Chương 136: Tiếng Vọng Của Sự Phẫn Nộ
Tiếng gầm rú phi nhân loại đó như một mũi khoan xoáy thẳng vào màng nhĩ Alex, khiến toàn thân anh tê dại đi trong giây lát. Từ "CHẠY!!!" của Maya như một mệnh lệnh tuyệt đối, phá tan mọi suy tính còn sót lại. Không còn thời gian để phân tích hay do dự.
"Khốn kiếp!" Alex rít lên, ngay lập tức quay người bỏ chạy, không dám ngoảnh lại. Anh không biết thứ gì đã tạo ra tiếng gầm đó, nhưng bản năng sinh tồn gào thét rằng anh phải rời khỏi đây càng xa càng tốt.
Anh lao đi như một con thú bị thương, men theo dãy container, cố gắng tìm đường ra khỏi khu vực nhà xưởng phức tạp này. Tiếng bước chân dồn dập của chính mình vang vọng trong không gian vắng lặng, hòa cùng tiếng tim đập như trống trận.
Anh hy vọng Maya cũng đã kịp rút lui. Vị trí của cô gần hơn, nguy hiểm hơn.
Khi anh vừa chạy qua một góc cua, một bóng đen khổng lồ bất ngờ đổ ập xuống từ trên nóc một nhà kho gần đó, chắn ngay trước mặt anh.
Alex khựng lại đột ngột, suýt nữa thì ngã dúi dụi. Tim anh như ngừng đập.
Thứ đó không phải người.
Nó cao lớn lêu nghêu, khoảng gần ba mét, toàn thân bao phủ bởi một thứ bóng tối đặc quánh, không rõ hình thù cụ thể, chỉ có hai điểm sáng đỏ rực như than hồng le lói ở vị trí đáng lẽ là mắt. Từ nó tỏa ra một luồng năng lượng PSI cực kỳ mạnh mẽ và hỗn loạn, mang theo sự phẫn nộ và hung tợn tột độ. Chính nó đã tạo ra tiếng gầm rú ban nãy.
"The Weaver..." một cái tên chợt lóe lên trong đầu Alex, dù anh không chắc chắn. Đây có phải là một phần hiện thân của nó, hay là một thứ gì đó được nó tạo ra, một "người bảo vệ" cho những vết khắc kia?
Không có thời gian để suy nghĩ. Cái bóng đen đó lại rống lên một tiếng nữa, một âm thanh khiến không khí xung quanh như đông cứng lại, rồi nó lao về phía Alex với một tốc độ không tưởng.
Alex theo phản xạ giơ con dao obsidian lên trước mặt, cố gắng tập trung ý niệm tạo ra một lá chắn bảo vệ, dù biết rằng nó quá yếu ớt so với thứ này.
"Trật tự! Ý chí!" Tiếng vọng của Codex vang lên gấp gáp, gần như tuyệt vọng.
Một "cánh tay" bằng bóng tối vung tới, nhắm thẳng vào đầu Alex. Anh chỉ kịp nghiêng người né tránh trong đường tơ kẽ tóc. Cú đánh sượt qua, tạo ra một luồng gió rít lạnh buốt. Nơi nó vừa lướt qua, bức tường gạch của nhà kho phía sau như bị một lực vô hình xé toạc, gạch đá văng tung tóe.
Sức mạnh khủng khiếp!
Alex biết mình không thể đối đầu trực diện. Anh phải chạy.
Lợi dụng khoảnh khắc con quái vật vừa tung đòn, Alex lách người sang một bên, lao vào một khoảng trống giữa hai nhà kho nhỏ. Hắn nghe thấy tiếng gầm giận dữ của nó phía sau, và tiếng những vật cản bị nó phá nát khi cố gắng đuổi theo.
"Maya! Cô ở đâu?!" Alex hét lên trong lúc chạy, hy vọng cô đã thoát ra.
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng bước chân nặng nề và tiếng gầm gừ của con quái vật bóng tối ngày một gần.
Alex chạy thục mạng, không còn để ý đến phương hướng cụ thể, chỉ cố gắng tìm những lối đi phức tạp, những góc khuất để cắt đuôi nó. Mồ hôi túa ra như tắm, lồng ngực đau nhói vì thiếu không khí.
Con dao obsidian trong tay anh nóng rực, rung lên liên hồi. Anh cảm nhận được một luồng năng lượng hỗn loạn, tà ác đang bao trùm lấy mình, cố gắng xâm nhập vào tâm trí, gieo rắc sự sợ hãi và tuyệt vọng. Anh phải nghiến răng, dùng toàn bộ ý chí để chống lại, cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Bất ngờ, một bức tường gạch chắn ngang trước mặt. Ngõ cụt!
Alex quay phắt lại. Con quái vật bóng tối đã xuất hiện ở đầu con hẻm, hai điểm sáng đỏ rực của nó nhìn anh chằm chằm, đầy vẻ thỏa mãn của kẻ săn mồi đã dồn được con mồi vào chân tường.
Nó từ từ tiến lại gần, bóng tối bao quanh nó như đang lan rộng ra, nuốt chửng lấy ánh sáng yếu ớt còn sót lại của buổi chiều.
Alex biết đây có thể là dấu chấm hết. Anh không còn đường lui.
Anh siết chặt con dao obsidian, cảm nhận sức nóng của nó, cố gắng tập trung toàn bộ năng lượng còn lại của mình. Nếu phải chết, anh cũng sẽ không chết một cách dễ dàng.
Ngay lúc con quái vật chuẩn bị tung ra đòn kết liễu, một tiếng "Rầm!" lớn vang lên từ phía bên hông nó. Một chiếc xe nâng hàng cũ kỹ, không biết từ đâu xuất hiện, đã đâm sầm vào nó với một lực cực mạnh.
Con quái vật bóng tối bị hất văng sang một bên, rú lên một tiếng đau đớn và tức giận. Bóng tối bao quanh nó dao động dữ dội.
Từ trên buồng lái chiếc xe nâng, Maya Nguyen nhảy xuống, tay cầm một thanh sắt dài, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đầy vẻ quyết liệt.
"Alex! Chạy mau!" cô hét lên, rồi không chút do dự, lao về phía con quái vật đang cố gắng gượng dậy, vung thanh sắt tấn công.
Alex sững sờ trong giây lát. Maya. Cô đã không bỏ chạy. Cô đã quay lại cứu anh.
Sự ngạc nhiên nhanh chóng bị thay thế bởi một sự cấp bách. Anh không thể để cô một mình đối mặt với thứ đó.
"Maya, cẩn thận!" Alex hét lên, rồi cũng lao tới, con dao obsidian giơ cao. Anh không biết mình có thể làm gì, nhưng anh không thể đứng nhìn.
Con quái vật bóng tối, sau cú đâm bất ngờ, dường như đã bị tổn thương. Bóng tối bao quanh nó mờ đi một chút, để lộ ra một hình dáng mơ hồ, giống người nhưng méo mó và dị dạng bên trong. Nó gầm lên, vung những cánh tay bóng tối về phía Maya.
Maya nhanh nhẹn né tránh, thanh sắt trong tay cô liên tục đập vào những phần bóng tối đặc quánh nhất. Mỗi cú đánh dường như khiến con quái vật khựng lại một chút, nhưng không gây ra tổn thương thực sự.
Alex lao đến từ một bên, cố gắng dùng dao obsidian chém vào một "cánh tay" của nó. Lưỡi dao đen bóng tiếp xúc với bóng tối, một tiếng "Xèo!" nhỏ vang lên, và một làn khói đen mỏng bốc lên. Con quái vật rú lên một tiếng khác, lần này có vẻ đau đớn hơn, và "cánh tay" đó co giật lại.
Có tác dụng! Con dao obsidian thực sự có thể gây tổn thương cho nó!
"Chém vào những chỗ bóng tối đặc nhất!" Alex hét lên với Maya, trong khi tiếp tục tấn công.
Cả hai người, một với thanh sắt, một với con dao obsidian, phối hợp một cách bất đắc dĩ nhưng đầy nỗ lực, cố gắng chống trả con quái vật bóng tối. Cuộc chiến diễn ra trong không gian chật hẹp của con hẻm, tiếng gầm rú của con quái vật, tiếng kim loại va chạm, tiếng thở dốc của Alex và Maya hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn và tuyệt vọng.
Alex cảm thấy năng lượng của mình đang cạn kiệt nhanh chóng. Mỗi lần dùng dao obsidian tấn công, anh đều phải dồn toàn bộ ý niệm và sức lực. Nhưng anh không thể dừng lại.
Bất ngờ, con quái vật bóng tối gầm lên một tiếng cuối cùng, đầy phẫn nộ, rồi cơ thể nó bắt đầu tan rã, bóng tối co cụm lại rồi biến mất vào không khí, chỉ để lại một mùi khét lẹt và một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
Alex và Maya đứng đó, thở không ra hơi, người đầy mồ hôi và bụi bẩn. Chiếc xe nâng bị móp một bên. Thanh sắt của Maya đã cong vênh.
Họ đã sống sót. Ít nhất là cho đến lúc này.
Nhưng Alex biết, đây mới chỉ là sự khởi đầu. Thứ gì đó đã thực sự thức giấc ở Red Hook. Và nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những kẻ đã dám đánh động nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro