Phần 1.2
5. Chiều hôm đó sau khi tan học , tôi lái xe về nhà, lại ở phụ cận ngã tư đường bị ngăn lại.
Chờ thấy rõ mặt người cản đường , cả người tôi đều cứng đờ .
"Tống Nghiên."
Thấy ta sải bước lên xe , Mạnh Thanh Hoa đột nhiên duỗi tay kéo cánh tay tôi lại " Em đừng đi, chúng ta tâm sự, được không ?"
"Không có gì để nói cả."
Tôi hờ hững mà nói , " Anh đã thi đại học xong, cũng vào được trường học mình thích , nhưng tôi mới vừa lên cao tam , còn phải về học tập, chuẩn bị sang năm thi đại học."
" Anh biết , là anh ích kỷ thiếu chút nữa huỷ hoại em . Cho nên hiện tại em cho anh một cơ hội ,Tống Nghiên , anh có thể bù đắp cho em ."
Ánh mắt hắn tràn đầy áy náy.
" Đừng lại đến tìm tôi , tôi không cần anh bù đắp , chỉ cần buông tha cho tôi. "
Tôi rút tay về , cũng không quay đầu lại mà lái xe rời đi.
Ngày hôm sau khi tới trường , Quý Uyên đã ở trong phòng học.
Sớm đọc bài , tôi đang cúi đầu học từ đơn , hắn bỗng nhiên đi tới , tùy tay ném sách của tôi .
Hắn cắn hàm răng , nhìn tôi cười lạnh: " Nhịn không nổi ? Nhanh như vậy liền lại thông đồng với tên đàn ông mới ? "
" Ở đường lớn lôi lôi kéo kéo, muốn hay không dứt khoát chụp cho hai người một bộ ảnh ? "
"......"
Tôi đột nhiên phản ứng lại đây là hắn thấy được tôi cùng Mạnh Thanh Hoa ở trên phố giằng co.
Quá vớ vẩn.
"Cứ cho là vậy nhưng cùng anh có quan hệ gì đâu ? "
Tôi nhìn hắn.
" Như thế nào không quan hệ ? " Quý Uyên kéo kéo khóe môi , bỗng nhiên cười , " Nghiên Nghiên , chúng ta còn không có chia tay đâu."
" Trước quên nói cho em , phản bội tôi , là muốn trả giá lớn. "
Hắn đứng sát vào tôi , hơi thở phả vào giữa môi tôi , ngữ khí ôn nhu .
Không quá mấy ngày , trong trường học liền bắt đầu lan truyền lời đồn về tôi .
Nói tôi sinh hoạt cá nhân hỗn loạn , bởi vì quá không kiềm chế, thậm chí bị bệnh.
Trên diễn đàn trường học thậm chí dán báo cáo tôi đi bệnh viện phụ khoa kiểm tra .
Tuy rằng thực mau đã bị xóa bỏ , nhưng hình chụp lén vẫn điên cuồng lưu truyền .
Tôi bỗng nhiên liền hiểu ra , ngày đó Quý Uyên trên giá sách của tôi lấy đi chính là cái gì.
Nhưng ... Lúc trước tôi rõ ràng nói với hắn , đây là bệnh không nghiêm trọng , bởi vì dùng bvs không tốt lắm khiến bản thân bị dị ứng .
Khi đó hắn còn thực đau lòng mà ôm tôi .
Cơ hồ không cần suy nghĩ tôi liền biết là bởi vì do Quý Uyên .
Tôi không phải một người có thói quen để lộ cảm xúc lộ ra ngoài .
Quý Uyên hách dịch mấy ngày nay, tôi không có ở trước mặt bọn họ yếu thế .
Chỉ có tôi chính mình biết.
Quý Uyên mỗi lần tới đều như ác ma , trong lòng tôi đều lớn tiếng rít gào, khàn cả giọng mà thét chói tai hỏi vì cái gì.
Nhưng tôi rõ ràng thật sự hỏi ra , cũng bất quá là nhiều lần nhục nhã.
Quý Uyên sẽ không nói cho ta.
Hắn nhất định là vừa lòng khi nhìn thấy tôi không biết nguyên bị tra tấn thống khổ là gì .
Tôi càng khốn khổ , hắn càng vui sướng.
Mà hiện tại, hắn lại tiếp tục con đường nhục nhã tôi .
Lời đồn đãi càng lan truyền càng rộng rãi . Ngày đó tiết tự học buổi tối kết thúc, tôi bị ba tên lưu manh chắn ở lán xe .
Bọn họ xô đẩy tôi , trêu đùa : " Ê , nghe nói ngươi 300 tệ là có thể lên một lần , có phải hay không a?"
"Tôi cho cô 300 "
"Thôi bỏ đi, cô ta nhiễm bệnh, mày không sợ bị lây bệnh à ? "
Âm thanh trêu đùa truyền tới lỗ tai , đại não tôi ầm ầm vang lên, tròng mắt đều giống như ở sung huyết.
Hơi hơi mơ hồ trong tầm mắt, có hình bóng quen thuộc ngược ánh đèn đường đi tới, ngừng ở trước mặt tôi .
Mấy nam sinh kia tự giác mà lui về phía sau một bước.
"Nghiên Nghiên, em như thế nào lại đem chính mình bán đến như vậy ? "
Kỳ thật trước kia tôi vẫn luôn cảm thấy giọng nói của Quý Uyên rất êm tai, thiếu.Nhưng giờ phút này nghe tới, lại thật chói tai.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu .Ánh mắt tràn đầy trào phúng mà nhìn hắn.
Quý Uyên hơi nhướng mắt lên, hắn một bên tiếp tục nói nói móc tôi, một bên cúi đầu , tựa hồ muốn hôn tôi .
Tôi hung tợn mà cắn vào gáy hắn , lòng tôi bỗng nhiên dâng lên niềm khuây khoả.
"Tống Nghiên!!"
Hắn dùng sức đẩy tôi ra, tôi té ngã trên trên mặt đất , đầu lưỡi nếm phải vị tanh của máu .
Quý Uyên che lại miệng vết thương bên gáy , ánh mắt lãnh đạm mà nhìn tôi : " Cô có phải hay không điên rồi?"
Trong mắt tôi bây giờ là bộ dáng của hắn .
Tóc tai tán loạn, miệng đầy máu đỏ tươi, có vài giọt máu chảy theo khóe môi .
Tôi lắc lắc đầu, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, nhìn chằm chằm hắn: " Đây không phải là mục đích anh tra tấn tôi sao ? "
" Anh trăm phương nghìn kế phải làm, còn không phải là muốn bức điên tôi sao?"
Quý Uyên gắt gao mà nhìn chằm chằm tôi , sau một lúc lâu, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng.
"Nghiên Nghiên , nơi nào tính là tra tấn?"
" Anh là ở giúp em a."
Giúp tôi cái gì ?
Tôi không thể lý giải mà nhìn hắn , Quý Uyên lại đi tới, đứng ở trước mặt tôi , giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt.
Máu dính đầy tay hắn , thuận thế dính vào mặt tôi .
Hắn ghé vào bên tai tôi nhẹ giọng nói " Tống Nghiên, tôi giúp em chuộc tội."
Chuộc tội gì, tôi có tội gì .
Tôi nhìn chằm chằm hắn, nở nụ cười: "Quý Uyên, tội lớn nhất của tôi chính là lúc trước đáp ứng cùng anh ở bên nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro