Chương 10: Đi săn cùng bán thú nhân

Chương 10: Sói lớn ép bé thỏ đi săn mà không mặc quần lót, chọc bạn lữ khóc nấc giữa rừng.

Nói đoạn liền ngồi thụp người xuống, vén váy da thú của bạn lữ lên. Ermias còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị tách ra, vuốt sói đã mò đến chỗ bé sò non múp míp của cậu.

———

Ermias đi đường một cách mất tự nhiên, người bình thường vừa vào rừng đã lao thoăn thoắt hôm nay chợt yên tĩnh lạ thường. Những người khác đi săn ngang qua họ chỉ nghĩ là do hai người mới vừa thành bạn lữ, còn đang tình nồng ý mật, muốn từ từ dạo chơi. Nhưng chẳng ai biết được là thỏ trắng không thoải mái như vậy là vì ... cậu đang không mặc quần lót.

Nhắc đến thì lại tức giận, bé thỏ liền trừng mắt liếc người đang đi cạnh mình một cái. Sói lớn vẫn trưng cái mặt lạnh tanh ra, bàn tay ôm eo cậu thì lại khẽ xoa mấy cái, không biết là an ủi hay là đang giở trò lưu manh.

Chuyện là, từ hôm cử hành nghi thức bạn lữ, hai người cứ dính cứng lấy nhau ... trên giường. Vậy nên chỗ nào đó vốn non nớt yếu mềm bị sử dụng quá mức đến độ sưng vù lên, khiến bé thỏ cứ mặc quần da thú vào là bị cọ xát đến khó chịu. Cuối cùng tên sói lớn nào đó cứ thế đơn giản kêu cậu khỏi mặc luôn, dù sao cũng toàn ở nhà thôi mà, lại còn ... thuận tiện cho anh ấy ấy.

Bé thỏ lúc đầu còn đỏ mặt hồi lâu, không chịu làm chuyện xấu hổ như vậy. Nhưng bị sói lớn ôm hôn dụ dỗ một hồi liền xiêu lòng, nghe lời cho anh lột quần lót mình ra, phơi mông trần cho anh xoa nắn.

Có khi bị làm đến mức mệt lử, Ermias nằm trên giường mà hoang mang cảm thấy... có khi mình đồng ý kết bạn lữ quá sớm rồi. Đáng lẽ nên thêm chút thời gian, chứ cứ cái kiểu này, cậu thật sự chịu không nổi với sự dồi dào năng lượng của thú nhân.

Nhưng dù sao cũng không thể ở nhà mãi được, bé thỏ nhớ cảm giác được tung tăng trong rừng lắm rồi. Nên hôm nay mới nài nỉ thú nhân dẫn theo mình đi săn. Sói lớn đâu có lý do gì từ chối, anh cũng không định nhốt bé con ở nhà, chẳng qua là mấy ngày đầu có hơi hưng phấn, cứ thấy cậu là bên dưới liền đứng thẳng lên, cho nên ...

Klaus hoàn toàn đồng ý chuyện Ermias đòi đi săn trở lại. Nhưng lúc ra cửa, chẳng hiểu đầu sói đụng vào đâu, lại ép bé con vào ngực hôn một hồi lâu, nhân lúc cậu mơ màng lột phăng cái quần lót của người ta ra, còn giả vờ lạnh nhạt bảo đó là đang giúp cậu. Vì bé bướm còn đang bị thương, nếu mặc quần lót đi lại trong rừng hồi lâu cọ xát vào lại nặng thêm.

Ermias sao mà đồng ý được. Ai lại mặt dày đến nỗi tơ hơ bên dưới đi lại trong bộ lạc chứ? Cho dù có váy da thú che lại cũng không được!

Nhưng bé thỏ sao mà thắng sói lớn được đây. Mặc cậu nũng nịu thế nào, cuối cùng cũng phải khuất phục trước câu "Nếu em không chịu thì chúng ta ở nhà."

Đúng là cái đồ thú nhân gia trưởng! - Bé con lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng đã mấy ngày không được ra ngoài hít thở rồi, Ermias cũng đành chịu thôi. Thành ra mới có tình cảnh như bây giờ.

Tên sói nào đó cũng biết cậu xấu hổ, dẫn cậu tách xa khu vực đông người đi săn. Đợi lúc chỉ còn hai người, anh còn hết sức trêu ngươi mà hỏi cậu:

"Bé cưng, thả lỏng nào, em có thể trèo lên cây mai phục con mồi như bình thường hay làm ấy."

Ermias nghe thế liền phồng má lên, cậu tức giận đấm anh một cái, không muốn đáp lời tên lưu manh này nữa.

Hay lắm, trèo lên cây cho sói bự nào đó ở bên dưới thấy hết hả. Cho dù là bạn lữ thì cũng quá đáng rồi đó!

Sói lớn thấy bé con tức giận đến mức sắp xì khói đến nơi, lấy lòng hôn lên mặt cậu:

"Đừng tức giận mà, là lỗi của anh hết, là anh xấu xa."

Bé thỏ được hôn hôn nhưng vẫn tức lắm. Cậu ngoảnh mặt đi không để ý đến anh, tự mình bước đi trước.

Nhưng dù sao Ermias cũng là bé con đơn giản, giận dỗi một xíu, dạo chơi một hồi là lại quên ngay. Đợi thấy cái gì hay ho cậu lại kéo lấy thú nhân của mình líu ríu nói cười. Klaus càng nhìn càng thấy cậu đáng yêu không chịu được, cứ một chốc lại đè người ra gặm mấy cái cho thoả lòng.

Ermias đã quen với sự thân mật của anh rồi, bị hôn cũng chỉ cười tươi rói mà chẳng thèm phản kháng.

Đi một hồi, đúng lúc gặp được cây táo đang sai trĩu quả. Quả táo đỏ tươi treo lủng lẳng trên cành trông hết sức đẹp mắt. Ermias thích lắm, liền đòi Klaus hái táo cho mình.

Tên sói nào đó tất nhiên tuân mệnh, liền trèo lên hái cho cậu mấy trái ngon nhất. Bé thỏ cười híp cả mắt, cắn táo vừa giòn vừa ngọt mà thích mê, thế là lại đòi tự tay hái. Nhưng táo mọc ở trên cao, dù là Klaus cao lớn cũng phải trèo lên mới hái được. Cậu liền mè nheo:

"Sói lớn, cõng em lên đi."

Klaus liền ngoan ngoãn cúi xuống cho cậu trèo lên cổ mình, nâng người lên.

Đợi ngồi vững trên vai của thú nhân, Ermias mới từ trong sự vui vẻ tỉnh lại, cả thân thỏ đều cứng đờ ra.

Vì tiện cho cậu ngồi, tóc dài của sói lớn đã được vén hết ra trước rồi. Cậu ngồi vắt trên vai anh, hai chân để hai bên cổ anh. Nơi ở giữa không mặc quần lót vừa vặn kề sát vào gáy anh .

Chỗ giữa hai chân theo động tác hơi mở ra, thịt non và cả chim bé đang ngủ say cũng kề sát da thịt của sói lớn, thấy thế nào cũng không ổn.

Klaus lại như chẳng hề nhận ra điều bất thường, anh nắm hai chân cậu cố định người lại, nói:

"Sao tự nhiên em bất động vậy, không hái táo à?"

Ermias nghe vậy, nghĩ là cũng chẳng có gì. Dù sao cậu cởi truồng cũng là tại cái tên này cơ mà, chẳng có gì mà phải ngại. Thế là cậu vịn lên người hắn, rướn lên hái táo.

Nhưng quả thật cái tư thế này bất ổn vô cùng, chỉ mới di chuyển một chút mà da thịt đã cọ xát vào nhau rồi. Bé bướm vốn nhạy cảm nào chịu được tình cảnh này, thế là liền mấp máy nhả nước nhờn lên án.

Bé thỏ trắng cảm nhận được bên dưới run rẩy hộc ra một ít nước, nào còn tâm tư gì mà hái táo nữa. Cậu ngừng lại tất cả động tác, cứng đờ ngồi trên vai thú nhân của mình, hai má dần đỏ ửng lên.

Klaus vốn đã chú ý đến bé bướm kề sát sau cổ mình rồi, cảm giác ấm áp đó làm sao coi thường được. Nhưng mà anh không ngờ bé con nhạy cảm đến vậy, chỉ cọ qua một chút thôi mà đã ướt nước.

Anh len lén cười, tay đặt trên chân cậu dần không an phận, bắt đầu vuốt ve lên xuống. Khàn giọng hỏi:

"Bé thỏ à, cái gì ướt ướt thế nhỉ?"

Ermias che mặt mình lại, xấu hổ đến muốn trốn đi luôn. Cậu véo lấy tai sói, ra vẻ hung ác bằng cái giọng lí nhí của mình:

"Đều ... đều tại anh hết đấy ..."

Sói lớn không nhịn được nữa phì cười. Anh hạ người để cậu xuống, dỗ dành:

"Đúng vậy, đều tại anh đều tại anh..."

Bé thỏ vừa mới xuống đất, anh liền ôm chầm lấy người, tay cũng nhanh nhẹn thò vào váy da thú, lần mò tìm chỗ quen thuộc. Ermias hốt hoảng chụp tay anh lại:

"Không được, đang ở ngoài mà."

Klaus lại đột ngột thể hiện ra vẻ xấu tính của mình, nhìn bé cưng trước mặt hoảng hốt đến hai mắt rưng rưng làm anh càng thêm hưng phấn. Anh sáp lại hôn lên môi cậu một cái, khàn giọng dụ dỗ:

"Nhưng em đang khó chịu mà, không sao, để anh xem một chút thôi."

Nói đoạn liền ngồi thụp người xuống, vén váy da thú của bạn lữ lên. Ermias còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị tách ra, vuốt sói đã mò đến chỗ bé sò non múp míp của cậu.

"A! Đừng mà Klaus!"

Nhưng tên thú nhân nào đó đụng đến mấy chuyện này thì hoàn toàn thể hiện cái chất "thú" của mình ra. Chỉ thấy anh làm lơ sự ngăn cản của cậu, tay đưa lên nựng nựng hai mu lồn mập mạp một cái, rồi liền banh hai môi thịt ra, để lộ khe hở đã ướt đẫm ở giữa. Anh còn ra vẻ như đang thật sự quan tâm cậu, đưa ngón tay ra quẹt nước dâm kéo thành một sợi chỉ cho cậu xem:

"Ôi, sao lại chảy nước nhiều thế này hả bé cưng?"

Vừa nói, tay sói vừa không an phận mò tới mò lui trên lồn thỏ. Hai ngón tay vén môi thịt lên hai bên, một ngón khác thì vuốt ve lên xuống khe hở, còn chọc chọc hạt đậu dâm khiến nó cương lên. Ermias bị mò lồn chịu không nổi, dần ngả người dựa lên thân cây phía sau, thở hổn hển xin tha:

"Không... đừng, Klaus ơi .... Đang ở bên ngoài mà..."

Vuốt sói lớn vẫn mải mê trêu chọc bé bướm xinh của cậu. Vì mấy ngày nay đều được "yêu thương", chỗ đó bị dạy dỗ đến mức nhạy cảm vô cùng, cũng rất quen thuộc với tay anh. Mấy ngón tay thô to quen đường quen nẻo vạch tới vạch lui trên thịt lồn đỏ hỏn. Anh chà xát thịt trai đến mức nhoe nhoét nước, lại xoa nắn hột le ở giữa, hết nắm lấy rồi xoay tròn, còn thỉnh thoảng đè cho nó bẹp dí xuống hết sức đáng thương.

Ermias vừa sướng lại vừa sợ hãi, nơi này không quá xa bộ lạc, hoàn toàn có thể có nhóm đi săn nào đó bất chợt xuất hiện, chỉ nghĩ như thế thôi cũng đủ khiến cậu bất an rồi. Nhưng chính cảm giác đó lại càng làm cậu thấy kích thích hơn, khoái cảm tê dại làm cho hai đùi cậu run lên bần bật, như muốn kẹp tay của thú nhân vào giữa.

Klaus hôn lên bắp đùi cậu một cái dỗ dành:

"Ngoan, dạng chân ra nào."

Ermias hơi không muốn, nhìn anh với vẻ đáng thương. Sói lớn nào đó thấy lòng mềm nhũn, nhưng đồng thời thứ bên dưới khố da thú lại càng cứng rắn hơn. Anh nhúc nhích ngón tay đang kẹt ở giữa thịt sò mềm mại, chọc cho cậu giật nảy, thấp giọng gọi:

"Thỏ ngoan."

Ermias đương nhiên chẳng có mấy sức chống cự với anh. Cuối cùng vẫn ỡm ờ dạng chân ra, phơi lồn non ra trước mặt sói. Klaus thấy cậu như vậy thì thương muốn chết, lại càng muốn bắt nạt cậu dữ dội hơn. Anh đứng dậy hôn cậu, nhưng không rút tay ra, ngược lại còn đảo ngón tay đâm vào trong lỗ thịt vừa nóng vừa ướt, bắt đầu chọc ngoáy khuếch trương.

"Ưm... hưm..." - Ermias bấu lấy vai anh, khoái cảm từ lỗ lồn truyền tới khiến cậu không biết làm sao. Chỉ biết nhắm mắt, chịu đựng sự giáp công của sói lớn ở cả miệng trên và dưới.

Tay sói thô to lần này trượt vào trong lỗ lồn dễ dàng hơn nhiều, dù sao mấy ngày nay chỗ này cũng bị anh đụ đến mức quen rồi, giờ việc chuẩn bị cũng diễn ra trơn tru hơn. Anh ngoáy ngón tay, thọc rút mấy cái để kích thích cậu làm quen xong liền rút ra. Chỗ bên dưới váy da được giải phóng, bật ra, kề sát ngay miệng huyệt đầy doạ dẫm.

Ermias hé mắt nhìn xuống, dù cho đã làm mấy lần, nhưng mà lần nào cậu cũng phải hết hồn với kích thước của thú nhân. Không hiểu sao chỗ đó của mình có thể chứa được thứ to đùng như thế mà còn chưa rách, ngược lại... còn thấy sướng nữa chứ.

Chẳng đợi cậu nghĩ miên man xong, Klaus đã nhịn hết nổi, anh chà le cậu mấy cái nữa rồi nhấc chân cậu gác lên tay mình, làm lồn thỏ bị banh ra, cặc bự nhắm ngay lỗ vào quen thuộc mà đụ thẳng vào.

"Ứ! Aaa ... hức ..."

Ermias cảm nhận được gậy thịt vừa nóng vừa cứng giộng thẳng vào bên trong mình, chỗ bên dưới nứng chảy nước ngay lập tức được thoả mãn. Khoái cảm xộc lên làm mờ mắt thỏ, cậu thở gấp bám lấy bờ vai rắn chắc của thú nhân, muốn bình ổn lại khỏi sự sung sướng vừa ập đến tập kích mình.

Klaus hôn lên tai cậu một cái như trấn an, rồi ngay lập tức khởi động eo hông, bắt đầu nhấp thật nhanh vào trong bé bướm nộn. Tiếng da thịt va chạm nhất thời đánh tan vẻ yên ắng của khoảnh rừng, làm cho bé thỏ càng thấy ngượng ngùng hơn nữa.

"Ư... aaa, Klaus ... ưm hư ...."

"Chậm thôi .... Haaa .... Ư.... Sướng quá đi ...."

Nhịn được một lát, bé thỏ cũng bị địt đến mức quên cả lí trí. Cậu dần chìm vào trong dục vọng, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà thoát ra, vừa nũng nịu vừa dâm đãng, chọc cho tai sói trên đầu Klaus ngứa ngáy không ngừng. Anh đáp trả bằng những cái thúc hông, gậy thịt to đùng giập mạnh vào thịt lồn non nớt, kéo theo từng đợt bọt nước trắng xoá. Giữa chân hai người nhanh chóng trở nên lầy lội.

Klaus ôm sát lấy bạn lữ, tận hưởng khoái cảm khi cây hàng của mình được thịt mềm mút chặt. Anh hôn hai má của cậu, chợt xấu xa thì thầm:

"Bé cưng ơi, em rên như vậy nhỡ có người nghe thì sao?"

Ermias vốn đã bị sự sung sướng làm tạm thời quên đi sự lo lắng ban đầu rồi, giờ đột ngột nghe anh nói vậy, cậu như chực tỉnh. Mắt đang đê mê nhắm hờ mở to ra nhìn anh đầy hoảng hốt:

"Ư, thật ... thật hả?... ưm ..."

Thấy sói lớn ra vẻ nghiêm túc nhìn mình, cậu chợt thấy hoảng. Thú nhân và bán thú nhân bọn họ vốn có giác quan linh mẫn, động tĩnh của hai người bọn họ lại còn lớn như vậy, đúng là có khả năng bị nghe được ...

Klaus vốn còn đang giả vờ mặt lạnh để trêu cậu, chẳng ngờ bé con trước mặt ngơ ngác một hồi, đột ngột mắt thỏ đỏ lên, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lập tức trào ra.

"Ưm... hức ..."

Klaus hốt hoảng, động tác dưới thân cũng dừng lại ngay. Anh ôm lấy mặt của bán thú nhân, sốt sắng:

"Mias, sao lại khóc rồi?"

Bé thỏ nức nở không ngừng, cậu tránh né tay anh, có vẻ muốn trốn ra khỏi người anh, giọng nói nghẹn ngào:

"Huhu, không được, không được làm nữa... nhỡ bị thấy thì sao..."

Klaus nghe vậy mới biết là mình đùa quá trớn, chọc người khóc luôn. Anh vừa áy náy vừa thấy thương, vội vã ôm người lại dỗ dành:

"Không mà, không bị thấy đâu, anh đùa em thôi. Nếu có người đến trong phạm vi mấy dặm xung quanh là anh đều nghe được mà, yên tâm đi."

Ermias nghe thế, dùng đôi mắt còn ướt nước nhìn anh, khàn giọng hỏi lại:

"Thật, hức, thật à?"

Sói lớn vội vã gật đầu xác nhận. Lúc này cậu mới thôi không khóc nữa, nhận ra là do tên thú nhân xấu xa này chọc mình, bé thỏ tức giận cắn lên vai hắn một cái, còn cố ý nghiến răng thật mạnh.

Chút sức đó của cậu bõ bèn gì với thú nhân da dày, nhưng Klaus vẫn giả vờ nhíu mày xuýt xoa. Thấy thế bé con nào đó liền nhả răng ra, xoa xoa trên vết cắn của mình mấy cái như an ủi, miệng vẫn còn dỗi hờn:

"Sau này không được chọc em nữa."

Klaus biết cậu mềm lòng, vội vã nhân cơ hội nói ngay:

"Anh biết rồi, anh xin lỗi, tha lỗi cho anh nha."

Vừa nói trong lòng cũng tự kiểm điểm lần sau không nên chọc người ta quá trớn như vậy nữa, vừa hôn lên mặt cậu, liếm liếm đi nước mắt còn vươn lại trên má thỏ. Thấy anh như vậy, thỏ con lại chẳng còn mấy tức giận, cậu mạnh miệng hừ một tiếng:

"Được rồi, tha cho anh."

Sói lớn thấy cậu đáng yêu muốn chết luôn, lại ôm hôn chụt chụt mấy cái. Hôn một hồi, chỗ bên dưới vẫn còn vùi trong người thỏ liền rục rịch. Tay sói không an phận mò ra sau mông cậu xoa nắn, trao cho cậu cái hôn sâu, rồi ôm người lên dựa vào thân cây, khàn giọng:

"Vậy giờ... chúng ta tiếp tục nhé?..."

Thỏ trắng cũng bị thứ trong cơ thể chọc cho nhộn nhạo, liền xấu hổ vùi mặt vào vai anh, chịu đựng một đợt thúc hông mạnh bạo khác bắt đầu.

———

Mấy bà ơi tui mới lập wordpress để dự phòng, chưa sửa chưa post gì hết á, link trên tường nhà tui, bà nào rảnh rảnh thì dô follow hennnn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro