi điên cuồng gầm lên. Và sau khi gầm lên câu nói này, một giây sau, Hà Phi liền buông lỏng Trịnh Tuyền ra. Ngay sau đó, hắn liền điên cuồng chạy đến mép cao ốc, lập tức nhảy lên, từ trên sân thượng của tòa cao ốc 20 tầng này nhảy xuống!!!
. . . .
Không biết từ lúc nào, một giọng nói lạnh như băng, không có chút tình cảm nào, không hiểu từ đâu vang lên bên tai Hà Phi...
"Nhiệm vụ «Vô Giải Chú Oán» đã hoàn thành sớm. Hành khách luân hồi hiện đã sớm thoát ly khỏi thế giới của trận nhiệm vụ linh dị này, được xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Chức năng truyền tống hiện đã được khởi động!"
. . .
Khi những người luân hồi một lần nữa mở mắt ra, họ phát hiện mình đã toàn bộ ở trong toa xe số 5 rồi...
Lúc này, Diêu Phó Giang đang nằm dưới đất đột nhiên mở hai mắt ra. Ngay sau đó, hắn liền đột ngột đứng dậy từ mặt đất và vô cùng hoảng hốt đánh giá xung quanh. Bất quá, khi hắn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, hắn lại ngây người...
Bởi vì nơi này chính là toa xe số 5 trong đoàn tàu địa ngục!
(A? Ta không phải sắp bị song đầu quỷ ăn thịt rồi sao? Tại sao lại ở đây? Vết thương của ta cũng đã lành hết rồi? Chẳng lẽ là mơ?)
Nghĩ đến đây, Diêu Phó Giang liền không tự chủ được đưa tay về phía đùi mình... Đúng vậy, hắn muốn thử xem đây có phải là sự thật hay không...
"A... A!!!"
Thế nhưng một giây sau, Diêu Phó Giang lại vì cơn đau dữ dội ở đùi mà đột ngột hét thảm lên! Đúng vậy, đùi của hắn quả thật đã bị véo, chỉ là đây không phải là do tay hắn véo... mà là một bàn tay to lớn không biết từ lúc nào đã từ bên cạnh hắn đưa qua, hung hăng véo vào đùi hắn!
Lúc này, một giọng nói thô lỗ cũng vang lên bên cạnh hắn...
"Tiểu tử, lần này biết mình không phải đang nằm mơ rồi chứ? Không sai, tiểu tử ngươi đã gặp vận may cứt chó, sống sót qua trận nhiệm vụ linh dị này."
Diêu Phó Giang vừa nhăn mặt vừa che lấy đùi mình, đồng thời cũng vội vàng quay người lại. Và bên cạnh hắn chính là Trương Hổ vừa mới từ dưới đất bò dậy!
Nhìn thấy người vừa véo đùi mình là Trương Hổ, cơn tức giận vì đau đớn trước đó của Diêu Phó Giang lập tức tan biến không dấu vết. Hắn đầu tiên là xoa xoa đùi mình, tiếp đó nói với Trương Hổ: "Trương... Trương ca... lực tay của anh thật lớn a...!"
Sau khi Diêu Phó Giang dứt lời, không biết tại sao, hắn đột nhiên chú ý thấy sắc mặt của Trương Hổ lại thủy chung vô cùng khó coi. Trương Hổ cũng không để ý đến hắn, mà ngược lại lại thở dài một hơi nặng nề.
Nhìn thấy phản ứng này của Trương Hổ, Diêu Phó Giang không khỏi có chút ngơ ngác. Cho nên tiếp đó, hắn lại đưa mắt nhìn sang các hướng khác...
Ở phía trước nhất, gã đeo kính Triệu Bình đang đứng yên tại chỗ với vẻ mặt vô cảm, không có bất kỳ hành động nào. Tiền Học Lệ thì đứng cách Triệu Bình không xa sau lưng, cũng với vẻ mặt tái nhợt, nhìn vào trong toa xe như hắn.
Về phần Trình Anh ở phía bên phải toa xe, hắn đang cuộn tròn người ngồi trên mặt đất, hai chân co lại, hai tay ôm lấy hai chân, còn khuôn mặt thì che kín sau đầu gối, không nhìn rõ biểu cảm. Cơ thể hắn khẽ run, dường như còn có tiếng nức nở rất nhỏ truyền đến.
Cuối cùng, Diêu Phó Giang nhìn thấy ở góc xa nhất của toa xe, một thanh niên có tướng mạo thanh tú nhưng thần sắc lại cực độ đê mê... Người này chính là Hà Phi!
Thời khắc này, Hà Phi đang một mình dựa lưng vào tường toa xe, với khuôn mặt cúi gằm ngồi đó. Đôi mắt hắn có chút đờ đẫn, hơi ngẩng đầu nhìn lên trên. Hắn cứ thế ngồi đó hồi lâu không có động tĩnh gì...
Thấy vậy, trong lòng Diêu Phó Giang đột nhiên run lên! Bởi vì hắn vừa mới chú ý thấy trong xe dường như thiếu một người quen... nữ đội trưởng tên Trịnh Tuyền đó đã không xuất hiện trong xe!
Kết hợp với việc trước đó trong nhiệm vụ linh dị, hắn đã tận mắt thấy nữ quỷ xuyên qua lồng ngực Trịnh Tuyền... Cho nên ngay khoảnh khắc sau, Diêu Phó Giang rốt cuộc đã hiểu tại sao những người có thâm niên trong xe sau khi trở về đoàn tàu, mỗi người đều khổ sở như vậy!
Một sự thật thống khổ mà dù thế nào những người có thâm niên cũng rất khó chấp nhận đã bày ra trước mắt họ... đội trưởng của đội ngũ bọn họ, Trịnh Tuyền... đã chết!
Kỳ thực, sau khi biết Trịnh Tuyền đã chết, tâm trạng của Diêu Phó Giang cũng không khá hơn là bao. Tuy nói hắn mới vào đoàn tàu địa ngục này một thời gian ngắn, tính ra cũng chỉ mới cùng đội ngũ thực hiện hai trận nhiệm vụ linh dị, nhưng qua một thời gian tiếp xúc, đối với nữ đội trưởng Trịnh Tuyền, Diêu Phó Giang đánh giá nàng rất cao. Ôn nhu, thiện lương, trí tuệ trác việt, chưa kể còn có quyết đoán, các thành viên trong đội đều phục nàng. Không thể không nói, trong lòng Diêu Phó Giang cũng rất thích Trịnh Tuyền. Nghe nói nữ đội trưởng này còn là người có kinh nghiệm nhiều nhất trong các nhiệm vụ linh dị trên đoàn tàu. Bất quá, làm sao cũng không ngờ được rằng... một người như vậy lại chết!
Bỏ qua những hoạt động tâm lý của Diêu Phó Giang, sau khi cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh trong toa xe và nhìn thấy phản ứng của mọi người, trên gương mặt vô cảm của Triệu Bình cũng dần dần lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đúng vậy, lúc này Triệu Bình vẫn luôn suy tư về mấy vấn đề. Đó là Trịnh Tuyền đã chết, điểm đầu tiên có thể xác định là thực lực tổng thể của đội ngũ đã bị suy yếu rất nhiều. Hắn vẫn luôn rất rõ ràng, trong các nhiệm vụ linh dị, trí tuệ của Hà Phi và Trịnh Tuyền có thể được coi là hai người cao nhất trong đội, đồng thời mỗi người có sở trường riêng. Năng lực phân tích của Hà Phi rất mạnh, phản ứng và mưu lược lâm trận của Trịnh Tuyền tương đối cao, đồng thời năng lực trinh thám của cả hai cũng không tệ. Trí tuệ của một người có lẽ dễ dàng mắc sai lầm, nhưng sự phối hợp bù trừ cho nhau của hai người lại tương đối hoàn mỹ. Trước đó, có rất nhiều trận nhiệm vụ linh dị đều dựa vào sự phối hợp trí tuệ của hai người Trịnh Tuyền và Hà Phi mới có thể vượt qua. Bây giờ Trịnh Tuyền đã chết, như vậy đội ngũ trong các nhiệm vụ linh dị tương lai rất có thể sẽ phải đối mặt với những thách thức lớn hơn.
Về phần điểm thứ hai, chính là do Trịnh Tuyền đã chết, vị trí đội trưởng liền bị bỏ trống. Tuy nói hắn không rõ vị trí đội trưởng trong không gian nguyền rủa này có gì đặc biệt, nhưng hắn lại biết rằng, nếu là đội trưởng của một đội ngũ trong không gian nguyền rủa, thì không gian nguyền rủa tuyệt đối sẽ trao cho một số quyền hạn đặc biệt mà các thành viên khác không có.
Mặt khác, Hà Phi, người đã ngây người mười mấy phút, lúc này từ từ hạ cái đầu nặng trĩu đang ngẩng lên xuống. Sau đó, hắn liền như nghĩ ra điều gì, đưa tay vào túi áo khoác của mình, và sau vài giây, từ từ móc ra một chiếc nhẫn, đặt trước mắt mình và yên lặng đánh giá...
Đây cũng là lần đầu tiên Hà Phi quan sát tỉ mỉ chiếc nhẫn này. Đây là một chiếc nhẫn bảo thạch, vòng nhẫn màu bạc, ở chính giữa có nạm một viên sapphire. Bất quá có chút quỷ dị chính là... nếu cẩn thận nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch này, sẽ thấy... bên trong viên bảo thạch mơ hồ xuất hiện một chữ số Ả Rập —— 7.
Không biết tại sao, trong thoáng chốc, trong đầu hắn ngay khoảnh khắc tiếp theo đã hiện lên lời mà Trịnh Tuyền đã nói với hắn lúc trao chiếc nhẫn vào tay hắn...
"Từ bây giờ trở đi... ngươi... Hà Phi, chính là đội trưởng của đội luân hồi thứ bảy trong không gian nguyền rủa..."
. . .
Nhớ lại bài hát mà hắn đã hát bên tai Trịnh Tuyền trước khi nàng qua đời, nước mắt nơi khóe mắt Hà Phi cũng rốt cục không nhịn được mà tuôn xuống...
Ngay lúc Hà Phi định cất chiếc nhẫn lam bảo thạch trong tay vào lại trong túi, Trương Hổ ở một bên lại vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Hà Phi. Tiếp đó, trên gương mặt đầy râu ria của hắn đúng là đã lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng!
(Cái này... chẳng lẽ... Trịnh Tuyền nàng...)
. . .
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Hà Phi, tâm trạng của Trương Hổ lúc này có thể nói là kinh ngạc không gì sánh bằng. Bất quá, trong sự kinh ngạc đó, sâu thẳm trong lòng hắn còn xen lẫn một tia vui mừng...
(Trịnh Tuyền à... nhãn quang nhìn người của ngươi vẫn sắc bén như trước. Ngươi quả nhiên đã chọn được người kế nhiệm thích hợp nhất rồi. Để hắn làm đội trưởng mới, ta, Trương Hổ, không có dị nghị gì!)
Nghĩ đến đây, Trương Hổ đột nhiên tiến lên mấy bước, đi đến trước mặt Hà Phi. Sau đó, dưới ánh mắt có chút khó hiểu của Hà Phi, hắn nắm lấy cổ tay đang cầm nhẫn của Hà Phi, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía chiếc nhẫn đó.
Đương nhiên, hành động này của Trương Hổ cũng đã thu hút sự chú ý của những người còn lại. Diêu Phó Giang, Tiền Học Lệ và Triệu Bình đều đưa mắt nhìn lại, thậm chí ngay cả Trình Anh ở một bên cũng ngẩng đầu lên, sau đó hướng gương mặt đẫm lệ về phía Hà Phi.
Cảm nhận được ánh mắt có chút khó hiểu của Hà Phi, Trương Hổ lập tức mở miệng hỏi: "Huynh đệ, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?"
Hà Phi tự nhiên không cần thiết phải che giấu điều gì. Cho nên tiếp đó, hắn liền kể lại chuyện Trịnh Tuyền trước khi qua đời đã trao chiếc nhẫn cho hắn với Trương Hổ và những người còn lại gần đó. Đương nhiên... hắn đã che giấu những "chuyện riêng" mà Trịnh Tuyền đã nói với hắn.
Khi Hà Phi kể xong, tất cả mọi người trong toa xe đều không khỏi kinh ngạc. Không ngờ chiếc nhẫn trong tay Hà Phi lại chính là chiếc nhẫn chuyên thuộc của đội trưởng! Tuy rằng trước đây họ đều biết và đều thấy Trịnh Tuyền cả ngày đeo chiếc nhẫn này trên tay, nhưng trước đó họ lại không biết rằng chiếc nhẫn đó lại là chiếc nhẫn chuyên thuộc của đội trưởng. Phàm là người đeo chiếc nhẫn này sẽ là đội trưởng.
Sau khi im lặng thêm vài phút, biểu cảm của mọi người trong toa xe đều không giống nhau. Bất quá, trên mặt của tuyệt đại đa số người, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng đều nhao nhao lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng vậy, dựa vào vẻ mặt của họ có thể thấy được, sau khi Trịnh Tuyền qua đời, việc Hà Phi tiếp nhận và trở thành đội trưởng mới, họ gần như không có bất kỳ ý kiến gì. Bất kể ở đâu, điều mà một người lãnh đạo mới của một đoàn đội lo lắng nhất chính là việc các thuộc hạ không phục sau khi nhậm chức, từ đó gây ra nội đấu và chia rẽ trong tương lai. Bất quá, nếu là Hà Phi làm tân đội trưởng thì lại có thể khiến mọi người phục tùng. Dù sao năng lực của Hà Phi vẫn ở đó, huống chi việc Hà Phi kế nhiệm vị trí đội trưởng này cũng là quyết định của chính Trịnh Tuyền, những người còn lại không có tư cách nói gì.
Trở lại chuyện chính, sau đó Trương Hổ buông lỏng cổ tay Hà Phi, hắn gật đầu nói: "Trước khi mấy người các ngươi lên xe, ta đã từng nghe Trịnh Tuyền nhắc đến chiếc nhẫn này. Theo lời Trịnh Tuyền, chiếc nhẫn mà ngươi đang cầm trong tay chính là chiếc nhẫn chuyên thuộc của đội trưởng đội luân hồi. Phàm là người đeo chiếc nhẫn này sẽ trở thành đội trưởng tạm thời của đội ngũ đó."
Đội trưởng tạm thời?
Nghe Trương Hổ nói vậy, những người còn lại, bao gồm cả Hà Phi, đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Đội trưởng là đội trưởng, tại sao lại phải thêm hai chữ "tạm thời"?
Nghĩ đến đây, Trình Anh sau lưng Trương Hổ đầu tiên là dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt còn chưa khô ở khóe mắt. Sau khi hít một hơi, hắn đứng dậy từ mặt đất, sau đó đi đến trước mặt Trương Hổ nói: "Này, tên đầu trọc chết tiệt, nói rõ ràng ra xem, cái gì mà đội trưởng tạm thời? Đội trưởng là đội trưởng. Việc Hà Phi kế nhiệm vị trí đội trưởng của chị Trịnh Tuyền, ta, Trình Anh, là người đầu tiên hoàn toàn đồng ý. Ai dám không đồng ý có thể đứng ra."
Khi Trình Anh nói ra câu này, tuy ngữ khí bình thản không có gì lạ, thần sắc cũng bình tĩnh, nhưng không biết tại sao... những người còn lại gần đó lại không hiểu sao cảm nhận được một luồng sát khí âm lãnh ẩn hiện từ trên người hắn!
Sau khi Trình Anh dứt lời, toàn bộ toa xe chìm trong im lặng, không ai nói chuyện. Trong đó, Diêu Phó Giang và Tiền Học Lệ càng có chút sợ hãi, không khỏi lùi lại hai bước...
Về phần Trương Hổ bên cạnh Trình Anh, sau khi nghe lời của Trình Anh, trên mặt hắn lại trong nháy mắt lộ ra vẻ khó xử. Bất quá tiếp đó, hắn liền nhìn Trình Anh nói: "Mẹ kiếp! Ai nói có người không phục Hà Phi làm đội trưởng? Mặt khác, ngươi hiểu sai ý của ta rồi. Cái chức đội trưởng tạm thời này không phải là ta nói, mà là quy định của nguyền rủa. Bởi vì Trịnh Tuyền đã từng nói với ta, cho dù có được chiếc nhẫn, ban đầu cũng chỉ có thể trở thành đội trưởng tạm thời mà thôi, và cũng chỉ nhận được chức năng thông báo về việc có người mới lên xe. Những quyền hạn thực sự khác của đội trưởng đều không thể có được, trừ phi..."
"Trừ phi? Trừ phi cái gì?"
Nói đến đây, Trương Hổ dừng lại một chút. Trình Anh đầu tiên là liếc nhìn Hà Phi với khuôn mặt bình thản, tiếp đó hắn truy hỏi Trương Hổ.
Trương Hổ thì tiếp tục nói: "Trừ phi hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch đội trưởng, mới có thể nhận được sự thừa nhận của nguyền rủa và cuối cùng trở thành đội trưởng thực sự của đội ngũ."
Nhiệm vụ khảo hạch đội trưởng!?
Khi cụm từ này được Trương Hổ nói ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhất là Hà Phi. Nhưng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy... cái gọi là khảo hạch đội trưởng này... có lẽ cũng không đơn giản...
Lúc này, Triệu Bình ở một bên, sau khi Trương Hổ dứt lời, đã đi tới với vẻ mặt vô cảm. Hắn đầu tiên là theo thói quen đưa tay đỡ gọng kính trên sống mũi, sau đó liền với vẻ mặt ngưng trọng hỏi Trương Hổ: "Cái gọi là nhiệm vụ khảo hạch đội trưởng này là gì? Có thể giải thích một chút không?"
Nào ngờ sau đó, Trương Hổ lại lắc đầu nói: "Cái này thì ta không biết. Ta cũng chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm với Trịnh Tuyền mới nghe nàng nói những điều này. Bởi vì lúc trước, Trịnh Tuyền cũng là sau khi thành công vượt qua nhiệm vụ khảo hạch đội trưởng mới trở thành đội trưởng chính thức. Nhưng về chi tiết cụ thể của cuộc khảo hạch, nàng lại không nói cho ta biết. Và bây giờ, ta cũng đã nói cho mọi người biết tất cả những gì ta biết rồi. Về phần chuyện cụ thể của nhiệm vụ khảo hạch đội trưởng, ta không biết."
Sau khi Trương Hổ nói xong câu này, hắn liền giang tay ra, tỏ ý mình chỉ biết có bấy nhiêu. Về phần Triệu Bình và Trình Anh, sau khi liếc nhìn nhau, một giây sau... cả hai liền đồng loạt hướng ánh mắt về phía Hà Phi, người vẫn đang ngồi dưới đất và từ đầu đến cuối duy trì sự im lặng.
Trong toa xe rất yên tĩnh, Hà Phi cũng một mực giữ im lặng. Kỳ thực, đối với Hà Phi trước mắt mà nói, sâu thẳm trong nội tâm hắn căn bản không muốn làm đội trưởng của đội ngũ này. Đúng vậy, hắn đã sớm quen với thời gian Trịnh Tuyền làm đội trưởng. Trịnh Tuyền làm đội trưởng rất xứng chức, cũng rất được lòng mọi người, tài năng quản lý cực mạnh, đồng thời các thành viên trong đội cũng đều rất thích nàng. Bây giờ Trịnh Tuyền không còn ở đây, Hà Phi trong lúc đau khổ, trong lòng lại thực sự bài xích vị trí đội trưởng này. Bởi vì... hắn dù sao cũng chỉ là một sinh viên đại học mà thôi!
Chị Trịnh Tuyền của người ta, trước khi vào không gian nguyền rủa, bản thân đã là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty lớn, dưới tay quản lý mấy trăm nhân viên, năng lực lãnh đạo của nàng có thể tưởng tượng được. Sau khi vào không gian nguyền rủa, làm đội trưởng quản lý mấy thành viên trong đội tự nhiên là không có chút áp lực nào. Hơn nữa, tài năng lãnh đạo của người ta tuyệt đối không phải là thứ mà một sinh viên đại học như hắn trong thế giới thực có thể so sánh được. Chưa cần nói đến việc Hà Phi làm đội trưởng sau này, mọi người có phục hay không, cho dù có phục tùng, thì hắn cũng lo lắng đội ngũ này sẽ bị hủy trong tay mình!
Đội trưởng, không phải là dễ làm như vậy. Vị trí này phải chịu trách nhiệm về sinh mệnh của tất cả mọi người trong đội. Hơn nữa, đội trưởng khác với các thành viên khác, không chỉ phải tự mình cố gắng sống sót, mà còn gánh vác hy vọng của tất cả các thành viên trong đội: liệu có thể dẫn dắt họ sống sót hoàn thành nhiệm vụ linh dị hay không!
Những điều này... hắn, Hà Phi, có chắc chắn làm được không?
Bất quá, nhìn thấy ba người Trương Hổ, Trình Anh và Triệu Bình trước mặt đều nhao nhao hướng về phía hắn với ánh mắt mong đợi... giờ khắc này, hắn mơ hồ cảm thấy... lời từ chối mà hắn đã sớm muốn buột miệng nói ra... vào lúc này lại dù thế nào cũng không thể nói ra được.
. . .
"Kỳ thực... ta... cũng không muốn..."
Hà Phi do dự hồi lâu, song khi hắn vừa mới mở miệng và câu nói trong miệng còn chưa dứt, đột nhiên một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh liền đột ngột bóp lấy cổ hắn! Đồng thời, một giọng nói có chút âm lãnh cũng truyền ra...
"Ngươi con mẹ nó ít nói với ta những lời nhảm nhí không muốn làm! Đây là sự sắp đặt của chị Trịnh Tuyền, cho nên ngươi phải tiếp nhận! Bởi vì... bởi vì sau khi chị Trịnh Tuyền đi, cũng chỉ có ngươi có tư cách và năng lực làm đội trưởng này rồi! Nếu như ngươi không làm... tin... có tin ta bây giờ liền giết chết..."
Nhưng những lời phía sau, chủ nhân của giọng nói này lại không thể nói ra được nữa, bởi vì nước mắt của chủ nhân giọng nói này đã chảy ra...
Hà Phi nhìn Trình Anh đã chảy nước mắt trước mặt. Kỳ thực, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi đau khổ và khó chịu trong lòng Trình Anh lúc này. Trịnh Tuyền đã để lại cho mọi người quá nhiều kỷ niệm đẹp. Cụm từ "đội trưởng" đã từ lâu được gắn liền với Trịnh Tuyền. Có thể nói như vậy, tất cả mọi người trong toa xe bây giờ đều là những người đã lên tàu trong thời kỳ Trịnh Tuyền làm đội trưởng. Ấn tượng về Trịnh Tuyền tự nhiên đã khắc sâu vào trong lòng mỗi người. Người khác như thế, hắn, Hà Phi, cũng như thế. Đồng thời, khi nhìn thấy nước mắt của Trình Anh, giờ khắc này, hắn, Hà Phi, cũng đã nghĩ thông suốt một chuyện. Đó là, đã Trịnh Tuyền giao chiếc nhẫn chuyên thuộc của đội trưởng cho hắn, thì điều đó đại biểu cho việc Trịnh Tuyền đã hoàn toàn công nhận Hà Phi, cho rằng sau khi nàng chết, chỉ có Hà Phi có năng lực làm đội trưởng này và tiếp tục dẫn dắt mọi người đi xuống. Cho nên... nếu từ chối... thì đó chính là đã phụ lòng kỳ vọng của Trịnh Tuyền đối với hắn rồi.
Cho nên, hắn không thể từ chối đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, càng không thể tiếp tục chìm đắm nữa! Bởi vì con đường phía sau còn rất dài. Hắn hôm nay, không chỉ phải sống sót, mà còn phải dẫn dắt tất cả các thành viên trong đội cùng nhau tiếp tục giãy giụa trong không gian nguyền rủa đầy rẫy tử vong và kinh hoàng vô hạn này. Con người luôn phải có một niềm hy vọng. Lấy một ví dụ, tại sao trong xã hội loài người mấy nghìn năm nay, luôn có người lãnh đạo? Tại sao loài người bao nhiêu năm qua, bất kể là từ quốc gia cho đến đoàn thể, đều luôn cần một người lãnh đạo? Những vấn đề này kỳ thực cũng không khó trả lời. Đầu tiên, khi một đoàn thể, bất kể là loại đoàn thể nào, nếu muốn tiến bộ và ngày càng tốt hơn, ngày càng mạnh hơn, thì nhất định phải từ đoàn thể đó tuyển ra một người có năng lực để phụ trách chỉ huy toàn bộ đoàn thể. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những người lãnh đạo ngu xuẩn, nhưng nhìn chung, một đoàn thể có người đứng đầu, lực lượng đoàn kết của nó tuyệt đối không phải là thứ mà một đoàn thể không có người đứng đầu có thể so sánh được. Một đoàn thể không có người đứng đầu, bề ngoài trông có vẻ hay, có thể nói đó là dân chủ, nhưng nói một cách khó nghe thì đó là một đống cát rời rạc. Cho nên, bất kỳ thời đại nào, chỉ cần là một đoàn thể của con người, nhất định phải có một người lãnh đạo mới được.
Sau khi im lặng một lát, ánh mắt của Hà Phi, vốn trước đó luôn ẩn chứa sự thương cảm và rối rắm nồng đậm, vậy mà đã không còn nữa. Vào thời khắc này, vậy mà đã một lần nữa khôi phục lại phong thái của ngày xưa! Đồng thời, trong mắt còn có thêm một tia cứng cỏi và thần sắc tự tin!
Cảm nhận được bàn tay trắng nõn mảnh khảnh trên cổ, Hà Phi chậm rãi nở một nụ cười. Hắn đầu tiên là đưa tay, nhẹ nhàng gỡ bàn tay mảnh khảnh đó ra khỏi cổ mình, sau đó hắn thì từ từ đứng dậy từ mặt đất.
Đồng thời, tất cả mọi người trong toa xe cũng đều cảm nhận được một chút thay đổi của Hà Phi lúc này...
Sau khi Hà Phi đứng dậy, hắn đầu tiên là dùng đôi mắt của mình quét một vòng qua Trình Anh, Trương Hổ, Triệu Bình bên cạnh và Diêu Phó Giang, Tiền Học Lệ cách đó không xa. Tiếp đó, hắn liền nói với mọi người một câu mà tất cả mọi người... nhất là những người có thâm niên, mỗi lần trở về đoàn tàu không lâu sẽ nghe được rất rõ ràng:
"Đã muộn rồi, đã trải qua một trận nhiệm vụ linh dị cửu tử nhất sinh, chắc hẳn mọi người đã rất mệt mỏi. Vậy thì bây giờ, tất cả mọi người hãy về nghỉ ngơi đi."
Đúng vậy, câu nói này chính là câu mà Trịnh Tuyền đã từng nói sau mỗi trận nhiệm vụ linh dị trở về khi nàng còn làm đội trưởng. Bây giờ lại được Hà Phi nói ra! Đã Hà Phi chịu nói như vậy, chẳng phải là nói hắn đã...
Nghĩ đến đây, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra một tia sáng. Hà Phi... rốt cục đã bằng lòng đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của đội ngũ! Không chỉ vậy, điều càng khiến họ vô cùng vui mừng trong lòng là... Hà Phi cũng chưa quên Trịnh Tuyền. Việc hắn lặp lại những lời mà Trịnh Tuyền đã từng nói cho mọi người nghe, ý tứ cũng rất rõ ràng, đại biểu cho việc Hà Phi trong tương lai sẽ lấy Trịnh Tuyền làm mục tiêu, trở thành một đội trưởng hợp cách và xứng chức!
Giờ khắc này, Trương Hổ bên cạnh Hà Phi lên tiếng, lộ ra một nụ cười, sau đó đưa tay ra, vỗ mạnh vào vai Hà Phi.
Giờ khắc này, Trình Anh ngừng rơi lệ, đồng thời trên mặt cũng lộ ra một nụ cười.
Giờ khắc này, Triệu Bình sau khi đưa tay đỡ gọng kính trên sống mũi liền gật đầu với Hà Phi.
Về phần Diêu Phó Giang và Tiền Học Lệ, hai người lúc này cũng nhao nhao lộ ra nụ cười vui sướng.
Hà Phi đã thu hết vẻ mặt của mọi người trước mắt vào trong mắt. Đúng vậy, con người không thể luôn sống trong quá khứ. Cái chết của chị Trịnh Tuyền đã gây ra một đả kích và sự hoảng sợ không nhỏ cho tất cả bọn họ. Trong đó, điều khiến họ sợ hãi nhất là...
Trịnh Tuyền thế nhưng là người có kinh nghiệm tuyệt đối, đã trải qua mười mấy trận nhiệm vụ linh dị trong đoàn tàu địa ngục này. Ngay cả một người đã có kinh nghiệm nhiệm vụ linh dị cực kỳ phong phú và mang theo đạo cụ cường lực như vậy cũng đã chết, thì những người còn lại làm sao có thể có dũng khí để tiếp tục kiên trì trong không gian nguyền rủa này?
Cho nên, Hà Phi nhất định phải tiếp nhận vị trí đội trưởng, và nhất định phải thể hiện ra vẻ mặt tự tin trước mặt họ, cho họ niềm tin và dũng khí để tiếp tục kiên trì trong không gian nguyền rủa này!
Ngoài ra, còn có một điểm khiến Hà Phi âm thầm mong đợi trong sâu thẳm nội tâm là: hắn không tin trong không gian nguyền rủa vô hạn khả năng này sẽ không có chuyện liên quan đến sự phục sinh. Về việc phục sinh, có thể là thông qua nhiệm vụ linh dị, đạo cụ, hoặc một số sự kiện đặc biệt nào đó, hắn cũng tin chắc rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm ra được phương pháp để phục sinh Trịnh Tuyền!
Cho nên, tiếp đó... Hà Phi liền trước mặt tất cả mọi người, đeo chiếc nhẫn chuyên thuộc của đội trưởng, đại diện cho thân phận đội trưởng, vào ngón áp út của tay trái mình!
Giờ khắc này, đại biểu cho việc Hà Phi đã trở thành đội trưởng nhiệm kỳ tiếp theo sau Trịnh Tuyền trong đoàn tàu địa ngục này. Tuy nói trước mắt vẫn là đội trưởng tạm thời, nhưng Hà Phi cũng đã âm thầm quyết định sẽ tham gia nhiệm vụ khảo hạch đội trưởng!
Bốp!
Tay của Trương Hổ lại một lần nữa vỗ vào vai Hà Phi và cười nói với hắn: "Ha ha, chúc mừng Hà đội trưởng vinh thăng lên vị trí đội trưởng!"
Hà Phi nghe xong lập tức cười khổ đáp: "Trương ca, anh đừng nói móc tôi nữa, vẫn chỉ là một người đại diện thôi. À, đúng rồi, thời gian thật sự đã muộn rồi, anh và mọi người mau về nghỉ ngơi đi. Sáng mai vẫn theo quy củ cũ mà chị Trịnh Tuyền đã định, buổi sáng họp."
Nghe thấy lời của Hà Phi, Trình Anh ở một bên thì với vẻ mặt khó hiểu nhìn Hà Phi hỏi: "Vậy chúng tôi về nghỉ ngơi, còn anh thì sao? Anh không về à?"
Sau khi Trình Anh dứt lời, Hà Phi lại không trả lời ngay, mà đưa mắt nhìn về phía cửa kết nối, sau đó liền chậm rãi trả lời: "Về phần ta, ta muốn đến toa số 1 để hỏi nguyền rủa về chuyện khảo hạch đội trưởng!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro