Chương 15
"Người vẫn thường hay nói yêu em mãi mãi..
Nhưng mãi mãi là bao xa?
Giờ đến cuối con đường vẫn chưa tìm ra...!"
Công ti cô có đợt quảng cáo sản phẩm mới tại buổi giới thiệu sản phẩm của tập đoàn S. Cô là người đại diện để thuyết trình về sản phẩm. Hôm nay cô đến công ti sớm hơn mọi ngày, sắp xếp lại đống tài liệu. Chuẩn bị đầy đủ giấy tờ để đi thì điện thoại đổ chuông.
"Alô"
"Hiểu... Lam... cứu... cứu tôi"
Giọng nói yếu ớt vang lên bên kia đầu dây. Cô ngạc nhiên không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Nhưng nghe giọng thì chắc chắn là Hạ Ái Linh.
"Hạ Ái Linh cô sao vậy?"
"Cứu..."
"Cô đang ở đâu?"
"Phòng vật liệu của công ti."
"Được tôi đến ngay.."
Hiểu Lam vội cúp máy chạy thẳng đi tìm Ái Linh. Cô đi vội đến mức không cầm tài liệu thậm chí là điện thoại theo.
Phòng vật liệu của công ti được xây ở dưới lòng đất. Nơi này vốn ít người qua lại. Thi thoảng sẽ có quản lí đến kiểm tra hàng, vài công nhân đến chuyển đồ và cũng chỉ có đôi ba bảo vệ canh gác. Chạy đến nơi cô không hề do dự mà bước vào trong.
- Ái Linh... cô đang ở đâu?
Cô đi lại quan sát căn phòng. Phòng vật liệu có 7 khu tất cả, 3 khu chứa vật liệu cứng, còn lại được sắp xếp dọc theo chiều từ trái sang phải. Ở cuối khu số 7, có một căn phòng nhỏ khác chưa đầy 5 mét vuông.
- Ái Linh cô có nghe thấy tôi gọi không?
Cô tiếp tục tìm kiếm.
*Ét..tt*
Cánh cửa của căn phòng vừa rồi cô đi qua bật mở. Cô lấy làm lạ bước vào trong.
*Phựt*..
Điện ngắt, bên trong tối đen duy nhất chỉ có một ngọn nến được thắp sáng. Một bóng đen vụt qua. Lúc cô quay đầu lại thì đã bị ai đó đập mạnh một phát vào gáy. Cô ngất xỉu, mất toàn bộ ý thức. Cánh cửa từ từ khép lại. Kết thúc bằng tiếng *cạch*.. cửa đã bị khóa.
Gia Tịnh đứng trước công ti đợi cô. Hôm nay anh cũng phải đến trụ sở tập đoàn S để tham gia buổi giới thiệu sản phẩm, mặc dù công ti dược của anh và công ti của cô không hề liên quan đến nhau. Anh đến để đón cô đi cùng. Vậy mà đứng nửa giờ vẫn chưa thấy cô ra. Anh gọi cho cô hàng chục cuộc mà không thấy cô nghe máy.
Lo lắng cộng với mất kiên nhẫn anh chạy thẳng vào công ti. Bước vào phòng, không hề có một ai. Trên bàn để một sấp tài liệu bên cạnh là chiếc điện thoại của cô. Anh nghi ngờ cầm những thứ trên bàn ra ngoài hỏi thư kí. Nhưng họ cũng nói là không biết cô đang ở đâu.
Còn 3 tiếng nữa là đến giờ thuyết trình vậy mà cô vẫn chưa xuất hiện. Mọi người trong công ti đều vội vã đi tìm cô. Nhưng câu trả lời vẫn là *không*.. Anh không ngừng tìm kiếm cô. Rốt cuộc cô đã đi đâu. Bảo vệ nói chưa thấy cô rời khỏi công ti... vậy thì..
Anh chạy nhanh vào phòng an ninh công ti. Tua lại đoạn camera trong phòng và hành lang. Đoạn camera ghi lại hình ảnh cô nghe điện thoại sau đó hớt hải chạy đi. Dừng lại và biến mất ở tầng hầm.
- Đây là đường đến phòng vật liệu.
Trợ lý Ly hét lên.
Anh hiểu ý lập tức chạy đi.
Còn cô... Hiểu Lam lúc này vẫn trong trạng thái mê man.. môi mấp máy... Cô cố gắng mở mắt nhìn lên trần nhà tối đen. Mồ hôi túa ra như mưa, không khí nóng ẩm cùng với mùi khí bị rò rỉ của động cơ điện khiến cô họ sặc sụa. Nhưng cũng vì vậy mà làm thức tỉnh lí trí của cô. Men theo thành tường để đứng dậy. Hiểu Lam bước đến chỗ cửa.
Vặn mạnh... nhưng cửa vẫn không hề mở. Cô đập cửa..
- Có ai không?Làm ơn giúp tôi..
Cô kêu lớn cầu cứu. Chắc chẵn đã có người giở trò. Không ai khác chỉ có cô ta - Hạ Ái Linh. Lẽ ra cô nên nhận ra từ sớm, cô lại lần nữa ngu ngốc để cô ta lừa. Không được cô phải ra khỏi đây, buổi thuyết trình cho sản phẩm mới của cô... không thể bỏ cuộc như vậy được.
- Có ai không?
Gia Tịnh và đoàn bảo vệ tiến vào tầng hầm. Đèn điện mờ ảo trong căn phòng dài và hẹp. Trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt phờ phạc vì lo lắng.
- Hiểu Lam...
- Đội trưởng Trần cô đang ở đâu vậy?
- Hiểu Lam... em có nghe thấy không trả lời anh đi...!!
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm. Cô ôm gối ngồi dưới đất. Căn phòng nhỏ này không có cửa sổ, không có lỗ thông gió... ánh sáng mờ mịt của ngọn nến bên cạnh cô có lẽ là tỉnh táo nhất. Chỉ dựa vào nó cô không thể ra ngoài.
Sập bẫy!!
Đúng. Cô đã bị sập bẫy hoàn toàn. Giờ chỉ mong đợi sẽ có ai xuống đây tìm ra cô. Hiểu Lam mệt mỏi... đôi mắt khép hờ suy nghĩ. Ước gì... anh có ở đây. Gia Tịnh anh đang ở đâu?
'Hiểu Lam'
Ai đó gọi cô. Là anh... không thể nào. Anh sao có thể xuất hiện ở đây chứ... cô thất vọng ngồi bệt xuống.
'Hiểu Lam... em trả lời anh đi..'
Một lần nữa tiếng nói của anh vọng đến. Cô bật dậy. Cố gắng lắng nghe. Phải. Chắc chắn là anh. Cô đập cửa hét lớn:
- Gia Tịnh...
'Hiểu Lam em đang ở đâu?'
- Gia Tịnh em đang ở đây... Gia Tịnh...!!
^Cuối tuần vui vẻ_Chắm^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro