Chap 48: Mẹ nó!!! Anh đang chơi đùa mạng sống ?

"Chết tiệt! Ai không có mắt!"

Lưu Tử đang ngồi ở băng ghế sau không thể mở mắt vì ánh sáng mạnh, đột nhiên chửi bới.

So với hắn tức giận bất kể thừa dịp, Cố Kiêu Nam cố ý hạ thấp vành mũ vài cái thời điểm ánh sáng mạnh chiếu vào, che gần hết khuôn mặt, đồng thời đánh tay lái khó khăn rẽ ngoặt đủ để vượt qua chiếc xe kia.

Hai chiếc xe cạnh nhau lái xe trên đường phố bên ngoài chòi lá, phóng nhanh về phía trước.

Màn đêm bao trùm.

Chiếc xe bên cạnh đè lên từng chút một, da đầu râm ran bởi tiếng kêu cót két kèm theo tia lửa bắn ra từng hồi.

Lưu Tử ngồi trên băng ghế sau, hai tay nắm chắc tay cầm trên nóc xe, vẻ rất hoảng sợ.

Vô tình liếc mắt một cái, liền thấy có người ở cửa kính xe của đối phương giương súng.

"Kiêu... Anh Kiêu!" Lưu Tử vội gọi.

Cố Kiêu Nam nhướng mắt, liếc nhìn trong gương chiếu hậu, khóe miệng đột nhiên giật giật.

Anh lại giật tay lái.

Một lần nữa, sau một khúc cua gấp, cả chiếc xe chỉ chồm thẳng sang bên trái.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

Lưu Tử sợ tới mức mặt tái xanh như tờ giấy.

Vốn dĩ hắn cho rằng cùng lắm chỉ là đổ đuôi xe chơi drift, nhưng kết quả không nghĩ tới này. Mẹ nó!!! Căn bản là ở chơi bán mạng a!

Ai chơi trò trôi giạt thế này? !

Chỉ cần cắn một góc, người đàn ông này suýt lật nhào cả xe!

Khi mọi chuyện kết thúc, lần này hắn không bị bắt, không bị đánh chết, thay vào đó hắn bị chính người của mình chơi đến chết.

Ngay khi Lưu Tử đang khóc và tưởng xe sắp lật thì thấy xe sau khi tìm được điểm tựa thì cả chiếc xe đã hạ cánh thần kỳ, sau một tiếng "cạch", chiếc xe đã trở lại bình thường.

Lưu Tử lập tức sững sờ.

Không ... chưa chết?

Khi ý thức này đi vào não, anh đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Sau khi xác nhận rằng bánh xe đã cọ xát với mặt đất một lần nữa và trở nên ổn định ở mọi phía, cuối cùng hắn thút thít và nói với Cố Kiêu Nam bằng một giọng ngớ ngấn, "Anh ơi, anh có thể giữ ổn định được không, anh ơi ... em sắp tè rồi ... "

Hắn thật sự không ngoa, sợ tới muốn đái ra quần, thời điểm xe sắp lật, lại nhìn thấy đường nhựa ngoài cửa kính xe gần như vậy, hắn thật sự cho rằng mình sắp ngỏm củ tỏi!

Nhưng Cố Kiêu Nam lại làm cho điếc cả tai, chỉ dựa lưng vào ghế nói: "Tôi đã vứt bỏ chúng rồi. Đưa tôi đi lấy đồ."

Lưu Tử sững sờ ba giây, sau đó nhìn về phía sau, thật sự là bị ném ra ngoài!

"Em đi, Anh Kiêu chính là Anh Kiêu, ngầu a~~~ !" *Câu này thật sự k biết dịch thế nào, thông cảm!!!*

Ngay sau khi thoát khỏi cõi chết, và thành công vứt bỏ những kẻ đã bắt mình, Lưu Tử bỗng nhiên sống khỏe trở lại.

"Hiện tại nên đưa tôi đi lấy đồ rồi đúng không?" Cố Kiêu Nam quay đầu liếc anh ta một cái, một tay cầm vô lăng điều khiển bình thường, tay kia nghịch súng cướp được từ người đàn ông.

Tư thế của anh ta bất cẩn, nhưng nó đầy ẩn ý.

"Chắc chắn rồi! Anh Kiêu, anh thật quyền lực, làm anh em cũng không thể kéo chân sau được. Đi thôi! Em đưa anh đến đó!"

Lưu Tử biết đây là điểm mấu chốt của mình nên không dám lê lết nữa, ngồi ở ghế sau làm hệ thống định vị, liên tục hướng dẫn lộ trình.

Sau khi lái xe khoảng nửa giờ, họ rời thành phố và hướng đến vùng ngoại ô.

Càng lái xe về phía ngoại ô, tốc độ xe của Cố Kiêu Nam càng nhanh.

"Chậm ... Chậm lại đi, anh ơi, người ta đổ rồi, anh đừng lái xe nhanh như vậy, trái tim em không chịu nổi ..." Lưu Tử nghĩ đến khoảnh khắc sinh tử vừa rồi, hắn có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, Cố Kiêu Nam không giảm tốc độ, lái chiếc xe bị hỏng nhỏ này như thể nó là một chiếc xe đua.

Lưu Tử sợ hãi nhưng cũng không dám nói gì, nghĩ chỉ cần mình không chơi trò cắt đuôi như vừa rồi thì sẽ đi nhanh hơn.

Ngay lập tức hắn nắm lấy tay cầm, và nhìn về phía trước với một ánh mắt không thể rời mắt.

Xe chạy trong vùng nông thôn thoáng đãng hơn nửa giờ, cuối cùng cũng đến được nơi mà Lưu Tử nói.

Xung quanh yên lặng, và không có bóng người nào.

Vào mùa hè, cỏ mọc um tùm, và chiều dài đó gần như quét sạch xe.

Đẩy cửa xe, Cố Kiêu Nam đứng thật lâu bên cạnh cửa xe, hất cằm nhìn Lưu Tử, ra hiệu nhanh chóng lấy đồ ra ngoài.

Lưu Tử lúc này không dám chậm trễ, chạy nhanh về phía trước.

Nhưng hắn chỉ mới bước được hai ba bước, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô ở đằng xa và ánh đèn vụt qua.

Cố Kiêu Nam hiếm khi nhíu mày, rồi anh sải bước về phía Lưu Tử.

"Mau thu dọn đồ đạc đi." Anh bắt đầu thúc giục.

"Ồ." Lưu Tử còn chưa kịp nhận ra, liền một chân đi về phía trước.

Nhưng đi được hai bước, tiếng động cơ của xe càng lúc càng lớn.

Khi Cố Kiêu Nam nhìn thấy Lưu Tử dừng lại, anh ta đột nhiên chửi rủa chết tiệt!

"Đi lấy cho tôi!" Anh tiếp tục thúc giục.

Nhưng giờ phút này, Lưu Tử không có tâm trạng đi lo chuyện của tân binh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi, "Sư huynh, bọn họ lại tới rồi!"

"Đi lấy đồ đi!" Cố Kiêu Nam đè giọng, nhỏ giọng thúc giục lần nữa.

Lưu Tử trong tiềm thức hét lên: "Không được!"

Anh biết chính xác tại sao anh lại trốn thoát được.

Nếu bây giờ giao lại đồ vật, hắn nhất định sẽ không quan tâm đến bản thân nữa!

"Đang nói cái gì vậy?" Cố Kiêu Nam híp mắt, có chút nguy hiểm.

Sau đó Lưu Tử mới tỉnh lại, nhận ra mình vừa nói gì, lập tức nuốt nước miếng, "Ta ... Sư huynh ... anh cứu em, cứu em."

Cuối cùng, hắn gần như quỳ lạy Cố Kiêu Nam.

Tiếng khóc than thảm thiết không làm cho Cố Kiêu Nam bớt căng thẳng, ngược lại còn chế nhạo hỏi: "Bây giờ cậu đang đùa anh à?"

"Không, không ..." Lưu Tử sợ hãi nhìn hắn cười.

Tôi sợ rằng anh ấy sẽ gục ngã trong một giây tiếp theo.

"Vậy thì đi đưa đồ cho tôi." Cố Kiêu Nam lại kiên nhẫn nói.

"Không, không được, em không thể đưa, em........." Lưu Tử vẻ mặt buồn bực muốn khóc.

Đáp lại, Cố Kiêu Nam chỉ nhẹ nhàng nói: "Lưu Tử, cậu biết tôi là ai rồi. Tôi sẽ nói lại lần nữa đem tôi đồ vật".

Giờ phút này, Lưu Tử sợ chết khiếp, không chỉ sợ đoàn người bắt mình, còn sợ nam nhân trước mặt ủ rũ, trực tiếp trở mặt, trực tiếp bắn chết hắn, nhưng hắn muốn sống sót nên đã mạnh dạn nói: "Nếu anh cứu em, em sẽ giao nó cho anh".

Cố Kiêu Nam đứng đó bất động, mỉm cười nhìn anh.

Dưới màn đêm, y phục đen của anh tan vào bóng đêm, trong mắt anh chợt lóe lên vẻ lạnh lùng như băng giá.

Dũng khí mà Lưu Tử tích lũy được sau này đã không còn nữa.

Tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, khiến sống lưng anh có chút lạnh.

Hắn "thình thịch", không nhịn được nữa, trực tiếp quỳ xuống đất khóc lóc van xin "Anh ơi, anh ơi cứu em với, cứu em với, em nhất định sẽ đưa cho anh, thật đấy. Nếu không thì ... hoặc là..." . "

"Nếu không thì thế nào?"

Cố Kiêu Nam trông có vẻ thoải mái và không có vẻ gì là bị đe dọa cả.

Lưu Tử nhìn xem, trong lòng càng thêm ác độc, hắn đập vỡ cái bình nói: "Nếu không, em gọi bọn họ ,cùng chết!" Có lẽ là không đủ, cho nên hắn nói thêm: "Em sẽ trả trước. Em chết. Hãy cho họ những thứ. "

Cố Kiêu Nam ánh mắt tối sầm lại, "Ngươi tìm chết?"

Lưu Tử rùng mình một cái, khí lực bất giác yếu đi, "Sư huynh, em... em bị ép buộc như vậy, thật sự..."

Đúng lúc này, Cố Kiêu Nam tiến lên che miệng, cách đó không xa liền nghe thấy giọng nói của nhóm người, "Xe của bọn họ đến rồi. Mọi người đừng ở xa. Tìm!"

Vì đồ vật, Cố Kiêu Nam chỉ có thể nói với hắn, "Đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro