Chương 2: Cậu có nhớ không?

------------Thứ 2 5:30AM-----------

Tôi thức dậy từ rất sớm. Vì năm nay tôi học chính vào buổi sáng. Nhưng đó không phải nguyên do chính mà tôi phải cất công dậy sớm như thế này. Chỉ là tôi đang chờ đợi cuộc gọi của một ai đó.

Các bạn nghĩ người đó là Nguyễn Anh Quân sao? Không phải đâu. Tôi đang chờ đợi crush của mình gọi đến.

Vào ngày đầu tiên bước vào cấp 2, vào lớp học đó tôi đã bị cảm nắng một bạn trai tên Nguyễn Mạnh Hùng. Cậu ấy có nước da trắng mịn, hai má phúng phính trông rất dễ thương như  baby.

Lần trước tôi có nhận được một cuộc gọi từ cậu ấy vào lúc 5:31 sáng chỉ để hỏi phải soạn bài văn nào. Nếu không phải cậu ấy là crush của tôi thì sớm đã bị đập cho vài trận vì độ thần kinh của nó à nhầm cậu ấy rồi.

Hiện tại tôi đang học lớp bảy và là lớp chuyên Nhật.

Bước vào lớp học, một luồng không khí mát rượi phả thẳng vào người. Tôi bước đến chỗ ngồi của tôi.

Đằng sau chính là chỗ của cậu ấy. Thực sự là tôi đã rất vui. Cứ mỗi khi quay xuống đều nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy.

Hôm nay Hạnh-người bạn ngồi bên cạnh tôi-nghỉ học.

Trong giờ địa, cô giáo yêu cầu hai bàn làm việc nhóm.

Vâng, bình thường thì tôi sẽ mặt mày hớn hở mà quay xuống làm nhóm với Hùng. Nhưng mà bây giờ tôi lại không quay xuống dưới mà gục mặt xuống bàn. Tại sao ư? Tại vì cái thằng đó à không cậu ấy nói một câu rất phũ phàng:

-"Không đủ người đúng không? Quay lên!"

Vâng, đấy đích thị là xua đuổi người ta mà. Cái thằng quá đáng! Sao cậu ta có thể quá đáng đến như thế?! Đúng là mình thích người ta thật nhưng mà cái kiểu đó cũng quá gợi đòn đi. Bảo sao năm ngoái mình phải chạy khắp sân trường để đuổi cái thằng này.

Cô giáo bước xuống để xem các nhóm làm việc. Đến lúc này cái-tên-vô-tâm kia mới chịu gọi tôi xuống.

Dù tôi biết rõ mục đích cậu ấy gọi tôi chỉ để cho cô đỡ mắng vì tội không làm việc nhóm nhưng chẳng hiểu sao cái hành động đó vẫn làm tôi cảm thấy như được an ủi. Chắc do dại trai quá rồi.

------------Giờ tan trường---------

Trưa hôm nay khá nắng, nên tôi có cầm theo một cái ô để che nắng mặc dù tôi biết da tôi cũng chẳng trắng gì rồi.

Lại là cái tên Hùng đấy. Cậu ta lại trêu tôi.

-Không mưa mà cũng cầm ô à?

Nhờ một câu nói khiêu khích đó mà chúng tôi lại cãi nhau.

-Rinh rinh.

Đang tính đạp cho tên kia một cước thì chiếc điện thoại samsung galaxy note 3 của tôi rung lên.

Mở máy ra phát hiện có tin nhắn của Quân.

À thì dạo này tôi có giận dỗi với cậu ấy một chút, không quan tâm tới cậu ấy một chút vì còn phải bận quan tâm đến crush chứ!

-"Cậu tan học chưa? Gặp nhau ở ngoài cổng Chu 2 nhé!"

Tôi đơ ra một lúc. Không biết phải nhắn lại như thế nào nữa.

Bình thường thì cái tên này không bao giờ cho tôi xem mặt. Tự nhiên hôm nay lại bảo gặp là như thế nào?!

Lúc này tôi chẳng biết làm gì cả. Cảm giác lo lo vì đi gặp một người bí's ẩn's. Nhỡ lại bị bắt cóc thì như thế nào?!

-Xoẹt.

Tôi lôi con dao rọc giấy từ trong túi quần ra, nhìn nó với ánh mắt... khó tả. Tôi nhắn một dòng tin nhắn cho Quân:

-"Tại sao lại muốn gặp hôm nay?"

-"Tại vì đã đến lúc rồi."

Tôi thật không hiểu nổi cái con người này đang mưu tính cái gì trong đầu. Toàn nhắn mấy thứ khó hiểu. Rồi suốt ngày chọc ghẹo người ta. Đúng thật là thằng biến thái! Đã thế còn dám đặt biệt danh của tôi là "Con biến thái" nữa chứ! Biến thái với ai cũng không biến thái với cậu.

Tôi bước qua ngoài cổng trường, con dao rọc giấy được thủ sẵn ở túi quần bên phải.

Phía trước có một cậu con trai đang vẫy vẫy tôi. Mái tóc nâu làm người khác rất muốn sờ thử, đôi mắt màu nâu to tròn thêm cả cặp kính trông có vẻ tri thức. Làn da trắng mịn, mũi dọc dừa, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lộ rõ vẻ tinh nghịch. Dáng người cao ráo, không vạm vỡ nhưng cũng không phải mảnh mai.

Hoàn mĩ. Đây chuẩn gu của tôi rồi, không chê vào đâu được.

Nhưng bây giờ cái thứ bản năng dại trai của tôi lại biến đi đâu mất mà thế chỗ cho bản năng phòng vệ. Bình thường mấy cái tên đẹp trai thường hay nguy hiểm mà. Mức độ cảnh giác của tôi đã lên đến 100%.

-Đây!-Quân đưa tôi một cốc trà sữa

-Cái gì đây?!

-Trà sữa.

-Đưa tớ làm gì?

-Để uống.

Bảo Ngọc cầm cốc trà sữa, soi lên soi xuống, ngắm trái ngắm phải rồi đưa cho cậu bạn kia.

-Cậu uống trước đi.

-Cậu nghĩ trong đó có độc à?!

-Phải cảnh giác chứ!

Quân lấy cốc trà sữa từ tay của tôi rồi cầm lên uống rồi cười cười.

Ôi! Nụ cười đó! Sao có thể đẹp đến thế?! (Bản năng dại trai trong phút chốc lại bộc phát)

-Không có độc mà.-Quân đưa cho tôi cốc trà sữa

Tôi đưa lên đưa cốc trà sữa lên uống. Trà sữa vị trà xanh. Cái vị này tôi rất thích! Cậu ta chọn trà sữa cũng được đấy.

Tự nhiên Quân hét lên:

-Á! Cậu phải lau ống hút trước khi uống chứ!

-Phụt!

Cho đến lúc Quân nói thì tôi mới nhận ra. Đó là "hôn gián tiếp". Trong đầu tôi đang tuôn ra một đống thứ suy nghĩ phức tạp vì hành động tôi vừa làm.

-Sao cậu lại phun ra thế! Phí quá!

Không phải là tại cậu ta sao?

-Không phải là do cậu sao?!

Quân mở cái túi to to mà cậu ấy đang đeo ra, lấy từ trong túi ra một tờ giấy ướt.

-Đây, lau đi.-Cậu ấy đưa cho tôi.

Cái gì?! Con trai mà sao mang cả những thứ như thế theo người?!Chẳng lẽ cậu ta cố tình? Không, không có chuyện đó đâu!

-Sao cậu không lau đi? Định để tớ lau hộ luôn à?

-Ơ...ờ.........Hả?!

-Hahahaa

-Cười cái gì chứ?!

Càng ngày tôi càng thấy cái biểu hiện của tôi có vấn đề nặng. Tại sao tôi lại phải lúng túng cơ chứ?! Tại sao trước mặt trai đẹp tôi lại ngu đi cơ chứ?

Tôi tiếp tục cầm cốc trà sữa lên để uống.

-À, mà sao cậu đến đây? Không đi học à? Cặp cậu đâu?-tôi mở lời

-À thì...hôm nay tớ nghỉ.-Quân đáp

-Nghỉ thì sao đến đây làm gì?

-Thì tiện đường đi về.

-Nhưng mà cậu định đứng đây đến khi nào vậy?

Vâng, chính xác là chúng tôi đang đứng ở trước cổng trường để diễn hài kịch cho người khác xem. Mấy cái ánh mắt của người khác làm tôi thấy khó chịu.

Đến bây giờ cậu ta có vẻ cũng đã nhận ra cái gì đó. Ánh mắt từ mấy bọn con gái. Bọn nó cũng chỉ háo sắc như tôi thôi mà.

-Vậy bây giờ cậu muốn đi đâu?

-Đi đâu là đi đâu?-tôi hỏi ngược lại

-Hay là ra hồ Tây?

-Ra đấy làm gì?

-Tìm lại kí ức cho cậu.

Hình như cậu ấy có chút không vui. À mà mới gặp nhau lần đầu mà đã rủ đi chơi rồi sao?!

-Nhưng mà...tớ phải về nhà.

-Hôm nay cũng đâu có ai đón cậu đúng không? Lát tớ chở cậu về.

Ừm thì dạo này tôi toàn phải tự đi bộ về nhà nên rõ ràng là không thể từ chối được. À mà thực ra là có nhưng mà được chở về cũng vẫn hơn là tự cuốc bộ chứ! (Cảnh giác 100% bay mất rồi)

Quân bước đến chỗ chiếc xe điện đang đỗ ở kia và đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm.

-Sao cậu lại mang tận hai cái mũ?

-Mục đích tớ đến đây là để đưa cậu đi mà.

Quá khả nghi mà! Thật sự cái tên này rất nguy hiểm! Mà bây giờ tôi mới để ý đến cái xe điện mà cậu ấy đi. Trông cũng đẹp đấy! Loại xe này cũng đắt ngang tầm cái xe bố tôi định mua cho tôi.

Ngồi trên xe tôi cứ có cảm giác lo lo vì sợ cậu ấy sẽ phi xe như bố tôi. Bố tôi có hứng thú với xe cộ, tham gia vào câu lạc bộ moto Hà Nội. Nhưng kể từ khi tôi chơi mấy cái trò cảm giác mạnh hồi đi tham quan lúc lớp 6 thì tự nhiên tôi bị sợ tốc độ cao. Mà cứ khi bảo bố tôi đi chậm lại thì bố tôi càng phóng nhanh hơn. Có lẽ tôi tưởng tượng hơi quá, cậu ấy đi xe rất bình thường. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ phải phi xe với tốc độ bàn thờ, bấm còi loạn xạ trên đường, đi xe lấn làn, tạt đầu ô tô rồi bốc đầu như mấy thằng trẻ trâu lớp tôi.

-Cậu đi xe cẩn thận nhỉ.

-Tất nhiên rồi. Tớ không muốn để lại ấn tượng xấu.

-Vậy là nếu có lần sau thì cậu sẽ phóng xe như mấy thằng trẻ trâu?

-Hahahaa! Trẻ trâu à. Không. Nếu tớ làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến an toàn giao thông. Nhưng nếu cậu muốn tớ đi nhanh thì cũng được thôi.

-Vậy thì....chỉ cần đi như thế này thôi.

Từng cơn gió thổi qua, mang theo cái mùi hương của cậu con trai này. Có vẻ như cậu ta mới gội đầu xong. Thơm đấy! Chết! Lại nghĩ lung tung rồi!

Bây giờ trước mắt tôi là hồ Tây dưới ánh nắng chói chang của Mặt Trời.

Cậu ấy dừng xe, đỗ lại ở trên vỉa hè rồi ngồi xuống cái ghế đá gần đó.

Tôi lại gần, ngồi xuống cùng một ghế mà vẫn phải giữ khoảng cách. Ai mà biết cái tên này âm mưu cái gì được.

-Cậu có nhớ ra gì không?-Quân hỏi tôi

-Không.

-Vậy à...

Rồi cậu ta cũng chẳng hỏi gì nữa. Tôi cứ ngồi ở đó cùng cậu ta ngắm hoàng hôn trên hồ Tây. Thực sự tôi muốn biết xem mặt cậu ấy đang biểu hiện như thế nào. Nhưng tôi không có đủ can đảm để nhìn mặt cậu ấy. Mỗi khi ngồi cạnh một đứa con trai nào đấy tôi lại có những biểu hiện kì lạ.

-Cậu thấy tớ như thế nào?-đột nhiên cậu ta hỏi-Cứ trả lời thành thật đi.

-Ừm...nói sao nhỉ?! Tớ thấy cậu đẹp trai, vui tính nhưng mà...độ nguy hiểm thì rất cao. Tớ không chắc là trước đó tớ có quen biết cậu không nhưng mà dù là mới gặp lại nhau sau mấy năm thì rủ đi thế này thì có hơi...nói chung là tớ cảm thấy hơi lo.

-Vậy đi về thôi.-cậu ấy đứng lên, ném cho tôi cái mũ bảo hiểm.

Chiếc xe đi tiếp tục chạy. Tôi có cảm giác tôi vừa vụt mất 1 thứ gì đó rất quý giá nhưng vẫn không hiểu nó là gì.

-----------9:21 PM Tại gia-----------

Tôi đang ngồi trên ghế xoay qua xoay lại.

-Học cái kiểu gì mà không tập trung vào như thế! Bảo sao học dốt.-mẹ tôi phán một câu

Từ trước đến giờ năm học nào tôi cũng được học sinh giỏi mà, sao mẹ tôi cứ phải làm quá lên như thế chứ?!

-Mẹ có việc bận, lát sẽ về. Nếu bố hỏi thì cứ bảo mẹ đi đây một lát.

Em gái thì đi học, bố thì đi làm. Vậy là trong nhà chỉ còn mình tôi.

Tôi chạy vào trong phòng, bật điều hoà, bật tivi lên xem rồi mang bát mì trộn tôi vừa làm vào ngồi ăn.

-Xin những bối rối này lại cứ thế lên ngôi...

Chuông điện thoại của tôi kêu lên. Một cuộc gọi đến từ "Quân biến thái"

Đúng là kì lạ mà! Bình thường cậu ta không bảo giờ gọi cho tôi, nếu tôi gọi thì cũng không nhấc hoặc cúp máy. Rồi thì kiếm mấy cái cớ như: ở đây ồn lắm, máy tớ hết pin,...rồi đủ thứ lý do khác.

Tôi nhấc máy, một giọng nói nữ vang lên:

-Cô là ai?-người bên đầu dây hỏi tôi

-.......

-Tôi hỏi cô là ai cơ mà?!!

-A...thế bạn là ai vậy?

-Tôi là bạn gái của Quân.

Ủa ủa vụ gì đây??? Nguyễn Anh Quân có bạn gái rồi sao? Lại còn đích thân gọi cho mình nữa.... không ổn, sao có cảm giác gặp phải tra nam vậy.

-À, mình là bạn của cậu ấy.

-Tôi cảnh báo cậu không được....

-Em làm cái gì điện thoại của anh đấy?! Đừng có nghịch nữa! Ra học đi!-Giọng của Quân từ đâu vang lên

???!!!!

-Có chuyện gì vậy?-tôi hỏi

-À...Ngọc à, xin lỗi cậu nhé! Con em tớ lại nghịch lung tung. Nó nói gì với cậu vậy?

À, ra là em gái bạn ấy. Làm mình hết hồn. Tưởng bạn gái cậu ấy ghen.

-À... đó là em gái cậu sao.... Em ấy nói với tớ là "Tôi là bạn gái của Quân" gì đó.

-Tớ sẽ xử lý nó.

-Chờ đã! Tớ muốn hỏi cậu một bài, có được không?

-Cậu gửi ảnh đi. Có gì tớ giúp.

-Cảm ơn nha.

-Được giúp cậu là vinh dự lớn của tớ.

-Dẹp cái câu đó được rồi đấy.

Tôi cúp máy.

Bây giờ mới nhớ ra là trước giờ cậu ấy chưa từng kể về chuyện tình cảm. Không biết là cậu ấy có người yêu chưa nhỉ? À! Còn bài tập tiếng anh!

Tôi chụp lại bài trong vở. Đây là bài giới thiệu về cách làm phở.

Bài này mà không làm xong thì mình lại bị cho ra góc lớp... không có khi là ra ngoài lớp đứng như lần trước mất.

-Đây bài này.-tôi nhắn

-Cậu muốn tớ gợi ý hay làm hộ luôn?

-Làm luôn hộ đi. Tớ ngu tiếng anh lắm.

-Ok! Đợi một lát!

Tôi cắm tai nghe vào điện thoại.

-Tình yêu là thế
đôi khi làm mình say mê...

Ngồi trong căn phòng một mình, xem mấy anime tình cảm làm tôi nghĩ về Hùng. Hùng không phải là đẹp trai mà còn ngược lại là rất xấu. Nhưng cậu ấy có cái tính cách vui vẻ, năng động. Tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao lũ con gái cứ đổ thằng Hùng. Đến lý do chính tôi thích Hùng tôi còn chẳng biết.

-Rinh rinh!

Tôi mở điện thoại ra. Có 2 tin nhắn của Hùng:

-Ngọc ơi!

-Ngày mai có bài tập gì? Soạn văn bài gì?

Tôi mỉm cười, trong lòng thấy vui vui. Vì cậu ấy vẫn cần đến mình.

-Ngày mai có văn, vật lý, tiếng anh, thể dục, toán.

Tôi đang đứng lên ghế để lấy quyển vở vật lý thì....

-Thời gian trôi
từng sáng tối
sao quá vội....

Cái nhạc chuông này là để riêng cho Hùng. Cậu ấy gọi rồi!

Tôi với lấy cái điện thoại ở trên bàn rồi nhấc máy thì...

-Rầm!

Tôi ngã từ trên ghế xuống. Chắc dập luôn cái mông rồi!

Tôi với lấy cái điện thoại, áp vào tai.

-Có tiếng gì vậy Ngọc?

-À, tớ bị ngã thôi.

-Có sao không?

Ố! Cậu ấy đã quan tâm đến tôi. Ahihihihihihihi

-Ừm, không sao cả. À, văn soạn bài "Tiếng gà trưa". Còn vật lý là từ bài 1 đến bài 5. Tiếng anh chỉ có bài viết về cách làm phở thôi! Toán thì hôm trước cô không giao bài tập.

-Cảm ơn nhé!

-Ừ.

Tôi cúp máy đi. Rồi chạy lên giường nằm, quay qua quay lại vì phấn khích.

-Rinh rinh!

Ai dám phá đám vậy?! Đang vui mà...
Tôi với lấy cái điện thoại đang nằm lăn lóc trên nền nhà. Có tin nhắn từ Quân. Cậu ấy làm nhanh thật. Đã thế còn hay nữa chứ!

-Cảm ơn nhé!

-Ừm.

Tôi chép lia lịa vào vở. Công nhận chữ cậu ta đẹp thật. Người gì mà hoàn hảo thế!

Tò mò. Tôi thực sự rất tò mò về chuyện bạn gái cậu ấy.

-Tinh tinh!

Lại có thêm tin nhắn từ "Quân biến thái"

-Về chuyện người yêu thì cậu không cần phải lo đâu. Tớ chưa có bạn gái.-Quân nhắn

Cái gì?! Cậu ta đọc được suy nghĩ của tôi chắc?! Đúng là cần đề phòng thật!

-Tớ đâu có hỏi chuyện đó.

-Nhưng cậu muốn biết mà.

-Cậu đọc được suy nghĩ của tớ chắc?!

-Ừm, cậu quá dễ đoán.

-Cái tên ảo tưởng sức mạnh.

-Thôi kệ cậu. Tớ đi ngủ đây.

-Ừm. Ngủ đi. Ngủ luôn đi. Khỏi phải dậy luôn!

-Cậu rủa tớ đấy à?

-Đâu có. Tớ vô hại mờ.-tôi bắt chước câu cửa miệng của con bạn tôi

-Thôi ngủ đây.

-Tớ cũng ngủ luôn đây.

-Ngủ ngon.

-おやすみなさい!(^ω^)

Bây giờ đã là 10:03 rồi. Tôi cần phải ngủ sớm để sáng mai còn dậy sớm nữa.

Tắt TV, tắt đèn, đắp chăn. Và lại ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro