Chương 3: Muối, Sắt và Lời Thì Thầm Của Codex
Không khí trong căn hộ của Alex dường như ngưng đọng lại sau mệnh lệnh khẩn trương anh vừa đưa ra cho Codex. Anh nín thở chờ đợi, tai lắng nghe tiếng động từ tầng trên và cả tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Tiếng gõ cửa đã ngừng, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng mơ hồ của đồ vật bị ném mạnh và tiếng thút thít sợ hãi của bà Peterson vọng xuống qua sàn nhà. Tình hình rõ ràng là đang xấu đi.
Cuốn Codex Imago trên bàn đáp lại gần như tức khắc. Ánh sáng xanh lam của nó không chỉ hiện chữ, mà dường như còn tạo ra một hình ảnh ba chiều mờ ảo, lơ lửng phía trên trang sách – một sơ đồ tầng trên với các điểm năng lượng nhấp nháy.
[ĐANG PHÂN TÍCH MỤC TIÊU TRỰC TIẾP (THÔNG QUA CẢM BIẾN NĂNG LƯỢNG MỞ RỘNG): CĂN HỘ 12B]
[PHÁT HIỆN TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG DỊ THƯỜNG DAO ĐỘNG CƯỜNG ĐỘ CAO:]
* LOẠI NĂNG LƯỢNG CHỦ ĐẠO: ECTOPLASMIC RESIDUE (Tàn dư Năng lượng Ma quái) - Mức độ: Trung bình đến Cao (Đang gia tăng).
* NGUỒN GỐC HIỆN TƯỢNG: Hoạt động của Thực thể Siêu nhiên Cấp thấp - Phân loại: POLTERGEIST (Hiện tượng Quấy nhiễu do Năng lượng Cảm xúc Tiêu cực / Ám ảnh Tồn dư Kích hoạt Vật chất Vô tri).
* PHÂN BỐ NĂNG LƯỢNG: Tập trung mạnh nhất tại khu vực phòng ngủ (nguồn cảm xúc) và lan tỏa ra phòng khách/nhà bếp (khu vực hoạt động vật lý).
[ĐÁNH GIÁ MỨC ĐỘ NGUY HIỂM HIỆN TẠI: TRUNG BÌNH.]
* KHẢ NĂNG TÁC ĐỘNG VẬT LÝ: Cao (Di chuyển/ném đồ vật có trọng lượng đáng kể, gây hư hại tài sản).
* KHẢ NĂNG TẤN CÔNG TRỰC TIẾP CON NGƯỜI: Thấp (Không có ý thức thù địch rõ ràng, nhưng hành động hỗn loạn có thể gây thương tích nghiêm trọng do tai nạn - Ví dụ: Đồ vật rơi trúng, xô ngã).
* KHẢ NĂNG ẢNH HƯỞNG TÂM TRÍ: Trung bình (Gây sợ hãi, hoảng loạn, có thể khuếch đại cảm xúc tiêu cực của người trong khu vực).
[PHÂN TÍCH ĐIỂM YẾU & CHIẾN LƯỢC ĐỐI PHÓ (DỰA TRÊN THAM CHIẾU ĐA NGUỒN - Supernatural, Văn hóa Dân gian, Constantine, Phân tích Năng lượng Ectoplasmic):]
* PHÒNG THỦ/NGĂN CHẶN TẠM THỜI:
* Muối Tinh Khiết: Tạo hàng rào vật lý ngăn chặn dòng chảy Ectoplasmic yếu. Rắc thành vòng tròn hoặc đường liên tục.
* Sắt Lạnh (Cold Iron): Có đặc tính làm gián đoạn/trung hòa năng lượng Ectoplasmic khi tiếp xúc trực tiếp hoặc tạo thành chướng ngại.
* VÔ HIỆU HÓA/TRỤC XUẤT (CƠ BẢN):
* Xác định & Loại bỏ Vật Thể Liên Kết (Anchor Object): Poltergeist thường gắn liền với một đồ vật mang nặng dấu ấn cảm xúc (đau buồn, ám ảnh, tức giận). Tìm và loại bỏ/thanh tẩy vật thể này là giải pháp triệt để nhất.
* Nghi Lễ Thanh Tẩy Năng Lượng Tồn Dư: Sử dụng các phương pháp thanh tẩy không gian (đốt cây xô thơm trắng, niệm chú thanh tẩy đơn giản, sử dụng năng lượng ánh sáng/tích cực) để làm suy yếu và xua tan năng lượng Ectoplasmic. Hiệu quả phụ thuộc vào cường độ năng lượng và kỹ năng người thực hiện.
* Phá Vỡ Liên Kết Cảm Xúc: Giải quyết nguồn gốc cảm xúc tiêu cực đã tạo ra/nuôi dưỡng Poltergeist (yêu cầu can thiệp tâm lý hoặc sự chấp thuận của người liên quan).
[THAM CHIẾU LIÊN QUAN TRỰC QUAN (TỪ KIẾN THỨC NỀN NGƯỜI DÙNG): Nhớ lại các tập phim Supernatural về cách Sam và Dean đối phó với các linh hồn giận dữ/Poltergeist. Hình dung các vòng tròn muối, vũ khí bằng sắt, việc tìm kiếm xương cốt hoặc vật bị ám.]
Thông tin chi tiết đến mức Alex cảm thấy vừa kinh ngạc vừa choáng ngợp. Codex không chỉ xác nhận đó là Poltergeist mà còn chỉ rõ mức độ nguy hiểm, cách hoạt động và các phương án đối phó cụ thể, thậm chí còn gợi lại những hình ảnh từ một trong những series yêu thích của anh để dễ hình dung. "Vật thể liên kết", "Nghi lễ thanh tẩy", "Phá vỡ liên kết cảm xúc"... những khái niệm này không còn là lý thuyết suông nữa.
Nhưng biết là một chuyện, làm được lại là chuyện khác. Anh nhìn quanh căn hộ của mình. Muối? Anh lao vào bếp, tìm thấy hộp muối ăn thông thường – không phải loại tinh khiết như Codex gợi ý, nhưng có lẽ vẫn tốt hơn là không có gì. Sắt lạnh? Mắt anh quét khắp phòng, dừng lại ở cây thước kẻ bằng thép dài khoảng 30cm nằm trên bàn làm việc. Mỏng manh, nhưng là kim loại. Còn nghi lễ thanh tẩy hay vật bị ám? Anh hoàn toàn mù tịt.
Tiếng loảng xoảng và tiếng khóc của bà Peterson từ tầng trên ngày càng rõ hơn. Anh không thể chần chừ được nữa. Dù sợ hãi, dù chưa chuẩn bị, anh phải làm gì đó.
"Tôi... tôi lên ngay đây, bà Peterson!" Alex hét vọng lên, cố tỏ ra bình tĩnh. Anh vơ lấy hộp muối, giật lấy cây thước thép, và nhét vội cuốn Codex vào bên trong chiếc áo hoodie đang mặc. Cảm giác ấm áp nhẹ từ cuốn sách như một lời trấn an yếu ớt. Anh hít một hơi thật sâu, mở tung cửa căn hộ và lao ra hành lang, chạy lên cầu thang bộ hai bậc một lúc.
Hành lang tầng 12 tối hơn bình thường, vài bóng đèn trên trần nhấp nháy một cách kỳ dị. Cửa căn hộ 12B hé mở, và một luồng khí lạnh lẽo, mang theo mùi ẩm mốc và một thứ mùi khó tả như ozon sau cơn giông, phả ra từ bên trong. Tiếng đồ đạc bị lục lọi, tiếng kính vỡ, tiếng rên rỉ sợ hãi của bà lão... tạo thành một bản hợp âm hỗn loạn và đáng sợ.
Alex nuốt khan, tay siết chặt cây thước thép đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Anh đẩy nhẹ cánh cửa đang hé mở. Bên trong, phòng khách chìm trong bóng tối nhập nhoạng, chỉ được soi sáng bởi ánh đèn đường yếu ớt hắt vào từ cửa sổ lớn. Cảnh tượng còn tệ hơn những gì anh tưởng tượng. Bàn ghế bị lật đổ, gối đệm sofa bị xé toạc, những cuốn sách và đồ trang trí nhỏ bay tứ tung như thể một cơn lốc vừa quét qua. Không khí lạnh lẽo và nặng nề đến mức khó thở. Cảm giác bị theo dõi trở nên cực kỳ mãnh liệt, như thể có hàng trăm con mắt vô hình đang đổ dồn vào anh từ mọi góc tối.
"Bà Peterson? Bà đang ở đâu?" Alex gọi khẽ, giọng nói lạc đi giữa sự im lặng căng thẳng bị phá vỡ bởi những tiếng động lạ. Anh giơ cây thước lên trước mặt như một tấm khiên tạm bợ.
[Cảnh báo: Trường Ectoplasmic đang dao động mạnh. Hoạt động vật lý sắp xảy ra. Mục tiêu tiềm năng: Kẻ xâm nhập (Người dùng).] Lời thì thầm cảnh báo của Codex vang lên gấp gáp trong đầu Alex.
Ngay lúc đó, như để xác nhận lời cảnh báo, chiếc đèn chùm pha lê cũ kỹ, nặng trịch treo giữa trần nhà bắt đầu rung lắc dữ dội. Những hạt pha lê va vào nhau kêu lanh canh chói tai. Rồi, với một tiếng "rắc" khô khốc, sợi dây xích giữ nó đứt lìa. Cả khối đèn chùm đồ sộ lao thẳng xuống, không phải rơi tự do, mà như thể bị ném về phía Alex!
"Chết tiệt!" Alex chỉ kịp hét lên một tiếng, theo phản xạ gần như là bản năng, anh lao người sang một bên, ngã sõng soài trên sàn nhà đầy mảnh vụn. Chiếc đèn chùm rơi xuống vị trí anh vừa đứng chỉ một phần nghìn giây trước đó, tạo ra một tiếng "RẦM" kinh hoàng. Sàn gỗ rung chuyển, mảnh pha lê và kim loại văng tung tóe khắp phòng. Nếu chậm một tích tắc, anh đã bị nghiền nát.
Tim Alex đập như muốn vỡ lồng ngực. Anh chống tay ngồi dậy, ho sặc sụa vì bụi. Đây không phải là trò đùa. Thứ này thực sự muốn làm anh bị thương, hoặc tệ hơn. Nỗi sợ hãi ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi một sự tức giận và quyết tâm sống còn.
Anh nhớ lại lời Codex: Muối! Anh lồm cồm bò dậy, mở nắp hộp muối, vốc một nắm lớn bằng cả hai tay. Anh nhìn về phía góc phòng nơi chiếc đèn chùm vừa rơi xuống, nơi anh cảm nhận được sự lạnh lẽo và luồng năng lượng vô hình đang tụ lại. "Tránh xa ra!" Anh hét lên, rồi dùng hết sức ném mạnh nắm muối về phía đó.
Những hạt muối trắng li ti bay vào khoảng không tối tăm. Một tiếng rít ai oán, đầy oán giận và đau đớn vang lên, không phải từ một cái miệng hữu hình, mà như thể phát ra từ chính không khí trong góc phòng đó. Một vài đồ vật nhỏ trên chiếc kệ gần đó rung lên và rơi xuống sàn. Muối có tác dụng!
[Xác nhận: Muối tinh khiết gây gián đoạn tạm thời dòng chảy Ectoplasmic. Hiệu quả giảm dần theo thời gian và cường độ của thực thể. Gợi ý: Sử dụng vật liệu Sắt (Iron) để tạo chướng ngại vật lý/năng lượng bền vững hơn.]
Sắt lạnh. Alex nhìn cây thước thép trong tay. Nó không đủ lớn để tạo thành hàng rào, nhưng có lẽ tiếp xúc trực tiếp sẽ có hiệu quả. Anh đứng thẳng dậy, giơ cây thước lên cao, cố gắng tỏ ra uy hiếp nhất có thể, dù bên trong vẫn đang run rẩy. "Nghe đây, thứ gì đó! Để bà ấy yên và biến khỏi đây!"
Im lặng. Sự im lặng nặng nề, căng thẳng. Alex nín thở, mắt quét khắp căn phòng tối, cố gắng phát hiện bất kỳ chuyển động nào.
Rồi, đột ngột, cánh cửa tủ kính đựng đồ sứ ở bức tường đối diện bật tung ra. Hàng loạt chiếc đĩa sứ, tách trà, bình hoa nhỏ... bay vèo ra khỏi tủ, không phải rơi xuống, mà lao thẳng về phía Alex như một cơn mưa mảnh vỡ chết người. Tốc độ của chúng nhanh đến kinh ngạc.
Alex không kịp suy nghĩ. Anh chỉ biết giơ cây thước thép lên che chắn trước mặt theo phản xạ. "Keng! Keng! Xoảng!" Hàng loạt tiếng va chạm khô khốc vang lên khi những món đồ sứ đập vào cây thước hoặc sượt qua người anh, vỡ tan thành hàng trăm mảnh sắc nhọn trên sàn nhà. Một mảnh vỡ sượt qua má anh, để lại một vết cắt bỏng rát.
Anh lùi lại, lưng đập mạnh vào tường. Cơn mưa đồ vật tạm ngừng, nhưng anh biết nó chưa kết thúc. Muối và sắt chỉ là giải pháp tạm thời. Anh cần tìm cái "Vật Thể Liên Kết" mà Codex đã đề cập. Nguồn gốc của con Poltergeist này.
[Đang quét lại phân bố năng lượng... Phát hiện điểm tập trung Ectoplasmic mạnh nhất và ổn định nhất quanh một vật thể nhỏ trong phòng ngủ phía cuối hành lang. Đây có khả năng cao là Vật Thể Liên Kết.]
Phòng ngủ! Bà Peterson đang ở đó! Có lẽ bà ấy đang giữ vật thể đó?
Không còn thời gian để do dự. Alex hít một hơi, mặc kệ những mảnh vỡ dưới chân và mối nguy hiểm vô hình, anh dùng hết sức bình sinh lao về phía hành lang dẫn đến phòng ngủ. Ngay khi anh di chuyển, căn phòng khách lại trở nên điên cuồng. Một chiếc ghế đẩu nhỏ bay sượt qua đầu anh. Những cuốn tạp chí từ bàn cà phê bay lên như những con dơi giấy, đập vào người anh. Chiếc gạt tàn thủy tinh nặng trịch bị ném mạnh vào tường ngay cạnh chỗ anh vừa chạy qua, vỡ tan thành bụi. Căn nhà như đang cố gắng níu giữ anh lại, ngăn cản anh đến gần nguồn gốc của nó.
Alex mặc kệ, anh tông mạnh vào cánh cửa phòng ngủ vốn đã khép hờ. Bên trong, cảnh tượng khiến anh sững lại. Bà Peterson đang ngồi co ro trên mép giường, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, nước mắt giàn giụa. Bà đang ôm chặt trong lòng một chiếc hộp gỗ nhỏ, màu nâu sẫm, cũ kỹ, có những hoa văn chạm khắc tinh xảo đã mờ theo thời gian. Ánh mắt bà nhìn vào chiếc hộp đầy đau đớn và lưu luyến. Và luồng khí lạnh lẽo, năng lượng ma quái dường như tỏa ra từ chính chiếc hộp đó.
"Bà Peterson! Cái hộp đó!" Alex hét lên, chỉ tay về phía chiếc hộp, cố gắng át đi tiếng động hỗn loạn từ phòng khách vọng vào. "Có phải nó là nguyên nhân không? Thứ này bắt đầu từ khi nào?"
Bà Peterson giật mình ngẩng lên nhìn Alex, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn bối rối. "Hộp...? À... đây... đây là hộp kỷ vật của chồng tôi, Henry," bà nức nở, ôm chặt chiếc hộp hơn. "Ông ấy mất cách đây hai năm... Dạo gần đây tôi nhớ ông ấy quá... tôi cứ mở hộp ra ngắm lại những món đồ cũ của ông ấy... Rồi... rồi mọi chuyện bắt đầu xảy ra..."
[XÁC NHẬN: Vật Thể Liên Kết - Hộp gỗ chứa kỷ vật của người chồng quá cố. NĂNG LƯỢNG KÍCH HOẠT: Cảm xúc đau buồn, tiếc nuối, và sự lưu luyến mãnh liệt, kéo dài của bà Peterson đã vô tình cung cấp "nhiên liệu", thu hút và định hình năng lượng Ectoplasmic tồn dư thành một thực thể Poltergeist tập trung quanh vật thể.]
[PHÂN TÍCH GIẢI PHÁP TRIỆT ĐỂ:
* Ưu tiên 1: Phá vỡ liên kết cảm xúc. Yêu cầu bà Peterson tự nguyện chấp nhận sự mất mát và "buông bỏ" sự níu giữ quá khứ đối với vật thể. Đây là giải pháp bền vững nhất nhưng khó thực hiện nhanh chóng.
* Ưu tiên 2: Thanh tẩy năng lượng tồn dư khỏi vật thể và khu vực. Sử dụng nghi lễ thanh tẩy mạnh hơn (đốt xô thơm, niệm chú, năng lượng ánh sáng/tích cực) để trung hòa Ectoplasm.
* Ưu tiên 3: Cách ly/Niêm phong vật thể. Tạm thời loại bỏ vật thể khỏi khu vực hoặc sử dụng các phương pháp niêm phong ma thuật (sigil, hộp chứa đặc biệt) để ngăn chặn năng lượng tỏa ra.
]
Phá vỡ liên kết cảm xúc? Thanh tẩy mạnh? Niêm phong? Alex cảm thấy bất lực. Anh chỉ có muối, thước kẻ, và kiến thức lý thuyết từ Codex. Làm sao anh có thể thực hiện những điều đó ngay bây giờ?
Đúng lúc đó, với một tiếng SẦM vang dội, cánh cửa phòng ngủ đóng sập lại như có một bàn tay vô hình đẩy mạnh. Không khí trong phòng đột ngột lạnh buốt, hơi thở của Alex và bà Peterson phả ra thành khói trắng. Chiếc gương lớn trên bàn trang điểm đối diện giường bắt đầu rung lên bần bật, bề mặt phản chiếu của nó gợn sóng như mặt nước. Rồi, từ trong tấm gương, một hình ảnh mờ ảo, vặn vẹo bắt đầu hình thành – một khuôn mặt già nua, đầy giận dữ và đau khổ, không rõ là nam hay nữ, đang nhìn chằm chằm vào họ.
Bà Peterson hét lên một tiếng kinh hoàng tột độ, gần như ngất đi.
Con Poltergeist đang phản ứng lại sự xâm nhập của Alex, và nó đang tập trung năng lượng vào đây. Tình thế trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Alex biết mình không còn nhiều thời gian và lựa chọn. Anh phải hành động ngay lập tức, bằng những gì mình có.
Anh nhìn hộp muối, cây thước thép, rồi nhìn chiếc hộp gỗ trên sàn. Một kế hoạch điên rồ nhưng có cơ sở từ những gì anh biết và những gì Codex gợi ý lóe lên trong đầu.
"Bà Peterson, nghe cháu!" Alex hét lên, cố gắng giữ giọng vững vàng dù tim đang đập loạn xạ. "Cháu cần bà đặt chiếc hộp đó xuống sàn, ngay giữa phòng! Ngay bây giờ!"
Bà lão, dù đang cực kỳ hoảng loạn, vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự khẩn trương trong giọng nói của Alex. Bà run rẩy đặt chiếc hộp gỗ xuống tấm thảm trải sàn cũ kỹ.
Ngay lập tức, Alex hành động. Anh đổ gần như hết hộp muối ra sàn, dùng cạnh bàn tay và gót giày để tạo thành một vòng tròn dày và kín xung quanh chiếc hộp gỗ. Anh làm việc với tốc độ nhanh nhất có thể, miệng lẩm bẩm những lời trấn an vô nghĩa cho chính mình. Vòng tròn muối phải thật liên tục, không được có kẽ hở.
Khi vòng tròn muối hoàn tất, trông nó khá xiêu vẹo nhưng có vẻ kín đáo, Alex nắm chặt cây thước thép. Anh nhớ lại vai trò của sắt lạnh. Anh hít một hơi thật sâu, rồi dùng hết sức cắm mạnh đầu nhọn của cây thước xuống sàn gỗ cứng, ngay sát mép ngoài của vòng tròn muối, tạo thành một điểm tiếp đất, một cột thu lôi bằng kim loại.
GRÀAAAA!!!
Ngay khi cây thước thép được cắm xuống, hình ảnh méo mó, giận dữ trong gương rú lên một tiếng phi nhân loại, đầy đau đớn và tức tối, rồi tan biến như làn khói. Nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút, không còn lạnh buốt như trước. Tiếng động hỗn loạn từ bên ngoài cũng im bặt.
[PHÂN TÍCH HIỆU QUẢ: Vòng tròn Muối Tinh Khiết kết hợp Chướng Ngại Sắt Lạnh đã tạo ra một vùng ngăn chặn năng lượng Ectoplasmic tạm thời thành công. Dòng năng lượng tập trung quanh Vật Thể Liên Kết bị gián đoạn và giam hãm cục bộ. Hiệu quả: Tạm thời (ước tính 15-30 phút tùy thuộc cường độ năng lượng còn lại). Nguồn gốc (liên kết cảm xúc & năng lượng tồn dư) vẫn chưa được giải quyết.]
Mười lăm đến ba mươi phút! Không nhiều, nhưng đủ để thở và suy nghĩ bước tiếp theo. Alex thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Anh quay lại nhìn bà Peterson, người vẫn đang ngồi trên giường, mắt mở to nhìn anh đầy kinh ngạc và sợ hãi.
"Nó... nó dừng lại rồi?" Bà lão lắp bắp.
"Chỉ là tạm thời thôi, thưa bà," Alex nói, giọng khàn đi. Anh bước lại gần giường hơn, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng. "Thứ này... nó được nuôi dưỡng bởi nỗi đau buồn và sự lưu luyến của bà đối với chiếc hộp đó, với những kỷ vật của ông nhà." Anh lặp lại lời giải thích của Codex một cách vụng về. "Để nó thực sự biến mất, bà cần phải... buông bỏ. Chấp nhận rằng ông ấy đã ra đi và tìm sự bình yên cho chính mình."
Bà Peterson nhìn xuống chiếc hộp gỗ nằm im lìm giữa vòng tròn muối, rồi lại nhìn Alex, nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo. "Nhưng... nhưng làm sao tôi có thể buông bỏ? Đó là tất cả những gì tôi còn lại của Henry..." Giọng bà đầy tuyệt vọng.
Alex cảm thấy bất lực. Anh không phải là chuyên gia tâm lý, anh không biết cách giúp một người đối mặt với nỗi đau mất mát sâu sắc như vậy. Anh chỉ biết về muối, sắt, và những dòng chữ trong Codex.
Nhưng rồi, Codex lại thì thầm một gợi ý khác. Một giải pháp dựa trên nguyên tắc thanh tẩy năng lượng bằng ý niệm tập trung và khả năng vận dụng năng lượng nội tại cơ bản – dù còn yếu ớt – mà người dùng sở hữu.
[Gợi ý bổ sung: Có thể thực hiện nghi lễ thanh tẩy năng lượng tồn dư đơn giản lên Vật Thể Liên Kết ngay trong vùng ngăn chặn. Sử dụng Ý niệm "Thanh bình", "Chấp nhận", "Buông bỏ". Kết hợp với vật dẫn năng lượng trung tính hoặc nguồn năng lượng tích cực yếu (Ánh sáng tự nhiên, Ánh sáng nhân tạo ấm áp, Nước tinh khiết). Hiệu quả phụ thuộc vào Ý chí người thực hiện và sự Hợp tác/Chấp thuận (dù là vô thức) của chủ thể liên kết cảm xúc (Bà Peterson).]
Ánh sáng nhân tạo ấm áp? Alex liếc nhìn cây đèn ngủ nhỏ bằng sứ hình bông hoa trên chiếc bàn cạnh giường của bà Peterson. Nó vẫn đang bật, tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, bằng cách nào đó đã không bị con Poltergeist phá hủy.
Một ý tưởng hình thành. Vụng về, liều lĩnh, nhưng có lẽ là cách duy nhất anh có thể làm lúc này. Nó đòi hỏi anh phải sử dụng năng lượng cá nhân, thứ mà anh biết là có hạn và nguy hiểm nếu dùng quá sức, nhưng tình thế không cho phép anh do dự.
"Bà Peterson," Alex nói, giọng khẩn trương hơn. "Xin bà hãy giúp cháu một việc. Đừng cố gắng chống lại nỗi buồn, nhưng hãy thử nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, bình yên nhất mà bà đã có với ông Henry. Hãy tập trung vào cảm giác yêu thương và thanh thản đó. Cháu... cháu sẽ thử làm một việc. Cháu không chắc có hiệu quả không, nhưng chúng ta phải thử."
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập nhanh và chuẩn bị tinh thần cho sự hao tổn năng lượng sắp tới. Anh nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, mọi nỗi sợ hãi. Anh tập trung vào những cảm xúc tích cực mà Codex gợi ý: sự ấm áp của tình yêu thương gia đình, sự thanh thản của việc chấp nhận quy luật tự nhiên, ý niệm "buông bỏ" không phải là lãng quên mà là sự giải thoát khỏi gánh nặng quá khứ để trân trọng hiện tại. Anh cố gắng cảm nhận dòng năng lượng yếu ớt đang chảy trong cơ thể mình, điều khiển nó một cách cẩn thận, từ từ, hướng nó ra lòng bàn tay phải đang giơ về phía chiếc hộp gỗ. Anh thì thầm những từ ngữ tự phát, không phải một câu thần chú thuộc lòng, mà là một lời nguyện cầu chân thành, vụng về: "Hãy yên nghỉ... Hãy thanh thản... Nỗi đau tan biến... Chỉ còn tình yêu ở lại..."
Không có hiệu ứng ánh sáng ngoạn mục như trong phim ảnh. Chỉ có một luồng ấm áp rất nhẹ nhàng tỏa ra từ lòng bàn tay Alex, tạo thành một vầng hào quang mờ ảo, màu vàng nhạt bao quanh bàn tay anh. Nó không sáng chói, mà dịu dàng, như ánh nến trong đêm. Anh cảm nhận rõ ràng năng lượng của mình đang bị rút đi, từng chút một, nhưng lần này anh kiểm soát được tốc độ, không để nó tuôn ra ào ạt như khi tạo lửa. Anh dồn hết ý chí vào việc duy trì luồng năng lượng ấm áp đó, hướng nó bao bọc lấy chiếc hộp gỗ nằm trong vòng tròn muối.
Bà Peterson ngồi trên giường, làm theo lời Alex, nhắm mắt lại, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đùi. Những nếp nhăn trên trán bà dường như giãn ra một chút, và một nụ cười buồn, xa xăm thoáng hiện trên môi khi bà chìm vào hồi tưởng.
Vầng hào quang màu vàng nhạt từ tay Alex bao phủ chiếc hộp gỗ trong vài phút dài đằng đẵng. Không có tiếng động lạ, không có hiệu ứng đặc biệt. Chỉ có sự im lặng và luồng năng lượng ấm áp đang từ từ thẩm thấu vào vật thể liên kết. Chiếc hộp không còn rung lên hay tỏa ra khí lạnh nữa, nó nằm im lìm, như đang hấp thụ sự bình yên.
Thời gian trôi qua chậm rãi. Alex bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cánh tay giơ ra trở nên nặng trĩu, trán lấm tấm mồ hôi. Anh cắn răng cố gắng duy trì thêm một chút nữa. Rồi, khi anh cảm thấy năng lượng của mình sắp cạn kiệt, luồng hào quang trên tay anh yếu dần, mờ đi và tắt hẳn. Anh lảo đảo, phải vịn tay vào thành giường để khỏi ngã.
Căn phòng hoàn toàn im lặng. Cái lạnh lẽo đã biến mất hẳn, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm, gần như thanh thản lan tỏa trong không khí. Vòng tròn muối và cây thước thép vẫn còn nguyên vẹn, nhưng dường như chúng không còn cần thiết nữa.
Alex thở dốc, nhìn sang bà Peterson. Bà lão từ từ mở mắt ra. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng không còn vẻ hoảng loạn tột độ của lúc trước. Bà nhìn chiếc hộp gỗ với một nỗi buồn sâu sắc vẫn còn đó, nhưng đã có sự chấp nhận và thanh thản hiện hữu rõ ràng trong ánh mắt. Bà đưa tay lên quệt những giọt nước mắt cuối cùng, một nụ cười buồn nhưng chân thật nở trên môi.
"Ông ấy... ông ấy đi rồi," bà thì thầm, giọng nói nhẹ bẫng, thanh thản như vừa trút được một gánh nặng đã đè nén bà suốt hai năm qua. "Tôi cảm nhận được. Không còn sự níu kéo, không còn sự giận dữ nào nữa. Ông ấy đã thực sự siêu thoát rồi. Và tôi... tôi nghĩ là tôi cũng cần phải sống tiếp, vì cả hai chúng tôi."
[PHÂN TÍCH KẾT QUẢ: Nghi lễ thanh tẩy năng lượng tồn dư bằng ý niệm tập trung và vật dẫn ánh sáng ấm đã ĐẠT HIỆU QUẢ CAO. Năng lượng Ectoplasmic liên kết với vật thể đã bị trung hòa gần như hoàn toàn. Liên kết cảm xúc tiêu cực của chủ thể đã được chuyển hóa thành sự chấp nhận và tưởng nhớ tích cực. Thực thể Poltergeist đã tiêu tán hoàn toàn. Nguy cơ tái phát: Rất thấp.]
[Năng lượng người dùng tiêu hao: 15.2 đơn vị. Trạng thái: Mệt mỏi mức độ trung bình. Khuyến nghị nghỉ ngơi và bổ sung năng lượng.]
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra từ lồng ngực Alex. Anh đã làm được. Lần này không phải bằng cách phá hủy, mà bằng cách chữa lành, bằng cách mang lại sự bình yên. Cảm giác thành công lần này khác hẳn, nó ấm áp và ý nghĩa hơn nhiều so với việc đốt cháy một con quái vật. Anh đã giúp được bà Peterson, không chỉ thoát khỏi sự quấy nhiễu siêu nhiên, mà còn giúp bà đối mặt và vượt qua nỗi đau theo cách của riêng mình.
Anh nhìn bà lão đang từ từ đứng dậy, bước chân đã vững vàng hơn. Bà bước đến vòng tròn muối, cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt chiếc hộp gỗ lên. Lần này, bà không ôm ghì lấy nó một cách tuyệt vọng, mà cầm nó bằng hai tay với một vẻ trân trọng và bình yên.
"Cảm ơn cậu, Alex," bà quay lại nhìn anh, giọng nói chân thành và ấm áp. "Cậu thực sự là một chàng trai tốt bụng và đặc biệt. Cậu đã làm nhiều hơn là chỉ đuổi một con ma. Cậu đã giúp một bà già này... tìm lại được ánh sáng."
Alex chỉ biết gật đầu, một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thật hiện lên trên môi. Anh nhìn căn phòng khách bừa bộn qua khe cửa hé mở, hậu quả của cuộc đối đầu trước đó. "Cháu... cháu nghĩ chúng ta nên dọn dẹp một chút," anh đề nghị, giọng vẫn còn hơi khàn.
Anh ở lại giúp bà Peterson thu dọn những mảnh vỡ lớn, dựng lại bàn ghế bị lật đổ. Anh cẩn thận dùng chổi quét sạch vòng tròn muối, cảm nhận năng lượng bảo vệ của nó đã tan biến. Anh nhổ cây thước thép lên khỏi sàn gỗ. Khi căn phòng đã trở nên gọn gàng hơn phần nào, và bà Peterson trông đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Alex mới chào bà và lặng lẽ rời khỏi căn hộ 12B.
Bước xuống cầu thang bộ, cảm giác mệt mỏi của cơ thể quay trở lại, nhưng tâm trí anh lại nhẹ nhõm và rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh rút Codex Imago ra khỏi áo khoác. Cuốn sách vẫn im lặng, lớp da bìa sẫm màu dưới ánh đèn hành lang yếu ớt. Nhưng anh cảm thấy một sự kết nối khác biệt, một sự thấu hiểu sâu sắc hơn về tiềm năng thực sự của nó – không chỉ là phân tích và chiến đấu, mà còn là khả năng mang lại sự cân bằng và chữa lành.
Cuộc sống nhân viên văn phòng có lẽ thực sự đã trở thành quá khứ đối với anh. Con đường phía trước vẫn còn mờ mịt, đầy rẫy những thực thể nguy hiểm và những tổ chức bí ẩn. Nhưng giờ đây, Alex cảm thấy mình không chỉ có một công cụ mạnh mẽ trong tay, mà còn có một lý do, một mục đích ý nghĩa hơn để bước tiếp. Anh không chỉ chiến đấu với bóng tối, mà còn có thể là người mang lại chút ánh sáng, dù chỉ là le lói, cho những tâm hồn đang bị mắc kẹt trong sự hỗn loạn của thế giới này.
Hành trình của anh vừa mới có thêm một nốt nhạc mới – một nốt nhạc trầm ấm của hy vọng và sự thấu hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro