Part 1
CHƯƠNG 1
Có thể gọi mối quan hệ này là gì nhỉ? First và Khaotung không tuyên bố họ là một cặp, nhưng cứ luôn dính lấy nhau như keo. Lúc trước tụi nó đã luôn như vậy, nhưng bây giờ còn có một tầng quan hệ không biết tên.
'Tao không muốn hẹn hò, tao phải học.' -Khaotung.
Friends with benefit? Không, First không thể gọi như vậy vì cậu và Khaotung không có quan hệ kiểu đó.
"Mày định làm gì sau khi đi học thêm về?" First hỏi.
Hiện tại, cả hai đều ở sân trường, như thường lệ, tiết thể dục.
"Ngủ trong phòng cho đến giờ ăn tối," Khaotung trả lời.
Được rồi, vậy First sẽ ngủ cùng Khaotung.
Thực ra, sân này dành cho lớp mười một sử dụng, nhưng học sinh lớp mười hai vẫn thường chơi ở đây. Bọn họ còn một giải đấu bóng cuối cùng trước khi bận rộn với kỳ thi tốt nghiệp và tuyển sinh đại học.
"Ăn tối xong đi chơi nhé?"
"Chơi ở đâu. . ."
Cả hai mải trò chuyện nên không để ý đàn anh đá nhầm quả bóng xuống hàng ghế khán giả.
May là First kịp nhìn thấy quả bóng bay tới và lập tức dùng tay bảo vệ Khaotung.
Chết tiệt, quả bóng đập mạnh vào cánh tay của First. Khá là đau nhưng First lo kiểm tra tình trạng của Khaotung trước, cậu ấy đập đầu vào vai First.
"Tao ổn, mày có sao không?" Khaotung hỏi ngược lại.
First thở dài trong khi vẫy vẫy cánh tay. Cơn đau ngày càng tệ hơn, nhưng không thể rên rỉ trước mặt Khaotung được. Nhiệm vụ của cậu là trở thành một người đàn ông thực sự cho người yêu tương lai của mình.
"Không có gì, chỉ là một quả bóng." Cậu nói, trong khi cố chịu đựng đau đớn.
"Không sao chứ? À, xin lỗi, bạn của anh chơi bóng hơi ngu."
Khaotung và First quay đầu nhìn đàn anh học sinh lớp mười hai, nhìn chiếc băng tay thì rõ ràng anh ấy là đội trưởng của đội bóng đá.
Tốt, anh có trách nhiệm phải đến xin lỗi họ.
"Không sao đâu," First nói, nhưng vẫn bận xua tay.
"Để anh xem."
Fluke Dithapisit, học sinh lớp mười hai, nổi tiếng nhất trường.
Khaotung từng nghe một lần, nhưng cậu không quan tâm lắm nên vẫn không biết rõ về Fluke.
Đánh giá qua cách Fluke đang kiểm tra cánh tay của First lúc này, Khaotung không thể không tự hỏi tại sao anh ấy lại nổi tiếng.
Đẹp trai, cao ráo, thông minh, đội trưởng đội bóng đá, lại độc thân nữa.
"Sau này sẽ bị đỏ và sưng tấy, phải xử lý ngay để phòng ngừa."
First nhìn vào cánh tay bị Fluke nắm giữ, sao lại như vậy? Cơn đau đã đỡ hơn hẳn sau khi được Fluke xoa bóp nhẹ nhàng.
"Tin anh đi, anh bị bóng đập vào người nhiều lần rồi." sau đó Fluke buộc First đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và nhờ Khaotung nói với giáo viên của họ là anh đưa First đến phòng y tế.
"Hử?"
Khaotung có vẻ bối rối, cậu bị bỏ lại một mình trên hàng ghế khán giả nhìn theo First đang được Fluke cõng. First thỉnh thoảng quay sang Khaotung.
Cậu thực miễn cưỡng, chỉ bối rối không biết làm thế nào để từ chối lời đề nghị của Fluke.
.----------------------
Khaotung đến bãi đậu xe muộn, cậu và Louis có một cuộc nói chuyện khá nghiêm túc trong lớp.
Khi cả hai đang ở bãi đậu xe thì thấy First đang trò chuyện với Fluke. Fluke cũng vui vẻ chào cậu và Louis trước khi đi đến bãi đậu xe trước lớp mười hai.
"Mày và anh ấy là bạn từ khi nào vậy?" Louis hỏi trong khi đang ngồi trên xe máy của một học sinh khác, cậu phải đợi Neo còn đang ăn vặt trong canteen.
"Bạn gì, anh ấy vừa đề nghị đưa tao về nhà."
Tay của First vẫn còn đau. Fluke nói đúng, cơn đau biến mất lúc nãy chỉ là tạm thời, vì First giờ lại cảm thấy đau ở cánh tay.
First đưa mũ bảo hiểm cho Khaotung, cậu vẫn còn bối rối trước sự tương tác giữa Fluke và First.
"Đang nghĩ gì vậy?" First hỏi.
"Không có gì, đi thôi."
Sau đó Khaotung lên xe máy của First và tạm biệt Louis để đến lớp học thêm trước.
Louis vẫy tay, Joong cũng chưa tới bãi đậu xe, chắc là đang ở cùng Neo và Dunk.
Còn Pawin? Cậu vẫn quyết định chuyển trường.
Thực sự rất tiếc, vì cả lớp đã định làm bạn lại với cậu sau khi Dunk được trở lại lớp học.
Tuy nhiên, Pawin cũng đến lớp để xin lỗi và chuyển trường lần nữa là một khởi đầu mới cho cậu.
Pawin hứa sẽ hẹn gặp các bạn sau khi cậu có thể kết bạn được mà không cần tiền hay những thứ tiêu cực khác.
Còn Aje nữa? Cậu ấy không thể chuyển trường, có nhiều thứ liên quan để có thể chuyển trường, nên cuối cùng quyết định ở lại trường cũ nhưng bây giờ cậu ấy đi chơi với họ thường xuyên hơn. Neo và Dunk thường nói chơi với Aje giống như chơi với Khaotung nhưng là phiên bản không điên như trong lớp.
"Mày không đi học thêm à?" Louis hỏi Marc vừa mới đến bãi đậu xe.
Cậu nghe nói hôm nay Marc không đi học thêm, nhưng bây giờ mới có thời gian hỏi.
"Tao đau đầu, muốn về ngủ thêm một chút." Marc nhờ Louis xin phép thầy Mike cho cậu nghỉ ốm.
Ồ vâng, Mike vẫn là giáo viên cố định của lớp học thêm mà Pawin hiện cũng không còn học nữa vì cậu và bố mẹ đã quyết định chuyển thành phố.
"Được, ngày mai nếu còn bệnh, cũng đừng đi học."
Marc chỉ cười khúc khích và gật đầu. "Được rồi, chắc là tao phải ngủ 24 giờ. Tao đi đây, Louis."
Không lâu sau, Neo và Joong đến, miệng đầy thức ăn nhưng vẫn mải mê trò chuyện.
Hóa ra họ đang thảo luận về một giải đấu bóng sẽ được tổ chức cho lớp mười hai ở trường khác.
Neo muốn đi xem với Louis, nhưng cậu sợ rằng ngày diễn ra giải đấu sẽ trùng với ngày học của Louis nên hỏi Joong rất nhiều vì cậu có lịch học trùng với Louis.
"Tao không biết, tao buộc phải đi." Joong nghĩ Dunk sẽ mè nheo đòi đi xem trận đấu cùng nhau.
Với Joong thì dễ rồi, nhưng rất khó với Louis và Khaotung, những kẻ phát cuồng vì điểm số.
"Tụi mày làm mất thời gian quá," Louis nửa rên rỉ. Cậu nói với Joong rằng Khaotung và First đã rời đi từ lâu.
"Vậy sao không gọi" Neo đáp.
"Nếu lớp mười hai tổ chức giải bóng, mày đi xem với tao không?"
Louis nhún vai không biết.
"Tao phải hỏi Khaotung trước đã," Louis đáp.
-----------------
Khaotung nhìn thứ mà First vừa lấy ra từ trong ba lô.
Hai người đã vào lớp, vẫn còn yên tĩnh và thầy Mike vẫn chưa đến.
First nhận týp thuốc mỡ thư giãn cơ từ Fluke, họ nói rằng thuốc này có thể ngăn ngừa nổi đỏ và sưng tấy.
"Giúp tao thoa thuốc đi."
Khaotung lấy thuốc mỡ xoa nhẹ lên cánh tay của First.
"Mày nên tạm thời ngừng chạy xe mô tô đi, mày phải sử dụng tay nhiều khi chạy xe."
Khaotung khuyên trong khi thỉnh thoảng thổi vào cánh tay First để thuốc mỡ nhanh khô và không dính nữa.
"Mày đi lại rất nhiều, sao tao không chạy xe máy được", First trả lời.
Khaotung ngẩng đầu lên, nhìn First mỉm cười nói: "Tao rất quan tâm có phải không?"
"Tao sẽ nhờ Marc chở đi."
Nụ cười của First lập tức biến mất, sau đó dùng tay kia đánh vào đầu Khaotung. Sao cậu có thể nhờ đối thủ của mình giúp đỡ.
"Ngay cả khi tay của tao phải phẫu thuật, cũng không để Marc chở mày đi. Đồ ngốc."
"Mày mới là đồ ngốc. Ai lại đi phẫu thuật chỉ vì bị đá một quả bóng chứ."
"Muốn tao lấy quả bóng đá vào đầu mày không?Mày sẽ là người đầu tiên được phẫu thuật."
Khaotung không đáp lại lý lẽ của First, mà chọn cách đánh vào lưng cậu liên tục trong khi thề rằng sáng mai cánh tay cậu sẽ bị đỏ lên và sưng tấy, để Marc đưa cậu đến trường.
Lúc đó, Mike đến và anh cảm giác rằng First và Khaotung ngày càng thân thiết. Thật lạ là nghe Louis hay Joong thường nói rằng hai người họ không có quan hệ tình cảm.
Nhưng nhìn mà xem, ai đùa với bạn bè mà lại nắm tay thế kia?
Ánh mắt yêu thương của First cũng giống như của anh khi nhìn Khaotung.
"Được rồi các em, chúng ta bắt đầu học được chưa?"
Khaotung cuối cùng cũng chuyển sự tập trung sang Mike, tham gia trả lời cùng các bạn mặc dù vẫn còn nhiều ghế trống.
"Các em đã làm bài tập thầy giao vào Chủ nhật tuần trước chưa?"
"Vì Joong không có ở đây. Khaotung, em có thể giúp thầy thu bài tập của các bạn được không?"
First quay đầu lại nhìn Mike một cách lười biếng, thầy ấy luôn thử nhiều cách để tương tác với Khaotung.
Khaotung đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến từng bàn để lấy bài tập, bao gồm của cậu và First.
"Vẫn còn nhiều bạn chưa đến, nộp trễ có được tính điểm không thầy?"
Khaotung hỏi Mike sau khi đến bàn giáo viên. Cậu lo lắng cho Louis, Joong và Marc, cậu biết tụi nó đã làm bài xong nhưng hình như đến muộn quá rồi.
"Tất nhiên, hạn chót đến Chủ nhật tới."
Khaotung mỉm cười gật đầu rồi quay về chỗ ngồi kèm theo cái lườm của First.
"Cái gì? Lấy sách ra đi," Khaotung nói rồi ngồi xuống ghế.
---------------------------
Lúc này, First đang ở trong bếp, bận nhìn qua tủ lạnh với chiếc điện thoại áp vào tai.
"Chào, Khab, Phi?"
'Xin lỗi vì gọi trễ thế này. Anh chỉ muốn nhắc em thoa thuốc mỡ vào ban đêm, chính xác là khi đi ngủ.'
First đang nhận cuộc gọi từ Fluke.
Fluke xin số của First khi cả hai đang ở phòng y tế trường, nói rằng anh ấy muốn xem chừng First cho đến khi cánh tay cậu lành lại.
First cảm thấy đó là trách nhiệm của một đội trưởng đội bóng đá, chỉ gật đầu và cho Fluke số điện thoại của mình mà không hỏi hai lần.
'À, tốt. Cảm ơn Phi.'
'Eh hừm, anh mong cánh tay em mau lành. À, mà em đang làm gì đấy?'
"Em? Đang tìm kem."
Bên kia có tiếng cười, sau đó khen First đáng yêu vì thích ăn kem.
"Không hẳn, bởi vì-"
'Ngày mai gặp nhau ở canteen nhé?'
First có như anh ấy nghĩ không, anh ấy muốn gì?
"Vâng," First nói.
Rốt cuộc thì cậu vẫn luôn dành thời gian ở canteen với Khaotung thôi.
'Được rồi. Ăn kem xong đi ngủ luôn nhé?'
"Hả? Ừ, ừ."
First bối rối nhìn vào điện thoại, Fluke? Xem như thế này?
First lập tức bỏ điện thoại vào túi, sau đó lấy từ trong tủ lạnh ra một ít kem vị chocolate.
"Muốn đem cho ai?" Mẹ cậu hét lên khi First chạy ra khỏi bếp và suýt va vào cô.
"Khaotung!"
Sau khi nghe đến cái tên Khaotung, khuôn mặt khó chịu của bà Khana lập tức nở nụ cười, bà rất tự hào sau khi chính tai nghe được rằng First thích Khaotung và muốn theo đuổi cậu. Nếu một trong những cách để First thuyết phục Khaotung trở thành bạn trai là ăn kem, thì bà Khana sẽ chuẩn bị nhiều kem hơn.
----------------
First đến nhà Khaotung mà không gõ cửa như thường lệ, cậu lập tức chạy thẳng đến phòng Khaotung đang ngồi học.
Khaotung trông rất nghiêm túc, cậu còn bảo First rời khỏi phòng vì cậu không có thời gian để chơi với First.
Nhưng sau khi First cho xem thứ mình đem theo, Khaotung lập tức vui mừng và thả cây bút ra khỏi tay.
"Cảm ơn nha ~ Mày có một kho báu trong nhà."
Vì bà Thana không thích Khaotung ăn quá nhiều kem, bà sợ béo phì.
Cậu cũng không quá thích đồ ngọt, nên không nghĩ đến việc tích trữ nhiều kem trong tủ lạnh.
"Còn bao lâu nữa?" First hỏi trong lúc cũng đang bận ăn kem trước Khaotung.
"Trong một phút, tại sao?"
"Đi tìm đồ ăn, ăn ở đây."
Khaotung gật đầu, cậu có thể đi chơi với First tối nay sau khi học xong.
Nhưng trước đó, cậu phải ăn hết cây kem này đã.
Khaotung lúc này trông thật dễ thương nên First mang điện thoại ra chụp cậu nhiều lần mặc cho người mẫu ngại chụp ảnh.
"Im đi, tao sẽ giữ ảnh của mày trong phòng."
"Để làm gì? Đừng nực cười."
"Người ta vẫn thủ dâm với bức ảnh của người họ thích đấy thôi?"
Khaotung lập tức đánh vào đầu First, sao cậu ta có thể nói những điều bậy bạ như vậy trong căn phòng thiêng liêng của mình.
"Mày thật kinh tởm, đồ khốn."
First chỉ cười, sau đó lấy thuốc mỡ để lên bàn học Khaotung.
"Tao sẽ ở lại đây, chút nữa mày giúp xoa vào cánh tay tao."
"Tại sao? Hai lần một ngày à?" Khaotung hỏi.
"Không biết, Phi Fluke bảo vậy."
"Phi Fluke? Mày có số liên lạc à?"
First gật đầu, nói rằng cậu và Fluke trao đổi số điện thoại tại phòng y tế sáng nay.
"Thật kỳ lạ, tại sao anh ấy lại cho mày số của ảnh?"
First nhún vai, không cần biết. "Chắc do đồng đội của ảnh làm tao bị thương?"
Khaotung cũng không biết tại sao cảm thấy là lạ, không có gì đâu. Không, thực ra là cậu có chút ghen tị.
"Có thể" Khaotung lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào lọ thuốc mỡ trên bàn học của mình.
<còn tiếp>
Fluke & First
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro