Phần 5
Sau khi ăn cháo xong thì tôi đã cố gắng hết để sức ngủ trở lại, nhưng chắc có lẽ là lúc sáng do đã ngủ quá nhiều nên bây giờ tôi không tài nào ngủ được. Bây giờ tôi khó chịu vô cùng, tôi cứ nằm lăn qua lăn vì cảm thấy rất bứt rứt trong người. Có lẽ tôi đã quen với giấc mơ đó rồi, một giấc mơ mà tôi có thể nhìn thấy và nói chuyện được, một giấc mơ mà khi tôi ước thứ gì là có ngay thứ đó.
Tôi không tài nào ngủ được cho đến tận khuya. Khi màn đêm buông xuống thì bên tai tôi chẳng còn nghe tiếng động nào cả, thỉnh thoảng tôi mới nghe tiếng của một hai chiếc xe chạy ngang qua. Rồi dần dần màu đen trước mắt tôi biến mất và ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ cùng với Tuyết Linh đang từ từ hiện ra, tôi mừng rỡ chạy lại gần cô bé rồi nói.
– Chào bạn Tuyết Linh, mình rất vui khi gặp lại bạn đó.
Tuyết Linh liền nói.
– Mình rất... rất vui...
Khi nghe giọng nói hồn nhiên của Tuyết Linh thì tôi liền mở một nụ cười thật tươi với cô bé. Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tuyết Linh lúc này tự nhiên tôi cảm giác những nỗi buồn của tôi đã tan biến đâu mất, và những lúc được ở bên cạnh cô bé thế này tôi thấy lòng mình thật thanh thản. Rồi tôi chợt nhớ ra là lúc sáng Tuyết Linh đã tỏ ra rất khát nước thì phải, nhưng mà tôi đã quên cho cô bé uống nước mất rồi. Sau khi nhớ ra như vậy tôi liền chạy lại chỗ cái tủ lạnh mở ra lấy một chai nước, rồi tôi đi lại gần Tuyết Linh mở nắp chai nước ra đưa cho cô bé và nói.
– Nè, bạn uống nước đi.
Tuyết Linh mừng rỡ reo lên.
– À nước nước.
Rồi Tuyết Linh cầm lấy chai nước đó và uống hết một hơi, một lần nữa tôi lại bật cười trước sự hồn nhiên của cô bé. Tôi thấy Tuyết Linh đã nói được khá nhiều rồi, nhưng chắc cần phải tập nói thêm nhiều lần nữa cô bé mới nói chuyện được như người bình thường. Nghĩ vậy nên tôi quyết định sẽ dành cả bữa tối hôm này để tập nói cho Tuyết Linh. Tôi liền nói
– Tuyết Linh à, bạn nói vậy không đúng đâu, khi bạn được người khác cho một cái gì đó hoặc giúp đỡ bạn điều gì thì bạn phải cảm ơn người ta mới đúng. Còn khi bạn gặp ai đó thì bạn phải nói xin chào, giống như lúc đầu mình đã dạy cho bạn vậy đó.
Dường như Tuyết Linh hiểu được những gì tôi nói, cô bé liền lặp lại.
– Khi người khác cho một cái gì đó thì phải nói cảm ơn, còn khi gặp một ai đó thì phải nói xin chào. Tuyết Linh nhớ rồi.
Nghe Tuyết Linh nói như vậy tôi cảm thấy rất vui. Chỉ nói qua một lần thôi mà cô bé này đã nhớ hết, phải nói rằng cô bé này cũng khá thông minh đó chứ. Rồi tôi tiếp tục dạy cho Tuyết Linh nói chuyện.
– Nghe mình nói nè, khi bạn làm một điều gì đó có lỗi với người khác thì bạn phải nói xin lỗi với người đó.
Tuyết Linh tỏ ra hiểu những gì mà tôi nói, rồi cô bé cứ nhẩm đi nhẩm lại những lời mà tôi nói. Tuyết Linh rất thông minh, chỉ cần nói ra một từ nào là cô bé nhớ ngay chữ đó, bởi vậy trong bữa tối hôm đó cô bé đã học được rất là nhiều chữ. Cho đến sáng mẹ tôi lại gọi tôi dậy để ăn sáng, sau khi ăn sáng xong tôi lại tiếp tục ngủ để vào giấc mơ của mình, trong giấc mơ tôi lại tiếp tục dạy Tuyết Linh học chữ. Cứ như vậy mỗi ngày tôi lại cố ngủ nhiều hơn để được sống trong giấc mơ tuyệt đẹp kia nhiều hơn, rồi thời gian trôi đi tôi lại được sống trong giấc mơ ấy lâu hơn, lâu đến nỗi tôi đã quên mất thế giới thật của tôi ở bên ngoài ra làm sao rồi. Trong giấc mơ tôi được sống trong một ngôi biệt thự với đầy dủ mọi tiện nghi, và còn có một cô bạn ngây thơ hồn nhiên luôn luôn ở bên cạnh tôi. Còn khi ở thế giới thật thì tôi là một kẻ phế nhân vừa mù vừa câm không hơn không kém. Vì vậy tôi muốn sẽ sống trong giấc mơ này mãi mãi, dù cho đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Như vậy hàng ngày tôi lại dạy cho Tuyết Linh biết thêm được rất nhiều từ ngữ và chữ cái, và cô bé cũng học rất nhanh. Bây giờ thì Tuyết Linh đã có thể nói chuyện khá tốt.
Hôm nay chúng tôi đã cùng nhau mở một bữa tiệc nhỏ tại phòng ăn. Tuyết Linh và tôi cùng nhau lấy đồ ăn nước uống bày lên bàn. Chúng tôi đã vừa ăn uống vừa nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhỏ Tuyết Linh tinh nghịch nói với tôi.
– Hoàng Luận à, phải công nhận là đồ ăn ngon thiệt đó, bây giờ mà cho mình ăn hết chỗ này mình cũng chịu nữa.
Tôi vừa gắp đồ ăn cho vào miệng vừa nói.
– Không được đâu, bạn mà ăn hết mấy món này chắc sẽ bể bụng ra mất.
Nhỏ Tuyết Linh lúc này đã ngốn đầy thức ăn trong miệng.
– Cái bụng của mình rộng lắm không bể được đâu. Mà phải công nhận là sướng thiệt đó Hoàng Luận à, đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, còn gạo thì có sẵn trong lu. Lúc đói bụng chỉ cần lấy ra rồi nấu lên là có cái ăn liền. Tất cả mọi thứ đều có sẵn hết, như vậy quá tuyệt rồi còn gì nữa.
Tôi liền lắc đầu rồi nói.
– Không phải vậy đâu Tuyết Linh. Tất cả mọi đều không có sẵn như bạn nghĩ đâu. Mọi thứ trên đời này phải làm ra mới có được, ví dụ như những hạt cơm này đi, muốn có được hạt cơm này đầu tiên người ta phải gieo mạ, sau đó người bón phân tưới nước mới mọc lên thành cây lúa, người ta thu hoạch sau đó xay lúa thành gạo rồi gạo mới nấu thành cơm.
Tuyết Linh chăm chú nghe tôi nói, và nhỏ tỏ vẻ rất thích thú trước câu chuyện của tôi, rồi hào hứng hỏi tôi.
– Nói vậy những món ăn này cũng có một quá trình được người ta tạo ra giống như là cây lúa làm ra những hạt cơm đó hả? Nói vậy không lẽ những đồ vật như cái bàn, cái ghế hay là cái tủ lạnh cũng người ta tạo ra luôn sao?
Tôi liền gật đầu lia lịa.
– Đúng rồi, tất cả mọi thứ không tự nhiên mà có sẵn đâu, mà tất cả những thứ đó đều được tạo ra bởi bàn tay con người, hoặc cũng có thể đó là do thiên nhiên tạo ra.
Nghe tôi vậy thì Tuyết Linh đã ngẫm nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng hỏi.
– Hoàng Luận nè, vậy bạn được ai tạo ra vậy hả?
Câu hỏi của nhỏ Tuyết Linh đã khiến cho tôi lúng túng không biết phải trả lời thế nào đây. Một hồi lâu không thấy tôi trả lời, nhỏ liền hỏi tiếp.
– Lúc nãy chẳng phải bạn đã nói tất cả trên đời này đều được con người hoặc thiên nhiên tạo ra tạo ra còn gì, vậy thì bạn là do ai tạo ra vậy hả? Trả lời mình biết đi mà, bạn có phải được bón phân hay tưới nước gì không?
Tôi lúng túng vừa gãi đầu vừa nói.
– Không không, không phải vậy đâu. Con người không phải là cây cỏ nên không thể bón phân hay tưới nước được, mỗi con người đều có ba với mẹ. Chính ba với mẹ là người đã sinh chúng ta ra, cũng chính ba mẹ sẽ nuôi chúng ta cho đến lớn, cho dù chúng ta có bị tàn phế và trở thành một tên vô dụng đi nữa thì ba mẹ vẫn luôn là người bên cạnh chúng ta. Ba mẹ sẽ là người luôn ở bên cạnh động viên an ủi mỗi khi chúng ta gặp khó khăn trong cuộc sống, người ta gọi đó là một gia đình, mà gia đình thì sẽ mãi không bao giờ rời xa ta.
Tôi nói cho nhỏ Tuyết Linh nghe bằng giọng đầy những nỗi niềm, mặc đù là nói cho nhỏ Tuyết Linh nghe nhưng tôi cảm động đến mức suýt nữa đã bật khóc, nhưng vì không muốn khóc trước mặt con gái nên tôi cố gắng kiềm chế lại. Ngay cả nhỏ Tuyết Linh cũng rươm rướm nước mắt.
Thế nhưng được một lát sau thì nhỏ vui tươi trở lại mà hỏi tôi tiếp.
– Hoàng Luận nè, bạn có biết ba mẹ của mình đang ở đâu và là ai không vậy?
Tôi thật sự bối rối trước những câu hỏi của Tuyết Linh, tôi cũng chẳng biết trả lời câu hỏi của cô bé thế nào đây. Không lẽ bây giờ tôi nói nhỏ Tuyết Linh là tất cả những thứ có ở đây kể cả nhỏ chỉ là một giấc mơ, vậy nên cứ nói không biết là hay nhất. Nghĩ vậy tôi liền lắc đầu rồi bình thản nói.
– Mình cũng không biết là bạn có ba mẹ hay không nữa, lúc vào trong không gian này thì mình đã thấy bạn rồi.
Mới vừa nghe tôi nói xong thì mặt của Tuyết Linh đã xụ xuống như bánh bao chiều rồi. Cô bé vừa mếu vừa nói.
– Nói vậy mình không có ba mẹ sao, vậy thì mình ở đâu ra chứ?
Thấy nhỏ Tuyết Linh sắp khóc thì tôi bối rối không biết phải làm thế nào đây, rồi tôi nghĩ mình phải bịa ra một câu chuyện gì đó để an ủi cô bé. Tôi đã ngập ngừng suy nghĩ một chút rồi nói.
– À mình biết rồi, chắc có lẽ bạn là từ trên trển xuống đây đó!
Tôi vừa nói vừa chỉ tay lên trời, nhỏ Tuyết Linh nhìn theo ngón tay tôi chỉ lên trần nhà, rồi nhỏ khóc bù lu bù loa lên y như một đứa con nít vừa bị ai đó lấy mất cục kẹo vậy.
– Không lẽ mình từ trên trần nhà xuống sao, mình không chịu đâu... Huhu...
Tôi vừa gãi đầu vừa nói.
– Không phải vậy đâu, ý mình nói bạn là người từ trên trời xuống đây cơ mà. Hồi lúc còn nhỏ mình có xem một chương trình khoa học trên tivi, mình nghe người ta nói trong vũ trụ có một sồ vật chất mà con người ta vẫn hay gọi chúng là linh hồn, những vật chất đó hội tụ lại tạo thành những hình thù rất là kì lạ. Theo các nhà khoa học thì đó là những hình thái đầu tiên của sự sống đó, và khi vật chất đó gặp được những điều kiện thích hợp như ở trái đất thì những vật chất đó sẽ phát triển thành sự sống, rồi chúng sẽ tiến hóa lên thành con người. Chắc vì một lý do đặc biệt nào đó nên bạn đã đốt cháy giai đoạn tiến hóa. Bạn đã từ những vật chất không có hình dạng gì trở thành một con người thật sự.
Nghe tôi nói vậy thì nhỏ Tuyết Linh mừng rỡ ôm lấy tôi rồi nói.
– Cảm ơn bạn nhiều nha, bây giờ thì mình biết mình từ đâu ra rồi.
Nhỏ Tuyết Linh đang vui bỗng dưng lại buồn, rồi nhỏ lại lên tiếng hỏi tôi.
– Nói vậy mình là người không có ba mẹ sao?
Tôi ngập ngừng một chút rồi cũng gật đầu nói.
– Ừ, đúng vậy đó.
Nghe vậy thì nhỏ Tuyết Linh lại bật khóc.
– Như vậy mình là một đứa trẻ mồ côi, một đứa trẻ không cha không mẹ. Mình là một người cô đơn không có người thân nào hết, mình đúng là một người bất hạnh mà.
Thấy nhỏ Tuyết Linh khóc tội nghiệp quá nên tôi đã nói.
– Ai nói bạn không có người thân chứ. Có mình đây, mình sẽ làm người thân của bạn mà. Từ nay ba mẹ mình cũng sẽ là ba mẹ bạn, còn mình sẽ làm anh em của bạn, bạn có đồng ý không?
Mặt của nhỏ Tuyết Linh tươi hẳn lên sau khi nghe tôi nói vậy, rồi nhỏ lại lên tiếng hỏi tôi.
– Vậy bây giờ mình phải gọi bạn là gì đây?
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
– Vậy thì bạn hãy gọi mình là anh Hai đi, vì nhìn bạn lớn vậy thôi nhưng chắc là bạn nhỏ hơn mình mà.
Nhỏ Tuyết Linh khoái chí liền gọi một hơi thật dài.
– Hay quá anh hai à, anh hai ơi, anh hai ơi, anh hai à.
Sau đó nhỏ Tuyết Linh liền ôm chặt lấy tôi rồi nói tiếp.
– Thiệt là hay quá đi, từ nay em đã có ba, có mẹ và có anh hai nữa.
Trong khi Tuyết Linh vẫn đang hớn hở vì đã có được một gia đình. Còn về phần tôi, tôi cảm thấy trong lòng rất áy náy sau khi nói dối với nhỏ Tuyết Linh như vậy, cô bé có vẻ như rất tin vào những gì tôi đã nói, và cô bé còn nhận tôi làm anh hai nữa. Thế nhưng được nhỏ Tuyết Linh nhận làm anh hai như vậy thì tôi lại cảm thấy rất sợ, tôi sợ rằng đến một ngày nào đó cô bé sẽ biết được là tôi nói dối, nhưng rồi tôi lại tự an ủi mình rằng cô bé này chỉ là một sự tưởng tượng của tôi thôi mà làm sao có thể biết được là nói dối hay nói thật chứ. Thế nhưng có ai ngờ được rằng những gì tôi nói với nhỏ Tuyết Linh lại chính là sự thật, đó là sự thật của một câu chuyện cổ tích đến với riêng tôi....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro