Chiến trường cuối cùng. Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà đứng đối diện nhau, trầm mặc. Không ai nói gì, ai cũng hiểu, bản thân đều có những nút thắt trong lòng mình. Nhưng không ai nguyện nhún nhường người kia lấy một bước. Có lẽ, đó chính là lý do, họ đi đến bước đường ngày hôm nay, không chết không ngừng, vĩnh viễn tra tấn lẫn nhau, không thể tha thứ.
Lạc Băng Hà hận Thẩm Thanh Thu, cớ vì sao phải đối xử tệ bạc như vậy với hắn. Chỗ ở là nhà chứa củi, bái sư là một ly trà, 3 năm ròng rã Thanh Tĩnh Phong, 108 trận đòn roi đến từ y, chưa kể còn cả những lúc tên Minh Phàm kia lén lút dẫn người đến đánh trút giận. Công pháp giả, tất cả việc nặng nhọc Thanh Tĩnh Phong, người vốn chưa hề thương xót lấy một lần tên đệ tử mới gia nhập này. Cớ gì người có thể với Ninh Anh Anh, với Minh Phàm như vậy quan tâm cùng dung túng, còn với ta lại không thể? Điều này, rất nhiều năm sau, Ma Tôn mới ngộ ra, dưới lớp đao cắt sắc nhọn đau đớn toàn thân, dưới lớp phong tuyết lệnh người rét lạnh, lại chính là một mầm cây nhỏ ấm áp, khiến ta nhớ thương. Chỉ tiếc, đã quá muộn màng.
Còn Thẩm Cửu. Hắn hận Lạc Băng Hà, hận hắn đối xử tệ bạc, đoạt đi tu vi, hủy đi tứ chi, móc mắt cắt lưỡi. Có việc nào Lạc Băng Hà chưa từng làm qua với cái thân xác đã sớm tàn tạ này ? Hắn thậm chí còn giết đi Nhạc Thất, người Thẩm Cửu dù chưa một lần thừa nhận, nhưng là đem hết thảy tâm can đều quan tiến ở y. Nhưng càng nhiều hơn, Thẩm Cửu hận chính bản thân mình. Thẩm Thanh Thu chán ghét Thẩm Cửu, y chưa từng thừa nhận bản thân y là Thẩm Cửu, nhu nhược, yếu ớt, một kẻ nhược giả phế vật vô dụng. Kể từ khi gặp Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Thẩm Cửu bóng hình. Thẩm Thanh Thu không tiếc hết thảy, muốn Lạc Băng Hà là cường một chút, có thể tự bảo vệ chính mình, thậm chí là đoạt được những gì hắn muốn. Đó là phần ôn nhu duy nhất, cũng là duy nhất minh chứng Thẩm Cửu thiện lương kia vẫn còn tồn tại, chỉ là bị che phủ đi bởi lớp ác ý sâu đậm của thế gian, dần hao mòn đi từng chút từng chút một. Ai lại có thể còn mãi thiện lương, ngu ngốc trước những ác ý hướng về chính mình. Thẩm Cửu cũng vậy, mà Thẩm Thanh Thu cũng thế. Chỉ là 2 con người lại dùng 2 cách khác nhau để đối mặt. Thẩm Thanh Thu ngạo cốt trong xương, mạnh mẽ đáp trả, mà Thẩm Cửu, là nhu nhược ngu ngốc chỉ biết chít chít khóc lóc oán hận trong lòng. Nếu hỏi Thẩm Thanh Thu, có hối hận khi đối xử như vậy với Lạc Băng Hà, câu trả lời vẫn sẽ là không, bởi vì Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ nghĩ mình sai. Y hận Lạc Băng Hà vì đã làm những điều đó với y, nhưng Thẩm Thanh Thu càng hận chính bản thân mình, đã không đủ cường đại lực lượng để chống trả và bảo vệ thứ bản thân y trân quý. Thẩm Thanh Thu hối hận nhất là gì, có lẽ chính là không đủ cường, thực cường đến nỗi không ai có thể đánh bại. Cường giả vi tôn, điều này, không ai rõ hơn so với Thẩm Thanh Thu đi lên từ một thân phận hèn mọn đến cực điểm.
Lạc Băng Hà muốn hủy hoại Thẩm Thanh Thu, thoả mãn cho ác ý của chính mình, nhưng lại không biết rằng, thứ y mong cầu, chỉ là một ánh nhìn ôn nhu, một cái ôm ấm áp. Mà thứ đó, y đã sớm đạt được, lại là ngu dốt không nhận ra.
Thẩm Thanh Thu muốn bảo vệ Thương Khung Sơn, bảo vệ Nhạc Thanh Nguyên, dù thế nào cũng không tiếc trả giá đại giới. Y muốn thoát khỏi Lạc Băng Hà. Nhưng là, sâu trong thâm tâm mà chính y cũng không biết, lại cũng muốn cùng hắn tưởng bên nhau hảo một chút, thật tốt, thật vui giống như cái kia Thẩm Thanh Thu. Có Thương Khung Sơn ở đó, cũng có Nhạc Thanh Nguyên, Liễu Thanh Ca. Tất cả đều thật hạnh phúc, đều nở nụ cười. Y tưởng, khung cảnh đó quá đỗi ấm áp, lệnh người đau đớn, nhưng cũng vui sướng không thôi
Hai người chi gian, rốt cuộc cho nhau tra tấn cùng khổ sở, lại là vẫn không hiểu rõ chính mình, hiểu rõ đối phương.
Lạc Băng Hà mong cầu sự ôn nhu từ một người chịu đủ quá tra tấn, nếm trải ác độc thế gian. Lạc Băng Hà ơi Lạc Băng Hà, ngươi muốn sư tôn ngươi có thể hảo hảo cười thật ôn nhu với ngươi, dù chỉ một cái, giống như cái đó Thẩm Viên. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ, Thẩm Viên lớn lên thật hảo hạnh phúc, còn Thẩm Cửu, chính là giãy dụa từ địa ngục đi ra tới. Lạc Băng Hà a, ngươi mong cầu ôn nhu từ người, nhưng ngươi không hiểu, ngươi không thể mong cầu sự ôn nhu từ một kẻ chưa bao giờ biết đến ôn nhu là cái gì.
Thẩm Thanh Thu, ngươi mong muốn bản thân thật cường đại, mong muốn hắn cũng như vậy cường đại, bảo vệ được chính bản thân mình. Ngươi cười nhạo tấm chân tình năm đó, lại có bao giờ nghĩ đến kết cục của hôm nay? Ôn nhu của ngươi khiến hắn thương tích đầy mình, cũng giày vò cả ngươi và hắn. Có bao giờ ngươi nghĩ, hắn và ngươi tuy giống, nhưng cũng lại là khác nhau. Hắn là Lạc Băng Hà, chung quy, hắn không thể giống như ngươi hoàn toàn. Ngươi của năm đó cũng là chịu quá những khổ sở ấy, cớ sao, lại cũng muốn lặp lại trên người hắn, dù chính là xuất phát từ ôn nhu cùng thiện lương. Hắn của ngày hôm nay, ngươi dám nói, không có lỗi lầm của ngươi sao?
-----------------------------------------------------------
Gần kết thúc rồi các nàng ơi.
Hãy ủng hộ truyện mới của ta đi mà huhuu 😢
Quỳ lạy cầu ủng hộ nek híc híc
À sắp đến trung thu rùi á :3
Thế là trung thu năm nay vẫn một mình 🙄
Vẫn chưa có bồ vẫn chưa có tiền 😔
Ai còn độc thân đến hốt em đi 😻
Hứa sẽ vâng lời hết đêm rằm thiếu nhi ❤️
Tùng rinh rinh tùng tùng tùng rinh rinh 🤗
Đọc truyện vui vẻ :3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro