Part 8
CHƯƠNG 8
Sau khi tập luyện First và Khaotung ghé vào một quán cà phê trên đường về nhà.
Cuối cùng, cả hai cũng thảo luận về vấn đề Fluke, và Khaotung hỏi tại sao First không từ chối ngay.
First sẽ nói sau khi có thời gian rảnh. Hôm nay cả đội bóng khá bận rộn. Ngoài ra, First không muốn từ chối Fluke qua điện thoại, như vậy không lịch sự vì Fluke bày tỏ tình cảm trực tiếp với cậu.
Cậu và Fluke vẫn phải thường xuyên gặp nhau, cậu không muốn các hoạt động trong đội bóng đá bị gián đoạn bởi vấn đề này.
"Này, mày khốn thật đấy. Mày thể hiện tình cảm chỉ vì muốn cho P'Fluke nhìn thấy?"
First nửa đau lòng nửa vui sướng khi biết sự thật rằng Khaotung làm như vậy trên sân bóng chỉ để cho Fluke thấy rằng First là của cậu, cũng như để chứng minh cho những người lạ cứ la hét FlukeFirst FlukeFirst xung quanh cậu nữa.
"Chứ tao phải làm sao đây? Tao phải làm vậy thôi."
Khaotung vẫn còn khó chịu vì cuộc nói chuyện giữa Fluke và Gawin trong nhà vệ sinh sáng nay.
First đáng lẽ phải tức giận, Khaotung không thật lòng đối xử ngọt ngào với cậu trên sân. Nhưng đối với một người chưa bao giờ nhận được sự săn sóc như vậy từ người mình yêu thì First không quan tâm, cậu sẵn sàng chấp nhận tất cả các hành động của Khaotung muốn khẳng định chủ quyền với Fluke.
"Đã lâu lắm rồi tụi mình mới như thế này." Ý của First là hai đứa trò chuyện tự nhiên thế này, sau đêm hôm đó họ đột ngột xa cách mà không rõ lý do.
"Mẹ tao còn hỏi mày và tao có cãi nhau không, mẹ ngạc nhiên vì mày không sang nhà tao chơi" First kể tiếp.
"Hay là tao ở lại nhà mày? Tối nay á?"
First lại ngạc nhiên, sau đó bảo Khaotung đừng làm điều kỳ lạ nữa. Nếu cậu ở lại nhà First thì Fluke cũng không biết đâu.
"Thì sao? Mày là của tao."
"Mày phải là bạn trai của tao trước rồi hãy đòi quyền lợi."
Khaotung bảo First tỏ tình với mình lần nữa, nhưng First không chịu. Cậu kêu Khaotung nói vì dù sao cả hai cũng sẽ hẹn hò nên ai tỏ tình cũng vậy thôi.
"Tao không muốn," Khaotung nói với giọng hơi cao.
"Mày nói đi, tao không nói lần nữa!"
--------
Chiều tối, Khaotung chuẩn bị đi học thêm. Mẹ cậu không quên đưa thêm chiếc áo khoác ấm cho cậu, bà nói lớp học thêm kết thúc lúc 9 giờ tối, thời gian rất dài.
"Mày không đi học thêm thiệt hả?" Khaotung từ hiên nhà hỏi Marc. Cậu ấy đang dắt xe mô tô ra khỏi sân nhà First.
"Tao đã nói với mày rồi đó, mẹ tao lên đây, muốn đi ăn tối."
Marc dựng chống xe rồi đi bộ đến gần Khaotung trong khi đội mũ bảo hiểm.
"Mày đi từ chiều luôn sao?" Khaotung hỏi, hơi khó hiểu, còn lâu lắm mới tới giờ ăn tối.
"Bạn của mày cứ làm phiền, tao phải tìm cuốn sách khác trả cho nó liền nè." Marc trả lời.
Khaotung nói rằng Marc đáng đời vì Aje còn cần học cuốn sách đó nhưng Marc làm cuốn sách tiêu tùng.
Marc giải thích là hôm nay cậu sẽ đến mấy nhà sách khác ở Bangkok để tìm, vì cậu đã đến ba nhà sách gần khu nhà và trường học của họ nhưng quyển sách đó hết hàng rồi.
"Mày có thể phải ra tận ngoại ô thành phố," Khaotung nói.
"Mày điên à? Làm sao tao có thể-" Marc sau đó chửi bới khi nhìn thấy màn hình điện thoại của mình lại đầy tên liên lạc từ Aje.
"Tao đang đi tìm đây!" Marc hét vào điện thoại trong khi quay trở lại xe máy của mình.
"Vậy thì đi với tao luôn, tao không biết phải làm sao nữa, đồ khốn."
<tui nghi Marc phải đền quyển sách này cả đời lun quá>
Khaotung nhận thấy cách Marc nói giống như First mỗi khi tức giận vì cậu quá phiền phức.
Bởi vì mọi người cứ nói cậu và Aje giống nhau nên Khaotung luôn chú ý đến những người thân thiết với Aje. Bọn họ đều có cảm xúc dâng trào và năng lượng thì bị cạn kiệt, có vẻ như những người bạn của cậu cũng cảm thấy như vậy khi họ ở bên cậu.
Rồi Khaotung mỉm cười khi thấy First bước ra khỏi hàng rào, cũng đã sẵn sàng đi học thêm.
Lúc này họ không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc quần áo bình thường bọc trong áo khoác dày.
"Mày xong chưa?"
Khaotung ngẩng đầu lên nhìn First và mỉm cười. "Được rồi, mày cũng xong rồi?"
"Ừ" First đáp và đưa mũ bảo hiểm cho Khaotung.
----
Dãy phòng học thêm trông vắng vẻ bởi vì chỉ có mỗi lớp do Mike dạy học buổi tối hôm nay. Mà cũng không phải tất cả học sinh trong lớp của thầy đều đi học đầy đủ.
Chắc chưa đến 10 người, kể cả First, Khaotung và Louis.
"Không sao, cứ coi như là một buổi học kèm đi." Mike mỉm cười, tỏ vẻ hơi thất vọng vì ít học sinh đến lớp.
Lớp học bắt đầu lúc 4 giờ chiều. Vì lớp học có ít học sinh nên họ tập trung hơn vào những gì Mike đang dạy. Đương nhiên vẫn là First ngáp nhiều nhất, cậu chỉ đi cùng Khaotung mà thôi.
Khi đồng hồ chỉ 6 giờ chiều, Mike bật đèn phòng học khiến First đang ngủ say liền tỉnh giấc.
"Chúng ta sẽ nghỉ lúc 7 giờ để ăn tối."
"Vâng," các học sinh đồng loạt trả lời.
----
Hiện tại, Fluke đang ở nhà Gawin, xem qua nội dung trong điện thoại, đầy những comment về khoảnh khắc của Khaotung và First hôm nay.
Chết tiệt, Khaotung có một hành động bất ngờ không chỉ thu hút sự chú ý của những người ủng hộ mối quan hệ của anh ấy với First mà bản thân First hình như cũng thích những gì Khaotung làm với cậu ấy.
Nếu Fluke là First, anh sẽ tức giận vì Khaotung đột nhiên trở nên dễ thương chỉ vì có người khác cũng thích cậu ấy.
Nhưng First đã bị tình yêu làm cho mù quáng, nên Fluke phải cứu cậu ra khỏi mối quan hệ toxic với Khaotung.
"Mày không nên đánh giá thấp người tên Khaotung Thanawat."
Gawin cầm đến hai ly nước cam.
Chiều nay anh đã tám chuyện với một số bạn học biết nhiều về Khaotung.
Họ nói rằng First và Khaotung lúc nào cũng như hình với bóng, không thể tách rời.
Khi Khaotung lâm vào hoàn cảnh tồi tệ nhất, First vẫn luôn bảo vệ cậu ấy.
Vì vậy, theo quan điểm của Gawin thì Fluke phải nỗ lực hơn nữa để thu hút sự chú ý của First vì Khaotung chính là trung tâm mọi thứ của First.
"Trước đây tao nói mày có thể có được First sớm thôi. Nhưng, xin lỗi nha, cơ hội của mày rất mong manh sau những gì Khaotung thể hiện ngày hôm nay."
"Tao đến gặp mày để được động viên đó đồ khốn" Fluke mắng anh.
"Vậy nên tao mới nói mày có rất ít cơ hội. Nếu nói mày không bao giờ tán được First thì hơi tàn nhẫn."
Gawin chỉ cười khi Fluke ném một chiếc gối trên sofa vào anh. Xin lỗi, Gawin đã xem xét sự thật trước khi động viên bạn bè. Miễn cho cậu ta hy vọng hão huyền.
----
Trở lại lớp học thêm, đã đến giờ ăn tối.
Khaotung đi đến chỗ First để ăn cùng nhau, Louis cũng tham gia và ba đứa nói chuyện với nhau trong khi ăn tối.
Mike cũng đang ăn tối, nhìn học sinh của mình từ bàn giáo viên.
"Khaotung, ăn xong em giúp thu dọn hộp cơm bỏ vào thùng rác tầng một được không?"
Khaotung gật đầu, trùng hợp là cậu ăn xong rồi, Louis và First cũng vậy.
Khaotung lập tức thu thập những chiếc bát dùng một lần để vứt đi theo lời Mike.
"Cần tao đi cùng không?" First hỏi, trời đã tối rồi.
"Làm bài tập của mày đi," Khaotung trả lời và rời khỏi lớp khi Mike chuẩn bị tiếp tục buổi học.
Khaotung hiện đang đi về phía tầng một, bầu không khí của tòa nhà có vẻ yên tĩnh nhưng Khaotung không sợ bóng tối, cậu còn thản nhiên đi trên cầu thang bộ trong khi chơi điện thoại.
Sau khi bỏ rác, Khaotung quay trở lại tầng hai trong khi nghe điện thoại của mẹ, gọi để hỏi khi nào cậu về nhà.
"Chắc khoảng một tiếng nữa?" Khaotung cũng không chắc chắn.
"Con sẽ về nhà với First, Mẹ."
Không lâu sau, mấy ngọn đèn đang sáng ở tầng hai lần lượt tắt, giống như bị cúp điện.
"Mẹ, chút nữa con gọi lại, đèn tắt rồi." Khaotung nói, vừa đi vừa cố gắng bật đèn pin trên điện thoại.
Nhưng chưa kịp soi đèn pin thì cậu bị ai đó bất ngờ kéo vào lớp học, điện thoại của Khaotung còn bị rơi xuống sàn.
Khaotung tiếp tục bị người đó kéo vào bên trong lớp, cậu hoảng sợ, cố gắng chống trả dù miệng bị bịt chặt.
Khaotung đưa tay quơ lung tung tìm cái gì đó để bám vào, có tiếng ghế do Khaotung kéo rơi xuống khiến kẻ đang kéo cậu phải gầm gừ vì tiếng ngã phát ra rất to.
"Câm miệng nếu không muốn chết."
Giọng nói đó, Khaotung mở to mắt. Đó là Mike, giáo viên lớp học thêm.
Khaotung ngay lập tức chạm vào cánh tay của người đàn ông được bọc trong chiếc áo khoác, nó giống như chiếc áo Mike mặc hôm nay.
"Được rồi, sau lần này tao sẽ không theo đuổi mày nữa."
Khaotung vẫn còn bàng hoàng và sợ hãi khi nhận ra rằng cậu phải tự cứu mình.
Cuộc dằn co kết thúc bằng một loạt đòn khống chế mà Khaotung không thể tránh được, thân hình nhỏ bé của cậu bị ghì chặt dưới thân hình còn to lớn hơn cả First của Mike.
----
First rời khỏi lớp học với chiếc điện thoại trên tay.
Mike vẫn chưa quay lại sau khi thầy ấy nói sẽ đi kiểm tra công tắc đèn ở tầng ba, First cũng lo lắng vì Khaotung vẫn chưa về lớp sau khi đổ rác.
"Tại sao cậu ấy không trả lời điện thoại?" First ngày càng lo lắng hơn khi cậu chạy qua từng hành lang lớp học về phía tầng một.
"Khaotung!" Cậu la hét liên tục trên đường đi dùng điện thoại quét qua lại chiếu sáng mọi lớp học.
Louis ra ngoài tìm Khaotung thì gặp First ở tầng 1, Louis nói với First rằng đến giờ Mike vẫn chưa về từ tầng 3, điện thoại di động của thầy ấy cũng không liên lạc được.
First im lặng một lúc, nhớ lại mấy hôm trước Khaotung có nói chuyện riêng với Mike.
Louis cũng nhớ Khaotung từng thắc mắc tại sao lớp học buổi tối lại bắt đầu hôm nay mặc dù còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi.
"First, cái gì-"
First lập tức quay trở lại tầng hai gọi Khaotung to hơn, thậm chí còn đi thẳng lên tầng ba để tìm tung tích của Mike đi sửa điện.
"Khatung! Tên khốn, Mike!"
First thử gọi lại Khaotung, nhưng vẫn không có ai trả lời.
---
Khaotung vẫn đang cố chống lại Mike.
Sau khi xoay sở thoát khỏi sự kìm kẹp của Mike, Khaotung nhấc được một chiếc ghế để ném về phía Mike.
Nhưng Mike khỏe hơn, hắn lập tức túm lấy ghế và đẩy Khaotung lại một băng ghế khác.
Mike đang thực sự hành hạ thể xác Khaotung lúc này.
"Mày quá kiêu ngạo, mày cư xử thô lỗ vì nghĩ rằng ai cũng thích mày, hử? Tao cảm thấy tiếc cho Pawin, bị thua cuộc vì mày cứ giả vờ là nạn nhân."
Mike tiếp tục xúc phạm Khaotung khi cố cởi áo khoác của cậu, sau đó hai tay sờ soạng vào ngực và bụng Khaotung một cách thô bạo.
"Xin lỗi vì mày không phải mẫu đàn ông tao thích. Người gì mà không thể chấp nhận bị từ chối dù chỉ một lần, thật đáng buồn."
Khaotung không thể cưỡng lại bản chất của mình dù đang ở trong tình huống như này. Cậu không thể nhìn rõ Mike lúc này, nhưng có thể chắc chắn Mike đang bày ra một bộ mặt kinh khủng với cậu.
"Mày-"
"Tên khốn như mày, làm sao có thể ở trong môi trường học đường?"
Khaotung tận dụng thời gian khi Mike đang tập trung năng lượng để khống chế cậu một lần nữa.
Khaotung nắm chặt cây bút bị ai đó để lại trên băng ghế.
Khaotung cố gắng tìm kiếm khuôn mặt của Mike dưới ánh trăng mờ nhạt, chưa kể mắt của cậu bị thương sau khi bị Mike đánh.
Ngay khi Mike chuẩn bị đánh cậu một lần nữa, Khaotung ngay lập tức vung cây bút tấn công bừa vào mặt hắn ta.
Nhưng có vẻ như Khaotung đã chọc bút vào mắt Mike, vì người đàn ông đột ngột lùi lại và đâm sầm vào băng ghế sau khi nhận một đòn tấn công bất ngờ từ Khaotung.
"Tao giết mày." Khaotung tức giận vì bị quấy rối liền đứng dậy và tấn công Mike một cách mù quáng như cách Mike đã tấn công cậu trước đó.
Tuy nhiên, Mike lấy lại sức mạnh và đánh lại Khaotung.
May mắn thay, First cầm theo điện thoại đi tới và sau đó chiến đấu với Mike, vẫn đang nằm trên người Khaotung.
First lôi Mike ra khỏi lớp học, đồng thời điện trong tòa nhà có trở lại.
Tất cả các học sinh trong lớp của Mike đang học đều bước ra, và rất ngạc nhiên khi thấy Mike có khuôn mặt đầy máu ngã dưới chân First.
First quay sang nhìn Khaotung và phát hiện thần tượng của cậu tình trạng còn tệ hơn nhiều so với Mike.
Sự tức giận của cậu tăng lên, cậu quay lại với Mike, hiện đang cố gắng đứng dậy sau cú ngã và lớn tiếng buộc tội Khaotung là kẻ bạo lực.
First ngay lập tức tung một cú đấm vào mặt Mike, sau đó đá và dẫm liên tục vào người anh, bày tỏ sự hối hận vì đến cứu Khaotung quá muộn.
"First!" Louis cố gắng ngăn First nhưng cậu ấy dường như không thể ngừng lại được.
Mặt cậu đỏ bừng với những đường gân nổi trên mặt.
Louis đã liên lạc với thầy Nan và cảnh sát, có lẽ họ đang trên đường đến đây.
Louis hy vọng họ đến nhanh nhanh trước khi First giết Mike.
"First, mày giết hắn mất!" Louis hét lên từ trong lớp, lúc này cậu đang cố đánh thức Khaotung đang bất tỉnh với khuôn mặt bê bết máu.
<còn tiếp>
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro