1..Tiếng Đàn Lặng Lẽ
___________
Trời mưa, những hạt mưa nặng trĩu rơi đều đều, không ngừng xối xả xuống mặt đất. Kiều đứng dựa vào cửa sổ lớp học, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều đang mờ dần đi. Buổi học đã kết thúc từ lâu, nhưng cậu vẫn phải ở lại trường để gặp thầy giáo. Kiều không thích những buổi ở lại trường thế này, không phải vì cậu ghét học hành, mà là vì cậu không biết phải làm gì khi không có bạn bè bên cạnh.
Thầy giáo nói cậu cần làm một số bài tập bổ sung, nhưng chỉ có vậy, Kiều không mong đợi gì thêm. Đợi đến khi buổi gặp xong, cậu sẽ vội vàng trở về nhà, tránh những cơn mưa lớn như thế này.
Khi thầy đã ra về, Kiều bước ra hành lang, cảm nhận không khí yên tĩnh của trường. Một lớp học đã đóng cửa, nhưng tiếng cười nói của học sinh đã không còn. Bầu không khí xung quanh trở nên lạ lẫm, vắng vẻ, như thể không còn ai ở đây ngoài cậu. Lúc đó, Kiều nghĩ đến việc đi ra ngoài tìm một góc nào đó để đọc sách. Tuy nhiên, bước chân của cậu lại vô tình đưa cậu đến gần câu lạc bộ âm nhạc.
Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên, lạ lẫm nhưng lại khiến Kiều không thể không dừng lại. Tiếng đàn guitar ấy như kéo cậu lại gần, như một sức hút vô hình. Kiều đứng ngoài cửa câu lạc bộ, đôi mắt sáng lên khi nhận ra âm thanh đó.
Cậu khẽ ngó đầu vào và ngay lập tức nhận ra người đang chơi đàn là Dương – đàn anh khối trên. Dương không phải là người Kiều quen biết, nhưng cậu đã nghe nhiều bạn nhắc đến anh. Dương là người đứng đầu khối, học giỏi, tài năng, và là một trong những "tứ đại hot boy" của trường. Tuy nhiên, Dương lại rất ít khi giao tiếp với mọi người. Anh luôn giữ khoảng cách, lạnh lùng, ít nói. Chính vì vậy, dù ai cũng biết đến anh, nhưng không mấy ai có thể thật sự hiểu Dương.
Dương ngồi đó, lặng lẽ với cây guitar trong tay. Những ngón tay của anh lướt nhẹ trên dây đàn, tạo ra những giai điệu dịu dàng, đầy cảm xúc. Âm nhạc ấy không vội vàng, không ồn ào, mà như thể mỗi nốt nhạc đều muốn kể một câu chuyện, một câu chuyện buồn nhưng cũng rất đẹp đẽ. Kiều không thể rời mắt khỏi Dương, không thể rời xa tiếng đàn ấy.
Cảm giác như một phần của cậu đã bị cuốn vào giai điệu đó, như thể âm nhạc của Dương đang nói lên những điều mà Kiều không thể diễn tả bằng lời. Những giai điệu ấy làm Kiều cảm thấy như mình đang chìm đắm trong một thế giới khác, một thế giới tĩnh lặng chỉ có âm nhạc và những cảm xúc mà nó mang lại.
Nhưng rồi, trong lúc Kiều vẫn đứng lặng lẽ ở cửa, một tiếng động nhỏ phát ra khi cậu vô tình giẫm phải một chiếc cốc trên nền gạch. Tiếng động ấy khiến Dương dừng lại, đôi mắt anh chuyển hướng về phía cửa.
Kiều giật mình. Cậu không kịp suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy một làn sóng xấu hổ dâng lên. Dương nhìn về phía cậu một lúc, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng không thiếu phần tò mò. Không biết phải làm sao, Kiều vội vã quay người chạy đi, trái tim đập thình thịch vì sự bối rối. Cậu không thể đứng lại thêm nữa.
Nhưng trong lòng Kiều, một cảm giác khó tả vẫn còn đọng lại. Âm nhạc của Dương, tiếng đàn guitar ấy, như một thứ gì đó rất đặc biệt, rất quen thuộc và cũng rất xa lạ. Kiều không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng cậu biết chắc chắn rằng cuộc gặp gỡ ấy, dù chỉ là thoáng qua, đã khiến cậu phải suy nghĩ rất nhiều.
Cảm xúc lạ lùng ấy cứ vây quanh Kiều, không rời đi. Và có lẽ, đó chỉ là sự khởi đầu của một câu chuyện mà cậu chưa thể đoán trước được.
___________
hết.
Mong các bạn ủng hộ truyện mình ạ!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro