#nineteen (❤️‍🩹)

"hết rồi! hết rồi!"

"như vậy là banmei gaming sẽ là cái tên góp mặt tại vòng chung kết của aic 2024 và saigonphantoms sẽ dừng lại ở vòng tứ kết này!"

tiếng khẳng định của hai vị bình luận viên tùng hoạ mi và huy popper vang lên giữa thanh âm 'victory' cùng hình ảnh nhà chính của hạt giống số 1 aog vỡ tan nát.

sẽ không còn ván đấu nào nữa, cho đại diện cuối cùng của việt nam. hành trình của đội nhà dừng lại với tỉ số 4-1 đầy thuyết phục của đội bạn.

hữu đạt buông điện thoại xuống, tay em nhấp nhả vào những dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại để xem chỉ số và các thông tin khác.

cổ họng em nghẹn ứ lại, không biết nói gì ngoài việc im lặng và chấp nhận hiện thực đau buồn này.

tấn khoa cũng không phải là ngoại lệ, anh cúi gầm mặt xuống, sự tiếc nuối đều được thể hiện rõ qua ánh mắt của tấn khoa.

sau khi kết thúc màn bắt tay với đối thủ, cả team giải tán để có không gian. riêng hữu đạt thì ngồi ở phòng chờ một mình, em nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại. ra là em nhỏ đang xem lại replay trận đấu.

dù rằng hôm nay hữu đạt đã có màn thể hiện rất tốt, giữ được vị trí và không thể bị lấy đi mạng nào quan trọng và vô lí, em đã làm tròn được vai trò của mình với tư cách là một adl của team.

em nhận thấy được rằng bản thân vẫn chưa làm gì để đột biến trận đấu, và điều đó đã vô tình khiến hữu đạt nhớ lại những bình luận của công chúng ở các bài đăng cả team nhận lấy trận thua của cao thủ liên quân.

bọn họ nói em rằng dù đã tròn vai nhưng chẳng có gì mới lạ, vẫn mờ nhạt dù cho giữ vị trí tốt. hơn nữa, có những trận hữu đạt làm chưa tốt, em lại nhớ đến những thứ tiêu cực khác.

'thay red ra đi chứ để thằng phonix thì làm được gì'

'ad đánh chán vl, chả có đột biến gì như thằng ad bên 1s'

'ad trận này mờ nhạt vl'

'...'

thế là mặc cho màn hình đang chiếu lại trận đấu ban nãy, hữu đạt nhìn vào khoảng không vô định, tay em siết chặt chiếc điện thoại như muốn bày tỏ hết sự ấm ức của mình.

nhìn em bây giờ chẳng khác gì con mèo buồn hiu đang cụp tai xuống cả, cứ ngồi một góc ngay đó rồi tự trách mình mãi thôi.

bỗng nhiên em thấy bóng dáng của ai đó đi đến, dần rõ ràng hơn khi hữu đạt ngước lên nhìn người đang đứng trước mặt mình.

là tấn khoa.

anh đứng trước mặt hữu đạt, tay cầm chai nước dúi vào tay em rồi ngồi xuống cạnh bên.

"xem lại hả?"

"ò"

"uống đi, môi tróc da hết rồi kìa"

"biết òi"

cuộc trò chuyện chưa đến nổi 30 giây ngắn ngủi của hai người kết thúc một cách chóng vánh nhưng không mang lại chút cảm giác khó chịu nào. ngược lại, hữu đạt như thả lỏng bản thân khi ngồi bên cạnh tấn khoa.

anh không nói gì thêm, chỉ vào game, tạo một phòng solo rồi nhìn sang hữu đạt - "ê, chơi với khoa một trận không?"

đang còn vướng bận trong những suy nghĩ hỗn độn của mình, em bị cắt ngang bởi câu nói của tấn khoa.

"giờ này mà rủ chơi hả cha? mới thua luôn í. không sợ bị nói hả" - hữu đạt có chút bất ngờ với lời đề nghị của tấn khoa, nhưng không vì thế mà em từ chối, tay chuyển từ app youtube sang tựa game quen thuộc, nhìn vào id phòng hiện trên máy của anh.

"chỉ sợ ai đó tự làm khó bản thân thôi, tụi mình có thể làm lại mà"

"ơ..nhưng mà hong rủ lai bánh với anh cá hay kuga hả" - hữu đạt đã nghe được câu an ủi đó của tấn khoa, em vội đánh trống lảng vì không muốn không khí trở nên chìm sâu và lắng đọng.

"thôi, rủ mấy ổng chi. cha nào mặt cũng như con khỉ, đen như đít nồi. chơi một mình với đạt cho vui"

"ò, hèn gì thấy tạo phòng solo" - hữu đạt nói rồi pick vội cho mình con bài marja, kèm theo phụ trợ bộc phá.

"ai solo lại đi cầm con này?" - tấn khoa nhìn sang màn hình điện thoại của em, rồi nói mặc dù bản thân đang nhá vị trí preyta cùng phụ trợ gầm thét.

"nói người ta mà không nhìn lại mình kìa" - hữu đạt phì cười với tấn khoa, tạm quên đi việc thua cuộc trước đó.

trong suốt cả trận đấu tuy đơn giản nhưng lại cho hữu đạt cảm giác nhẹ nhõm hơn. cả hai cầm hai con tướng lạ lùng và không ngừng đùa giỡn với nhau, hết nháy đèn lại solo ai đổi đồ hay ăn cục máu nhanh hơn.

dù chỉ là game đấu vỏn vẹn 15 phút với nhà chính tấn khoa vỡ tan tành vì hữu đạt chơi quá giỏi (tấn khoa nhường), em nhỏ đã đỡ bớt đi gánh nặng đường xạ thủ phần nào nhờ những lời động viên của người trợ thủ.

dù ở đâu, họ luôn có thể đồng hành cùng nhau, hỗ trợ lẫn nhau và an ủi động viên nhau như một gia đình.

hữu đạt, sẽ mãi là liều thuốc chữa trị cho tấn khoa.

tấn khoa, sẽ mãi là niềm an ủi lớn nhất trong lòng hữu đạt.

kết thúc tuy chóng vánh và vội vã, nhưng nó cho chúng ta đúc kết được nhiều bài học, kinh nghiệm để xây dựng lại con đường bản thân đang đi.

mất đi cơ hội này, tấn khoa hay hữu đạt, và cả tram saigonphantoms sẽ cố gắng cho những lần tiếp đến.

một mái ấm, phải có đủ thành viên.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro