Tập 53


Nhìn đến đây, giờ khắc này, tất cả những người có thâm niên bên cạnh, bất kể là Triệu Bình, Trương Hổ, Diêu Phó Giang hay Tiền Học Lệ, bốn người đều không khỏi kinh hoảng lùi lại mấy bước! Bọn họ vừa mới chú ý tới, sau khi Trần Tiêu Dao nói xong câu kia, trên trán Trình Anh trước mặt hắn chẳng biết từ lúc nào đã mơ hồ nổi lên một tia gân xanh, đồng thời từ trên người Trình Anh cũng tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ nồng đậm!

. . .

Tuy nói Trình Anh trước mặt Trần Tiêu Dao tự nhận là cười rất có phong độ, thế nhưng mấy giây sau, hắn lại cảm giác được bầu không khí bốn phía dường như có chút không thích hợp.

Bỗng nhiên! Đùi phải của Trình Anh lại bỗng nhiên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hung hăng quét về phía đầu của Trần Tiêu Dao!

Cú Tiên Thối này có thể nói là vừa nhanh vừa độc, một khi trúng phải, Trần Tiêu Dao coi như không chết cũng sẽ trọng thương!

Thế nhưng một giây sau, Trần Tiêu Dao sắp bị Tiên Thối đánh trúng đầu vậy mà đã cấp tốc ngửa người ra sau, kịp thời tránh thoát cú trọng kích này của Trình Anh!

Nhìn đến đây, những người đứng xem còn lại toàn bộ đều thất kinh. Đúng vậy, bởi vì từ lúc Trình Anh nhấc chân đến khi quét về phía đầu của Trần Tiêu Dao, thời gian trước sau vẻn vẹn chỉ hơn một giây đồng hồ! Ngay cả hai giây cũng chưa tới, nhưng không ai nghĩ đến gã này thế mà lại tránh được! Tốc độ phản ứng của hắn làm sao lại cao như vậy!?

Đương nhiên, nhìn thấy cú Tiên Thối của mình lại bị người trước mặt này tránh thoát, Trình Anh cũng hơi kinh hãi! Nhưng nàng dù sao cũng là một sát thủ chuyên nghiệp có nhiều năm kinh nghiệm giết chóc, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Không đợi Trần Tiêu Dao đang ngửa người ra sau một lần nữa thẳng người dậy, khuỷu tay phải của nàng đã hung hăng đánh về phía bụng của Trần Tiêu Dao! Có lẽ Trần Tiêu Dao cũng đoán được Trình Anh đã có chuẩn bị phía sau, cho nên ngay khoảnh khắc ngửa người ra sau, hắn liền cuống quít lùi lại mấy bước, hiểm hóc tránh được cú khuỷu tay tiếp theo của Trình Anh. Nhưng Trình Anh căn bản không cho Trần Tiêu Dao thời gian phản ứng, liền lập tức áp sát lên, liên tiếp tung ra những tổ hợp công kích hung mãnh, không ngừng nhắm vào người Trần Tiêu Dao, đánh cho Trần Tiêu Dao liên tiếp lùi về sau, chỉ có thể mệt mỏi chống đỡ. Bất quá, đám người xung quanh lại chú ý tới bước chân của Trần Tiêu Dao khi né tránh và chống đỡ các đòn tấn công của Trình Anh lại rất có quy củ, mơ hồ là đang di chuyển theo một lộ tuyến bát quái, thậm chí có đôi khi đôi tay của hắn thế mà còn có thể mượn lực phản đòn lại mấy lần công kích hung ác của Trình Anh!

Thế nhưng, mấy giây trôi qua, Trần Tiêu Dao lại càng đánh càng kinh hãi! Tuy nói Trình Anh thuộc dạng tấn công đột ngột, đánh cho hắn một đòn bất ngờ đồng thời cũng khiến hắn mất đi tiên cơ, nhưng hắn cũng đã luôn cố gắng hết sức để lợi dụng chiêu số độc hữu của mình hóa giải công kích của đối phương. Thế nhưng... bởi vì cho đến lúc này, Trần Tiêu Dao mới phát hiện tất cả các đòn tấn công của đối phương lại không có một chút chiêu thức nào, thế mà tất cả đều là những sát chiêu chí mạng, chiêu nào chiêu nấy đều công kích trực tiếp vào yếu hại của cơ thể người!

Cuối cùng... mấy giây sau, Trần Tiêu Dao bị ép vào góc tường toa xe, không thể lùi được nữa! Và lúc này, khi Trình Anh nhìn thấy tình thế hiện tại, trong mắt nàng bỗng nhiên loé lên một tia hàn quang! Ngay sau đó, một đòn khóa cổ mà nàng chỉ dùng khi giết người đã siết lấy cổ họng của Trần Tiêu Dao!

Trình Anh lại dự định muốn trực tiếp giết chết Trần Tiêu Dao tại chỗ!

"A... Hàaa...!"

Thời khắc sinh tử, Trần Tiêu Dao bỗng nhiên bộc phát ra một tiếng hét lớn, cùng lúc đó hai tay cũng cấp tốc đẩy cánh tay phải của Trình Anh ra! Ngay sau đó, hắn liền ngồi xổm xuống, một cú lộn nhào chật vật từ góc tường lăn đến sau lưng Trình Anh. Đương nhiên, Trình Anh phản ứng cực nhanh cũng đồng thời nhanh chóng quay người lại, dự định tiếp tục công kích. Thế nhưng... một khắc sau, Trình Anh quay người lại định tiếp tục công kích lại không khỏi ngây người...

"Tha mạng! Không đánh! Không đánh nữa!!!"

Bởi vì khi Trình Anh quay người lại, lại nhìn thấy Trần Tiêu Dao đã trực tiếp nằm rạp toàn thân xuống đất, đối mặt với Trình Anh mà cầu xin tha thứ...

"Mỹ nữ... không! Đại ca, ta sai rồi, đừng đánh nữa, ta nhận thua, nhận thua còn không được sao!"

Phản ứng này của Trần Tiêu Dao không chỉ khiến Trình Anh có chút bất ngờ, mà ngay cả mấy người có thâm niên và mấy tân nhân gần đó đều ai nấy mở rộng tầm mắt!

Và đồng thời, bọn họ cũng đều đã triệt để thấy rõ một sự thật khiến họ kinh ngạc vô cùng, đó chính là người đạo sĩ tên Trần Tiêu Dao này quả thật không đơn giản. Trước đó, bọn họ căn bản không hề nghĩ rằng Trần Tiêu Dao lại biết võ công, hơn nữa võ công còn tốt như vậy, bởi vì từ trận giao đấu kịch liệt vừa rồi giữa hắn và Trình Anh là có thể thấy được.

Trở lại chuyện chính, nhìn Trần Tiêu Dao đang nằm rạp dưới chân mình, nội tâm Trình Anh cũng giật mình không nhỏ. Tuy nói ngay từ đầu việc gã này biết võ công đã khiến nàng có chút bất ngờ, nhưng điều tiếp theo khiến nàng càng không ngờ tới chính là võ công của gã này lại tốt đến vậy, đến nỗi ngay cả nàng trong trận giao đấu vừa rồi cũng đã định sử dụng sát chiêu thật sự. Nếu không hạ sát thủ, thì nàng rất có khả năng không thể đánh bại gã này. Nhưng làm sao cũng không ngờ được kết cục lại là như thế này...

Cho nên, nhìn gã đang nằm rạp dưới chân mình lúc này... Trình Anh với khuôn mặt âm lãnh đầu tiên là duỗi chân phải ra, hung hăng giẫm lên lưng Trần Tiêu Dao, sau đó lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, ta là nam, lần sau còn dám nói năng lỗ mãng —— chết!"

"Vâng vâng vâng! Đại ca, ta sai rồi, đều tại ta!"

Trình Anh sau khi hừ lạnh một tiếng liền đi sang một bên không nói gì nữa. Về phần Trần Tiêu Dao, sau khi thấy Trình Anh buông tha mình thì với vẻ mặt lúng túng, một lần nữa từ dưới đất bò dậy. Nhưng sau khi đứng lên, hắn lại một lần nữa khôi phục nụ cười vô sỉ trước đó, đồng thời còn không quên nói với ba tân nhân khác: "Khụ khụ, ba người các ngươi đều thấy rồi đấy, vừa rồi các vị thâm niên đều đã giới thiệu xong, phía dưới đến phiên chúng ta, những người mới. Như vậy đi, người lớn tuổi trước."

Lão giả kia trước đó vẫn luôn ngơ ngác sững sờ, nghe được lời của Trần Tiêu Dao mới vội vàng tự giới thiệu: "Ta tên Chu Viễn Đông, viện sĩ viện khoa học, năm nay vừa về hưu, 55 tuổi."

Sau khi lão giả nói xong, nam thanh niên mặc quần áo lao động cũng vội vàng tự giới thiệu: "Trương Húc, nhân viên tập đoàn Hóa Công, 28 tuổi."

Sau đó, nữ thanh niên mặc quần áo lao động giống như nam thanh niên cũng dùng một giọng run rẩy nói: "Lưu Tuyết Bình, nhân viên tập đoàn Hóa Công, 26 tuổi."

Khi nữ thanh niên kia tự giới thiệu xong, Trần Tiêu Dao ở bên cạnh cũng vội vàng nhảy ra định tự giới thiệu, nhưng lại bị Diêu Phó Giang ở bên cạnh phất tay cắt ngang. Sau đó, trong vẻ mặt không hiểu của Trần Tiêu Dao... Diêu Phó Giang đầu tiên là vội vàng đi đến sau lưng Trình Anh và Trương Hổ, sau cùng hắn mới lộ ra nửa người và dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Tiêu Dao nói: "Ngươi không cần tự giới thiệu, để ta nói cho mọi người đi. Ngươi chẳng phải là chưởng môn đời thứ ba của cái gì đó Lỗ Sơn Từ Úy Quán, Trần Tiêu Dao sao!?"

"Mẹ kiếp! Ngươi... ngươi...!"

Nghe đến đó, Trần Tiêu Dao lập tức nổi giận, nhưng khi nhìn rõ Diêu Phó Giang đang đắc ý trốn sau lưng Trương Hổ và Trình Anh, hắn thì lại với vẻ mặt ngưng trọng giải thích: "Không đúng không đúng, phải là Lư Sơn Tử Vi Quan mới đúng chứ."

Trở lại chuyện chính, bốn người mới đã giới thiệu xong xuôi. Cho nên tiếp đó, Diêu Phó Giang liền xoay người đi đến trước cửa phòng của Hà Phi và gõ cửa. Rất nhanh, cửa được mở ra, Hà Phi với vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài. Diêu Phó Giang thì vội vàng giới thiệu với mấy tân nhân: "Vị này chính là đội trưởng của đội ngũ chúng ta."

Đương nhiên, sự xuất hiện của Hà Phi cũng thu hút sự chú ý của bốn tân nhân, nhưng không đợi Hà Phi nói gì... Diêu Phó Giang ở bên cạnh lại vội vàng ghé vào tai Hà Phi nói nhỏ điều gì đó. Hắn vừa nói còn vừa đưa tay chỉ trỏ về phía Trần Tiêu Dao sau lưng. Ngược lại, Trần Tiêu Dao vẫn giữ một vẻ mặt không hề để tâm.

Mấy phút sau, khi Diêu Phó Giang nói nhỏ xong xuôi, Hà Phi đầu tiên là dùng ánh mắt phức tạp đánh giá từ trên xuống dưới người thanh niên mặc đạo bào này, sau đó hắn liền mỉm cười nói với bốn người: "Ta biết rõ trong thâm tâm mọi người đều tràn đầy nghi hoặc về nơi này. Hiện tại, mời mọi người theo ta vào phòng của ta nghỉ ngơi một lát, thuận tiện ta sẽ đem toàn bộ những gì ta biết liên quan đến không gian nguyền rủa này nói cho các ngươi biết."

...

Ngày thứ mười của kỳ nghỉ, 7 giờ 45 phút sáng...

Lúc này, Hà Phi đang nhanh chóng tiến hành một loạt hành động đánh răng, rửa mặt và ăn sáng, bởi vì theo phỏng đoán cá nhân của hắn... hôm nay gần như chắc chắn là thời gian công bố nhiệm vụ linh dị.

Không sai, Hà Phi dù sao cũng đã ở trong không gian nguyền rủa một thời gian không ngắn, một số quy luật cơ bản cũng đã nắm được gần hết. Ví như thời gian công bố nhiệm vụ linh dị, trong tuyệt đại đa số trường hợp đều được công bố vào khoảng ngày thứ mười của kỳ nghỉ, hơn nữa thường cũng bắt đầu vào ngày thứ hai sau khi tân nhân lên xe. Đương nhiên, tuy đã từng xảy ra trường hợp nhiệm vụ được công bố sớm hơn hoặc ngay sau khi tân nhân lên xe, nhưng nhìn chung vẫn không có nhiều thay đổi.

Quy luật này không chỉ Hà Phi biết, mà bao gồm cả những người có thâm niên khác cũng đã thấm nhuần và hiểu rõ.

Quả nhiên, đúng vào khoảnh khắc đồng hồ điểm 8 giờ, Hà Phi liền chú ý thấy vé xe trên người hắn lúc này lại bắt đầu rung lên!

...

Và lúc này trong phòng của Trần Tiêu Dao, Trần Tiêu Dao mặc một bộ đồ ngủ đang cầm một cái đùi gà ăn một cách hứng khởi. Sau khi cảm nhận được vé xe trong túi quần rung lên, hắn liền vội vàng móc vé xe ra và cẩn thận liếc nhìn. Quả nhiên, hắn phát hiện ở mặt sau của vé xe có mấy hàng chữ màu đỏ máu:

Nhiệm vụ linh dị bắt đầu được công bố, xin tất cả hành khách trên tàu tiến về toa xe số 1 để xem chi tiết nhiệm vụ. Trong vòng 30 phút, những ai không đến sẽ bị coi là từ bỏ nhiệm vụ. Người từ bỏ nhiệm vụ sẽ toàn thân thối rữa mà chết.

Sau khi xem hết chuỗi thông tin này, Trần Tiêu Dao chậm rãi ngẩng đầu lên, tự nói như thể: "Ta XXX, vẫn thật sự giống như lời người đội trưởng kia nói hôm qua. Xem ra mọi thứ ở đây quả nhiên đều không đơn giản."

Nói xong câu đó, hắn liền lập tức từ bàn ăn đứng dậy và đi về phía phòng ngủ...

5 phút sau, hắn từ trong phòng ngủ đi ra. Nhưng bộ đạo bào ngày hôm qua lại không còn mặc nữa, mà thay vào đó là một bộ đồ thể thao rất tùy ý, chỉ có điều trên lưng còn đeo một chiếc ba lô in hình Crayon Shinchan.

Làm xong tất cả những điều này, hắn lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

...

Mười mấy phút sau, tại toa xe số 1 của đoàn tàu địa ngục...

Lúc này, tất cả mọi người trong xe đều đã tập trung ở toa xe số 1, tổng cộng mười người. Mười người cũng đều lần lượt ngồi vào các hàng ghế trong đó.

Thế nhưng... lúc này... biểu cảm của Hà Phi lại có chút không được tự nhiên...

Đúng vậy, chỗ ngồi của Hà Phi lúc này chính là hàng ghế đầu tiên của toa xe số 1, hơn nữa cả hàng ghế đầu cũng chỉ có một mình hắn ngồi. Những người còn lại thì lần lượt ngồi ở các hàng ghế sau. Trong đó, Trương Hổ, Trình Anh, Triệu Bình ba người ngồi ở hàng thứ hai, Diêu Phó Giang và Tiền Học Lệ ngồi ở hàng thứ ba. Về phần bốn tân nhân lại vô cùng tự giác, nhao nhao đi đến hàng thứ tư ngồi xuống.

Giờ khắc này, Hà Phi cũng cuối cùng cảm nhận được cảm giác im lặng của Trịnh Tuyền trước đây. Kỳ thực, ngay từ đầu Hà Phi dự định tùy tiện tìm một chỗ ngồi là được, thế nhưng không biết tại sao, mấy người có thâm niên còn lại lại nói gì cũng phải bắt Hà Phi ngồi vào hàng ghế đầu tiên mới được. Nhất là Trương Hổ và Trình Anh hai người, càng là lôi lôi kéo kéo, cưỡng ép đưa hắn đến hàng ghế đầu. Điều này cũng khiến bốn tân nhân ngồi ở hàng ghế cuối cùng nhìn mà có chút không hiểu ra sao.

Hà Phi không lay chuyển được mọi người, cuối cùng vẫn với vẻ mặt im lặng ngồi xuống vị trí mà Trịnh Tuyền đã từng ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Qua cuộc nói chuyện tối qua trong phòng của Hà Phi, bốn tân nhân cũng đã lần lượt biết được rất nhiều thông tin liên quan đến đoàn tàu địa ngục và nhiệm vụ linh dị từ miệng Hà Phi. Cho nên hôm nay bọn họ đều biết rõ... bất kể họ có nguyện ý hay không, nhiệm vụ linh dị đều sẽ bắt đầu một cách cưỡng chế.

Những người mới ngồi ở hàng thứ tư, thần sắc ít nhiều đều có chút căng thẳng. Trong đó, Trương Húc và Lưu Tuyết Bình, một nam một nữ này, thần sắc là xoắn xuýt nhất. Sau khi trải qua đêm hôm qua, sáng nay hai người kia đều đã thay quần áo khác. Bộ quần áo lao động trước đó đã không còn, thay vào đó là một bộ trang phục bình thường. Thế nhưng... nếu nhìn kỹ thần sắc của hai người lúc này, sẽ phát hiện cả Trương Húc và Lưu Tuyết Bình, trên trán hai người đều mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.

Kỳ thực điều này có thể lý giải, hơn nữa phản ứng của hai người này cũng phù hợp với phản ứng bình thường của đại đa số người bình thường. Bỗng nhiên đi vào một đoàn tàu quỷ dị, không ra được không nói, còn phải đi chấp hành nhiệm vụ linh dị có quỷ tồn tại, đồng thời trong nhiệm vụ quỷ còn sẽ giết người. Tin rằng chỉ cần là người bình thường lần đầu tiên vào nơi này mà không e ngại, không sợ hãi mới là lạ!

Đương nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ, ví như thanh niên đạo sĩ tên Trần Tiêu Dao đang ngồi ở hàng thứ tư lúc này...

Lúc này, toàn bộ toa xe số 1 vô cùng yên tĩnh, đại đa số ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào màn hình đen ở phía trước nhất của toa xe, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Thấy mấy người có thâm niên ở các hàng ghế trước đều yên lặng ngồi ở vị trí của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Trương Húc và Lưu Tuyết Bình ở bên phải, Trần Tiêu Dao đang mặc một bộ đồ thể thao lại cười hắc hắc, dùng cùi chỏ thúc vào người Chu Viễn Đông một cái.

"Thằng nhóc nhà ngươi làm gì vậy?"

Chú ý tới hành động của Trần Tiêu Dao bên cạnh, Chu Viễn Đông không nhịn được mà hạ giọng hỏi.

Nghe được lời của Chu Viễn Đông, Trần Tiêu Dao đầu tiên là dùng ngón tay chỉ vào Hà Phi đang ngồi ở hàng ghế đầu, sau đó cũng nói khẽ với Chu Viễn Đông bên cạnh: "Hắc hắc, từ phản ứng của gã kia lúc ngồi ở hàng ghế đầu vừa rồi, ta có thể nhìn ra, người đội trưởng tên Hà Phi này, hẳn là vừa mới lên làm đội trưởng không lâu."

Giọng của Trần Tiêu Dao ép rất thấp, nhưng khi hắn vừa mới nói ra câu này, Chu Viễn Đông ở bên cạnh còn chưa kịp trả lời thì... đột nhiên! Trình Anh đang ngồi ở hàng thứ hai lại vào lúc này quay đầu lại, sau đó đôi mắt lạnh như băng liền hung hăng nhìn về phía Trần Tiêu Dao!

Chú ý tới ánh mắt của Trình Anh, Trần Tiêu Dao trong nháy mắt liền ngậm miệng, không nói thêm một lời nào... Nhưng trong lòng hắn...

(Ngọa tào, gã này ở thế giới hiện thực làm nghề gì vậy? Sao thính giác tốt thế?)

Tuy Trần Tiêu Dao rất nghi hoặc về nghề nghiệp của Trình Anh, nhưng tiếp đó hắn lại không có thời gian để suy đoán nữa, bởi vì... ngay vài giây sau, đột nhiên! Ánh đèn sáng sủa trong toàn bộ toa xe số một chợt tắt ngấm, toa xe lập tức chìm vào bóng tối. Thế nhưng, chỉ vài giây sau, màn hình lớn màu đen vốn không hề có động tĩnh gì ở phía trước nhất của bốn hàng ghế lại đột nhiên lóe lên, sau đó liền trong nháy mắt sáng lên.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người trong toa xe đều lộ ra vẻ căng thẳng, toa xe cũng lập tức chìm vào im lặng. Đồng thời, bất kể là người có thâm niên hay tân nhân trong toa xe cũng đều nhao nhao đưa mắt nhìn chằm chằm về phía màn hình.

Đúng vậy, điều này đại biểu cho việc nhiệm vụ linh dị mới sắp được công bố!

...

Tiếp theo, màn hình bắt đầu từ từ sáng lên, và sau khi sáng lên, màn hình đã dần dần biến thành từng đợt bông tuyết. Cùng với tiếng "cờ-rắc cờ-rắc", nó mang lại cho người ta một cảm giác quỷ dị vô cùng ngột ngạt. Thế nhưng, chưa đầy 30 giây, màn hình bị bông tuyết bao phủ lại một lần nữa biến thành màu đen, ngay sau đó xuất hiện một hình ảnh...

Đầu tiên trong tấm hình xuất hiện là một con đường quốc lộ ở ngoại ô. Thế nhưng trên đường lại không có xe cộ qua lại, đó là bởi vì thời gian trong tấm hình là lúc nửa đêm. Nhưng điều quỷ dị là... hình ảnh từ khi xuất hiện cứ như vậy, một mực duy trì sự im lặng. Nếu không phải những cành lá cây hai bên đường thỉnh thoảng đung đưa theo gió, tin rằng đại đa số mọi người đều sẽ cho rằng đây là một bức ảnh chụp. Khi những người mới nhìn vào bức tranh này và cảm thấy kinh ngạc thì...

Đúng vào lúc này, ở phía xa trước con đường quốc lộ lại lóe lên một tia sáng. Mọi người cũng vội vàng tập trung chú ý lực, nhìn chòng chọc vào màn hình!

Rất nhanh, theo ánh sáng ở phía xa con đường quốc lộ dần dần phóng đại, một chiếc xe con cũng từ từ xuất hiện trong tầm mắt mọi người từ phía xa. Hóa ra tia sáng đó chính là đèn xe của chiếc xe con trong đêm khuya. Từ trong tấm hình nhìn, tốc độ chạy của chiếc xe con này cũng không chậm. Nhưng ngay lúc chiếc xe con sắp chạy đến giữa hình ảnh... mọi người lại hoảng sợ chú ý thấy... không biết từ lúc nào, giữa con đường quốc lộ lại đột nhiên xuất hiện một người có thân hình hơi khom lưng!

Đúng vậy, người này cứ như vậy, không hề có điềm báo trước, không hiểu sao lại xuất hiện ở chính giữa con đường quốc lộ. Tuy từ trong tấm hình chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của người này, nhưng thông qua quan sát lại có thể rõ ràng nhận ra đây là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ tuổi đã rất lớn. Bởi vì từ mái tóc hoa râm và chiếc áo lót của bà ta là có thể thấy được, đây cũng là một bà lão.

Trở lại chuyện chính, kỳ thực khi bà lão này đột nhiên xuất hiện, cũng vừa lúc là thời điểm chiếc xe con chạy với tốc độ cao kia đến giữa màn hình. Nói cách khác...

Nói cách khác, khi bà lão đột nhiên xuất hiện trên con đường quốc lộ, chiếc xe con đang lao tới với tốc độ cao cũng vừa lúc chỉ cách bà lão chưa đầy 10 mét!!!

"A... a a a a a!!!"

Đột nhiên, trong xe đầu tiên là truyền ra một trận tiếng thét chói tai hoảng sợ của cả nam và nữ. Nhưng tiếp đó, màn hình lại đột nhiên rung lên dữ dội. Cùng với sự rung lắc còn kèm theo rất nhiều bông tuyết và tiếng "cờ-rắc cờ-rắc", điều này khiến mọi người trước màn hình hoàn toàn không nhìn rõ hình ảnh.

Thời gian rung lắc của màn hình duy trì được một phút sau cuối cùng cũng một lần nữa khôi phục bình thường. Thế nhưng... khi mọi người một lần nữa nhìn về phía màn hình đã khôi phục như thường... giờ khắc này, bất kể là người mới hay người có thâm niên, không một ngoại lệ, đều trong nháy mắt da đầu tê dại, mồ hôi lạnh trên trán cũng không tự chủ được mà túa ra.

Bởi vì... khi màn hình một lần nữa khôi phục bình thường và rõ nét, hình ảnh bên trong tuy vẫn là con đường quốc lộ đó, nhưng đã biến thành ban ngày. Và trong tấm hình, đâu còn có bà lão nào nữa?... Chỉ còn lại một chiếc xe con lật ngửa, rách nát và vô số thi thể nằm trên đường lớn!!!

Đúng vậy, chiếc xe con trong hình ảnh chính là chiếc xe lúc trước, chỉ có điều hiện tại lại bị hư hỏng nghiêm trọng, nằm ngang trên mặt đất. Về phần hai bên đường, lại rải rác bốn thi thể vô cùng thê thảm. Sở dĩ xác định đó là thi thể là vì bốn thi thể đó gần như không còn nguyên vẹn!

Từ trên tấm hình nhìn, bốn thi thể này lần lượt là hai nam hai nữ. Trong đó, một thi thể nam nằm sấp trên mặt đất, đầu của nó đã nát hơn một nửa, bộ não trắng xóa cứ như vậy lẫn với máu, lộ ra ngoài không khí và chảy lênh láng khắp nơi. Cách thi thể này hai mét, một thi thể nam khác còn thê thảm hơn. Chỉ thấy nửa thân trên của thi thể này đã sớm tách rời khỏi nửa thân dưới. Nửa thân trên của hắn ở khá gần thi thể nam có sọ não vỡ nát, nhưng nửa thân dưới của hắn lại đã sớm bị văng đến tận rìa phải của con đường.

Hai thi thể nữ cũng không khá hơn là bao. Trong đó, một thi thể nằm ngửa trên đường lớn, bụng của nữ thi bị rách một lỗ hổng lớn, ruột và nội tạng đẫm máu cùng với một lượng lớn máu vương vãi khắp nơi gần đó. Về phần thi thể nữ cuối cùng lại dựa lưng vào một gốc cây bên đường. Tuy không ngã xuống, nhưng từ một cành cây to dài đâm xuyên qua ngực và máu tươi phủ kín toàn bộ lồng ngực, có thể thấy người phụ nữ này cũng đã chết không thể chết hơn...

Hình ảnh thê thảm này cứ như vậy được chiếu trên màn hình khoảng hai phút, cuối cùng toàn bộ màn hình bắt đầu từ từ tối đi...

Tiếp theo, toàn bộ màn hình liền dần dần biến thành một màn hình đầy bông tuyết... sau đó lại dần dần từ từ chuyển đổi thành màu đen trước đó.

Cuối cùng... trên màn hình đen thì xuất hiện mấy hàng chữ máu:

Cốt truyện nhiệm vụ: « Âm Dương Chi Lộ »

Địa điểm nhiệm vụ: Hồng Kông

Mục tiêu nhiệm vụ: Trong vòng 10 ngày giải quyết sự kiện linh dị Âm Dương Lộ thì được xem là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu trong thời hạn quy định chưa hoàn thành thì sẽ bị xóa sổ.

Độ khó nhiệm vụ: Cấp bình thường

Chú thích: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hành khách luân hồi sẽ nhận được 2 điểm sinh tồn.

Mấy hàng chữ màu đỏ này dừng lại trên màn hình khoảng một phút sau, toàn bộ màn hình đầu tiên là tối đi một chút, sau đó hoàn toàn biến thành màu đen như trước... Sau đó, ánh đèn của toàn bộ toa xe lại khôi phục như thường.

Ngay sau khi nhiệm vụ linh dị được công bố hoàn tất, bầu không khí trong toa xe lại trở nên vô cùng ngưng trọng. Đúng vậy, khi video và thông tin nhiệm vụ được công bố xong xuôi, những người có thâm niên trong toa xe số 1 còn đỡ, nhưng phản ứng của các tân nhân lại không thể lạc quan...

Lúc này trên hàng ghế thứ tư, ngoài Trần Tiêu Dao vẫn giữ vẻ mặt không quan trọng, ba người còn lại đều đã bắt đầu run rẩy. Đúng vậy, bởi vì bộ phim kinh dị linh dị "Âm Dương Lộ" này thật sự quá kinh điển, họ cũng đều đã xem qua. Cho nên lúc này, bất kể là Trương Húc, Lưu Tuyết Bình hay Chu Viễn Đông, người tin vào khoa học, cả ba sau khi xem xong video trước đó đều không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Kỳ thực điều này rất đơn giản. Bà lão trong video, họ quá quen thuộc. Đừng nhìn "Âm Dương Lộ" là một loạt phim và còn được chia thành 20 bộ, bên trong có đủ loại quỷ kỳ quái, nhưng chỉ có bà lão đó là xuất hiện nhiều nhất và cũng là có tính đại diện nhất! Nói cách khác, bà lão đó chính là quỷ!

Vừa nghĩ đến việc không lâu nữa mình sẽ phải vào trong đó đối mặt với bà lão quỷ kia, lại liên tưởng đến kết cục thê thảm của bốn người nam nữ trong video vừa rồi... điều này làm sao không khiến mấy người hoảng sợ dị thường?

Đương nhiên, Trần Tiêu Dao khi nhìn thấy phản ứng của ba người bên cạnh thì không nhịn được mà nhếch miệng. Hắn vốn định nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến ánh mắt của Trình Anh trước đó... cuối cùng hắn quyết định lúc này vẫn nên không nói gì thì tốt hơn.

Trở lại chuyện chính, sau khi xem xong toàn bộ video và thông tin nhiệm vụ, trong số những người có thâm niên, ngoài Diêu Phó Giang và Tiền Học Lệ hai người có chút sợ hãi, những người còn lại về cơ bản đều không có phản ứng quá kích động. Dù sao, những người có thâm niên này ngay cả nhiệm vụ linh dị cấp trung thượng cũng đã vượt qua mấy trận, thậm chí cả cấp khó cũng đã trải qua. Đặc biệt là Hà Phi, hắn ngay cả cấp đặc thù cũng đã một mình chấp hành qua. Cho nên, lúc này đối mặt với nhiệm vụ linh dị cấp bình thường, tuy mỗi người trong lòng vẫn có chút căng thẳng, nhưng so với ngày xưa đã trấn tĩnh hơn nhiều. Mãi cho đến... mãi cho đến khi câu nói tiếp theo của Triệu Bình được nói ra, những người có thâm niên mới chính thức bắt đầu bất an!

Sau khi im lặng một lúc lâu, Triệu Bình đầu tiên là đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó liền nhìn Hà Phi đang ngồi ở hàng ghế đầu và nói một câu: "Nhiệm vụ linh dị lần này đừng nhìn là cấp bình thường, nhưng một khi xử lý không tốt, lại cực kỳ dễ dẫn đến đoàn diệt."

Khi Triệu Bình nói câu này, không chỉ giọng điệu bình thản mà biểu cảm cũng rất tự nhiên, nhưng lời nói ra lại khiến người ta vô cùng đau lòng!!!

Nghe được lời nói này của Triệu Bình, những người xung quanh bất kể là người có thâm niên hay người mới, không ai không giật mình. Tân nhân còn dễ nói, nhưng những người có thâm niên lại không hiểu. Ban đầu họ nghi ngờ Triệu Bình đang nói khoác, cố tình làm ra vẻ huyền bí, cho đến khi câu nói tiếp theo của Hà Phi được nói ra, trong lòng mọi người mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là khủng hoảng và bất an thực sự.

"Ừm, suy đoán của ngươi, Triệu Bình, không hẹn mà gặp với ý nghĩ vừa rồi của ta. Quả thực đúng như lời ngươi nói, nếu không thận trọng đối phó, thì nhiệm vụ linh dị cấp bình thường lần này quả thực có khả năng đoàn diệt!"

Đúng vậy, câu nói này là do Hà Phi nói ra. Và sau khi cảm nhận được vẻ mặt khó hiểu của những người còn lại, một khắc sau, Hà Phi liền chủ động nói ra nguyên nhân:

"Kỳ thực điều này rất dễ lý giải, hơn nữa mọi người hẳn là đều có ấn tượng. Trong thế giới điện ảnh 'Âm Dương Lộ', bất kể là phần nào, đại bộ phận thời điểm, quỷ bên trong đều không chỉ có một con, ngược lại là có số lượng rất nhiều. Bà lão quỷ trong video trước đó cũng chỉ là một đại diện trong số đó mà thôi. Căn cứ vào việc không gian nguyền rủa tuyệt đối sẽ không rập khuôn theo lộ tuyến cốt truyện gốc, như vậy có thể đưa ra một kết luận... đó là nhiệm vụ linh dị lần này hẳn sẽ không có nhiều liên quan đến cốt truyện gốc. Nói cách khác, cốt truyện sẽ có sự thay đổi, và điều mấu chốt hơn nữa là... quỷ trong nhiệm vụ linh dị lần này... có lẽ sẽ rất nhiều!"

Sau khi Hà Phi nói xong, mọi người trong trận không khỏi kinh ngạc dị thường. Và lúc này, Trương Hổ ngồi bên trái Trình Anh lại gãi đầu, hỏi một câu hỏi mấu chốt: "Có thể... có thể cho dù thật sự rất nhiều, cũng không nhất định tất cả đều sẽ tấn công chúng ta chứ? Trong mục tiêu nhiệm vụ trước đó không phải đã nói rồi sao, chỉ cần chúng ta giải quyết được sự kiện linh dị 'Âm Dương Lộ' là được. Coi như Hồng Kông có rất nhiều quỷ, cũng không nhất định tất cả đều sẽ đến tấn công chúng ta chứ?"

Lạch cạch!

Sau khi Trương Hổ nói xong, Hà Phi đầu tiên là quét mắt một vòng đám đông, sau đó hắn vỗ tay một tiếng và trả lời: "Ừm, ngươi nói cũng không phải không có lý. Quỷ tuy nhiều, có lẽ chỉ cần chúng ta không trêu chọc chúng thì chúng sẽ không tấn công chúng ta..."

Nói đến đây, Hà Phi đầu tiên là dừng lại, sau đó liền lại đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Trương Hổ và nói: "Nhưng ngươi lại đã bỏ qua giới hạn thời gian của nhiệm vụ! 10 ngày, điều này đại biểu cho cái gì? Căn cứ phân tích của ta, thời hạn nhiệm vụ linh dị càng dài thì những biến hóa không xác định sẽ càng lớn, đồng thời sự không chắc chắn cũng càng cao! Còn nữa, mọi người đừng quên, đây là một nhiệm vụ linh dị không hạn chế đạo cụ!"

Kỳ thực lời của Hà Phi cũng không khó lý giải. Thông qua kinh nghiệm trước đây, Hà Phi đã phát hiện một chi tiết, đó là tỷ lệ xảy ra biến hóa trong các nhiệm vụ có thời hạn dài lớn hơn nhiều so với các nhiệm vụ có thời hạn ngắn. Hơn nữa, hắn còn biết rằng một khi không hạn chế đạo cụ, thì độ khó của nhiệm vụ linh dị tất nhiên sẽ không thấp. Đây cũng là kinh nghiệm mà hắn đã rút ra được qua nhiều lần trải nghiệm. Nhiệm vụ linh dị cấp bình thường lần này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.

Sau khi Hà Phi giải thích xong, cả đám đều rơi vào im lặng. Nhưng vào lúc này! Trần Tiêu Dao ngồi ở hàng ghế cuối cùng rốt cục không nhịn được mà đứng dậy, lớn tiếng gọi về phía mọi người: "Tất cả mọi người đừng sợ! Có bản đạo trưởng ở đây, đến lúc đó nếu gặp phải quỷ, đạo trưởng sẽ phụ trách bảo vệ các ngươi!"

Thế nhưng... khi hắn nói xong câu này, trong toàn bộ toa xe lại không một ai phản ứng lại hắn, thậm chí có người còn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà liếc hắn một cái... Điều này cũng khiến Trần Tiêu Dao không khỏi lúng túng, một lần nữa ngồi xuống.

Khi mọi người đang thảo luận, không lâu sau đó, họ liền lần lượt cảm thấy đoàn tàu dưới chân dường như bắt đầu giảm tốc. Đồng thời, điều này cũng đại biểu cho việc đoàn tàu không lâu nữa sẽ dừng lại, và nhiệm vụ linh dị cũng sắp bắt đầu!!!

Nhìn đến đây, Hà Phi với vẻ mặt ngưng trọng nói với mọi người: "Mọi người không cần lo lắng, cho dù có những yếu tố không xác định nhưng đây dù sao cũng chỉ là một nhiệm vụ linh dị cấp bình thường mà thôi. Cho nên chỉ cần mọi người đoàn kết nhất trí và giữ cảnh giác, tin rằng sẽ không có vấn đề gì. Tốt rồi, đoàn tàu sắp dừng lại, mọi người làm tốt chuẩn bị xuống xe!"

...

"Ầm ầm... ầm ầm..."

Đoàn tàu cuối cùng đã hoàn toàn dừng lại trong một môi trường tối đen như mực. Và bất kể những người luân hồi trên đoàn tàu lúc này có nguyện ý hay không, họ đều phải nhanh chóng xuống xe sau khi xe dừng lại, nếu không sẽ bị nguyền rủa vô tình xóa sổ!

Cả đám với những tâm trạng khác nhau lần lượt đi xuống đoàn tàu...

Sau khi vượt qua một phút hoàn toàn tối đen, tầm mắt của những người luân hồi mới dần dần rõ ràng trở lại. Nhưng khi mọi người hoàn toàn nhìn rõ vị trí của mình, lại phát hiện rằng nhóm người của họ hiện đang ở một nơi mà họ rất quen thuộc!

Bởi vì nơi này chính là con đường quốc lộ ngoại ô không một bóng người trong hình ảnh video trước đó! Không chỉ có thế, mà thời điểm hiện tại cũng giống như trong video, là đêm khuya!

Điều duy nhất đáng mừng là màn đêm hôm nay cũng không quá tối, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, cũng còn lâu mới đến mức đưa tay không thấy năm ngón.

Nhìn thấy cảnh tượng này, và liên tưởng đến chiếc xe và bà lão quỷ đáng sợ đã xuất hiện trong video trước đó... giờ khắc này tuy tất cả mọi người không nói chuyện, nhưng một thứ gọi là kinh hoàng đã nhanh chóng nảy sinh trong lòng họ.

Cùng với những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua hai bên đường, Hà Phi đầu tiên là quan sát đại khái xung quanh một vòng, phát hiện con đường quốc lộ này không chỉ nằm ở ngoại ô, hai bên đường đều là hoang giao dã địa không nói, hơn nữa đoạn đường này dường như cũng không ngắn. Ít nhất ở phía trước rất xa mới có thể nhìn thấy ánh đèn tỏa ra từ các tòa nhà cao tầng của thành phố.

Lại nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian là 0 giờ 3 phút sáng. Và lúc này, Trương Hổ thì đầu tiên đi đến trước mặt Hà Phi và hỏi: "Hà Phi, chúng ta nên làm gì? Có nên mau chóng rời khỏi nơi này không?"

Đúng vậy, lời của Trương Hổ cũng là suy nghĩ trong lòng của những người khác trong đội lúc này. Bởi vì ở trong thế giới cốt truyện rõ ràng có quỷ tồn tại này, việc ở lại trên một con đường hoang vắng ở ngoại ô vào lúc nửa đêm không phải là một lựa chọn sáng suốt. Thế nhưng...

Nghe được lời của Trương Hổ, Hà Phi đầu tiên là khẽ gật đầu. Sau khi trầm tư một lát, hắn liền xoay người nói với mọi người trước mặt: "Mục tiêu của nhiệm vụ lần này kỳ thực rất đơn giản. Tuy tình hình hiện tại không rõ ràng, nhưng thông qua video, chúng ta biết được bà lão quỷ chính là điểm mấu chốt của sự kiện linh dị Âm Dương Lộ. Cho nên, chúng ta hiện tại có hai lựa chọn."

Hai lựa chọn?

Mọi người biết rõ Hà Phi chắc chắn còn có lời muốn nói tiếp, cho nên từng ánh mắt cũng đều nhìn về phía Hà Phi. Dù sao bây giờ Hà Phi đã khác với ngày thường rồi, lúc này Hà Phi đã là đội trưởng của đội, mệnh lệnh của hắn vẫn phải nghe.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, Hà Phi nói: "Lựa chọn thứ nhất, ở lại con đường quốc lộ và tìm kiếm manh mối liên quan đến bà lão quỷ, cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết sự kiện ngay trong đêm nay. Đương nhiên... làm như vậy mức độ nguy hiểm rất cao. Dù sao từ trong video nhìn, vụ tai nạn xe cộ đó không nghi ngờ gì là do bà lão quỷ gây ra. Tuy chúng ta không lái xe mà đều đi bộ, nhưng không ai biết rõ bà lão quỷ có thủ đoạn nào khác hay không."

Nghe được lời nói này của hắn, trong đám người lập tức sinh ra một trận xôn xao. Đúng vậy, biện pháp này của Hà Phi thật sự quá mạo hiểm. Dù sao manh mối sẽ không tự nhiên xuất hiện, chỉ có thể dựa vào mọi người tìm kiếm. Nhưng... nhưng con đường quốc lộ này dài như vậy, cho dù có manh mối cũng không nhất định có thể tìm được. Hơn nữa... nếu trong quá trình tìm kiếm mà bị tấn công...

Nỗi lo lắng của mọi người kỳ thực cũng là nỗi lo lắng của Hà Phi, đồng thời cũng là lý do tại sao Hà Phi lại có hai lựa chọn. Lúc này, Trương Hổ ở bên cạnh cũng hỏi: "Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?"

"Ừm."

Hà Phi gật đầu rồi tiếp tục nói: "Lựa chọn thứ hai này chính là chúng ta trước tiên theo con đường quốc lộ này trở về thành phố, sau đó tìm kiếm manh mối và giải quyết chuyện này trong thành phố."

Hà Phi vừa nói xong câu đó, tân nhân tên Trương Húc trong đám người liền là người đầu tiên giơ tay lên, đồng thời còn lớn tiếng nói: "Ta tán thành! Lựa chọn này mới tương đối ổn thỏa!"

Tiếng nói của hắn vừa dứt, nữ tân nhân tên Lưu Tuyết Bình vẫn đứng bên cạnh hắn cũng vội vàng giơ tay nói: "Ta... ta cũng đồng ý."

Về phần Lưu Tuyết Bình khi nói câu này, có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể của nàng lúc này dường như đang không ngừng run rẩy...

Khi hai người nói xong, người phát biểu ngay sau đó là viện sĩ viện khoa học Chu Viễn Đông. Ông ta cũng nói: "Ta cũng đồng ý với lựa chọn thứ hai. Tuy chúng ta phải giải quyết sự kiện, nhưng điều cơ bản nhất vẫn là phải tìm một nơi đặt chân trước đã chứ? Dù sao thời hạn nhiệm vụ có 10 ngày, mọi người hoàn toàn không cần phải vội vàng."

Không ngờ ba tân nhân này lại nhất trí đồng ý trở về thành phố. Cố nhiên, những người còn lại cũng không phải kẻ ngốc. Đừng nhìn lời nói cuối cùng của Chu Viễn Đông nghe có vẻ hay ho như vậy, nhưng kẻ ngốc cũng nhìn ra được đây chẳng qua là ông ta đang tìm cớ cho sự nhút nhát của mình mà thôi. Cho nên khi ba người mới này nói xong, Trần Tiêu Dao, người cùng là tân nhân với ba người này, lại không nhịn được mà nhếch miệng, dường như việc cùng thuộc một nhóm tân nhân với ba người này là một sự sỉ nhục đối với hắn...

Sau đó, Hà Phi lại đưa mắt nhìn về phía các người có thâm niên. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Trình Anh, người vẫn luôn giữ im lặng, lại rất tùy ý nhìn Hà Phi và nói: "Tùy ngươi, ngươi nói ở lại thì ta ở lại, ngươi nói đi thì ta đi."

Câu trả lời của nàng gọn gàng dứt khoát. Tuy trong giọng điệu có vẻ rất tùy ý, nhưng lập trường và thái độ cũng rất kiên quyết. Đó chính là Hà Phi đi đâu, nàng cũng đi đó. Cho nên khi Trình Anh nói xong, Trương Hổ ở bên cạnh cũng vội vàng tỏ thái độ: "Ta cũng vậy, Hà Phi chọn cái nào thì ta cũng chọn cái đó."

Diêu Phó Giang bây giờ cũng coi như là một người có thâm niên rồi. Sau khi do dự, cậu ta cũng cảm thấy băn khoăn. Tuy trong thâm tâm cậu ta cũng không muốn ở lại nơi này, nhưng nhìn thấy Trình Anh và Trương Hổ đã tỏ thái độ, cuối cùng sau khi nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta cũng cắn răng nói: "Ta... ta cũng vậy, quyết định của Hà Phi chính là quyết định của ta!"

Sau khi Diêu Phó Giang nói xong câu đó, liền giống như toàn bộ sức lực bị rút cạn, thở hắt ra một hơi thật sâu. Sau đó, cậu ta lại đưa mắt nhìn về phía Tiền Học Lệ ở bên cạnh và hỏi: "Chị Học Lệ, chị thì sao?"

Nghe được câu hỏi của Diêu Phó Giang, Tiền Học Lệ trong chốc lát liền một trận bối rối. Đồng thời, sau khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, cuối cùng cô không biết làm sao mà trả lời: "Ta... à... ta... Triệu Bình đi đâu thì ta đi đó!"

Nói xong câu đó, Tiền Học Lệ ngay sau đó liền đưa ánh mắt hy vọng nhìn về phía Triệu Bình đang đứng bên phải mình.

Làm sao cũng không ngờ được Tiền Học Lệ nhịn nửa ngày lại nói ra câu này, điều này khiến Diêu Phó Giang và những người còn lại trước mặt cô không còn gì để nói. Đương nhiên, chính vì câu nói này của Tiền Học Lệ, cho nên tiếp đó ánh mắt của những người còn lại cũng tự nhiên đều chuyển sang Triệu Bình.

Thế nhưng lúc này Triệu Bình lại dường như căn bản không để tâm đến ánh mắt của mọi người. Hắn đầu tiên là đưa tay đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, sau đó lại liếc nhìn Hà Phi một cái. Cuối cùng, hắn dùng một giọng nói nhàn nhạt nói: "Về thành phố trước đi. Dù sao bây giờ cũng là ngày đầu tiên của nhiệm vụ linh dị, có chuyện gì có thể từ từ giải quyết."

Lời này của Triệu Bình vừa thốt ra, ba người mới Chu Viễn Đông, Trương Húc và Lưu Tuyết Bình lập tức vui mừng khôn xiết! Đúng vậy, phải nói rằng điều mà ba người họ sợ nhất lúc này chính là ở lại nơi này tìm kiếm manh mối. Nơi này chính là nơi mà bà lão quỷ trong video đã ẩn hiện qua! Một khi ở lại đây lâu... vạn nhất bị quỷ tấn công thì hậu quả khó mà lường được. Ban đầu, sau khi nghe lời của mấy người có thâm niên trước đó, họ chỉ lo lắng đội trưởng sẽ quyết định ở lại. Dù sao ba người họ chỉ là người mới, trong đội không có quyền lên tiếng. Nhưng chính khi họ đang hoang mang lo lắng, băn khoăn bất an, thì người có thâm niên tên Triệu Bình và trông có vẻ rất trầm ổn kia thế mà lại giống như họ, chọn rời khỏi nơi này. Điều này làm sao không khiến họ vui mừng khôn xiết!? Dù sao người ta cũng là người có thâm niên, quyền lên tiếng trong đội cũng nặng hơn mấy người tân nhân như họ rất nhiều!

Đương nhiên, lời của Triệu Bình cũng khiến nội tâm Diêu Phó Giang cực kỳ phức tạp. Đầu tiên, cậu ta có chút khinh bỉ sự nhát gan của Triệu Bình, nhưng... cũng không biết tại sao... sau khi nghe lời của Triệu Bình, nội tâm cậu ta ngược lại lại nhẹ nhõm thở phào... một cảm giác rất kỳ quái.

Trở lại chuyện chính, sau khi Triệu Bình nói xong, Hà Phi đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó hắn quay đầu về phía mọi người và nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, thì chúng ta vẫn nên mau chóng trở về thành phố đi. Có chuyện gì về đến thành phố rồi lại nói."

Nhìn thấy Hà Phi cuối cùng cũng quyết định, mọi người trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là ba người mới kia, nội tâm càng là âm thầm vui mừng. Tiếp đó, mỗi người họ từ trong túi quần móc ra một chiếc đèn pin mắt mèo nhỏ để chiếu sáng, sau cùng nhao nhao đi về phía thành phố phía trước.

Ngay lúc mọi người dự định khởi hành, trong đám đông lại truyền ra một giọng nói vô cùng bất mãn...

"Này này, sao mọi người không ai hỏi ý kiến của ta vậy? Ta còn chưa tỏ thái độ mà!"

Mọi người theo tiếng nói quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Tiêu Dao mặc một bộ đồ thể thao đang đứng ở cuối cùng của mọi người, dùng ánh mắt mong đợi nhìn họ.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người phía trước, Trần Tiêu Dao đứng ở cuối cùng đầu tiên là đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, sau đó dùng một giọng điệu cực kỳ thận trọng nói: "Khụ khụ! Liên quan đến việc nên chọn cái nào trong hai lựa chọn này, ý kiến cá nhân của ta là..."

Không ngờ lời của hắn còn chưa nói xong, đám người phía trước lại vào lúc này gần như đồng thời mặt không biểu cảm xoay người rời đi...

"Này này này! Ta còn chưa nói hết mà! Các ngươi đừng đi! A, đừng có phớt lờ ta... chờ ta với!"

...

Bởi vì lúc này là nửa đêm, cho nên trên con đường lớn này không chỉ yên tĩnh một cách lạ thường, mà còn không có một chiếc xe nào đi qua. Điều này cũng khiến hy vọng được đi nhờ xe của mọi người hoàn toàn tan vỡ. Cho nên, họ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đi bộ tiến lên. Giờ phút này, 10 người cứ như vậy, nhao nhao im lặng đi trên con đường dài này. Căn cứ vào khoảng cách mà Hà Phi tính toán đến các công trình kiến trúc của thành phố phía trước, với tốc độ này, dự tính đi thêm một giờ nữa là có thể đến thành phố.

Dưới ánh sáng của đèn pin mắt mèo, Hà Phi đi đầu ở phía trước nhất. Sau lưng hắn bên trái là Trương Hổ, bên phải là Trình Anh. Diêu Phó Giang cũng theo sát sau lưng Trương Hổ. Ở phía sau là Triệu Bình với khuôn mặt bình thản. Đi bên cạnh hắn là Tiền Học Lệ, người từ đầu đến cuối luôn bám sát và giữ khoảng cách đồng hành với hắn. Đồng thời, trong quá trình đi, cô còn thỉnh thoảng đưa tay định nắm lấy tay hoặc cánh tay của Triệu Bình, nhưng đều bị Triệu Bình vô tình hất ra.

Về phần hai người Triệu Bình, phía sau là ba tân nhân Chu Viễn Đông, Trương Húc và Lưu Tuyết Bình. Giờ phút này, ba người họ một bên theo sát bước chân của các người thâm niên phía trước, một bên còn nhìn đông ngó tây, quan sát xung quanh...

Ở cuối cùng của đội ngũ... Trần Tiêu Dao lại với vẻ mặt ủ rũ, một mình lững thững ở cuối cùng. Hắn vừa đi còn vừa thỉnh thoảng ngáp...

Thế nhưng... chính khi mọi người đang im lặng tiến lên trên con đường tối đen này, đột nhiên! Vẻ mặt ủ rũ ban đầu của Trần Tiêu Dao, người đang một mình đi ở cuối cùng của đội ngũ, lại trong nháy mắt vặn vẹo! Ngay sau đó... hắn dừng bước chân... rồi từ từ quay đầu lại nhìn về phía sau lưng...

Mượn ánh trăng trên bầu trời, cũng chính là ở phía trước tầm mắt hắn mười mấy mét... Trần Tiêu Dao mơ hồ nhìn thấy có một bóng đen hình người đang theo sau đội ngũ!!!

...

Tại mắt mèo đèn pin chiếu sáng bên dưới, Hà Phi mang đầu đi ở trước nhất, ở phía sau hắn bên trái là Trương Hổ, phía bên phải là Trình Anh, Diêu Phó Giang cũng là theo sát tại Trương Hổ sau lưng, ở phía sau thì là khuôn mặt bình thản Triệu Bình, đi theo bên cạnh hắn thì là thủy chung chăm chú cùng hắn bảo trì đồng hành Tiền Học Lệ, đồng thời tại hành tẩu qua trình bên trong nàng còn thỉnh thoảng vươn tay dự định đi bắt Triệu Bình tay cùng là cánh tay, bất quá lại tất cả đều bị Triệu Bình vô tình hất ra rồi.

Đến mức Triệu Bình hai người đằng sau chính là Chu Viễn Đông, Trương Húc cùng Lưu Tuyết Bình ba cái tân nhân, giờ phút này ba người bọn hắn một bên theo sát lấy phía trước các người thâm niên bước chân còn một bên hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn lấy bốn phía.

Tại đội ngũ cuối cùng nhất... Trần Tiêu Dao lại là một mặt mặt ủ mày chau một thân một mình treo ở đội ngũ sau cùng mặt, hắn vừa đi còn một bên thỉnh thoảng ngáp.

Nhưng mà... chính khi mọi người tại đây đen nhánh trên đường cái yên lặng tiến lên thời điểm, đột nhiên! Độc thân đi tại đội ngũ cuối cùng nhất Trần Tiêu Dao cái kia nguyên bản mặt ủ mày chau biểu lộ lại là trong nháy mắt vặn một cái! Ngay sau đó... hắn dừng lại bước chân... sau đó từ từ chuyển qua đầu nhìn về phía sau lưng.

Mượn nhờ bầu trời ánh trăng, cũng liền là tại hắn ánh mắt phía trước mười mấy mét bên ngoài... Trần Tiêu Dao mơ hồ nhìn thấy có một người hình hắc ảnh chính cùng tại đội ngũ đằng sau!!!

...

Nhìn đến đây, Trần Tiêu Dao đầu tiên là sững sờ, nhưng kế tiếp...

Khóe miệng hắn lại đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh!

Đúng vậy, nếu đổi lại là người bình thường, vào lúc nửa đêm ở ngoại ô tối đen này mà nhìn thấy có thứ gì đó đi theo sau lưng, có lẽ đã sớm bị dọa đến nghẹn ngào gào lên. Huống chi hiện tại còn đang trong một nhiệm vụ linh dị mà đã biết rõ có quỷ tồn tại. Không ngờ Trần Tiêu Dao lại có phản ứng như vậy.

Trở lại chuyện chính, bởi vì lúc này là nửa đêm, tuy bốn phía dưới ánh trăng chiếu rọi cũng coi như rõ ràng, nhưng dù sao cũng cách nhau mười mấy mét, cho nên hắn cũng không nhìn rõ bóng đen hình người ở phía xa rốt cuộc là cái gì. Thế nhưng, trên mặt Trần Tiêu Dao lại không có một chút sợ hãi nào. Giờ khắc này, hắn cũng không thông báo chuyện này cho những người trong đội phía trước, ngược lại còn một lần nữa quay đầu lại, tiếp tục đi theo đội ngũ về phía trước.

Lại đi được khoảng mấy phút nữa, Trần Tiêu Dao liền một lần nữa quay đầu lại. Quả nhiên... không ngoài dự liệu của hắn, bóng đen ở phía xa mười mấy mét vẫn đang theo sau đội ngũ. Và khi Trần Tiêu Dao quay đầu lại, bóng đen phía sau cũng giống như lần trước, một lần nữa ngừng tiến lên.

Bóng đen cứ như thế đứng đó không nhúc nhích...

(Ta vốn tưởng ngươi chỉ là đi ngang qua, định bụng nước sông không phạm nước giếng, thật không ngờ ngươi lại thật sự nhắm vào chúng ta mà đến...)

Nhìn đến đây, lần này Trần Tiêu Dao cũng không giống lần trước, tiếp tục đi theo đội ngũ tiến lên, ngược lại còn ngồi xổm xuống tại chỗ, sau đó lại lấy chiếc ba lô in hình Crayon Shinchan đang đeo trên lưng xuống. Sau khi gỡ ba lô xuống, hắn liền từ trong ba lô lấy ra một túi nhựa nhỏ đựng gạo đen.

Mở túi ra, hắn lại từ trong túi quần móc ra một con dao gọt bút chì nhỏ, lập tức dùng lưỡi dao rạch một đường vào ngón tay cái của mình. Và khi lưỡi dao sắc bén lướt qua... máu đỏ tươi liền trong khoảnh khắc tuôn ra từ vết thương trên ngón cái của hắn. Nhưng điều quỷ dị là... lúc này hắn lại đưa vết thương trên ngón cái về phía túi nhựa đựng gạo đen trên mặt đất và nhỏ xuống...

Sau khi nhỏ khoảng hơn mười giọt, cảm thấy gần như đủ, Trần Tiêu Dao đầu tiên là đưa tay phải vào trong túi nhựa, vốc lên một nắm gạo đen đã lẫn với máu. Sau đó... cánh tay của hắn đột nhiên hất lên, và cùng với cú hất đó, nắm gạo đen trong tay hắn cũng vào lúc này đều bị vãi ra trên đường lớn!

Rầm rầm...

Cùng với một trận tiếng soạt rất nhỏ của hạt gạo rơi xuống đất, những hạt gạo đen này trong khoảnh khắc đã bao phủ toàn bộ một mảng đất nhỏ lấy Trần Tiêu Dao làm trung tâm.

Làm xong tất cả những điều này, Trần Tiêu Dao một lần nữa đứng dậy. Sau đó, hắn một bên đưa ngón tay đang chảy máu vào miệng mút, một bên cũng không quay đầu lại mà đuổi theo đội ngũ phía trước...

...

Khi Trần Tiêu Dao với vẻ mặt vô cảm đi theo cuối đội ngũ thêm được hai phút nữa...

"Ách... a a a a a... nha... a a a!!!"

Đột nhiên! Ở phía sau hắn lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu rên thê lương, căn bản không giống tiếng người!!!

Cùng lúc đó, một đám người luân hồi đang đi ở phía trước cũng đều bị âm thanh bất thình lình dọa cho toàn bộ rùng mình! Nhất là hai nữ tính Tiền Học Lệ và Lưu Tuyết Bình càng là trực tiếp bị dọa đến phát ra một tiếng hét! Lưu Tuyết Bình sau khi phát ra một tiếng hét liền ngồi phịch xuống đất. Về phần Tiền Học Lệ thì sau khi hét lên, hai tay cô liền tóm lấy cánh tay của Triệu Bình bên cạnh rồi gắt gao không buông!

Đương nhiên, không chỉ hai nữ tính này, những người còn lại cũng bị tiếng kêu rên thê lương bất thình lình dọa cho phát sợ! Ví như Diêu Phó Giang đang yên lặng đi trước đó, sau khi nghe thấy tiếng kêu rên truyền đến từ sau lưng, chỉ trong nháy mắt hai chân của hắn đã mềm nhũn. Đồng thời, mấy giọt chất lỏng không rõ trong đáy quần cũng trong chớp mắt thấm ướt gần một nửa quần lót của hắn... Về phần các tân nhân còn lại cũng không ngoại lệ, đều có phản ứng tương tự như Diêu Phó Giang, thậm chí ngay cả những người có thâm niên đi ở phía trước cũng bị giật mình!

Bởi vì tiếng kêu rên này đến quá đột ngột! Quá đường đột. Thử nghĩ xem, trên con đường tối đen và yên tĩnh vô cùng này, bỗng nhiên truyền ra loại âm thanh đó, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ không thể bình tĩnh tự nhiên được.

Nghe được âm thanh này, Trình Anh nhanh chóng xoay người, đồng thời còn móc ra con dao găm trên người. Trương Hổ ở bên cạnh cũng sau khi đột nhiên rùng mình một cái, lập tức quay người lại nhìn về phía sau. Về phần Hà Phi và Triệu Bình hai người cũng sau khi vượt qua cơn kinh hãi ban đầu, vội vàng nhao nhao quay người lại.

Thế nhưng...

Khi mọi người đều giữ cảnh giác cao độ và nhìn về phía sau... lại chú ý thấy phía sau họ đúng là không có gì, phía xa trống không, hơn nữa cũng không có hình ảnh đáng sợ nào xuất hiện...

"Cái này... cái này là chuyện gì xảy ra?"

Nhìn đến đây, Trương Hổ đầu tiên là với vẻ mặt khó hiểu quét mắt một vòng đám đông, sau đó tự nói ra nghi vấn của mình. Đương nhiên, không chỉ Trương Hổ, những người còn lại sau khi thấy phía sau không có gì xảy ra cũng đều như vậy, nhao nhao lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Đương nhiên rồi, sau khi thấy phía sau không có gì xảy ra, hai người Trương Húc và Chu Viễn Đông trong đám đông cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì vừa rồi khi nghe thấy tiếng kêu rên thê lương đó, cả hai đã nhao nhao hạ quyết tâm trong lòng, một khi nhìn thấy có thứ gì đó ở phía sau thì sẽ lập tức liều mạng chạy trốn! Sau đó để các người thâm niên đi làm đệm lưng, dù sao chỉ cần mình bình an vô sự là được. Cho nên tiếp đó, sau khi nhìn thấy tình hình phía sau, tâm tư vốn định chạy trốn của hai người mới một lần nữa bị đè nén xuống.

Nhưng vào lúc này... Triệu Bình ở vị trí trung tâm của đội ngũ thì trong lúc vô tình đã chú ý tới một chi tiết... đó là khi mọi người đều với vẻ mặt hoảng hốt quay người lại, thì Trần Tiêu Dao, người trước đó vẫn luôn ở cuối cùng của đội ngũ, lại có vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Sau khi nghe thấy tiếng kêu rên thê lương đó, hắn không những không quay người lại, mà ngược lại còn uể oải ngáp một cái, dường như... dường như đối với sự kiện vừa rồi, hắn căn bản không hề để tâm...

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của Triệu Bình đang nhìn về phía mình, cho nên một khắc sau, Trần Tiêu Dao trước tiên là nở một nụ cười phong trần với Triệu Bình, sau đó lại dương dương đắc ý nhìn mọi người trước mặt và nói: "Vừa rồi chỉ là một cô hồn dã ngoại mà thôi, bị ta tiện tay đuổi đi rồi, không có gì đáng ngạc nhiên. Tới tới tới, tiếp tục chứ? Mọi người tiếp tục đi tới đi?"

...

Cuối cùng, tất cả mọi người đều chú ý tới Trần Tiêu Dao, đồng thời tất cả mọi người cũng đều nghe được câu nói của hắn.

"Ngươi... ngươi nói vừa rồi ngươi đã xử lý một con... quỷ?"

Những lời này là do Hà Phi hỏi, đồng thời cũng là thay mặt những người còn lại hỏi. Chỉ có điều, khi Hà Phi hỏi câu hỏi này, những người luân hồi còn lại ở bên cạnh lại đều dùng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Tiêu Dao.

Đúng vậy, trong ấn tượng trước đây của mọi người, quỷ vật này về cơ bản là một sự tồn tại vô địch, là thứ mà con người không thể đối phó được. Thế nhưng, không ngờ hôm nay, người mới tên Trần Tiêu Dao này lại còn nói rằng hắn vừa mới xử lý một con quỷ? Nếu là thật, thì người này quả thật không đơn giản. Tuy vừa rồi mọi người không nhìn thấy Trần Tiêu Dao đã làm những gì, nhưng liên tưởng đến thân phận đạo sĩ của người này... có lẽ khả năng thật sự không nhỏ?

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Trần Tiêu Dao dương dương đắc ý đang định mở miệng nói gì đó, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt đắc ý và lỗ mãng ban đầu lại trong chớp mắt chuyển thành một gương mặt ngưng trọng. Tiếp đó, hắn liền vội vàng quay đầu nhìn về phía sau lưng, sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại và nói với mọi người: "Mọi người đi mau! Thứ đó không chỉ có một con, sau lưng lại có thứ gì đó theo đến rồi!"

Nghe được lời nói này của Trần Tiêu Dao, đám người đang hơi kinh ngạc vốn định truy vấn ngọn nguồn, nhưng đều bị Hà Phi ngăn lại. Đám người vẫn tiếp tục tiến lên. Và sở dĩ hắn sẽ làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn chú ý thấy vẻ mặt và giọng điệu ngưng trọng của Trần Tiêu Dao lúc nói chuyện vừa rồi. Trong ấn tượng ngắn ngủi của Hà Phi về Trần Tiêu Dao, người này tuy cho người ta cảm giác luôn là một bộ dạng khinh bạc, nhưng... khi thấy một người ngả ngớn lỗ mãng lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hiếm có, hắn vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng và làm theo lời Trần Tiêu Dao, đội ngũ tiếp tục tiến lên.

...

Lạch cạch... lạch cạch... lạch cạch...

Trong đêm khuya yên tĩnh, cùng với một chuỗi tiếng bước chân, trên một con đường quốc lộ ở ngoại ô, có mười người đang im lặng không nói, đi trên con đường này. Về phần tên của con đường này, nó được gọi là... Âm Dương Lộ!

Lúc này, Trần Tiêu Dao vẫn đi ở cuối cùng của mọi người. Chỉ có điều, lần này ánh mắt của hắn lại hoàn toàn khác với trước đây. Trước đó, khi đi, hắn luôn lộ ra một vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên. Còn lần này, tuy hắn vẫn đi ở cuối cùng của đội ngũ, nhưng biểu cảm của hắn lại vô cùng ngưng trọng. Thậm chí, một phút trước, trên trán của Trần Tiêu Dao còn lướt qua mấy giọt mồ hôi lạnh...

Nếu lúc này chuyển ống kính khỏi đội ngũ người luân hồi, mà kéo đến phía sau đội ngũ khoảng hai mươi mét... thì sẽ phát hiện...

Giờ phút này! Ở phía sau đội ngũ người luân hồi khoảng hai mươi mét, đang có vô số 'người' đi theo sau đội ngũ!!!

Số lượng những 'người' này ít nhất cũng phải hơn mấy trăm, đen nghịt một mảng lớn. Bọn họ tất cả đều cúi đầu đi trên con đường lớn này, cũng không nhìn rõ hình dạng. Hơn nữa, điều quỷ dị hơn nữa là nhóm 'người' đang đi theo sau đội ngũ người luân hồi này vậy mà không một ai phát ra một chút âm thanh nào! Bọn họ cứ như vậy, dùng một tốc độ không nhanh cũng không chậm, theo ở phía sau...

"Ực..."

Trần Tiêu Dao cuối cùng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt. Lúc này, hắn đã hoàn toàn không còn sự bình tĩnh và thản nhiên như trước. Có lẽ vì bóng đêm và khoảng cách, những người luân hồi đang đi ở phía trước không nhìn thấy tình hình phía sau, nhưng hắn lại đã sớm biết được tất cả tình hình phía sau!

Có lẽ lúc này có người sẽ hỏi, tại sao chỉ có một mình Trần Tiêu Dao biết được chuyện phía sau? Chẳng lẽ thị lực của hắn tốt đến vậy sao? Kỳ thực cũng không phải. Nguyên nhân thực sự là vì những hạt gạo đen dính máu tươi của hắn đã vãi ra trước đó!

Đúng vậy, những hạt gạo đen đó sau khi được vãi trên mặt đất không chỉ có tác dụng đuổi quỷ, mà còn có một khả năng cảm ứng và dò xét nhất định. Khi đám quỷ với số lượng rất nhiều ở phía sau đi qua khu vực mặt đất được bao phủ bởi gạo đen, Trần Tiêu Dao đã có thể đại khái biết được số lượng của những thứ đó. Hắn vốn cho rằng sự việc cũng không phức tạp như vậy, nhưng lại tuyệt đối không ngờ rằng cuối cùng sự việc lại biến thành thế này!

(Mẹ kiếp! Trên con đường lớn này rốt cuộc có bao nhiêu quỷ chứ... Mẹ kiếp!)

Điều duy nhất đáng mừng lúc này là đám quỷ sau lưng dường như vẫn chưa tỉnh táo lại, hiện tại vẫn đang dựa vào bản năng để đi theo sau nhóm người luân hồi.

Trần Tiêu Dao biết rõ, đám đồ vật sau lưng này tuy đều là quỷ, nhưng lại đều thuộc về cấp bậc thấp nhất trong số các loài quỷ, đó là 'cô hồn'. Cái gọi là cô hồn, là chỉ khi con người tử vong, vì thời điểm chết quá đột ngột, con người căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí thần kinh cũng chưa kịp phản ứng thì đã chết. Ví dụ tốt nhất là những sự kiện tử vong đột ngột như tai nạn xe cộ. Phương thức tử vong đột ngột như vậy tuy cũng thuộc về đột tử, nhưng vì thời điểm chết quá đột ngột, linh hồn của họ cũng không biết mình chết như thế nào, cũng không biết ai đã giết họ. Tuy sau khi chết vẫn còn oán khí vốn có của người đột tử, nhưng vì không tìm thấy kẻ thù mà khiến cho linh hồn của họ trở nên một mảnh mờ mịt. Linh hồn của họ cũng chỉ có thể cả ngày quanh quẩn ở nơi tử vong lúc trước, không thể rời đi. Và một khi có người sống đi qua nơi này, thì những linh hồn chết oan này sẽ theo bản năng của quỷ vật mà đi theo. Nhưng điều khác biệt duy nhất so với các quỷ vật khác là, những con quỷ được gọi là cô hồn này lại là một đám quỷ gần như không có thần trí. Không chỉ không có thần trí, đồng thời cũng không có năng lực đáng sợ và sát khí kinh khủng như lệ quỷ, chỉ đơn thuần là dựa vào bản năng của quỷ vật để truy đuổi người sống.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần Tiêu Dao tuy biết rõ thực lực của các cô hồn thấp hơn nhiều so với lệ quỷ, nhưng cũng biết rằng một khi cô hồn tiếp xúc với người sống, thì do ảnh hưởng của dương khí của người sống, lại có khả năng rất lớn khiến cho ý thức và oán khí vốn không tỉnh táo trước đó thức tỉnh, từ đó chuyển hóa thành quỷ mị, một cấp bậc cao hơn cô hồn. Và một khi đã đến cấp bậc quỷ mị, thì trí tuệ của nó có thể sẽ tăng lên rất nhiều, đẳng cấp của nó cũng sẽ trở thành một sự tồn tại gần với lệ quỷ!

(Không được! Nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không hậu quả khó mà lường được! Trời mới biết tốc độ di chuyển của đám cô hồn đó lúc nào sẽ tăng tốc...)

Nghĩ đến đây, Trần Tiêu Dao không do dự nữa! Hắn đầu tiên là chạy chậm vài bước, vượt qua những người luân hồi còn lại phía trước và đến bên cạnh Hà Phi. Đồng thời, hành động này của hắn cũng khiến những người luân hồi xung quanh kinh ngạc.

Đương nhiên, lúc này Trần Tiêu Dao cũng không quan tâm đến ánh mắt của mọi người. Khi hắn đến bên cạnh Hà Phi ở phía trước nhất, liền lập tức nói với Hà Phi: "Ta đề nghị chúng ta phải tăng tốc độ tiến lên một chút, cố gắng về đến thành phố sớm hơn."

Trần Tiêu Dao vừa đi vừa nói câu này với Hà Phi. Đương nhiên, những lời này của hắn cũng không sót một chữ nào lọt vào tai Hà Phi. Nghe được lời của Trần Tiêu Dao, Hà Phi đầu tiên là liếc nhìn Trần Tiêu Dao một cái, sau đó lại quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau đội ngũ, nơi tối đen như mực...

Không biết tại sao, đừng nhìn Hà Phi cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở phía sau, nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm từ phía sau cách đó không xa. Tuy hắn cũng không có năng lực như Trần Tiêu Dao, nhưng trực giác đã được rèn luyện qua thời gian dài trong các nhiệm vụ linh dị vẫn khiến hắn lựa chọn tin tưởng Trần Tiêu Dao. Lần này, hắn vẫn không hỏi Trần Tiêu Dao nguyên nhân, đó là bởi vì Hà Phi biết rõ lúc này cũng không thích hợp để thảo luận về chủ đề này. Hơn nữa, hắn chắc chắn rằng sau khi đến thành phố, cho dù hắn và những người còn lại không hỏi, Trần Tiêu Dao cũng sẽ nói ra toàn bộ sự thật.

"Mọi người tất cả đều chạy chậm lên! Không đi bộ nữa!"

Cho nên, sau khi nghĩ xong tất cả những điều này, Hà Phi liền quay đầu lại và lớn tiếng hô lên mệnh lệnh trên cho đám người sau lưng. Đồng thời, hai chân của hắn cũng bắt đầu chạy với biên độ nhỏ.

Sau khi mệnh lệnh của Hà Phi được ban ra, dựa vào sự tín nhiệm đã được hình thành từ lâu đối với Hà Phi, tuy những người có thâm niên đều có chút nghi hoặc nhưng vẫn lập tức làm theo yêu cầu, cũng bắt đầu chạy chậm giống như Hà Phi. Về phần mấy tân nhân ở phía sau nhất thì có chút không hiểu ra sao... Sau khi nghe mệnh lệnh của Hà Phi, họ đều không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, còn không quên dùng đèn pin soi mấy lần. Điều khiến họ nghi ngờ là... phía sau rõ ràng không có gì cả? Tại sao phải chạy chứ?

Tuy nghi hoặc, nhưng nhìn thấy các người thâm niên đều lần lượt chạy lên, cho nên ngay sau đó họ cũng vội vàng chạy chậm theo, đồng thời bám sát sau lưng những người có thâm niên, chỉ sợ bị đội ngũ bỏ lại.

...

Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!

Lúc này là 43 phút sáng, một đám người luân hồi cũng đã chạy trên con đường yên tĩnh không người này khoảng 20 phút. Đừng nhìn là chạy chậm, nhưng sau khi chạy liên tục không gián đoạn 20 phút, điều này cũng bắt đầu khiến một số người cảm thấy mệt mỏi không nhỏ. Các người thâm niên còn đỡ, dù sao họ đều là những người đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ linh dị, thể năng của họ đã sớm được rèn luyện mạnh hơn ngày xưa rất nhiều. Thế nhưng, một số người mới luôn bám sát phía sau họ lại có chút không chịu nổi, nhất là Chu Viễn Đông và Lưu Tuyết Bình hai người là không chịu nổi nhất...

"Hô! Hô... hô!"

Đúng vậy, lúc này cả hai đều đang lững thững ở cuối cùng của đội ngũ, cả hai chạy thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi. Chu Viễn Đông dù sao cũng là người hơn 50 tuổi, thể năng của ông ta tự nhiên không thể so sánh với người trẻ tuổi. Về phần tình hình của Lưu Tuyết Bình cũng không khá hơn Chu Viễn Đông là bao. Tuy trước khi vào nhiệm vụ, cô đã cố ý đi một đôi giày vải thích hợp để chạy, nhưng vì thể năng của phụ nữ vốn kém hơn nam giới, ban đầu còn tốt, nhưng một khi thời gian kéo dài, sự chênh lệch giữa hai bên dần dần càng rõ ràng hơn. Giờ khắc này, cô một bên thở hổn hển, một bên còn lộ ra một tia thần sắc thống khổ.

Nhưng vào lúc này... cô đang mồ hôi đầm đìa lại chú ý thấy... người phụ nữ tên Tiền Học Lệ phía trước dường như rất thông minh. Đừng nhìn người phụ nữ đó cũng rất mệt mỏi giống như cô, nhưng trong lúc chạy, tay trái của cô ta lại luôn nắm chặt lấy góc áo của người tên Triệu Bình. Cuối cùng, kết quả nhận được là dưới sự kéo của Triệu Bình, Tiền Học Lệ vẫn có thể vững vàng theo kịp bước chân của mọi người.

"Trương Húc... hô...! Ta... ta mệt quá!"

Nhìn đến đây, đồng thời cảm thấy mình thực sự sắp không chạy nổi nữa, cô... liền cuối cùng không nhịn được mà hướng về phía Trương Húc, người đồng nghiệp cũ đang chạy ở phía trước, phát ra lời khẩn cầu, hy vọng người đồng nghiệp ngày xưa này có thể giúp đỡ cô một chút.

Thế nhưng... khi lời khẩn cầu của Lưu Tuyết Bình được nói ra, Trương Húc ở phía trước thật giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu, tự mình chạy về phía trước...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro