Chap 4

Tôi dựa vào ngực anh, tay lật chậm từng dòng bình luận trên Instagram của Ngạn Dương. Dư luận rộn ràng, người khen kẻ chê, nhưng đa phần tò mò về "bóng hồng bí mật" kia. 

Tôi đọc mà thấy vui vui.

Mỗi chữ mỗi câu như tiếng vỗ nhẹ vào lòng, bảo rằng mình không phải chỉ là một cái tên vô danh nữa.

Ngạn Dương đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, giọng lười biếng mà vẫn đầy quyền lực: "Mẫu ảnh là việc của nhãn hàng nhưng anh ghét bị người khác quản. Từ nay chuyện đó em lo nhé ... cô quản lý đáng yêu của anh "

Tôi ngẩng lên, nheo mắt, nửa đùa nửa thật: "Ơ, anh giao trách nhiệm lớn thế sao? Em không phải chuyên gia thời trang đâu"

Anh chỉ bẹo mũi tôi một cái, nụ cười trêu: "Em tự ti ư? Em chính là người anh cần. Em khéo, em tinh tế, em biết cách giữ anh khỏi rối rắm ... anh tin em"

Lòng tôi bỗng mềm như đường tan trong trà. 

Bị anh tâng bốc hơi quá, tôi đỏ mặt nhưng không chối được.

Được khen cũng thích. 

Tôi cười khẽ, ôm lấy anh chặt hơn, thì thầm: "Thế anh chịu để em quản thật chứ?"

Anh đáp bằng một nụ cười nửa nghiêm nửa nũng, giọng thấp: "Chịu. Nhưng em phải quản tốt, nếu không anh sẽ... cằn nhằn suốt ngày"

Tôi bật cười khúc khích, trong lòng rộn ràng một niềm kiêu hãnh lạ ... hóa ra, được anh tin tưởng, được anh tâng bốc, chính là thứ làm tôi ấm áp nhất.

Tôi ngồi trong lớp, tưởng mình sẽ tập trung vào bài giảng nhưng ngón tay cứ lén lút mở Instagram. Không phải vì ghen mà là một nỗi lo vụn vặt: sợ nhãn hàng nào book anh mà không báo, rồi lại nảy sinh rắc rối. 

Tôi lướt qua vài tin nhắn, đọc lướt những lời khen ngợi: "Anh đẹp quá", "Gương mặt điện ảnh", những thông tin trao đổi chớp nhoáng giữa nhãn hàng và ekip. 

Lượt theo dõi nhảy vọt từng phút, dòng bình luận đầy những trái tim và tên người tag, cảm giác như một luồng ánh sáng mới vừa chạm tới anh.

Bạn trai tôi từ ngày còn mặc đồ dâu đi dép lê đã khác hẳn. Giờ đây anh ăn mặc sành điệu, phong thái tự tin và còn kể với tôi rằng cuối tuần sẽ mua ôtô cho tiện đi lại. 

Tôi chỉ nghĩ đơn giản là một chiếc xe nhỏ gọn, tiện lợi.

 Ai ngờ, khi tan học ra cửa, một thân xe lóng lánh đỗ trước mặt, dòng sơn bóng láng, thân hình toát lên vẻ sang trọng đến choáng người. Tôi đứng ngẩn người, nhìn anh như thể đang nhìn một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.

Ngạn Dương bước tới, ánh mắt thoáng đắc ý. 

Anh nháy mắt với tôi, nụ cười rất hiển nhiên: "Xe mới của anh. Bé yêu, muốn đi dạo một vòng không?" Giọng anh bình thản mà chắc nịch, như chuyện mua xe là lẽ tất nhiên. 

Tôi không rành về xe nhưng chỉ nhìn lớp sơn, đường nét mạ crom, mùi da nội thất là đủ biết đây không phải một chiếc xe bình thường. Giá trị tiền tỷ hiện ra trong đầu, khiến tôi suýt thốt. 

Có lẽ với anh, đó chỉ là một phương tiện.

Với tôi, nó giống như một lời tuyên bố êm ái: anh muốn cho tôi một cuộc sống dễ thở hơn, muốn che chở bằng những điều lớn lao.

Tôi bước đến, vòng tay ôm ngang eo anh, khẽ thì thầm: "Anh lại làm lớn như vậy sao?"

 Anh chỉ kéo tôi vào trong lòng, đặt một nụ hôn nhẹ ở thái dương, rồi đáp: "Chỉ muốn em an tâm" 

...

Tôi ngồi bệt trên sofa, tay ôm gối, mắt đỏ hoe nhìn màn hình điện thoại. 

Gần đây, nhãn hàng nơi anh làm việc tung ra concept mới, collab với một mẫu ảnh nữ nổi tiếng tên Tô Đậm. Lẽ ra tôi nên tự nhủ đó chỉ là công việc, không nên ghen tuông.

Tôi mạnh miệng khuyên Ngạn Dương: "Em không bận tâm, anh cứ yên tâm đi làm"

Nhưng càng nhìn, càng đọc những bình luận, tôi càng thấy tim thắt lại. Họ liên tục ship anh với cô gái kia, cho rằng chuyện anh đã có người yêu là giả. 

"Hai người đẹp đôi quá, hẹn hò đi!" 

"Anh Ngạn và Tô Đậm nhìn hợp nhau quá!" 

"Tin anh có bạn gái chắc là PR thôi!"

Mỗi dòng chữ như mũi kim chích vào tim tôi.

Tôi thừa nhận, tôi tham lam. Tôi ghen. Tôi nhỏ nhen không muốn anh hợp tác với ai hết. Tôi sợ, sợ anh sẽ hết tình cảm với một cô gái nhạt nhẽo như tôi, sợ anh tìm đến những cô gái mang cho anh cảm giác mới mẻ, khác lạ.

Nhưng nỗi lo lắng, ghen tuông và sợ hãi cứ tràn ngập trong lòng, khiến tôi không thể bình tĩnh nổi. Căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng thở dồn dập và nhịp tim rối bời của chính tôi, như thể cả thế giới đang quay xung quanh một mình tôi.

Ngạn Dương bước vào, tay cầm chiếc bánh kem nhỏ xinh, khuôn mặt điển trai ửng hồng.

Anh dừng lại một giây, ánh mắt vừa xót vừa thương nhìn tôi nhỏ bé, ngồi co ro. Dưới làn váy ngủ lộ cặp chân trắng nõn, e ấp cảnh xuân, nước mắt còn rơi rớt trên gò má.

Anh đặt bánh kem xuống bàn, chậm rãi ôm tôi vào lòng, hôn nhẹ lên mí mắt tôi, giọng trầm thấp nhưng mềm như nhung: "Sao bé yêu của anh khóc? Ai bắt nạt em vậy?"

Tôi đỏ mặt, tim đập rộn, không biết giải thích thế nào cho vừa. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, bản năng khiến tôi ôm cổ anh, áp mặt vào vai anh, nhõng nhẽo: "Em... nhớ anh..."

Chưa kịp nói hết câu, tôi giật mình khi thấy máu mũi anh chảy ra. 

Tôi hốt hoảng, nước mắt rơi rớt hơn, nấc lên: "Anh... anh ơi... em xin lỗi... em xin lỗi..."

Ngược lại, anh vẫn giữ tôi trong vòng tay, giọng trầm trầm mà dịu dàng: "Không sao, bé yêu, anh không sao... chỉ là máu mũi thôi mà... đừng khóc nữa"

Cuối cùng, Ngạn Dương phải vội vàng chạy đi sơ cứu máu mũi. Tôi nhìn bóng lưng anh rời đi, lòng còn chưa kịp bình tĩnh thì anh đã quay trở lại, ôm gọn tôi.

"Bé yêu, đừng khóc nữa..."

Nhưng nhìn tôi còn sụt sịt, nước mắt lăn dài, anh không chịu nổi, một tay dứt khoát kéo mạnh váy tôi xuống, hôn mạnh lên xương quai xanh. Tôi sững sờ, tim nhói, không hiểu anh đang làm gì... trừng phạt tôi sao?

Cảnh xuân tròn đầy hiện ra trước tầm mắt anh, tôi ưỡn ngực, hối lỗi, muốn bù đắp từng chút một. Ngạn Dương nhéo eo tôi, vừa mắng vừa yêu: "Quyến rũ anh à?"

Tôi lí nhí đáp, giọng run run: "Kh... không có..."

Anh cúi sát, giọng trầm ấm như thì thầm: "Bé yêu... sao lại làm anh lo đến vậy?"

Tôi ấp úng, giọng nhỏ như sợ người khác nghe thấy: "Em... em chỉ... nhớ anh thôi..."

Ngạn Dương nhếch khóe môi, ánh mắt vừa dịu dàng vừa trêu chọc: "Nhớ anh mà cũng làm anh lo hả?" 

"Nhìn em như thế này... anh không chịu nổi đâu, bé yêu" 

Ngạn Dương nghiêng người, tay luồn qua kéo khóa váy, khiến tà váy trượt xuống mạn eo. Tôi lập tức cuống quýt, vội vàng kéo váy lên, cảm giác mặt nóng bừng khi phải đối diện ánh mắt anh. Anh nhìn tôi, gương mặt khổ sở như chú cún con, đôi mắt ẩn chứa cả mệt mỏi lẫn trêu chọc. 

Nhìn vậy, tôi lại mềm lòng, tay thừa lúc buông lơi, không thể giữ khoảng cách hoàn toàn.

Chưa kịp phản ứng, anh nhanh nhẹn áp sát, nhắm đến môi tôi. Tôi chỉ biết vịn vai anh, cố chống đỡ, tim đập loạn nhịp. Mỗi cử chỉ, mỗi hơi thở anh phả gần, đều khiến tôi vừa sợ hãi vừa rung động, vừa muốn phản kháng lại vừa muốn buông trôi theo cảm giác ấm áp ấy.

Anh cắn nhẹ, liếm dọc bầu ngực tôi, để lại dấu vết hằn lên da mềm. Tôi chu môi, kêu một tiếng đau, nhưng anh lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi, thì thầm: "Anh xin lỗi..." 

Giọng anh trầm thấp, dịu dàng mà đầy sức nặng.

Rồi ánh mắt anh chợt dừng lại trên chiếc bánh kem đặt trên bàn. Chỉ trong tích tắc, anh cười tinh quái, tay bôi kem lên người tôi, từ cổ xuống eo, vết kem dính loang lổ, mùi dâu ngọt ngào phảng phất khắp không gian. 

Tôi giật mình, vừa bối rối vừa bất lực trước sự nghịch ngợm của anh.

Anh nhìn tôi, nụ cười nửa nghiêm nửa đùa: "Bé yêu, xem ra em cũng... hợp với kem đấy"

Tôi chỉ biết đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp, vừa muốn la vừa muốn cười. Không khí trong phòng bỗng chốc vừa ngọt ngào vừa tinh nghịch, khiến tôi hoàn toàn mềm lòng dưới vòng tay anh.

Đêm ấy, tôi chẳng còn phân biệt nổi trời trăng mây đất. 

Căn phòng nhỏ bỗng như thu bé lại, chỉ còn hơi thở của hai người quấn lấy nhau. Ngạn Dương dịu dàng ghé sát bên tai tôi, từng lời dỗ dành, từng cái vuốt ve khẽ khàng khiến lý trí của tôi rơi rụng từng chút. Tôi chỉ còn cảm nhận được vòng tay anh, hơi thở nóng rực và ánh mắt sâu thẳm, quyến luyến đến mức khiến trái tim tôi run lên không ngừng.

Khi tất cả lắng lại, ngoài kia đêm đã chìm sâu. Tôi gục trên bờ vai rộng, thân thể vẫn còn dư âm ấm áp, còn anh ôm trọn tôi vào lòng như giữ lấy một báu vật.

Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt xuyên qua rèm cửa đánh thức tôi. Tôi nhập nhoạng mở mắt, lập tức cảm thấy sức nặng từ cánh tay rắn chắc vắt ngang người. Ngạn Dương bao bọc tôi, khuôn mặt anh tựa lên đỉnh đầu, hơi thở đều đặn, dáng vẻ ngủ say đến mức khiến cả căn phòng như trở nên yên bình lạ thường.

Tôi bỗng đỏ bừng mặt, ký ức đêm qua ùa về. 

Nghĩ đến cảnh mình đã phóng túng, buông thả dưới thân anh, tôi chỉ muốn tìm ngay một cái hố để chui xuống cho khuất đi hết thảy sự xấu hổ. Nhưng nhìn dáng vẻ bình yên của anh, lòng tôi lại dâng lên một nỗi dịu dàng khó tả.

Tôi đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc rối trên trán anh, ngón tay run run, rồi cúi xuống, rụt rè đặt một nụ hôn thật nhẹ. 

Giọng tôi nhỏ đến mức chỉ như một tiếng thở: "Anh ngủ ngon nhé..."

Khoảnh khắc ấy, tôi biết, dù có ngượng ngùng hay bối rối thế nào, trái tim tôi đã thực sự để anh bước vào.

Và trong vòng tay anh, tôi chẳng còn muốn trốn tránh nữa.

Khi tôi còn đang lúng túng, cánh tay Ngạn Dương khẽ co lại, kéo tôi sát hơn vào lòng. 

Anh mở mắt, đôi mắt đen sâu nhìn tôi, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa tinh quái, khiến tim tôi đập nhanh đến mức tưởng như muốn vỡ ra. Tôi vội cúi mặt, đôi má nóng ran, tiếng thở khẽ như sợ phá vỡ không khí yên tĩnh.

"Em... dậy rồi sao?" Giọng anh trầm ấm, mang theo một chút nghịch ngợm.

Tôi chỉ biết gật đầu, miệng khẽ mấp máy nhưng chẳng thốt ra lời nào. 

Ngạn Dương cười, nghiêng người hôn nhẹ lên trán tôi, rồi thì thầm: "Ngủ ngon chưa? Hôm nay... anh sẽ ở bên em cả ngày"

Tôi lặng người, trái tim nhói lên một cảm giác ngọt ngào, vừa hạnh phúc vừa bối rối. 

Nhìn anh, tôi biết từ giờ phút này, anh không chỉ là người tôi yêu mà còn là chỗ dựa duy nhất, khiến tôi muốn tin tưởng và tựa vào hết mình.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro