Part 18

CHƯƠNG 18

Khaotung đang ở trong phòng họp cùng với Pawin và Louis.

Ba người họ không nói chuyện, tuy Pawin rất muốn nhưng Louis và Khaotung lười tranh cãi, chỉ im lặng nhìn chiếc bàn tròn lớn trước mặt, nó ngăn cách Khaotung ở một bên với Louis và Pawin.

Pawin không ngờ tới bầu không khí như thế này, cậu nghĩ Khaotung sẽ phát điên như trước.

Nhưng nhìn cậu bây giờ dường như đã mất hết sức lực và chấp nhận lời buộc tội mà không hề cố gắng chống trả.

"Lui."

Bà Thanawin bước vào phòng trong cơn thịnh nộ, lập tức chỉ vào Khaotung vẫn đang cúi gằm mặt.

"Dì không thể tin được là con làm thế với Lui, Khao."

"Mẹ, bình tĩnh."

"Làm sao bình tĩnh được?"

Bà Thanawin mắng Khaotung là đứa chỉ giỏi nói dối và dỗ ngọt. Tại sao Khaotung lại đến vào ban đêm để an ủi Louis bị thất bại trong cuộc thi trong khi cậu là thủ phạm khiến Louis mất sách.

"Con của dì làm gì có lỗi với con mà đối xử với nó như vậy hả Khao?"

"CON-"

Trước khi Khaotung kịp lên tiếng bào chữa cho mình, thầy Nan bước vào phòng cùng một người phụ nữ khác. Đó là mẹ của Pawin, bà Win.

"Pawin, vậy cậu bé này là bạn thân của kẻ bắt nạt con ở trường cũ phải không?"

Nan bối rối, anh biết Pawin là nạn nhân bị bắt nạt nhưng không biết Khaotung có liên quan đến kẻ bắt nạt Pawin.

"Bạn ấy tên là Aje, dì ạ."

"Thì sao? Có nói tên của nó hay không cũng không có gì khác nhau. Cậu cũng giống như cậu ta, không có gì khác biệt."

Bà Win sau đó yêu cầu Nan đuổi học Khaotung vì bà nghĩ rằng điều đó tốt hơn là cho cậu bé một cơ hội khác.

"Chúng ta không thể chỉ làm vậy, có rất nhiều-"

"Tôi có kinh nghiệm, thưa thầy Nan. Mặc dù con trai tôi có trải nghiệm không tốt với chuyện này, nhưng cả hai chúng tôi đều đã từng ở trong tình huống như thế này."

Nan hơi choáng váng, bố mẹ của Khaotung vẫn chưa đến, nhưng bố mẹ của Pawin và Louis đã gây áp lực yêu cầu đuổi Khaotung ra khỏi trường.

.-----------------------

Lớp 11 tan học sớm, First hồi hộp chờ bà Thana ở bãi đậu xe.

Marc cũng không về ngay, hầu hết học sinh lớp họ cũng không đi thẳng về nhà mà tập trung ở khu vực bãi đậu xe.

"Chuyện gì thế này? Khaotung chắc đang gặp rắc rối lớn," Joong nói, cậu là người đầu tiên phát hiện ra vở của Louis và Pawin trong túi Khaotung.

"Sao mày còn quan tâm đến Khaotung?" Dunk hỏi. "Mày nên nghĩ cho Louis và Pawin."

Dunk tìm thấy điện thoại di động hết pin của mình bị để quên trong nhà kho chứa dụng cụ thể thao. Được Neo tìm thấy.

"Bởi vì tao không tin rằng Khaotung làm điều đó," Joong trả lời.

"Tại sao? Mày cũng thấy quyển vở rõ ràng ở trong cặp Khaotung."

Joong nhìn thấy nhưng cậu không nghĩ ra lý do tại sao Khaotung lại đánh cắp nó? Cậu ta làm vậy để làm gì? Ai cũng biết mối quan hệ của Pawin và Khaotung lại rạn nứt, nhưng tại sao lại liên quan cả Louis ? Hơn nữa, Khaotung không phải là loại người đó.

"Mày biết nó là bạn Aje. Có khi bây giờ nó mới thể hiện con người thật ra," Dunk nói, Neo đồng ý.

"Hôm qua Pawin khủng bố Khaotung thì sao? Nó có khác gì Aje đâu?" Marc vặn lại.

Dunk lần này im lặng, có quá nhiều sơ hở để tin rằng Khaotung là thủ phạm vụ trộm vở của Louis và Pawin. Ngay cả khi quyển vở nằm trong cặp của cậu ấy, các bạn học cũng không dễ dàng tin như vậy.

"Mày có tin rằng Khaotung là thủ phạm?"

Firrst ngẩng đầu lên và quay sang Marc. Cậu không biết, cậu do dự chưa trả lời câu hỏi của Marc, mấy đứa khác cũng dỏng tai muốn nghe.

"First," Marc gọi lại.

Trước khi bọn trẻ nghe câu trả lời của First, chúng tập trung vào một chiếc ô tô đang đi vào bãi đậu xe.

First nhận ra đó là xe của bà Thana, cậu lập tức đi tới.

Thấy bà Thana có vẻ nghiêm túc, First nói bà bình tĩnh lại.

"Dì sẽ nói chuyện với con sau," bà Thana nói rồi cùng chồng nhanh chóng đi về phía phòng giáo viên.

Chỉ có First dám đi theo họ, cậu cũng tò mò về cuộc họp khẩn cấp này.

Giáo viên thể dục đang đứng canh trước cửa phòng họp, ông ngăn First bước vào phòng.

"Em chỉ nghe lỏm chút thôi mà thầy?"

"Mày điên à, cứ đợi ở đây đi."

First vô cùng lo lắng, cậu còn chẳng nhìn thấy Khaotung ở đâu khi giáo viên thể dục khẽ mở cửa phòng họp.

------------------------

Bà Thana ngay lập tức ngồi cạnh Khaotung sau khi chào hỏi bố mẹ của Louis và Pawin, mặc dù không có câu trả lời nào nhưng ít nhất bà cũng cư xử đúng mực.

Sau đó, thầy Nan giải thích lại những gì vừa xảy ra.

"Không phải con và Louis là bạn tốt sao?"

Khaotung ngẩng đầu lên nhìn Louis.

"Cậu thật sự cho rằng tớ lấy cắp?" Khaotung hỏi Louis.

"Đừng ép con trai tôi!"

"Đừng lớn tiếng với con trai tôi!" Bà Thana ngay lập tức hét lại bà Thanawin.

"Đây là vấn đề của bọn trẻ, chúng ta ở đây chỉ để hòa giải," bà Thana nói tiếp với sự đồng tình của các giáo viên bao gồm cả Nan. Bây giờ họ đã biết thái độ quyết liệt của Khaotung đến từ đâu.

Trở lại với Louis, cậu cũng bị mẹ gây sức ép không kém khi phải tố cáo Khaotung. "Tớ không biết, tớ muốn không tin nhưng quyển vở ở trong túi của cậu."

"Tại sao cậu nghĩ rằng tớ phải làm điều đó?" Khaotung hỏi lại.

"Bởi vì Louis là bạn thân nhất của cậu và cậu vẫn có ác cảm với tui vì vụ group chat." Giờ đến lượt Pawin trả lời.

"Cậu cố tình làm tui bị lùi lại để Louis tiến lên, nhưng tụi này vẫn thi cùng nhau. Cậu định nhét quyển vở vào cặp tui phải không?"

Khaotung bật cười, cảm thấy thật thú vị khi câu chuyện vừa thoát ra khỏi miệng Pawin.

"Thằng chó."

Khaotung khiến mọi người ngạc nhiên với câu chửi thề của mình.

"Cậu có thực sự là nạn nhân bị bắt nạt không vậy?" Khaotung hỏi lại.

Sau đó, một cốc nước từ bà Win hất thẳng vào mặt Khaotung, ngay lập tức bà Thana cũng có hành động tương tự với bà Win khiến tình hình càng trở nên bất ổn hơn.

Các giáo viên cố gắng ngăn những người phụ nữ tấn công nhau, trong khi Khaotung với ánh mắt sắc lạnh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Pawin.

.----------------------------

Cuộc họp lại tiếp tục. Khaotung có một tuần để chứng minh mình vô tội. Sau đó, nếu Khaotung vẫn không có bằng chứng thì sẽ phải chuyển trường theo nguyện vọng của bố mẹ Louis và Pawin.

Hiện Khaotung đang ngồi trên xe cùng bố và mẹ về nhà.

Trước đó, người cha chỉ đợi bên ngoài với First, cả hai bước vào phòng họp với giáo viên thể dục sau khi nghe thấy tiếng ồn ào.

"Mẹ tin tưởng con không phải thủ phạm, cho nên nhất định sẽ có biện pháp chứng minh con không làm."

Khaotung chỉ biết gật đầu ở ghế sau, cậu quá mệt để nói chuyện lúc này. Cậu muốn về nhà và ở trong phòng mình.

First và Marc không thể về nhà ngay được, cả hai phải đi học thêm với Joong.

Vậy nên có thể chắc chắn rằng hai người họ không thể tập trung vào việc học, bởi vì họ chỉ muốn về nhà xem tình trạng của Khaotung.

"Khaotung," cha cậu gọi.

"Dạ?"

"Muốn ăn kem không?"

Bà Thana liền chửi chồng, tình hình này mà còn có thời gian mua kem cho Khaotung.

Ông Thana thực ra chỉ quan tâm đến trạng thái tinh thần của Khaotung, con trai ông nhiều lần nói mình không phải thủ phạm nhưng bị áp lực phải thú nhận.

Kem là món ăn yêu thích của Khaotung, món mà cậu thường ăn mỗi khi học hành căng thẳng.

Khaotung chỉ mỉm cười, gật đầu với lời đề nghị của cha. Cậu muốn thật nhiều kem.

----------------------

Lúc này Marc vừa về đến trước cổng nhà First, cậu định đỗ xe máy trước rồi mới sang nhà Khaotung, nhưng cậu nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Vừa lúc đó First chạy xe máy đến và phi thẳng vào hàng rào nhà Khaotung.

Thật không may, Marc phải đi gặp mẹ ngay.

First chào ông bà Khana đang trò chuyện trong phòng khách, nội dung là về Khaotung.

First cũng bị đặt câu hỏi. Họ muốn biết cuộc sống học đường của Khaotung như thế nào cũng như thái độ của Khaotung kể từ khi Pawin nhập học.

First cũng được hỏi làm thế nào Aje và Khaotung vẫn tiếp tục làm bạn dù bà Thana đã cấm Khaotung gặp cậu ấy.

"Nếu không tìm ra bằng chứng, Khaotung sẽ bị chuyển đi. Con thật sự không biết gì sao, First ?"

"Con xin lỗi dì" First cũng bối rối, không biết nên đứng về phía ai? Tin Khaotung hay Pawin?

Sau đó, First vẫn mặc đồng phục học sinh, bước vào phòng của Khaotung. Chủ nhân căn phòng đang bận rộn sắp xếp chiếc bàn học với những cuốn sách First mới mua cho.

Khaotung có vẻ lúng túng khi nhìn thấy First lúc này, nhưng cậu phải cố tỏ ra bình thường.

"Buổi học thêm thế nào?" Khaotung hỏi khi cậu tiếp tục làm việc của mình.

First không trả lời, cậu bước lại gần và ngăn bàn tay đang dọn dẹp sách vở của Khaotung lại.

Khaotung ngẩng đầu lên và bối rối nhìn First.

"Mày không sợ sao?" First hỏi.

"Không," Khaotung đáp nhanh.

"Là chưa thôi." cậu ấy sửa lại.

"Nhưng tao sợ," First lẩm bẩm, nhìn Khaotung thật sâu.

"Tao sợ, tao nên tin ai đây?" First trực tiếp bày tỏ sự bối rối của mình với Khaotung.

"Tao nên làm gì?"

Khaotung thở dài và mỉm cười. "Đó là quyền của mày, tin tao hay không tùy mày."

"Đừng cười như vậy, đồ khốn, tao sợ mày bị chuyển trường, mày không sợ sao?"

"Tại sao tao phải sợ?" Khaotung hỏi ngược lại.

"Tao sợ một ngày nào đó, tao không còn lý do nào khác để ở gần mày."

Khaotung đứng hình, tim đập nhanh.

Đặc biệt là khi First ôm lấy cậu, một lần nữa bày tỏ rằng cậu ấy sợ mất Khaotung trong cuộc sống học đường của mình.

Điều này khiến Khaotung nhớ lại đêm hôm đó, đêm mà First uống bia trong phòng cậu. Lúc đó, First cũng nói vậy trong cơn say.

First không muốn mất một người bạn như Khaotung, không muốn bị cậu xa lánh, sợ Khaotung có người thích rồi quên First.

Đêm đó, First ôm Khaotung cả đêm cứ thì thầm sợ mất Khaotung.

--------------------

Pawin hiện đang ở trong phòng của mình, trông rất vui với những gì vừa xảy ra. Nhất là khi nghe tin đồn First không khẳng định đứng ra bảo vệ Khaotung.

Chỉ một tuần nữa thôi là Khaotung sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu.

Nhưng, một tuần vẫn là quá dài và nếu Khaotung thực sự nỗ lực để thanh minh thì Pawin cũng nên cố gắng giữ tiếng xấu cho cậu ta.

"Mày đang làm gì thế?"

'Đang ăn, có chuyện gì?'

"Tao nghĩ một tuần là quá dài, có nhiều cách để làm cho nó tệ hơn nữa. Ý hay đấy, phải không?"

Không biết cậu ta đang nói chuyện với ai, nhưng rõ ràng Pawin đang thể hiện con người thật của mình với người đó.

.-------------------------------.

Hôm nay, chuyện xảy ra với Khaotung cũng xảy ra với Louis.

Ai đó đã đột nhập vào tủ đựng đồ của cậu ấy và làm bẩn quần áo thể dục của Louis bằng bùn. Tuy nhiên, lần này không có những lời chửi rủa như đối với Khaotung.

Lúc này, Khaotung cũng đang đứng chỗ tủ đồ của mình, lấy bộ đồ thể dục ra.

Khaotung cảm nhận rất rõ ràng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, cảm giác buộc tội không thành lời mà cậu đã từng cảm nhận được.

"Đây không phải là quá đáng rồi sao?"

Dunk cao giọng, cậu lấy bộ đồ thể thao của Louis ra, nước và bùn vương vãi khắp sàn.

"Louis còn chẳng làm gì cả." Một lần nữa, Dunk bày tỏ quan điểm của mình như thể cậu muốn Khaotung lắng nghe.

Khaotung bối rối, cậu muốn giúp đỡ Louis nhưng hành động của cậu luôn bị họ hiểu lầm.

Thế nên, im lặng không thèm quan tâm là cách để cậu bảo vệ điều mình phải bảo vệ. Sự thật.

"Kiểm tra tủ đồ của Pawin xem."

Người được nhắc đến xuất hiện, trông có vẻ ngạc nhiên về những gì xảy ra với bộ quần áo thể dục của Louis.

"Tủ của Pawin vẫn khóa" Dunk nói sau khi kiểm tra tủ của bạn mình.

"Lui, cậu có sao không? Hôm nay tui không được khỏe. Cậu có muốn mượn quần áo thể dục của tui không?"

Louis vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào bộ đồ thể thao bẩn thỉu của mình trong tay Dunk rồi nhìn Khaotung vẫn đang đứng trước tủ đồ của cậu đang cầm bộ đồ thể thao sạch sẽ trên tay.

"Không phải có người muốn thể hiện sao?"

Khaotung cuối cùng cũng xoay người lại, và mọi người giờ đang nhìn cậu kể cả Louis.

"Khao."

Neo tiến đến hai tay đút túi quần.

"Mày định giữ im lặng à?"

"Chứ tao nên làm gì?" Khaotung hỏi ngược lại.

"Mày lúc nào cũng làm phiền Louis. Mày bị sao vậy?"

Neo luôn là người bênh vực Louis. Giống như First luônbênh vực Khaotung vậy. Cậu hiểu cảm giác của Neo khi tin rằng cậu là thủ phạm trong vụ trộm vở của người bạn thân.

"Mày nghĩ sẽ được tụi tao vây quanh mãi sao?"

Khaotung cười mỉm. "Tao mua cái gì để dán tụi bây dính vào người hả? Tao có làm gì đâu, tự tụi mày tránh xa rồi lại gần tao thôi."

Nói xong, Neo lập tức đẩy người Khaotung vào tủ đựng đồ. Tất nhiên, Khaotung đáp lại bằng cách đẩy cậu ta mạnh hơn.

Nhưng may là ngay khi Khaotung chuẩn bị tung cú đấm thì Marc đã lao ra cản lại.

"Khao, dừng tay."

"Đánh tao đi, đồ ăn trộm!"

Marc ôm Khaotung lại, cậu dường như không thể kiểm soát muốn đánh Neo.

Marc nhắc nhỏ rằng nếu Khaotung không kìm chế lại, sẽ khiến tình hình càng tệ hơn.

Khaotung đã bị Marc kiềm chế, nhưng Neo thì không. Vì vậy, cậu ta vẫn cố gắng tấn công Khaotung, áp đảo Marc.

Nhưng không ai ở đó có ý định giúp Marc ngăn chặn Neo.

Joong thì vẫn đang ở trong lớp, còn First có chút việc trong phòng giáo viên.

Khaotung bị khiêu khích tấn công Neo lần nữa mặc dù Marc đã nhiều lần nhắc nhở cậu.

"Neo!"

Nhưng một tiếng hét của Louis khiến cả Neo và Khaotung ngừng tấn công nhau. Louis không bao giờ lớn tiếng với ai, cũng là người ít tức giận nhất trong số bạn bè của mình.

"Dừng tay!" Louis sau đó giật lấy bộ đồ thể thao của mình từ tay Dunk và rời khỏi khu vực phòng thay đồ.

------------------

"Lui!"

Khaotung liên tục gọi nhưng Louis ngoảnh mặt làm ngơ. Bước chân cậu đi nhanh hơn vào nhà vệ sinh.

"Lui!" Một lần nữa, Khaotung vừa chạy vừa gọi.

Khaotung kéo cánh tay Louis.

Lần này Khaotung tỏ vẻ lo lắng cho Louis, cậu cũng đề nghị cho Louis mượn đồ thể thao giống như Pawin.

"Tao sẽ ở cùng mày nếu mày không muốn ra sân."

"..."

"Để tao-"

"Thôi đi Khao."

Khaotung có vẻ lo lắng, cậu chưa bao giờ thấy Louis như thế này. Ngay cả khi Khaotung rất khó chịu, Louis cũng không bao giờ tức giận.

"Mày có tin là tao đánh cắp cuốn vở của mày?"

"Mày có cái gì chứng minh mày không phải thủ phạm sao?"

Khaotung im lặng, vì lúc này cậu không có bất cứ điều gì để chứng minh mình không phải thủ phạm.

"Tao không muốn tin nhưng tao sợ, nếu là mày thì sao?"

"Lu-"

"Nếu mày thực sự không phải là thủ phạm, hãy cho họ thấy."

Louis không muốn Khaotung quan tâm đến mình kiểu như thế này, ở sau lưng những kẻ buộc tội cậu ta.

Lúc trước, Khaotung từng đến nhà an ủi cậu nhưng ở trường lại làm như không quan tâm.

"Cứ im lặng như thế này, mày chỉ thể hiện rằng mày không quan tâm đến tao trước mặt họ. Không, mày có thực sự quan tâm đến tao không?"

"Ý của tao không phải vậy."

"Mày chỉ quan tâm đến thanh danh của mình. Mày không quan tâm đến việc tao đang bối rối không biết ai là thủ phạm thực sự của tất cả những chuyện này."

Louis sau đó tiếp tục bước về phía nhà vệ sinh, và Khaotung miễn cưỡng đi theo cậu ta.

--------------------

First đi với thầy Nan, vừa trở về từ phòng giáo viên và đang ngang qua lớp mười.

Nan gặp giáo viên chủ nhiệm lớp 10 trước, First thở dài vì phải đi cùng Nan đến lớp. Thức ra, First lo lắng cho Khaotung. Nhưng mà, cậu lại đến trường với đôi giày màu xanh.

First quay đầu sang lớp 11, lớp 10 và lớp 11 đối diện nhau chỉ cách nhau một khoảng sân nghi lễ.

Cậu nhìn thấy các bạn ra vào lớp học nhưng Khaotung thì không thấy đâu cả.

Sau đó First ngẩng đầu lên, phát hiện camera quan sát của lớp 10 kỳ thật là tập trung vào sân nghi lễ chứ không phải hành lang lớp học.

"Tại sao camera CCTV lại hướng ra sân ạ?" First hỏi, bất lịch sự cắt ngang cuộc trò chuyện của hai giáo viên.

"À, học sinh lớp 10 có chút rắc rối ở đó nhưng không ai muốn nói ra nên thầy đã chuyển vị trí máy quay sang đó."

Nan gật đầu, nhớ đến chiếc camera quan sát trong lớp vẫn chưa được sửa chữa.

Rồi Nan quay đầu ra sân và cửa lớp 11.

"Camera quan sát được di chuyển từ khi nào?" Nan hỏi.

"Rất lâu rồi, khoảng ba bốn tháng trước."

Nghĩa là rất lâu trước khi Pawin đến trường này.

"Lớp học của tôi có được ghi lại không nếu kiểm tra camera quan sát của lớp 10?"

"Đã lâu rồi không kiểm tra, muốn kiểm tra sao?"

Nan vội gật đầu, rồi bảo First vào lớp một mình.

"Bằng cách này, chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm thực sự, phải không?" First hỏi, chặn bước chân của Nan khi anh chuẩn bị rời đi cùng giáo viên lớp 10.

"Hy vọng là vậy," Nan trả lời đơn giản.

<còn tiếp>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro