Chương 127: Dao Động Của Ý Niệm

Đôi mắt Maya nhìn Alex chăm chú, sự chờ đợi và một chút tò mò hiện rõ. "Ý tưởng gì vậy?" cô hỏi, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh thường thấy, nhưng Alex có thể cảm nhận được sự quan tâm thực sự.

Alex hít một hơi, cố gắng lựa chọn từ ngữ một cách cẩn trọng nhất. Anh không thể nói về Codex, về Giao thức Obsidian Heart, hay về những "tiếng vọng" phức tạp mà anh nhận được. Nhưng anh có thể nói về con dao, và về những gì anh đang cố gắng làm chủ.

"Tôi có một vật phẩm," Alex bắt đầu, tay vô thức chạm nhẹ vào nơi giấu con dao obsidian dưới lớp áo. "Một con dao làm từ đá obsidian. Nó không phải là vũ khí thông thường. Nó... nhạy cảm với các loại năng lượng đặc biệt, và tôi đang học cách sử dụng nó để cảm nhận, thậm chí là để tác động yếu ớt lên một số dạng năng lượng nhất định."

Anh dừng lại, quan sát phản ứng của Maya. Không có sự chế giễu hay hoài nghi quá mức trên khuôn mặt cô, chỉ có sự tập trung lắng nghe. Có lẽ, sau những gì cô đã trải qua và cảm nhận, việc một con dao có khả năng đặc biệt không còn là điều quá khó tin.

"Khi chúng ta gặp nhau ở Red Hook," Alex tiếp tục, "chính con dao này đã giúp tôi cảm nhận rõ hơn thứ năng lượng PSI từ chiếc huy hiệu của Giáo phái. Và gần đây, tôi phát hiện ra rằng, nếu tập trung ý niệm đủ mạnh, tôi có thể... khuếch đại một phần năng lượng của mình thông qua nó."

"Khuếch đại năng lượng?" Maya nhắc lại, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa hai hàng lông mày của cô. "Ý anh là sao?"

"Giống như... một thấu kính hội tụ," Alex cố gắng tìm một hình ảnh so sánh dễ hiểu. "Hoặc một chiếc loa phóng thanh cho ý niệm. Tôi nghĩ, nếu những vết khắc đó thực sự là những điểm dẫn truyền hoặc cộng hưởng năng lượng PSI, có thể tôi sẽ dùng con dao này để thử 'gửi' một xung năng lượng có trật tự vào chúng từ một khoảng cách tương đối an toàn. Mục đích là để xem liệu có thể làm nhiễu loạn, vô hiệu hóa tạm thời, hoặc ít nhất là để quan sát xem chúng phản ứng như thế nào, liệu có kết nối với một nguồn lớn hơn ở đâu đó không."

Đây là lần đầu tiên Alex nói về khả năng của mình với một người ngoài, trừ Bishop - nhưng đó là một tình huống hoàn toàn khác, bị ép buộc và đầy sự tính toán. Với Maya, dù vẫn còn dè dặt, anh cảm thấy có một sự thôi thúc muốn chia sẻ, muốn tìm kiếm một sự thấu hiểu, hoặc ít nhất là một sự chấp nhận.

Maya im lặng một lúc lâu, ánh mắt cô không rời khỏi Alex. Anh có thể thấy sự ngạc nhiên, sự hoài nghi, và cả một chút gì đó như... sự cân nhắc sâu sắc trong đôi mắt cô.

"Một con dao obsidian... có thể làm những điều đó?" cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng không hẳn là không tin, mà giống như đang cố gắng sắp xếp lại những gì mình vừa nghe. "Nghe giống như... ma thuật."

"Tôi không chắc có nên gọi nó là ma thuật hay không," Alex nhún vai. "Có lẽ chỉ là một dạng tương tác năng lượng mà khoa học hiện tại chưa giải thích được. Nhưng tôi đã thấy nó có tác dụng, dù chỉ ở mức độ nhỏ." Anh nhớ lại cảm giác khi con dao giúp anh chống lại ảnh hưởng PSI từ tên giáo phái trong thang máy, hay khi nó rung động trước những nguồn năng lượng khác nhau.

"Và anh nghĩ mình có thể 'gửi' một xung năng lượng đủ mạnh để tác động lên những vết khắc đó từ xa?" Maya hỏi tiếp, sự hoài nghi vẫn còn đó, nhưng đã có thêm một chút tò mò.

"Đó là điều tôi muốn thử," Alex thừa nhận. "Tôi không đảm bảo sẽ thành công, hoặc nó có thể không có tác dụng gì cả. Thậm chí, nó có thể gây ra phản ứng không mong muốn từ Giáo phái nếu chúng cảm nhận được. Đó là lý do tôi nói nó khá mạo hiểm."

Anh nhìn thẳng vào mắt Maya. "Tôi nói điều này với cô vì cô đã chia sẻ thông tin quan trọng. Và vì nếu kế hoạch này có chút cơ hội thành công, nó có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về những gì Giáo phái đang làm mà không cần phải trực tiếp đối đầu với chúng ngay lập tức."

Maya dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, một tư thế phòng thủ nhưng cũng đầy suy tư. "Nếu ý tưởng của anh hiệu quả, nó có thể cho chúng ta biết điều gì?"

"Có thể là nhiều thứ," Alex giải thích. "Nếu những vết khắc đó bị nhiễu loạn, năng lượng PSI trong khu vực có thể thay đổi. Nếu chúng là một phần của một 'mạch' lớn hơn, việc làm gián đoạn một điểm có thể gây ra phản ứng ở các điểm khác, hoặc thậm chí là ở nguồn chính. Hoặc, nếu chúng chỉ là những điểm đánh dấu đơn thuần, có thể không có gì xảy ra cả. Nhưng chúng ta sẽ không biết nếu không thử."

Anh ngừng lại, rồi nói thêm, "Dĩ nhiên, nếu chúng ta làm điều này, cần phải có người quan sát phản ứng tại hiện trường, trong khi người kia thực hiện việc 'gửi' xung năng lượng từ một vị trí khác, an toàn hơn. Và người quan sát đó... phải là người có khả năng cảm nhận năng lượng." Anh nhìn Maya đầy ẩn ý.

Maya hiểu ngay ý của anh. "Ý anh là tôi?"

"Cô nói cô cảm nhận được thứ năng lượng đó," Alex gật đầu. "Nếu tôi thử tác động lên những vết khắc, cô có thể sẽ là người nhận ra sự thay đổi rõ nhất, dù là nhỏ. Và cô cũng biết khu vực đó rõ hơn tôi."

Một sự im lặng bao trùm giữa hai người. Alex có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Anh đã đặt cược vào một sự tin tưởng mong manh, tiết lộ một phần khả năng của mình, và đề xuất một kế hoạch đòi hỏi sự phối hợp của cả hai. Nếu Maya từ chối, hoặc tệ hơn, nếu cô lợi dụng thông tin này, tình hình của anh sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Maya, anh không thấy sự sợ hãi hay ý định xấu. Chỉ có sự tập trung cao độ, sự tính toán của một người đang đối mặt với một quyết định khó khăn.

"Điều này rất nguy hiểm," cuối cùng Maya cũng nói, giọng cô trầm xuống. "Không chỉ cho anh, mà cả cho tôi nếu tôi ở gần đó để quan sát. Nếu Giáo phái phát hiện ra, chúng sẽ không bỏ qua."

"Tôi biết," Alex đáp. "Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải lên kế hoạch cực kỳ cẩn thận. Chọn thời điểm, vị trí quan sát, và cách thức rút lui nếu có biến."

Anh đợi. Quyết định giờ đây nằm ở Maya.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, rồi quay lại nhìn Alex. "Được rồi," cô nói, một sự kiên định bất ngờ hiện rõ trong giọng nói. "Tôi sẽ làm. Tôi sẽ quan sát. Nhưng anh phải hứa với tôi một điều."

"Điều gì?" Alex hỏi, hơi ngạc nhiên trước sự đồng ý nhanh chóng của cô.

"Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào đối với một trong hai chúng ta," Maya nói, ánh mắt cô sắc lại, "cả hai phải rút lui ngay lập tức. Không được liều lĩnh. Mục tiêu của tôi là tìm hiểu sự thật, không phải là chết một cách vô ích."

Alex cảm thấy một sự tôn trọng dành cho cô gái này. Cô không hề ngây thơ hay yếu đuối. Cô thực tế và biết giới hạn của mình.

"Tôi hứa," Alex nói chắc chắn. "An toàn là trên hết. Nếu có bất cứ điều gì không ổn, chúng ta sẽ dừng lại ngay."

Một thỏa thuận ngầm đã được thiết lập. Một sự hợp tác bất đắc dĩ, dựa trên những mảnh ghép nghi ngờ và một mục tiêu chung mơ hồ, nhưng dù sao cũng là một bước tiến. Ít nhất thì anh không còn hoàn toàn đơn độc trong cuộc chiến này nữa.

"Vậy," Maya nói, "khi nào chúng ta sẽ bắt đầu?"

Alex nhìn đồng hồ. Đã gần ba giờ chiều. "Không phải hôm nay," anh nói. "Tôi cần thêm thời gian để luyện tập với... con dao của mình. Và chúng ta cần phải khảo sát lại địa điểm, chọn vị trí quan sát và vị trí 'tác động' cho tôi. Có lẽ... ngày kia thì sao? Cho chúng ta một ngày để chuẩn bị."

Maya gật đầu. "Ngày kia cũng được. Vậy ngày mai, chúng ta có thể cùng nhau đến Red Hook để khảo sát không? Vào ban ngày, chỉ để quan sát và lên kế hoạch. Không hành động gì cả."

Một cuộc khảo sát chung. Điều đó có nghĩa là phải dành nhiều thời gian hơn với Maya, để lộ thêm một chút về bản thân. Nhưng đó cũng là cách tốt nhất để đảm bảo kế hoạch được phối hợp chặt chẽ.

"Được," Alex đồng ý. "Ngày mai, Red Hook."

Cuộc gặp mặt trong thư viện sắp kết thúc. Những lời nói dò dẫm ban đầu đã nhường chỗ cho một kế hoạch hành động cụ thể, dù vẫn còn đầy rẫy những ẩn số. Alex không biết liệu đây có phải là một quyết định đúng đắn hay không, nhưng anh biết rằng, đứng yên một chỗ cũng không phải là một lựa chọn.

Con dao obsidian dưới lớp áo dường như khẽ rung lên, một dao động yếu ớt của ý niệm, như thể nó cũng đang chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro