Chương 16
'Khép mắt chờ ngày mai..!!'
- Gia Tịnh...
- Chị ấy ở trong kia.
Lan Ly kêu lên. Anh vội chạy đến *phá cửa*
Một cú đạp của anh thật *vi diệu*... làm cho cánh cửa văng ra, bản lề, ốc vít bay tứ tung. Tội nghiệp!
- Giám đốc Mộc anh có cần phải làm như vậy không?Chìa khóa sao lại không dùng?
Trưởng phòng Nguyễn ở bên cạnh suýt xoa tiếc thương cho cánh cửa.. dù sao cũng là đồ của công ti ông mà.
- Giờ phút này tôi chưa cho nổ bom nát cái hầm này là may lắm rồi đấy!
Gia Tịnh gằn giọng. Khốn kiếp dám đem vợ anh nhốt ở nơi ẩm mốc như thế này. Đợi đấy không xong với anh đâu. Không thèm đấu võ mồm với đám người nhiều chuyện này, anh xông vào trong tìm cô.
- Hiểu Lam!
- Gia Tịnh..
Cô nức nở.
- Em có sao không?
Anh ngó nghiêng khắp người cô. May mắn trên người cô không có bất kì tổn thương nào.
- Em không sao.
Hiểu Lam lắc đầu. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Lúc gặp khó khăn anh luôn là người xuất hiện cứu vớt cô.
- Rốt cuộc ai đã làm chuyện này với em??
- Tạm thời chuyện này không có quan trọng. Anh mau đưa em đến trụ sở chính. Buổi thuyết trình của em...
- Đi thôi.
Gia Tịnh kéo cô rời khỏi đó. Ánh mắt hung tợn lướt qua trên người trưởng phòng Nguyễn. Ông ta đúng lúc nhìn lên bắt gặp ánh mắt của anh không khỏi run sợ: Đâu phải lỗi của tôi...!
Chiếc xe lăn bánh nhanh chóng đến trụ sở chính của tập đoàn S. Cô và anh vội vã chạy vào. Cũng may vẫn kịp thời gian.. Anh đưa cô tập tài liệu..
- Tài liệu này không phải của em.
- Sao lại như vậy?
- Tài liệu đã bị tráo rồi.
Cô thở dài mệt mỏi. Có lẽ Hạ Ái Linh đã lấy đi. Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy chứ?Nhốt cô trong căn phòng đó còn chưa đủ sao.
- Để anh đi tìm.
Anh định đi thì cô cản lại.
- Không cần đâu. Không có nó em vẫn có thể thuyết trình. Hãy tin em.
Cô nhìn anh với ánh mắt kiên định. Có anh ở đây cô không có gì phải sợ cả. Chỉ cần cố gắng cô tin mình lại không làm được. Bước lên bục, cô hít một hơi thật sâu, đánh ánh mắt về phía anh mỉm cười.
- Xin chào. Tôi là Trần Hiểu Lam. Đại diện của công ti Qj thuộc tập đoàn S. Sau đây tôi xin phép được thuyết trình về sản phẩm mới của công ti.
Lời nói dõng dạc, thanh thoát, sự nghiêm túc cùng với ánh mắt chứa đựng sự tin .... hết thảy tất cả đều làm nền cho vẻ đẹp về tâm hồn lẫn thể xác của cô. Anh ngồi bên dưới ánh mắt không rời cô. Trong lòng không khỏi cảm thán: "Vợ của anh dám mặc đồ bó sát như thế kia. Được lắm. Tối nay về anh nhất định phải 'dạy dỗ' lại.."
Bên trên, Hiểu Lam vẫn tiếp tục thuyết trình... chỉ là... chỉ là cô có cảm giác đâu đó... ai đó đang nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Cô rùng mình một cái rồi tiếp tục buổi giới thiệu sản phẩm. Hoàn tất, cô trở về chỗ dành cho khán giả, ngồi bên cạnh anh.
- Em làm tốt chứ?
- Rất tốt.
Anh không vui không buồn đáp. Cô nhíu mày... hợ.. cô lại làm gì sai sao?
Gia Tịnh ngồi phía này... Cao Trần Thế Khải ngồi phía bên kia.. bên cạnh là vợ hắn ta. Thế Khải nhìn thấy anh khẽ gật đầu. Đúng lúc này hai người phụ nữ bên cạnh cũng liếc nhìn nhau.
Đỗ Uyển Khanh: Mẹ kiếp cô ta tại sao lại có thể nhìn chằm chằm chồng cô như thế chứ?
Trần Hiểu Lam: Người đàn ông đó tại sao cứ nhìn chồng cô vậy?Còn người phụ nữ đó nữa chứ, tại sao lại nhìn cô với ánh mắt đó... không lẽ...
Hiểu Lam quay đầu nhìn anh. Anh quay lại nhìn cô... sao tự nhiên cô lại nhìn anh như vậy?
- Sao vậy?
Anh hỏi.
- Anh... và người đàn ông kia..
Cô đưa tay chỉ về phía Thế Khải.
- Có quan hệ gì sao?
Cô nghi ngờ.
- Ý em là sao?
- Em có cảm giác anh ta đang 'bị' cảm nắng anh. Anh nhìn ánh mắt anh ta nhìn anh mà xem.. chứa đầy tình tứ!
Sặc..
- Em đang nghĩ cái gì vậy..?
Gia Tịnh bối rối nói. Vợ anh ... tại sao có thể nghĩ như vậy!!Cô ngốc thật hay ngốc giả thế..
Bên này, Cao Trần Thế Khải *hắt xì* một cái. Có ai đó đang nói xấu về giới tính của hắn. Mẹ kiếp.. nói cho mà biết Khải lão đại đây là công nhé... là công...grừ..!!
Phía trên khán đài, bỗng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên đầu hói trán dô. Ông ta ung dung bước ra tự xưng mình là KarAji HD. Phát biểu xong ông ta hướng ánh mắt về phía Gia Tịnh, nháy mắt một cái... lại quay đầu về phía Cao Trần Thế Khải...
Một màn tình tứ vừa rồi Hiểu Lam đều thu hết vào tầm mắt. Ông ta là ai?Nhìn vẻ mặt có vẻ là một người khá hài hước.. nhưng nhìn kĩ sẽ dễ dàng nhận thấy.. ông ta là một người mang mùi vị nguy hiểm.
- Ông trùm HD.
Người con trai đội mũ lưỡi trai đứng ở hàng ghế khán giả chỗ cửa ra vào nhàn nhạt nói.
Kết thúc mọi chuyện đều êm đẹp. Cô và anh vui vẻ đi ra thì chạm mặt KarAji HD.
- Chào Mộc dược sĩ.
- Chào ngài KarAji.
Anh nhàn nhạt chào lại. Ông ta cười như không cười nhìn anh rồi quay sang bắt tay với cô.
- Đây có lẽ là Mộc thiếu phu nhân.
- À.. dạ vâng.
Cô đáp lại thay lời chào hỏi.
- Không có việc gì nữa. Chúng tôi xin phép đi trước.
- Được cứ tự nhiên.
Ông ta cười cười rồi rời đi. Tay anh càng lúc càng siết chặt lại. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn nắm lấy bàn tay anh đã nắm chặt lại từ lâu.
- Đi thôi.
Cô nói.
- Ừ.
Anh và cô bước ra khỏi đó. Cánh cửa từ từ khép lại... bỏ mặc mọi thử thách ở phía sau.
Phía sau vẫn còn một chặng đường dài nữa đó!Tự tin lên nào!!
Có ai nhớ tui không vậy??×.×
^Chắm^🌟
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro