Chap 7 : Hy vọng

Sau sự kiện phòng hội đồng, nhà trường buộc phải xử lý nghiêm Bảo Anh vì hành vi bắt cóc. Dù đã có sự can thiệp từ phụ huynh, video và ghi âm của Nguyễn Huy là bằng chứng không thể chối cãi. Bảo Anh nhận hình thức đình chỉ học dài hạn, coi như chính thức bị loại khỏi môi trường này.

Tin đồn về Nguyễn Huy và Bùi Tấn Hảo lan nhanh như cháy rừng. Danh tiếng của Hảo thay đổi hoàn toàn: cậu không còn là kẻ cô độc, mà là "Người của Nguyễn Huy", một danh xưng vừa mang lại sự bảo vệ tuyệt đối, vừa mang lại sự phiền phức tột độ.

Mặc dù Hảo rất khó chịu với cách Huy tuyên bố, cậu nhận ra rằng, nhờ sự bảo vệ công khai này, không một ai trong trường dám làm phiền cậu nữa. Sự yên bình đã trở lại, dù phải trả giá bằng sự riêng tư và tự do.

Hảo và Huy tiếp tục những buổi học kèm trên sân thượng. Không khí luôn căng thẳng, không phải vì bài tập, mà vì những ánh mắt dò xét và hành động vô lý của Huy.
Một hôm, Nhi (học sinh cùng trường) đến tìm Hảo để hỏi bài. Cô bé mỉm cười và thân thiện như thường lệ.

"Hảo ơi, cậu giúp tớ xem lại bài Vật lý này được không? Tớ và Dương cần hiểu rõ trước buổi hẹn h..."
Nhi vừa nói vừa đưa cuốn sách.

Hảo đang định cầm sách thì Nguyễn Huy đột ngột xuất hiện, kéo cuốn sách khỏi tay Nhi.

"Không rảnh."

Huy nói cộc lốc, ném lại cuốn sách cho Nhi.

"Hảo đang bận kèm người của mình. Và nó không có nghĩa vụ phải làm gia sư cho mọi con gà công nghiệp."

Nhi nhăn mặt, tức giận:

"Mày...nói chuyện kỳ cục quá! Hảo là bạn của tao, tao có thể hỏi nó bất cứ lúc nào. MÀY CÓ CÁI QUYỀN!".

"Tao đã nói rồi,"
Huy gầm lên, trừng mắt nhìn Nhi.

"Tránh xa nó ra. Lo cho con bạn của mày trước đi."

Nhi không bị khí thế của Huy làm cho sợ hãi, vội vàng lớn tiếng.

"TAO KHÔNG TRÁNH MÀY LÀM GÌ TAO ? MÀY  THÍCH NÓ HAY GÌ. TAO CŨNG ĐÉO CẦN Ở ĐÂY!!".
Nói dứt câu Nhi bỏ đi

Hảo tức giận nhìn Huy:

"Mày làm cái quái gì vậy? Nhi là bạn tao! Mày không có quyền xua đuổi bạn tao!"

"Tao không xua đuổi,"
Huy nói, giọng hắn trầm xuống.

"Tao chỉ không muốn mày phí thời gian. Hơn nữa...".Huy siết chặt tay.

"Tao không thích cách nó nhìn mày, cách nó dựa dẫm vào mày. Và tao ghét cái con Dương cứ lấy cớ nó là bạn để kéo mày vào chuyện của bọn nó."

Hảo nhìn thẳng vào sự giận dữ vô lý của Huy. Cậu chợt nhớ lại lời nói của Ái (cô gái thích Huy) và sự ghen tuông của Huy khi thấy cậu thân thiết với Nhi.

Hảo hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm vào Huy: "Huy, mày ghen à?"

Huy cứng họng. Khuôn mặt hắn thoạt tiên là giận dữ, sau đó là sự bối rối tột độ. Hắn quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Hảo.

"Nói linh tinh!" Huy làu bàu.

"Tao chỉ là... bảo vệ tài sản của tao thôi!"

"Nếu chỉ là tài sản, mày sẽ không bận tâm đến việc Nhi cười với tao. Mày sẽ không quan tâm đến việc tao giúp Dương học tập. Mày sẽ không công khai tuyên bố 'người của tao' ở phòng hội đồng, chấp nhận đối đầu với phụ huynh và thầy cô. Mày thừa thông minh để dùng một cách kín đáo hơn."

Hảo tiếp tục, giọng cậu bình tĩnh nhưng đầy sức nặng:
"Mày làm tất cả những điều đó vì mày không muốn ai khác có được sự quan tâm của tao. Mày ghen khi tao dành thời gian cho người khác. Mày thích tao, đúng không?"

Lời nói của Hảo như một nhát dao đâm xuyên qua lớp vỏ kiêu ngạo của Nguyễn Huy. Huy run lên, hắn không thể phủ nhận hay nhìn vào mắt Hảo. Hắn bối rối vì lần đầu tiên có cảm xúc mạnh mẽ đến vậy.

"Câm miệng đi!"

Huy gần như gầm lên. Hắn nắm chặt vai Hảo, ánh mắt thất thần.

"Tao không... tao không biết. Tao chỉ biết tao không chịu nổi khi thấy mày cười với người khác, tao không chịu nổi khi mày gặp nguy hiểm. Tao muốn mày chỉ nhìn tao!"

Hảo không hề sợ hãi. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt hỗn loạn của Huy. Cậu biết, đây là lời thú nhận chân thật nhất của trùm trường, thoát ra từ cảm xúc mãnh liệt chứ không phải sự tính toán.

"Nếu mày thích tao,"
.
Hảo nói, ánh mắt cậu mang một tia sáng phức tạp.

"Thì dẹp bỏ cái kiểu sở hữu đó đi, Nguyễn Huy. Tao không phải là tài sản. Tao là Đại bàng, và Đại bàng bay theo ý nó. Mày không thể kiểm soát được tao."

Huy buông Hảo ra, lùi lại một bước, hoàn toàn bị đánh bại. Hắn nhận ra, sự thật, Hảo đã nắm được điểm yếu chí mạng của hắn. Và anh thực sự đã yêu cậu bạn này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro