chương 16

Lúc Lai Bâng và Hoàng Phúc đến tiệm lẩu đã hẹn, bấy giờ người bên trong đã gọi món xong, chuẩn bị đánh chén.

Lai Bâng không nói nhiều, đa phần chỉ lắng nghe mấy tên sâu rượu lảm nhảm. Nhưng là nhân vật trung tâm trong nhóm, thường thì nói một lúc, chủ đề sẽ tự động chuyển sang hắn.

"Hôm đó tôi về nhà ăn cơm, nghe bố nói..." Thiên Phúc đeo bông tai nhìn Lai Bâng, do dự một lúc mới tiếp tục, "Ông ấy nói hình như dạo này người nhà Thóng đang ráo riết tìm Omega đó."

"Ồ." Lai Bâng gắp miếng thịt bò bỏ vào chén, hờ hững nói, "Muốn tìm em trai em gái cho tôi à? Họ thích Omega vậy sao không tự đi mà sinh."

"Đâu ra chuyện tìm em cho cậu!"Thiên Phúc uống ngụm coca lấy bình tĩnh, nói tiếp, "Họ muốn tìm đối tượng cho cậu đấy! Lai Bánh, cậu vốn là người ưu tú về mọi mặt, đối tượng họ tìm cho cậu chắc chắn cũng là Omega ưu tú, cảm giác... cảm giác như không định cho cậu tự do yêu đương, muốn đính hôn các kiểu."

Giọng cậu ta ngày càng nhỏ dần, cuối cùng, bàn ăn chỉ còn sự im lặng. Nhà Lai Bâng cao sang quyền quý, ai ở đây cũng biết.

Và tương đương với nó, người nhà Lai Bâng vô cùng nghiêm khắc, đặt tiêu chuẩn tốt nhất về mọi phương diện cho hắn.

Không khó tưởng tượng, yêu cầu của họ với bạn đời của hắn cũng rất cao, chắc chắn phải là một Omega hoàn hảo.

"Các cậu bày vẻ mặt này làm gì." Lai Bâng nhướng mày, "Họ thích tìm cứ tìm, tôi muốn thế nào, chẳng ai can thiệp được." Cuộc đời Lai Bâng thuộc về chính hắn, chứ không phải của bố mẹ.

Lai Bâng có thể nhượng bộ, tôn trọng họ, chuyện gì không quan trọng lắm thì vâng theo. Nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ cho phép ai nhúng tay vào những việc trọng đại trong cuộc đời mình

Hoàng Phúc thấy không khí nặng nề quá, bèn cố gắng khuấy động:

"Đúng đó, có phiền phức gì mà cậu ta không xử được, các cậu lo bò trắng răng rồi, tự lo cho bản thân thì hơn. Tôi đang nói cậu đó Thiên Phúc, chẳng phải cậu cứ lải nhải muốn tìm đối tượng là tiên nữ giáng trần à, tìm được chưa?"

Dương Thiên Phúc là Beta, nhắc tới chuyện này, cậu ta nhăn mặt sầu não: "Thôi đừng nhắc, mấy người đẹp gần đây tìm được toàn là Omega, thậm chí một vài người còn là Alpha. Tôi không muốn tiến tới với họ đâu, nhỡ bị cắm sừng còn chẳng biết."

Nghe thế, Lai Bâng đang ung dung ăn cơm chợt dừng đũa,"Sao cứ nghĩ chuyện này hoài vậy. Đâu phải cứ Alpha Omega nào ở bên Beta cũng ngoại tình. Ngoại tình là vấn đề phẩm chất đạo đức, chỉ trách mắt cậu không nhìn đúng bản chất họ." Lai Bâng nhíu mày nói.

"Haiz... Cậu là Alpha. Không biết đó thôi." Thiên Phúc lắc đầu, "Ai chẳng biết pheromone của Alpha và Omega thu hút lẫn nhau. Beta như chúng tôi đi chen giữa cặp đôi AO để làm gì, làm kỳ đà cản mũi sao? Đừng nhìn tôi như vậy, nói thật đó, đó cũng không phải suy nghĩ riêng của mình tôi, không tin cậu cứ hỏi mà xem. Chí ít cũng 95% Beta muốn nghiêm túc tìm đối tượng đều nghĩ vậy, họ không muốn tìm Alpha hoặc Omega đâu."

Lai Bâng im lặng, Hoàng Phúc lại thử khuấy động không khí, cậu ta choàng qua vai Thiên Phúc, nói: "Người anh em tốt, quen biết cậu bao nhiêu năm, tôi tin tưởng đạo đức của cậu. Lớp bọn tôi có một cậu Beta siêu đẹp mới chuyển tới, tính tình rất tốt, không điểm nào chê, có cần giới thiệu không?"

"Thật à!" Thiên Phúc phấn khởi, "Cần cần! Có ảnh không, cho tôi xem trước nhé?"

Hoàng Phúc lấy điện thoại ra, cậu ta có ảnh thật.

Đó là tấm ảnh cậu ta kéo Ngọc Quý chụp cùng hồi dọn phòng cách đây không lâu, mỗi lần Hoàng Phúc thấy việc học hành mệt mỏi quá, muốn bỏ học, cậu ta sẽ mang ra ngắm cho lên tinh thần. Người đẹp không lấy người ngu.

Phải thừa nhận, cách này có tác dụng phết!

"Để tôi cho cậu xem một chút." Hoàng Phúc nói với vẻ miễn cưỡng, "Chỉ một chút thôi đấy, sau này muốn xem thì tự đi mà chụp."

"Ừ ừ ừ." Thiên Phúc gật đầu lia lịa, nghển cổ sang chờ Hoàng Phúc mở ảnh.

Nhưng chưa kịp tìm ảnh, Lai Bâng chợt có động tác.

Hắn vươn hai ngón tay khóa màn hình điện thoại, trước ánh mắt khó hiểu của Hoàng Phúc và Thiên Phúc, điềm nhiên nói: "Hai người họ không hợp nhau."

"Không hợp chỗ nào chứ?" Phúc Lương hoang mang nhìn hắn, "Thằng này là Beta, hoàn cảnh gia đình khá, chơi với nhau từ nhỏ, biết gốc gác hết rồi, tốt lắm mà. Hay cậu nói Ngọc Quý không được?"

Nhưng mà cậu ta thấy Ngọc Quý cũng tốt, cậu ta nhìn ra được, tuy cậu ấy xinh đẹp thật, nhưng tính cách cũng thật thà, không phải loại người ham hư vinh, thích đeo bám những kẻ giàu sang quyền quý, dịu dàng lại mạnh mẽ, là người tình trong mộng của biết bao nhiêu Beta đấy!

Lai Bâng bỗng không biết phải trả lời thế nào.

Hắn cụp mắt xuống, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, một lúc sau mới đáp: "Thiên Phúc chơi với chúng ta từ nhỏ, tính cách giống hệt Alpha, nên không hợp."

Dương Thiên Phúc khó hiểu, câu này logic chỗ nào vậy? chơi với nhau lâu liên quan gì đến giới tính thứ hai chứ?

Thiên Phúc vắt óc suy nghĩ, quay sang hỏi Hoàng Phúc với vẻ ngờ vực: "Tính cách cậu ấy cứng cỏi lắm à?"

Đây là lời giải thích hợp lý duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ tới.

Lúc Beta bọn họ ấy ấy với nhau, ban đầu sẽ không biết ai trên ai dưới, đôi khi bị trùng vị trí, hai bên lại không chịu nhượng bộ thì rất có thể sẽ chia tay.

Hoàng Phúc cũng ngơ ngơ: "Đâu, đâu có, ôn hòa lắm, tôi thấy cậu ấy rất thân thiện mà, dễ nói chuyện cực kỳ."

Thiên Phúc vẫn không hiểu. Thôi vậy, cái gì khó hiểu quá thì không cần hiểu, cậu ta quay sang nói với Lai Bâng: "Tuy không biết cậu ấy thiên Alpha hay thiên Omega, nhưng tôi yêu cái đẹp mà, nếu thật sự mặt đẹp, tính tốt, tôi ở trên hay dưới đều được. Có gì không hợp chứ."

Lai Bâng không nói gì thêm với cậu ta, nhưng trong tâm lại đang gào thét. Hắn cảm thấy Ngọc Quý ở vị trí nào cũng không hợp, bởi từ đầu đối tượng đã không thích hợp rồi!

Lai Bâng siết chặt bàn tay cầm đũa, bực bội dụi đuôi mắt để điều chỉnh lại cảm xúc, nói ra giao kèo của hai người: "Cậu ấy từng nhờ tôi chắn giúp ong bướm trước khi thi đại học để tránh bỏ lỡ việc học. Nên cho tới kỳ thi, cậu đừng gây thêm phiền phức cho tôi."

Lương Hoàng Phúc vỗ tay, cuối cùng cũng vỡ lẽ:

"Thì ra là vậy, hèn gì tôi thấy hai cậu cứ là lạ! Thì ra cậu ấy còn nhờ cậu chuyện này. Haiz, cũng đúng, ong bướm vây quanh cậu ấy nhiều quá, tên nào cũng nói một câu gạ gẫm, chắc chắn sẽ bị mất thời gian học."

Thế là mọi hành động bất hợp lý trước đây của Lai Bâng đều đã được giải thích.

Phúc Lương đắn đo một hồi quyết định cất điện thoại không cho Thiên Phúc xem, Thiên Phúc thấy thế cũng đành thôi.

Tan tiệc, Hoàng Phúc cùng Lai Bâng trở về ký túc xá. Đèn ký túc xá sẽ tắt khi đến giờ giấc quy định, Lai Bâng nhìn trần nhà đen ngòm thật lâu mới nhắm mắt lại.
______

Sáng hôm sau, Ngọc Quý nhẹ nhàng rời giường đánh răng rửa mặt.

Trong phòng này, thường là cậu dậy sớm nhất, Lai Bâng thứ hai, cũng cùng giờ với cậu, Hoàng Phúc luôn là người dậy muộn nhất.

Đến khi cậu và Lai Bâng vệ sinh cá nhân xong cả rồi cậu ta mới hối hả bật dậy.

Ngọc Quý cầm khăn lau nước trên mặt mình, vừa quay đầu đã thấy Lai Bâng đang đứng sau lưng, chẳng biết đang nhìn gì.

"Sao vậy?" Ngọc Quý không hiểu, "Pheromone của cậu lại nhiều quá à, cần cắn một cái sao?"

Lai Bâng lắc đầu, nhìn thoáng qua gáy cậu: "Không cắn, chỉ định xem dấu răng lần trước mất chưa."

Dấu răng lần trước đã mất lâu rồi.

Ngọc Quý sờ gáy mình, cười nhẹ: "Cậu cắn không mạnh, mức độ đó thì lành nhanh lắm."

Ngọc Quý nghĩ ngợi, tưởng Lai Bâng sợ dấu vết chưa mất hoàn toàn phải dùng cách khác, bèn tiếp lời: "Giữ lực cắn và tần suất này, đảm bảo chúng ta không cần áp dụng cách khác đâu, cậu không cần bận tâm."

Lai Bâng mím môi, mắt tối đi, chỉ thả nhẹ chữ "Ừ", rồi quay đi.

Hai ngày tổ chức Hội thao là ngày hiếm để lấy cớ không cần đến lớp. Nhưng Ngọc Quý vẫn vào lớp, đêm qua cậu đã ôn xong tài liệu môn Hóa, hôm nay định đổi môn khác.

Lai Bâng cũng muốn lấy sách, hai người bèn đi cùng.

Tất nhiên trong lớp chẳng có bóng người nào.

Ngọc Quý nhìn Lai Bâng đi tới chỗ ngồi, vươn tay vào hộc tủ mò mẫm lấy sách, đồng thời cũng cầm một lá thư màu hồng ra theo.

Thư tình.

Lai Bâng đã quá quen thuộc, còn chẳng thèm liếc nhìn.

Hắn cũng không mở thư ra đọc, chỉ tiếp tục tìm sách vở và tài liệu mình cần.

Ngọc Quý tới chỗ bàn mình bắt đầu tìm sách, nào ngờ cũng kéo ra một thứ màu hồng.

Lại là một lá thư tình.

Lai Bâng đứng phía sau thấy thế, tất cả động tác dừng hẳn lại.

Hắn nhìn chằm chằm khi cậu nhặt lá thư dưới đất lên, đặt sang một bên, sau đó tiếp tục tìm tài liệu như mình.

"Không đọc thử?" Lai Bâng vẫn quan sát từng động tác của Ngọc Quý.

Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Sớm muộn cũng rời khỏi đây, vào trường đại học ở nơi khác." Cậu bình tĩnh phân tích, "Học cùng cấp ba, tốt nghiệp rồi còn mấy ai gặp lại nhau chứ? Không cần phải xem."

Lai Bâng im lặng một lúc, hỏi tiếp: "Cậu đã xác định sẽ học trường đại học nào rồi à? Ở đây cũng có nhiều trường chuyên ngành tốt, không thua kém gì những trường nổi tiếng khác trên thế giới."

Ngọc Quý nghe thế thì bật cười. Như nghĩ đến chuyện vui vẻ lắm, cậu nhoẻn miệng tươi tắn, cả đôi mắt cũng lấp lánh hạnh phúc.

Giọng Ngọc Quý rất khẽ, như đang kể về một giấc mơ đẹp: "Tôi cố gắng học như vậy, chẳng phải cũng chỉ để được đến nơi khác học đại học đó sao?"

Vào chuyên ngành mình thích, vào ngôi trường tốt nhất, rời khỏi cái nhà này, cũng rời xa vũng bùn nhơ nhuốc này, càng xa càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro