Chương 45: Linh Hồn Trong Gương Đồng
Ông Chen thở dài, đưa tay vuốt mái tóc bạc đã thưa thớt của mình. "Như tôi đã nói với cậu qua điện thoại, mọi chuyện bắt đầu khoảng hai tuần trước, ngay sau khi tôi nhận lô hàng từ Hồng Kông. Ban đầu chỉ là tiếng động nhỏ, rồi đồ đạc bắt đầu rơi vỡ." Ông chỉ về phía chiếc tủ kính nơi đặt chiếc gương đồng cổ. "Tôi nghi ngờ nhất là nó. Dù các món đồ khác trong lô hàng đều có lai lịch rõ ràng, nhưng chiếc gương này... nó đến một cách bất thường, gần như là được 'kèm theo' mà không có giấy tờ gì cả."
Alex gật đầu, mắt không rời chiếc gương đồng. "Ông có biết gì về lịch sử của nó không? Người bán đấu giá có nói gì thêm không?"
"Không," ông Chen lắc đầu. "Họ chỉ nói nó được tìm thấy cùng với bộ sưu tập của một học giả đã qua đời ở Thượng Hải, người chuyên nghiên cứu về lịch sử và văn hóa dân gian Trung Hoa cổ đại. Không có thông tin gì thêm."
Alex tiến lại gần tủ kính hơn, tập trung cảm nhận năng lượng tỏa ra từ chiếc gương. Cái lạnh lẽo và nỗi buồn cổ xưa vẫn còn đó, như một tiếng thở dài không dứt. Anh nhớ lại hình ảnh khuôn mặt người phụ nữ nhợt nhạt thoáng hiện trong gương.
"Ông có thể cho tôi xem xét kỹ hơn chiếc gương được không?" Alex hỏi. "Tôi cần chạm vào nó."
Ông Chen tỏ vẻ ngần ngại. "Cậu chắc chứ? Khách hàng của tôi đã ngất xỉu khi xem một chiếc bình gần đó. Chiếc gương này... tôi có cảm giác nó không an toàn."
"Tôi sẽ cẩn thận," Alex trấn an, dù chính anh cũng không chắc chắn. Anh rút dao obsidian ra, cầm chắc trong tay. "Tôi cần xác định bản chất của thứ bên trong."
Sau một thoáng đắn đo, ông Chen gật đầu, lấy chìa khóa mở tủ kính. Ông cẩn thận nhấc chiếc gương đồng ra bằng cả hai tay, đặt nó lên một chiếc bàn gần đó được phủ vải nhung đỏ.
Giờ đây, khi không còn lớp kính ngăn cách, Alex có thể cảm nhận năng lượng từ chiếc gương một cách trực tiếp hơn. Cái lạnh dường như thấm vào da thịt, và nỗi buồn trở nên đậm đặc hơn, gần như hữu hình. Bề mặt gương mờ đục phản chiếu ánh đèn vàng của cửa hàng một cách yếu ớt. Những hoa văn chạm khắc trên khung đồng trở nên rõ ràng hơn – không phải rồng phượng hay hoa lá thông thường, mà là những hình ảnh cách điệu của mây, nước, và những hình người nhỏ bé đang vật lộn trong đó, tạo cảm giác hỗn loạn và đau khổ.
Anh hít một hơi sâu, tập trung ý chí, và từ từ đưa tay trái (tay không cầm dao) về phía chiếc gương. Khi những ngón tay anh chỉ còn cách bề mặt gương vài milimet, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt và một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ – nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng, và một nỗi khao khát mãnh liệt được giải thoát – ập vào tâm trí anh.
Anh rụt tay lại ngay lập tức, lùi lại một bước, hơi thở gấp gáp. Mạnh hơn anh nghĩ rất nhiều. Đây không chỉ là một mảnh vỡ linh hồn hay năng lượng tồn dư đơn thuần. Đây là một ý thức bị cầm tù, vẫn còn khá mạnh mẽ và đầy đau khổ.
"Thấy chưa?" Ông Chen lo lắng nói. "Nó... nó có gì đó thật sự."
Alex gật đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Đúng vậy. Có một linh hồn bị mắc kẹt trong chiếc gương này. Rất lâu rồi. Nỗi đau khổ của bà ấy (anh có cảm giác đó là một phụ nữ) chính là nguyên nhân gây ra những hiện tượng trong cửa hàng. Bà ấy đang cố gắng kêu cứu, hoặc đơn giản là giải tỏa sự tuyệt vọng của mình."
"Linh hồn?" Ông Chen lẩm bẩm, mặt càng thêm tái mét. "Làm sao... làm sao lại có thể?"
"Thế giới này có nhiều điều khó tin lắm, ông Chen," Alex nói. "Câu hỏi bây giờ là làm thế nào để giải quyết nó. Chúng ta có thể thử thanh tẩy chiếc gương, nhưng linh hồn này có vẻ đã bị ràng buộc quá chặt và quá lâu, nghi lễ thanh tẩy thông thường có thể không đủ mạnh, hoặc thậm chí có thể khiến bà ấy phản ứng dữ dội hơn."
Anh nhìn vào chiếc gương, rồi lại nhìn ông Chen. "Lựa chọn khác là cố gắng giao tiếp, tìm hiểu xem bà ấy là ai, tại sao lại bị mắc kẹt, và liệu có cách nào giúp bà ấy siêu thoát hay không. Nhưng việc đó cũng rất nguy hiểm."
"Siêu thoát?" Ông Chen nhắc lại, ánh mắt có chút hy vọng xen lẫn sợ hãi. "Có thể làm được sao?"
"Tôi không chắc," Alex thành thật. "Nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố: bà ấy muốn gì, điều gì đang trói buộc bà ấy lại. Nhưng đó có lẽ là cách nhân đạo nhất, nếu thành công." Anh nghĩ đến Poltergeist của bà Peterson, việc giải tỏa cảm xúc tiêu cực là chìa khóa. Có lẽ với linh hồn này cũng vậy?
"Vậy... cậu định làm gì?" Ông Chen hỏi, hoàn toàn trông cậy vào Alex.
Alex suy nghĩ nhanh. Giao tiếp với một linh hồn bị cầm tù đầy đau khổ không phải là chuyện đơn giản. Nó đòi hỏi sự đồng cảm, sự kiên nhẫn, và khả năng bảo vệ bản thân khỏi ảnh hưởng tiêu cực của linh hồn đó. Anh không có Codex để tạo ra một môi trường giao tiếp an toàn hay phân tích trạng thái của linh hồn. Anh chỉ có năng lượng nội tại, con dao obsidian, và chút kiến thức cơ bản.
"Tôi sẽ thử nói chuyện với bà ấy," Alex quyết định. "Nhưng tôi cần ông giúp đỡ. Tôi cần ông giữ khoảng cách an toàn, nhưng vẫn ở trong tầm mắt. Và quan trọng nhất, nếu có bất cứ điều gì bất thường xảy ra, nếu tôi ra hiệu, ông phải ngay lập tức dùng thứ này." Anh lấy ra một gói muối tinh khiết nhỏ từ ba lô. "Ném thẳng vào chiếc gương. Muối có thể tạm thời làm gián đoạn năng lượng của bà ấy, cho tôi thời gian để phản ứng hoặc rút lui."
Ông Chen run run cầm lấy gói muối, gật đầu lia lịa. "Được, được, tôi hiểu rồi."
Alex quay lại đối mặt với chiếc gương. Anh đặt con dao obsidian xuống bàn, ngay bên cạnh gương, như một lời nhắc nhở về sự phòng thủ. Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần, cố gắng tạo ra một trạng thái tâm trí bình tĩnh và đồng cảm. Anh tập trung năng lượng nội tại, không phải để tấn công hay phòng thủ, mà để tạo ra một "lời mời" nhẹ nhàng, một sự mở lòng.
Anh từ từ mở mắt, nhìn vào bề mặt gương mờ đục, và bắt đầu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: "Tôi biết bà đang ở đây. Tôi cảm nhận được nỗi đau của bà. Tôi không có ý làm hại bà. Tôi chỉ muốn giúp đỡ, nếu có thể."
Bề mặt gương không có phản ứng gì rõ rệt, nhưng cái lạnh dường như tăng lên một chút. Alex cảm nhận được một sự ngạc nhiên, một sự nghi ngờ từ linh hồn bên trong.
"Bà là ai?" Alex hỏi tiếp. "Tại sao bà lại bị mắc kẹt ở đây? Điều gì đang giữ chân bà?"
Lần này, có một sự xáo động nhẹ trên bề mặt gương. Hình ảnh phản chiếu của Alex lại nhòe đi, và bóng ma người phụ nữ nhợt nhạt lại thoáng hiện, rõ ràng hơn một chút. Đôi mắt bà ta mở to, chứa đầy sự ai oán và một nỗi sợ hãi cổ xưa. Một tiếng thì thầm yếu ớt vang lên, không phải trong tâm trí Alex, mà dường như phát ra từ chính không khí xung quanh chiếc gương:
"...Lửa... Lửa thiêu..."
Lửa? Có liên quan đến vụ cháy nào đó trong quá khứ? Hay là một hình ảnh ẩn dụ?
"Lửa nào?" Alex hỏi, cố gắng khuyến khích linh hồn nói tiếp. "Chuyện gì đã xảy ra với bà?"
"...Phản bội... Giam cầm... trong bóng tối này... mãi mãi..." Tiếng thì thầm trở nên gấp gáp hơn, đầy cay đắng và giận dữ. Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống thêm nữa. Một vài món đồ nhỏ trên kệ gần đó bắt đầu rung lắc nhẹ.
Ông Chen kêu lên một tiếng sợ hãi khe khẽ từ phía sau.
"Bình tĩnh nào," Alex nói lớn hơn một chút, hướng về phía chiếc gương, cố gắng giữ giọng trấn an nhưng vẫn cương quyết. "Tôi ở đây để giúp. Nhưng bà phải bình tĩnh lại. Sự giận dữ chỉ khiến bà thêm đau khổ và mắc kẹt sâu hơn thôi. Hãy nói cho tôi biết, ai đã phản bội bà? Ai đã giam cầm bà?"
Linh hồn dường như đang đấu tranh nội tâm. Sự giận dữ và nỗi đau khổ tranh giành với niềm hy vọng mong manh được giải thoát. Bề mặt gương gợn sóng dữ dội. Hình ảnh người phụ nữ trở nên méo mó, lúc thì nhợt nhạt đau thương, lúc lại tối sầm đầy phẫn nộ.
"...Kẻ... kẻ mang mặt nạ... Lời hứa giả dối... Nghi lễ... Hắn lấy đi... lấy đi ánh sáng..." Tiếng thì thầm đứt quãng, đầy thống khổ.
Kẻ mang mặt nạ? Lời hứa giả dối? Nghi lễ? Những từ ngữ này khiến Alex cảm thấy bất an. Nó không giống câu chuyện về một linh hồn thông thường bị mắc kẹt do tai nạn hay bi kịch tình cảm. Nó giống như một sự hy sinh hoặc một thỏa thuận ma thuật đã đi chệch hướng.
"Kẻ mang mặt nạc đó là ai?" Alex hỏi dồn. "Nghi lễ gì? Hắn đã lấy đi ánh sáng gì?"
Đột nhiên, chiếc gương đồng rung lên bần bật. Cái lạnh trở nên buốt giá. Hình ảnh người phụ nữ trong gương biến mất, thay vào đó là một bóng đen kịt, vô định hình, cuộn xoáy dữ dội. Một tiếng rít aí oán, đầy thù hận vang lên, không còn là tiếng thì thầm yếu ớt nữa, mà là một âm thanh xuyên thấu tâm can, khiến Alex và ông Chen phải bịt tai lại.
Đồ đạc trong cửa hàng bắt đầu bay tứ tung. Những chiếc bình sứ rơi vỡ loảng xoảng. Những bức tượng ngọc lăn lóc trên sàn. Ánh đèn vàng chập chờn dữ dội.
"Muối!" Alex hét lên, vội vàng chụp lấy con dao obsidian. Linh hồn đã mất kiểm soát, bị nuốt chửng bởi sự giận dữ và đau khổ.
Ông Chen, dù mặt cắt không còn giọt máu, vẫn nhớ lời Alex dặn. Ông ta run rẩy ném cả gói muối về phía chiếc gương. Những hạt muối trắng tinh khiết va vào bề mặt đồng cổ, tạo ra những tiếng xèo xèo nhỏ và những tia lửa xanh lam yếu ớt lóe lên.
Bóng đen trong gương gầm lên một tiếng cuối cùng đầy phẫn nộ rồi co rúm lại, tan biến. Sự rung động và tiếng rít tắt hẳn. Đồ đạc ngừng bay. Ánh đèn ổn định trở lại. Cái lạnh buốt giá cũng dịu đi, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo âm ỉ ban đầu.
Alex thở hổn hển, tim đập như trống trận. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Anh đã đánh giá thấp nỗi đau và sự bất ổn của linh hồn này. Việc cố gắng khơi gợi ký ức đau buồn đã khiến nó mất kiểm soát. Muối chỉ có tác dụng tạm thời, đẩy lùi sự hiện diện dữ dội đó trở lại sâu hơn bên trong chiếc gương.
Ông Chen ngồi thụp xuống sàn, thở dốc, mặt vẫn còn tái mét. "Trời ơi... cái gì... cái gì vậy?"
Alex nhìn chiếc gương đồng đang nằm im lìm trên bàn, bề mặt lại trở nên mờ đục như cũ. Vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Linh hồn vẫn còn đó, bị tổn thương và có lẽ còn giận dữ hơn trước. Anh không thể giao tiếp thêm được nữa.
Anh cần một giải pháp khác. Một giải pháp mạnh mẽ hơn. Có lẽ... một nghi lễ phong ấn tạm thời?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro