24

Dương Đan Nhan há hốc mồm nhìn người đàn ông điển trai trước mặt mình . Hẳn chú ý tới chi tiết gì vậy ? Vân Mộ Thành đến gần Dương Đan Nhan . Cô vốn đã tựa lưng vào cửa rồi , không còn đường lui nữa . Cô có thể cảm nhận rõ ràng khí tức nguy hiểm , trong lòng rên rỉ một trận , nói :

- Tôi cũng là bất đắc dĩ mà , tôi đâu có ý đâu ...

Vân Mộ Thành duỗi tay chống lên cánh cửa sau lưng cô , nhốt cô vào lòng mình , giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên :

- Đã trở thành người của tôi rồi thì phải giữ bổn phận cho tốt vào ! Dương Đan Nhan hoảng hốt , nhưng bắt mình phải bình tĩnh lại . Người trước mặt cô có thể không tha cho cả cha ruột mình chỉ vì địa vị và quyền lực . Giết chết mình cũng như là nghiền chết một con kiến mà thôi .

- Tôi ... Tôi có thể may mắn được giám đốc Vân cưng chiều , là ... Là phước đức với duyên phận ba đời của tôi . Đương nhiên ... Đương nhiên sẽ không quên rằng mình là người của giám đốc Vân . có một ngày giám đốc Vân chán tôi rồi thì tôi mới sẽ biến mất trước mắt giám đốc Vân , Không thì tôi vẫn luôn nhớ rõ giám đốc Vân là người đàn ông của tôi , người đàn ông duy nhất ! Dương Đan Nhan nói lắp bắp , đến sau cùng thì lại không căng thẳng nữa , như đang kể lại một sự thật vậy . Nói đến mức chính cô suýt nữa thì tin . Cô biết tính cách của người đàn ông nói , nói trắng ra thì nửa là thiên thần nửa là ma quỷ . Loại người không thích người khác chống cự và cãi cọ lại mình , nếu không thì hắn ta rất có khả năng sẽ từ thiên thần biến thành ác ma chỉ trong một giây . Đến lúc đó bị hại vẫn là mình thôi .

Sắc mặt Vân Mộ Thành thay đổi liên hồi , không biết tại sao khi nghe thấy cô nói phước đức với duyên phận ba đời , hắn lại cảm thấy có lý vãi cả chưởng ! Nghe thấy cô nói sẽ biến mất trước mắt mình , hắn lại tức giận ! Sau cùng nghe thấy cô nói mình là người đàn ông của cô , người đàn ông duy nhất , cơn giận của hắn bỗng dưng lại biến mất .

Tiểu Lung Bao trước mắt này lại có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của mình đến thế cơ à ? Thậm chí cảm xúc và hành vi của hắn đều sẽ bị ảnh hưởng từ cô . Sau khi Tề Thiên Sở trở về báo cáo ngọn nguồn vụ việc cho hắn , hắn nghe thấy cô trốn trong tủ quần áo xem hiện trường phim sách với một người đàn ông khác , lập tức cầm chìa  khóa chạy tới trường học . Không ngờ rằng hắn lại thấy cô lén lút dẫn bạn học nam về ký túc xá Trong khoảnh khắc đó , hắn suýt nữa muốn thò tay bóp chết cô gái trước mắt này ! Nhưng lý trí không cho hắn ra tay . Cơn giận của hắn lại được dẹp yên chỉ vì mấy câu nói của cô thôi sao ? Điều này không khoa học ! Nghĩ đến đây , Vân Mộ Thành hơi buồn bực một chút ! Hắn xoay người ngồi lên ghế của Dương Đan Nhan .

Dương Đan Nhan hít sâu một hơi , cuối cùng cũng đối phó xong rồi . Nhưng người đàn ông này cũng thật là đáng sợ . Cô biết ngay loại người như Vân Mộ Thành chắc chắn sẽ cực kỳ bá đạo . E rằng mình đã bị hắn dán nhãn vật sở hữu lên người rồi . Cô đương nhiên sẽ không tự đa tình , cho rằng Vân Mộ Thành thích mình . Chẳng qua hắn đã dán nhãn lên người mình , giống như là vật sở hữu của hắn thôi . Có lẽ đây cũng chính là lý do tại sao hắn lại phái Tiểu Hồng Mao tới giúp mình !

- Khụ khụ ... Giám đốc Vân , tên Tiểu Hồng Mao kia là do anh phải tới đúng không ? Giám đốc Vân đối xử với tôi tốt quá à !  Dương Đan Nhan vội chạy tới , nói bằng giọng lấy lòng . Vân Mộ Thành nghe thấy lời nói cố ý lấy lòng của Dương Đan Nhan , tuy rằng biết đa phần là hư tình giả ý , nhưng hắn vẫn rất thoải mái Con ngươi như ngọc đen của hắn hơi động đậy , nhưng không nói gì . Dương Đan Nhan thấy hắn im lặng , lại thấy vẻ mặt vô cảm của hắn , không biết hắn đang nghĩ , cũng không biết mình phải nói gì nữa. - Ừm ... Thật ra thì giám đốc Vân không cầm phải lo cho tôi quá thế đâu . Tôi sẽ không sao đâu , tôi đã nghĩ ra đối sách rồi ! Nếu tôi không tìm thấy clip thì tôi sẽ khăng khăng rằng chủ nhiệm lớp giở trò với tôi , sau khi bị tôi từ chối thì gã ta đã đổ oan cho tôi .

- Đến lúc đó làm to chuyện lên , lại gọi cảnh sát tham dự . Đoạn clip kia vốn đã được cắt nổi rồi , chắc chắn có thể điều tra ra manh mối . Tôi cũng đã điều tra chỗ dựa của chủ nhiệm lớp rồi . Nhà họ Dương chúng tôi không sợ gã ta ! Nhưng làm thế thì quả lời cho gã ta rồi . Dùng cách nào cũng không tát vào mặt rõ ràng bằng đoạn clip kia được ! Đôi mắt Vân Mộ Thành khẽ chuyển động .  Long Bao nói không sai chút nào . Hắn quan sát cô một phen , nói :

- Mưu mô quả !

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro