Chương 56 - 57
56
Năm năm sau.
Cái gì gọi là mặt trời ban trưa, chúng ta hãy thử tra từ điển thành ngữ, hoặc mở Google, để xem địa vị của Lure lúc này.
Vé concert sẽ bán sạch trong 10 giây, là gương mặt quảng cáo cho nhiều thương hiệu nổi tiếng thế giới, tham gia các chương trình giải trí luôn đạt rating cao ngất, tin đồn tùy tiện nói trước mặt người qua đường lập tức được lan truyền khắp nơi, album vừa ra đã bị tranh nhau mua không còn một bản, đi đến nơi nào là nơi đó lại tắc nghẽn giao thông. Đóng phim truyền hình rating liền đứng thứ nhất, đóng phim điện ảnh doanh thu phòng vé lúc nào cũng cao, ngay cả tổng thống cũng ưu ái họ.
Địa vị cao như vậy, anh hùng lớn nhất đứng sau lưng họ Kim JaeJoong hiện tại cũng công thành danh toại. Nhưng người đàn ông này khi đứng trước mặt người nhà vẫn giống như thiếu niên hư hỏng bị giáo viên chủ nhiệm giáo huấn đến ngóc đầu không nổi.
"Bây giờ con tính sao!" Cha mẹ cùng tám chị gái ngồi vây quanh cùng một chỗ.
"Tính cái gì chứ..." Kim JaeJoong đang cố gắng thu nhỏ người lại ở nơi dễ thấy nhất.
"Con hiện tại cái gì cũng không thiếu, cũng đã sắp bốn mươi, vậy mà còn chưa muốn lập gia đình!!! Muốn xuất gia sao!!"
Chị bảy và chị tám cố gắng nhịn cười, vì hai cô biết, nếu nhịn không được, lửa đạn sẽ chuyển hướng sang bản thân.
"Không phải... tại không ty bận rộn sao..."
"Bận bận cái gì! Con bình thường tiếp xúc nhiều nữ nhân như vậy mà không có cơ hội sao!! Mẹ cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần tìm một người sinh một đứa nhỏ là được, như vậy còn chưa đủ sao!!!"
Kim JaeJoong than thở: "Cũng không phải tìm lợn giống..."
"Con nói cái gì!?"
"Ngạch, không có việc gì, ba mẹ xem đã trễ thế này, hai người nghỉ ngơi đi... Con còn có việc, con đi trước đây! Chị cả, anh cả, chị hai, anh hai, chị ba, cháu trai, chị tư, chị năm, chị sáu, chị bảy, chị tám, tạm biệt!" Nói xong sau, liền nhanh như chớp, chạy đi ~
Mở cửa chiếc xe mới mua, chạy đến căn hộ vừa trang hoàng xong, Kim JaeJoong vẫn là một trận vô lực. Quay đầu nhìn hình ảnh bản thân được phản xạ trong kính thang máy, trang phục, dáng người, khuôn mặt đều rất tuyệt, nhưng cũng bắt đầu che dấu không được nếp nhăn ở khóe mắt và trên trán, thở dài, ấn mật mã, mở cửa đi vào, vừa đem áo khoác cởi ra, đã bị một bóng đen áp đảo trên giường.
Cố gắng đẩy bộ ngực đầy thịt kia ra: "Cậu có thể nghĩ ra điều gì mới mẻ không... Nặng như gấu ấy, có thể giảm cân được rồi..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia liền lộ ra một nụ cười nham hiểm: "Nhưng không phải anh thích em cổ hủ như vậy sao, hay muốn cổ hủ hơn?"
Cảm giác được cái tay kia đang hướng vào trong quần áo tìm kiếm, Kim JaeJoong nhanh tay nắm lấy, nghiêm túc nói: "Được rồi, hôm nay thật sự mệt chết đi."
Jung YunHo sửng sốt, nhưng cũng hiểu được, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy Kim JaeJoong.
Kim JaeJoong ở trong lòng cậu tìm một vị trí thoải mái, nhưng lúc muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì: "Cậu hẳn là nên trở về thăm ba cậu..."
"..."
"Hiện tại chị MinJu cũng mang thai, dù cậu bận cũng nên đến thăm ba cậu và chị MinJu chứ..."
"Để nghe ông ấy hối mau mau kết hôn hay gì?" Ngữ khí Jung YunHo có chút không vui.
Kim JaeJoong thở dài một hơi: "Dù gì ông ấy cũng là ba cậu, cố tranh thủ thời gian đi. Nếu cậu không rảnh thì tôi sẽ dành ra chút thời gian đến gặp ông ấy."
Jung YunHo lập tức ngồi lên, cười đến rất kỳ quái: "Anh rốt cục muốn gặp ba em hay gặp Kim MinJu? Có phải đang tiếc vì đứa bé trong bụng không phải con anh không?"
Kim JaeJoong lập tức nổi cơn điên: "Jung YunHo, cậu mạc danh kỳ diệu sao?"
Jung YunHo cũng phát hỏa: "Tôi mạc danh kỳ diệu?! Tôi làm việc liên tục 48 giờ, vừa xong việc, cơm cũng chưa ăn, chạy đến gặp anh, chỉ để nghe anh nói một câu mạc danh kỳ diệu... Ha ha..."
Kim JaeJoong mỏi mệt chui vào chăn, không nói lời nào.
Jung YunHo mặc áo khoác, đóng cửa rầm một tiếng, rời đi.
Ban đêm, chỉ còn Kim JaeJoong cố gắng rúc vào chăn, nhưng dù thế nào cũng không ngăn cản được gió lạnh tiến vào trong lòng.
Cả đêm không thể chợp mắt.
57
Sáng sớm, vẫn không ngủ được, liền đến công ty sớm một chút.
Đi qua hành lang thật dài, nhìn vào bên kia tấm thủy tinh trong suốt, thực tập sinh luyện tập suốt đêm, khiến Kim JaeJoong dừng bước.
Trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh thiếu niên quật cường vài năm trước, rõ ràng nhiều lần nhấn mạnh không muốn tiến vào giới giải trí, nhưng bản thân lại không cự tuyệt được ánh sáng sân khấu.
Khi đó cậu ấy cũng luyện tập suốt đêm trong phòng tập, chỉ để sau này có thể hoàn mỹ đứng trên sân khấu.
Nay, cậu ấy đã đứng trên đỉnh cao, nhưng giờ phút này, Kim JaeJoong lại có thể hoài niệm chuyện trước kia.
Cậu thiếu niên trước kia có thể mặc áo sơmi cùng anh uống rượu trên đường hiện tại không phải là cùng một người nữa rồi.
"Thầy Kim..." Trong khi còn trầm tư, lại phát hiện thực tập sinh đang đứng gần, nói chuyện với anh.
"A, luyện tập vất vả sao?"
Thiếu niên chỉ khoảng 15, 16 tuổi cười cười, nói không vất vả.
Trong lòng Kim JaeJoong lại đau đớn một trận. Anh không thể nói với họ, các cậu dù có cố gắng hơn nữa cũng không nhất định có thể ra mắt, ra mắt cũng không nhất định sẽ nổi tiếng. Nhưng có lẽ những điều này họ đều biết, nhưng vẫn nguyện ý dùng tuổi thanh xuân cùng thời gian đánh bạc một phen.
Hoàn hảo Jung YunHo đã thành công, bằng không không biết cậu ấy có thể trách mình hay không... Mà có lẽ, hiện tại cậu ấy cũng trách mình...
Đang miên man suy nghĩ lại bị ai đó vỗ vỗ vai. Ngẩng đầu lên thấy là Park YooChun.
Điều tiếc nuối nhất của Jung YunHo khi ra mắt 5 năm trước, chính là không thể làm cho JunSu cùng ra mắt.
Tuy rằng cậu sốt ruột, nhưng cũng không dám nói với Kim JaeJoong. Nhưng Kim JaeJoong đều biết, cho nên cũng luôn hỗ trợ. Vừa vặn trong thời gian đó, Park YooChun nói với Kim JaeJoong, muốn làm người đại diện, nên JaeJoong cũng giúp hắn thi lấy bằng làm người đại diện, rồi dẫn hắn đi theo, truyền thụ kinh nghiệm.
Mà Kim JunSu cũng không chịu thua kém, tuy rằng có một thời gian cổ họng không thoải mái, nhưng vẫn giành được cơ hội ra mắt, album đầu tiên được phát hành liền gây sốc trong làng nhạc.
Chất giọng khàn khàn tuyệt đẹp, lập tức chinh phục vô số fan hâm mộ. Mới đó mà đã được hai, ba năm, hiện tại thỉnh thoảng cậu nhóc lại hát nhạc kịch, nhạc phim, Park YooChun làm người đại diện rất khá, vì thế vợ chồng son cũng không tệ.
"Sao cậu cũng đến sớm vậy?"
"Ai ~ JunSu đang luyện tập nhạc kịch, em ngồi ngốc ở nhà một mình cũng chán, còn không bằng đến sớm một chút giúp chọn người mới? Anh thì sao? Không phải YunHo vừa ghi hình xong sao, không đi tìm anh?"
"Ân..."
"Sắc mặt anh không được tốt lắm tốt ~ thân thể không thoải mái sao?"
"Không..."
"A ~ JaeJoong ca không phải em nói anh, cố gắng chăm sóc bản thân nha ~ anh cũng có tuổi rồi, nếu anh mà không quan tâm thì khó mà chịu được kích tình của Jung YunHo trong vài năm!!"
Kim JaeJoong liếc mắt xem thường: "Trong đầu cậu đều suy nghĩ cái gì vậy?"
"A?! Chẳng lẽ không có kích tình cả đêm? Không khoa học nha ~ vậy hai người cãi nhau?"
"Khắc khẩu một chút thôi, khoảng cách thế hệ có sự khác nhau cũng rất bình thường."
"Có phải bị ba mẹ thúc giục kết hôn nên thấy phiền không?"
"Sao cậu biết?"
"Lần trước đến nhà anh, ba mẹ anh lén lôi kéo em, bảo em tìm giúp anh một cô gái tốt ~"
Kim JaeJoong trầm mặc .
Park YooChun thấy anh như vậy, cũng biết tốt hơn hết là không nói thêm điều gì, cha mẹ lớn tuổi lại là con trai độc nhất, rối rắm như vậy không phải là người bình thường có thể tiếp nhận .
"ChangMin sao em lại tới đây?"
Sáng sớm đang chuẩn bị đến chỗ làm tóc, Shim ChangMin lại phát hiện hai người đại diện đang nói chuyện, cũng thấy có chút không thích hợp: "Hai anh đến sớm vậy làm gì? Đối tượng của hai người đâu?"
"YunHo... Ngày hôm qua không trở về sao?"
"Ngạch... lại cãi nhau sao?"
Kim JaeJoong không nhìn hai người, chạy vội ra ngoài.
Lưu lại hai người nhìn nhau.
"Anh ấy làm sao vậy?"
"Không biết, đến thời kỳ mãn kinh đi ╮[╯_╰]╭."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro