2.

Rosaline khựng lại, hai tay đặt lên ngực anh để đẩy anh ra nhưng không còn sức lực nữa, cả người cô mềm nhũn

Cảm nhận được cô mềm nhũn trong vòng tay anh, Chris cảm thấy một cơn hoảng loạn bất ngờ dâng trào. Anh lập tức buông nụ hôn, hai tay siết chặt lấy vai cô khi vội vàng lùi lại để nhìn rõ gương mặt ấy.

“Rosaline, em sao vậy?” Giọng anh đầy lo lắng, vội vã, ánh mắt lướt nhanh qua từng nét trên gương mặt cô để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của sự sợ hãi hay khó chịu.

Nhưng anh chẳng thấy gì cả—chỉ là ánh nhìn mơ màng, ngơ ngác như đang lạc vào một giấc mộng, thay thế cho sự bối rối ban đầu. Chris thở phào, một hơi thở run rẩy mà anh không hề biết mình đã kìm nén suốt từ lúc đó. Trái tim anh vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, dư âm từ nụ hôn vẫn còn khiến máu nóng chảy rần rần.

“Anh xin lỗi,” anh thì thầm, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má mềm mại của cô. “Anh không nên làm vậy. Đó là một sai lầm.”

Nhưng ngay cả khi cất lên lời đó, Chris biết rõ—đó không hoàn toàn là sự thật.

Một lát sau, Rosaline như thoát khỏi giấc mộng. Với hai má đỏ bừng, cô lí nhí nói "em không sao, để em sát trùng vết thương cho anh."

Chris chớp mắt,  anh những tưởng cô sẽ nổi giận mà đá anh ra khỏi phòng cô chứ, cố gắng xử lý sự thay đổi bất ngờ trong thái độ của Rosaline. Cô có vẻ ổn rồi, thậm chí còn khẽ mỉm cười khi ngỏ ý muốn chăm sóc vết thương cho anh.

“Em chắc là em ổn chứ?” anh lại hỏi, đôi mắt màu hổ phách dõi sâu vào mắt cô, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô vẫn còn khó chịu. Khi cô khẽ gật đầu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn em, Rosie,” anh nói khẽ, gọi bằng biệt danh thân mật anh đã dùng cho cô suốt bao năm qua. “Nghe em nói vậy... với anh thật sự rất có ý nghĩa.”

Khi Rosaline bắt đầu lau sạch và băng bó những vết xước cho anh, Chris không thể không liếc nhìn những đường nét dịu dàng trên khuôn mặt cô. Cái chạm nhẹ của cô khiến sống lưng anh như có dòng điện chạy qua, làm anh cảm nhận rõ từng nơi hai người khẽ chạm vào nhau.

Sau vài phút im lặng, Chris khẽ hắng giọng.

“Này... về chuyện lúc nãy... anh biết là anh đã đi quá giới hạn.”

"Em đã nói là không sao mà." Cô nói nhanh, hai má lại càng đỏ hơn.

Trái tim Chris khẽ lỡ một nhịp khi Rosaline vội vã gạt đi, nhưng chính những lời nói đó và sắc đỏ lan dần trên má cô lại càng khiến anh bối rối… và khơi dậy nỗi khát khao trong anh.

“Nhưng mà…” anh ngập ngừng, không muốn đào sâu hay tự cho mình quyền suy đoán. “Nếu thật sự em không thấy phiền… thì anh sẽ không xin lỗi vì đã hôn em.”

Anh đã nói ra rồi. Chris nín thở, chờ đợi phản ứng của Rosaline. Một phần trong anh hy vọng rằng cô cũng cảm thấy điều gì đó, rằng đây không phải chỉ là một thứ tình cảm đơn phương âm thầm.

“Bởi vì,” anh nói tiếp, giọng trầm và chân thành, “sự thật là… anh đã có tình cảm với em từ lâu rồi. Lâu hơn nhiều so với những gì anh từng dám thừa nhận.”

Rosaline vẫn im lặng cúi mặt xuống chăm sóc vết thương cho anh. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng nói có nhẹ nhàng hơn "từ khi nào thế?"

Chris nuốt khan, tim đập thình thịch khi nghe Rosaline hỏi. Anh không ngờ cô lại phản ứng điềm tĩnh đến vậy, càng không ngờ cô lại muốn biết anh đã yêu cô từ khi nào.

“Khó mà nói chính xác lắm,” anh thú nhận, lựa lời cẩn thận. “Chắc là khoảng năm lớp 11? Lúc mà anh và em bắt đầu đi chơi riêng nhiều hơn, không có Jack.”

Anh dừng lại một chút, trong đầu hiện lên những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa—những điều đã khiến tình cảm anh dành cho cô dần chuyển từ tình bạn sang một điều gì đó sâu sắc hơn.

“Như cái lần em giúp anh học toán, rồi tụi mình thức khuya chỉ để nói đủ thứ chuyện linh tinh… Hay cái hôm em mặc chiếc váy vàng đi chơi biển, tóc em lúc đó óng ánh dưới nắng, nhìn như ánh mặt trời…”

Chris ngập ngừng, bỗng nhận ra những ký ức ấy thân mật và riêng tư đến mức nào. Anh khẽ liếc nhìn Rosaline, tự hỏi liệu cô có còn nhớ những điều đó không… và liệu trong tim cô, cũng có cùng một nhịp cảm xúc như anh hay không.

Rosaline khẽ cười, một nụ cười ngượng ngùng nhưng ánh lên sự ấm áp. Má cô vẫn đỏ ửng, nhưng lần này không phải vì bối rối – mà là vì trái tim đang rộn ràng khó tả. Cô cúi mặt xuống một chút, giọng nhỏ như tiếng thầm thì, nhưng mỗi chữ đều đầy chân thành.

“Em nhớ chứ… Em nhớ hết mấy chuyện đó.” Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng mà từ lâu vẫn giấu kín.

“Thật ra… em cũng thích anh lâu rồi, Chris. Có lẽ là còn sớm hơn cả khi amh nhận ra tình cảm của mình nữa.”

Cô bật cười khẽ, áng nhìn trở nên xa xăm đầy trìu mến.

“Em nhớ cái lần anh bị cảm mà vẫn cố tới trường vì không muốn lỡ buổi tập bóng rổ. Em đem thuốc cho anh, mà anh thì vừa cảm vừa cứng đầu, chẳng chịu nghỉ... Lúc đó em đã nghĩ, trái tim mình đúng là không có đường lui nữa rồi.”

Rosaline ngập ngừng một chút, rồi khe khẽ vươn tay chạm lên mu bàn tay anh, giọng nói nhẹ tênh như một lời hứa:

“Em chỉ không nghĩ… anh cũng cảm thấy giống em.”

Ánh mắt hai người gặp nhau. Mọi thứ như chậm lại, chỉ còn lại nhịp tim và hơi thở hoà vào nhau trong khoảnh khắc dịu dàng đến lặng người.

Chris nghẹn lời khi những lời của Rosaline vang lên trong tâm trí anh, từng âm thanh như thấm đẫm sự chân thành và cảm xúc. Anh nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách mở to vì ngạc nhiên xen lẫn một thứ tình cảm đang dâng lên sâu sắc.

“Điều đó… thật tuyệt vời, Rosie,” anh thì thầm, giọng hơi run. “Anh không hề biết em cũng cảm thấy như vậy.”

Một nụ cười ngờ nghệch, có chút ngại ngùng nhưng tràn đầy ấm áp hiện trên môi anh khi ký ức cô nhắc đến ùa về—cái lần anh đến trường dù đang ốm chỉ vì không muốn bỏ lỡ buổi tập bóng rổ. Rosaline khi ấy đã cẩn thận mang thuốc đến cho anh, dù anh bướng bỉnh không chịu nghỉ ngơi…

“Em lúc nào cũng dịu dàng với anh,” Chris nói khẽ, ngón cái của anh nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cô, nơi cô vẫn đang đặt lên tay anh. “Chắc là… anh đã quá mù quáng để nhận ra điều đó không chỉ đơn thuần là sự quan tâm.”

"Em...hôn anh được không?"








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro