Chương 24: Quyết Định Liều Lĩnh
Sự chờ đợi đang giết chết Alex, chậm rãi nhưng chắc chắn hơn cả lưỡi dao cong của Giáo phái. Đã ba ngày kể từ khi anh trốn đến Starlight Inn, ba ngày sống trong nỗi sợ hãi và bất định, ba ngày chìm trong sự im lặng đến đáng sợ từ chiếc điện thoại. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi từ Bishop. Căn phòng trọ rẻ tiền, ban đầu là nơi trú ẩn tạm thời, giờ đây trở thành một cái lồng, giam hãm anh trong sự bất lực và bồn chồn. Sự kiên nhẫn của anh, vốn đã mỏng manh, cuối cùng cũng chạm đáy.
Anh không thể ngồi yên chờ đợi mãi được, chờ đợi một người mà chính ông ta cũng bảo đừng tin tưởng hoàn toàn. Mỗi giờ trôi qua, nỗi lo về Codex Imago bị bỏ lại ở căn hộ cũ ngày càng lớn dần, như một khối u ác tính trong tâm trí, át cả nỗi sợ hãi bị phục kích. Codex không chỉ là một cuốn sách. Nó là một phần của anh, là cầu nối với kiến thức, với sức mạnh, với chính bản chất của thế giới hỗn loạn này. Không có nó, anh chỉ là một kẻ chạy trốn yếu đuối, mò mẫm trong bóng tối với những công cụ thô sơ và chút năng lượng nội tại ít ỏi.
Quyết định đã được đưa ra, lạnh lùng và dứt khoát, giữa những bức tường bong tróc và mùi thuốc tẩy nồng nặc của Starlight Inn. Anh sẽ quay lại Queens. Anh sẽ đột nhập vào chính căn hộ của mình. Anh sẽ lấy lại Codex. Bất kể rủi ro.
Đó là một quyết định liều lĩnh, đi ngược lại lời cảnh báo "tuyệt đối không" của Bishop. Nhưng Alex cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác. Anh không thể tiếp tục sống trong tình trạng này, không thể đối mặt với những mối đe dọa ngày càng tăng mà không có công cụ mạnh mẽ nhất của mình. Nếu anh phải đối mặt với Giáo phái hay thậm chí là Foundation, anh cần Codex bên cạnh.
Quyết định xong, một sự bình tĩnh kỳ lạ bao trùm lấy Alex, thay thế cho sự bồn chồn. Đó là sự bình tĩnh của một người đã chấp nhận rủi ro, đã đối mặt với điều tồi tệ nhất có thể xảy ra trong tâm trí và quyết định hành động. Giờ là lúc lên kế hoạch.
Anh lấy cuốn sổ tay ra, lật đến một trang trắng. Anh cần phải cực kỳ cẩn thận. Đây không phải là một vụ điều tra theo yêu cầu của Bishop. Đây là một cuộc đột nhập vào một khu vực có khả năng cao đang bị theo dõi hoặc canh chừng bởi kẻ thù.
Mục tiêu: Lấy Codex Imago, sổ tay gốc, máy tính xách tay (nếu có thể), một ít quần áo sạch, và có thể là số tiền mặt ít ỏi anh còn giấu trong tủ. Thời gian trong căn hộ phải được giới hạn tối đa. Vào nhanh, ra nhanh.
Thời điểm: Chắc chắn phải là đêm khuya, khi tòa nhà yên tĩnh nhất. Khoảng 2-3 giờ sáng? Ít người qua lại, ít khả năng bị phát hiện.
Đường đi: Tàu điện ngầm đến một ga cách khu nhà vài dãy phố, sau đó đi bộ qua các con đường phụ, tránh các tuyến đường chính. Tuyệt đối không đi qua con hẻm có biểu tượng Giáo phái hay khu vực phía sau nơi có tiếng động lạ trong tường.
Tiếp cận tòa nhà: Không dùng cửa chính hay cửa phụ tầng hầm. Quá rủi ro. Thang thoát hiểm phía sau? Có thể bị canh chừng. Cửa sổ? Anh ở tầng 11. Không khả thi. Có lẽ... mái nhà? Nếu anh có thể lên được mái của tòa nhà bên cạnh và tìm cách sang? Hoặc sử dụng thang thoát hiểm nhưng phải cực kỳ thận trọng.
Đột nhập căn hộ: Cửa chính đã khóa. Anh không có chìa khóa dự phòng. Phá khóa? Anh không có kỹ năng đó. Cửa sổ? Tầng 11 vẫn quá cao. Có lẽ... dùng một phép thuật đơn giản? 'Alohomora' (Khóa/Mở) là một khái niệm anh biết từ Harry Potter. Liệu Codex (nếu anh lấy lại được) có thể "dịch" nó không? Nhưng giờ anh không có Codex. Anh cần một cách khác. Có thể dùng một thanh thép nhỏ để thử cạy khóa đơn giản? Hoặc tìm một cửa sổ nào đó không khóa kỹ?
Bên trong căn hộ: Di chuyển nhanh chóng, im lặng. Lấy những thứ cần thiết nhất. Không bật đèn nếu không cần thiết (chỉ dùng đèn pin yếu hoặc 'Lumos' ở mức độ thấp nhất). Luôn cảnh giác, lắng nghe tiếng động.
Phương án dự phòng: Nếu gặp kẻ địch bên trong hoặc bị phát hiện khi đang đột nhập? Chạy. Bỏ lại mọi thứ và chạy. Không đối đầu trừ khi không còn lựa chọn nào khác. Chuẩn bị sẵn muối, sắt, dao obsidian. Có thể thử đặt một vài bẫy muối đơn giản ở hành lang hoặc cửa ra vào căn hộ trước khi vào trong?
Rút lui: Theo đường khác so với lúc đến. Nhanh chóng rời khỏi khu vực. Tìm một nơi ẩn náu tạm thời khác (không phải Starlight Inn?).
Kế hoạch còn nhiều lỗ hổng, đặc biệt là ở khâu đột nhập vào căn hộ. Nhưng nó là tất cả những gì Alex có thể nghĩ ra lúc này. Sự liều lĩnh chiếm phần lớn trong kế hoạch này.
Alex dành phần còn lại của ngày để chuẩn bị. Anh thiền định sâu hơn, cố gắng tích lũy và làm tinh khiết năng lượng nội tại nhiều nhất có thể. Anh cảm nhận dòng năng lượng giờ đây đã mạnh mẽ và ổn định hơn đáng kể, có lẽ đã đạt gần 90 đơn vị. Anh luyện lại 'Lumos' ở mức độ sáng yếu nhất, và 'Protego' – lá chắn giờ đây có thể duy trì được gần năm phút và cảm giác chắc chắn hơn một chút, dù vẫn chưa đủ để tự tin.
Anh kiểm tra lại đồ nghề. Muối, sắt, dao obsidian, đèn pin, băng gạc, thuốc mỡ. Anh cần thêm một vài thứ. Anh ra ngoài một lần nữa vào buổi chiều, đến một cửa hàng đồ kim khí khác ở Jamaica, mua một chiếc kìm nhỏ, một đoạn dây thép mảnh nhưng chắc, và một thanh kim loại mỏng, dẹt (để thử cạy khóa). Anh cũng mua thêm một ít đồ ăn nhẹ năng lượng cao và vài chai nước lớn. Số tiền mặt vơi đi trông thấy, chỉ còn đủ dùng trong vài ngày tới. Vấn đề tài chính đang trở nên cấp bách không kém việc lấy lại Codex.
Buổi tối hôm đó, Alex không ngủ. Anh ngồi trong bóng tối của căn phòng trọ, xem lại kế hoạch, cố gắng hình dung mọi tình huống có thể xảy ra. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng giờ nó bị kiểm soát bởi sự tập trung và quyết tâm.
Khoảng 1 giờ sáng, anh đứng dậy. Đã đến lúc. Anh mặc bộ quần áo tối màu nhất mình có, khoác chiếc hoodie lên đầu, kiểm tra lại mọi thứ trong ba lô và túi áo. Anh đặt con dao obsidian vào vị trí dễ lấy nhất. Anh nhìn mình trong tấm gương mờ ảo trên tường phòng tắm – một khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và căng thẳng, nhưng ánh mắt lại ánh lên một sự kiên định lạnh lùng.
Anh rời khỏi Starlight Inn một cách lặng lẽ, không để lại dấu vết gì ngoài số tiền mặt đã trả. Anh đi bộ ra ga tàu điện ngầm, không khí đêm khuya yên tĩnh đến lạ thường. Chuyến tàu đêm vắng vẻ, chỉ có vài hành khách mệt mỏi đang gà gật. Alex chọn một góc khuất, cố gắng không thu hút sự chú ý, tai nghe ngóng mọi tiếng động, mắt quan sát mọi hành khách lên xuống.
Khi tàu đến gần khu vực Queens quen thuộc, tim Alex bắt đầu đập nhanh hơn. Anh xuống ở một ga cách nhà cũ hai dãy phố, một ga nhỏ hơn và ít người qua lại hơn vào giờ này. Đường phố gần như trống rỗng, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt và tiếng gió hiu hắt.
Alex đi bộ nhanh, men theo những con đường phụ tối tăm, luôn cảnh giác với mọi bóng đen, mọi chiếc xe đỗ ven đường. Anh cố gắng cảm nhận năng lượng xung quanh. Không có gì bất thường, chỉ có sự tĩnh lặng và năng lượng nền quen thuộc của khu phố. Nhưng điều đó không làm anh bớt lo lắng. Kẻ thù của anh hoạt động trong bóng tối, chúng có thể đang chờ đợi ở bất cứ đâu.
Khi còn cách tòa nhà chung cư cũ khoảng một dãy nhà, Alex dừng lại ở một góc phố, núp sau một thùng rác lớn, quan sát. Tòa nhà đứng đó, im lìm dưới ánh trăng khuyết. Hầu hết các cửa sổ đều tối đen, chỉ có vài ánh đèn yếu ớt hắt ra từ một vài căn hộ. Trông nó không khác gì so với hàng trăm đêm khác mà anh đã về nhà.
Nhưng rồi anh thấy một điều bất thường.
Một chiếc xe sedan màu đen, không có gì đặc biệt, đang đỗ ở phía bên kia đường, đối diện tòa nhà. Đèn xe đã tắt, nhưng bên trong dường như có người. Rất khó nhìn rõ trong bóng tối, nhưng Alex có cảm giác mạnh mẽ rằng có ai đó đang ngồi trong xe, quan sát tòa nhà.
Là Giáo phái đang canh chừng? Hay Tổ chức Brooklyn? Hay thậm chí là Bishop cử người theo dõi anh? Hoặc là một cư dân bình thường về muộn?
Alex không thể chắc chắn. Nhưng sự hiện diện của chiếc xe đó vào giờ này, ở vị trí này, là một dấu hiệu không tốt. Nó làm tăng mức độ rủi ro của kế hoạch lên gấp bội.
Anh đứng đó, trong bóng tối, tim đập mạnh. Có nên tiếp tục không? Chiếc xe đó có thể không liên quan gì. Nhưng nếu có thì sao? Nếu đó là kẻ địch đang chờ anh xuất hiện?
Sự do dự quay trở lại, mạnh mẽ hơn. Lời cảnh báo của Bishop lại vang lên. Giữ cái đầu cúi thấp. Đừng gây sự chú ý. Việc đột nhập vào một tòa nhà đang bị theo dõi rõ ràng là đi ngược lại lời khuyên đó.
Nhưng Codex... Nó ở ngay kia, chỉ cách vài chục mét, trong căn hộ tầng 11. Gần đến mức anh gần như có thể cảm nhận được sự hiện diện im lặng của nó.
Anh phải làm gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro