Chương 202: Giữa Đống Đổ Nát Của Các Thế Giới
Sự im lặng kéo dài trong kho lưu trữ đổ nát, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng ho khan của Alex và tiếng rên rỉ yếu ớt từ một trong những đặc vụ SHIELD bị thương. Bụi vẫn còn lơ lửng trong không khí, và mùi ozone nồng nặc từ những vụ nổ năng lượng vẫn chưa tan hết.
Alex cố gắng ngồi dậy, đầu óc vẫn còn quay cuồng. Anh nhìn quanh. Kho lưu trữ của gia tộc Von Strauss, nơi chứa đựng bao nhiêu bí mật và cổ vật quý giá, giờ đây đã biến thành một đống hoang tàn. Nhiều kệ sách đã đổ sụp, những cuốn sách cổ vương vãi khắp nơi, những tủ kính vỡ tan tành. Bức tường đá nơi Cổng Năng Lượng từng tồn tại giờ đây chỉ còn là một bức tường bình thường, với viên đá đen tuyền ở giữa trông vô tri vô giác.
Kael'tharon và Pháp sư áo choàng xanh đã biến mất. Họ đã đi đâu? Liệu cuộc chiến của họ đã kết thúc, hay chỉ là tạm thời di chuyển đến một "sân khấu" khác, một chiều không gian khác?
Maya cũng đang từ từ đứng dậy, khuôn mặt cô lấm lem bụi bẩn nhưng may mắn là không bị thương nặng. Cô nhìn Alex với ánh mắt đầy vẻ lo lắng và không thể tin được. "Chuyện gì... chuyện gì vừa xảy ra vậy, Alex? Kael'tharon... Pháp sư đó... và lời cảnh báo về Earth-1218..."
Alex lắc đầu, anh cũng không có câu trả lời. "Tôi không biết, Maya. Thực sự không biết. Mọi thứ... quá điên rồ."
Bishop là người đầu tiên lấy lại được sự bình tĩnh, dù vẻ mặt ông ta vẫn còn lộ rõ sự căng thẳng và có phần kinh hãi. "Tất cả mọi người, kiểm tra tình trạng!" ông ta ra lệnh, giọng khản đặc. "Người bị thương, báo cáo! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Nơi này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!"
Các đặc vụ SHIELD còn lại, chỉ còn người phụ tá và một người nữa, vội vàng kiểm tra đồng đội và vũ khí của mình. Hai người bị con rắn năng lượng "nuốt chửng" đã biến mất hoàn toàn. Những người bị thương trong cuộc chiến với Giáo Phái và thực thể ánh sáng trước đó cũng đang cố gắng gượng dậy.
Viper đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát đống đổ nát, đôi mắt đỏ rực của cô ta lóe lên những tia sáng khó hiểu. Cô ta dường như không mấy quan tâm đến sự an toàn của những người khác, mà chỉ tập trung vào những gì đã xảy ra, vào những sức mạnh mà cô ta vừa được chứng kiến.
Giáo sư Armitage, sau một hồi bất tỉnh vì sợ hãi, cũng đang từ từ tỉnh lại, được Maya dìu đỡ. Ông nhìn quanh với vẻ mặt thất thần. "Trời ơi... thư viện của tôi... những cuốn sách của tôi..." ông lẩm bẩm, nhìn những cuốn sách cổ bị vùi lấp trong đống đổ nát.
"Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về sách vở đâu, thưa Giáo sư!" Bishop gắt lên. "Chúng ta phải thoát khỏi đây trước khi bị chôn sống!"
Ông ta nhìn Alex. "Cậu Trần, cậu có cảm nhận được gì không? Liệu còn mối nguy hiểm nào khác không?"
Alex cố gắng tập trung, "quét" năng lượng xung quanh. Anh không còn con dao obsidian để khuếch đại khả năng của mình, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được những dư âm năng lượng mạnh mẽ từ cuộc chiến vừa rồi, và một cảm giác bất an vẫn còn đó. Nhưng không có dấu hiệu nào của một mối đe dọa trực tiếp ngay lúc này.
"Tôi không cảm nhận được gì cụ thể," Alex nói. "Nhưng nơi này... năng lượng ở đây rất hỗn loạn. Và Cổng Năng Lượng đó... dù đã đóng lại, tôi không chắc nó có thực sự ổn định không."
"Được rồi," Bishop nói. "Vậy thì chúng ta sẽ rút lui theo lối vào mà chúng ta đã đến. Cẩn thận từng bước một. Và... thu thập bất cứ thứ gì có giá trị mà các người nhìn thấy trên đường đi. Đặc biệt là cuốn sổ tay đó." Ông ta chỉ về phía chiếc bàn làm việc lớn, giờ đây đã bị một phần trần nhà sập xuống che lấp một nửa.
Alex và Maya nhìn nhau. Cuốn sổ tay của Aris Thorne. Nó vẫn còn ở đó. Và nó cực kỳ quan trọng.
Trong lúc các đặc vụ SHIELD dìu những người bị thương và bắt đầu tìm đường ra, Alex và Maya vội vàng tiến lại gần chiếc bàn. May mắn là cuốn sổ tay và mẩu giấy da dê có vẽ biểu tượng của Kẻ Sáng Lập vẫn còn nằm trên mặt bàn, chỉ bị phủ một lớp bụi dày.
Alex nhanh chóng nhặt lấy chúng, cẩn thận cất vào bên trong áo khoác. Anh không muốn để chúng rơi vào tay SHIELD một cách dễ dàng, dù biết rằng việc che giấu sẽ rất khó khăn.
Viper cũng đang lượn lờ gần đó, ánh mắt cô ta không rời khỏi cuốn sổ tay trong tay Alex. Nhưng cô ta không nói gì, cũng không có hành động nào đáng ngờ. Có lẽ cô ta cũng nhận ra rằng bây giờ không phải là lúc để tranh giành.
Họ cùng nhau di chuyển qua đống đổ nát, cố gắng tìm lại lối đi dẫn lên hầm mộ. Việc này không hề dễ dàng, vì nhiều phần của kho lưu trữ đã bị sụp đổ hoặc biến dạng.
"Lời cảnh báo về 'sự xâm nhập Earth-1218'..." Maya nói khẽ với Alex khi họ đang cố gắng vượt qua một đống gạch đá. "Anh có nghĩ nó có ý nghĩa gì không? Nó có liên quan gì đến anh không?"
Alex im lặng một lúc. "Tôi không biết, Maya. Nhưng tôi có một cảm giác rất tồi tệ về nó. Earth-1218... đó là nơi tôi đến. Và nếu nó thực sự bị 'xâm nhập', thì có lẽ... có lẽ tôi chính là một phần của vấn đề đó." Lời buộc tội của Kael'tharon lại vang vọng trong đầu anh.
Maya nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ lo lắng và thông cảm. Cô không hỏi gì thêm.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng họ cũng tìm được lối ra hành lang dẫn lên hầm mộ. May mắn là nó không bị sập hoàn toàn.
Khi họ bước ra khỏi không khí ngột ngạt của kho lưu trữ, trở lại với sự lạnh lẽo và ẩm thấp của hầm mộ, Alex cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Nhưng anh biết rằng, cơn ác夢 thực sự có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu.
Bishop và các đặc vụ SHIELD đã đợi sẵn ở đó. "Nhanh lên!" Bishop thúc giục. "Chúng ta phải rời khỏi nghĩa trang này trước khi trời sáng, hoặc trước khi có kẻ nào đó tò mò tìm đến đây."
Họ lại một lần nữa di chuyển qua những ngôi mộ cổ, nhưng lần này, không khí còn nặng nề và im lặng hơn cả lúc trước. Mọi người đều quá mệt mỏi và bàng hoàng sau những gì đã xảy ra.
Khi họ ra đến cổng phụ, nơi những chiếc SUV vẫn còn đậu ở đó, Alex bất ngờ cảm thấy một sự "nhói" nhẹ trong tâm trí, một cảm giác quen thuộc mà anh đã không còn cảm nhận được kể từ khi mất con dao obsidian.
Nó rất yếu ớt, gần như không thể nhận ra, nhưng anh biết đó là gì.
Một "tiếng vọng" từ Codex.
Nhưng làm thế nào? Anh không còn con dao. Mối liên kết đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Alex sững sờ, cố gắng tập trung hơn nữa. Tiếng vọng đó lại xuất hiện, lần này rõ ràng hơn một chút, không phải là hình ảnh hay âm thanh, mà là một "ý niệm", một "cảm giác".
Nó không phải là một lời cảnh báo, cũng không phải là một sự hướng dẫn. Mà là một cảm giác... mất mát. Một sự "trống rỗng" kỳ lạ.
Như thể... một phần của Codex vừa mới... biến mất.
Alex đứng khựng lại, mặt tái đi.
"Có chuyện gì vậy, Trần?" Bishop hỏi, thấy vẻ mặt khác thường của anh.
Alex không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, một nỗi sợ hãi còn lớn hơn cả những gì anh vừa trải qua bắt đầu xâm chiếm lấy tâm trí anh.
Nếu Codex... nếu nó thực sự đã xảy ra chuyện gì... thì anh sẽ phải làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro