chương 24
Đăng rồi mới thấy bị sai chính tả, tui beta lại rồi á. Sau này mọi người đọc truyện thấy lỗi nào cứ bình luận thẳng vô để tui sửa một lượt nhe 🌸
_____
Phòng ký túc xá yên tĩnh lại, Ngọc Quý dọn ghế về, bắt đầu làm bài tập.
Mười mấy phút sau, Lương Hoàng Phúc ra khỏi phòng vệ sinh với khuôn mặt đỏ lựng, cậu ta trèo lên giường đắp chăn, bọc thật kín, vờ như mình không tồn tại.
Hơn hai mươi phút sau, tận khi Ngọc Quý làm xong bài tập Hóa, Lai Bâng vẫn chưa về.
Đừng nói cậu ấy xấu hổ quá, cảm thấy bị bắt quả tang mất hết mặt mũi, nên cứ trốn bên ngoài không chịu về?
Lúc này, Ngọc Quý cảm thấy mình không nên lo chuyện bao đồng. Cứ để Lai Bâng ở bên ngoài từ từ vơi đi cảm giác xấu hổ, ổn định lại tâm lý rồi về là được.
Cậu làm bài tập xong, nghĩ ngợi một lúc, bèn gửi tin nhắn cho hắn: Tôi đi tắm, Hoàng Phúc ngủ rồi, cậu về nhớ khóa cửa.
Lai Bâng không trả lời, Ngọc Quý
cũng chẳng để bụng.
Cậu cầm quần áo vào trong, còn cố ý tắm lâu chút để Lai Bâng về ký túc xá có đủ thời gian nằm lên giường, đắp chăn ngủ một giấc giống Hoàng Phúc.
Lai Bâng là người thông minh, dù cậu không nói rõ, nhưng sau khi thấy tin nhắn ấy, chắc hắn cũng hiểu và làm thế nhỉ.
Nhưng điều Ngọc Quý không ngờ là, đến tận khi cậu ngâm mình trong phòng tắm gần hai mươi phút, tắm rửa xong, giặt luôn quần áo, bước ra khỏi phòng tắm, Lai Bâng vẫn chưa về.
Ngọc Quý nhíu mày, nhận ra chuyện không đơn giản. Bây giờ đã vào lạnh, lúc ra ngoài hắn ăn mặc không dày lắm, tính theo nhiệt độ bên ngoài, đi lâu thế chắc sẽ đông thành đá mất.
Rốt cuộc cậu ta đang ngại cái gì?
Ngọc Quý nhíu mày chặt hơn, cậu mặc áo khoác, mở cửa phòng.
Trước kí túc xá là một hành lang dài, vị trí phòng ký túc xá của họ khá ít người, Lai Bâng cũng chẳng ở ngoài cửa.
Ngọc Quý đi men theo hành lang, nhìn thấy Lai Bâng ở cuối đường.
Bấy giờ hắn đang mở toang cửa sổ, đón từng cơn gió ập vào người, tóc bay phấp phới, nhưng trông có vẻ chẳng lạnh chút nào.
Ngọc Quý sải bước lớn đi đến bên cạnh Lai Bâng.
"Ngơ ra làm gì? Về thôi."
Lai Bâng đứng im không động đậy, hắn quay đầu nhìn sang, dưới ánh đèn, ngũ quan sắc sảo trên khuôn mặt điển trai bị hắt bóng tạo nên từng mảng tối, Ngọc Quý không thấy rõ được ánh mắt ấy.
Ngọc Quý chợt rùng mình, những Alpha từng đến quấy rối cậu cũng không mang lại cảm giác rợn gáy như thế, dường như người trước mặt mới là con sói ẩn náu ở nơi sâu nhất, con sói mà cậu nên cảnh giác nhất.
Nhưng chẳng mấy chốc, suy nghĩ này đã bị xua đi bởi phản ứng của Lai Bâng.
Hắn cúi nhìn quần áo của cậu với vẻ chê bai: "Cậu ra đây làm gì, trời lạnh vậy, mặc đồ mỏng quá có cản gió được không?"
Ngọc Quý mím môi chặt, nhìn hắn như muốn hỏi: Chỉ biết chỉ trích tôi, sao cậu không chịu nhìn lại xem mình mặc dày bao nhiêu.
Có vẻ như thật sự cảm thấy cậu mặc quá mỏng, Ngọc Quý thấy Lai Bâng cởi áo khoác ra, vươn tay khoác lên người mình.
Ngọc Quý giơ tay ngăn cản, kiên quyết không để hắn làm tiếp.
"Đừng nghịch, cậu mặc lại đi." Ngọc Quý nghiêm túc nói, "Tôi không lạnh."
"Nói dối, hôm nay nhiệt độ thấp, sao không lạnh được?" Lai Bâng xụ mặt.
"Cậu cũng biết trời lạnh à." Ngọc Quý giận đến bật cười, "Lạnh mà còn không về ký túc xá, đứng ngơ ra đây làm gì?"
"Tôi..." Lai Bâng sửng sốt, hắn cầm áo khoác không nhúc nhích, hạ giọng, "Tôi đang nghĩ một chuyện."
Ngọc Quý tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, thế là Lai Bâng kể về chuyện mà mình đứng đây suy nghĩ đã lâu.
"Hai Alpha hôm đó..." Lai Bâng nói rất chậm, như đang nghĩ xem phải diễn đạt thế nào, "Nếu trước đó họ không giả vờ thờ ơ, mà đổi một cách khác, chậm rãi tiếp cận cậu, trở thành bạn bè của cậu rồi ra tay, thì phải làm thế nào?"
Ngọc Quý không ngờ hắn lại đang nghĩ đến chuyện này, hơn nữa trông còn để bụng hơn người trong cuộc là cậu, bèn an ủi: "Chuyện đã qua cứ cho qua đi, đừng luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu."
Lai Bâng nhìn ra cửa sổ, lá trên cành cây ngoài kia đã rụng gần hết, trông tiêu điều biết nhường nào.
Hắn vẫn cố gắng tiếp tục đề tài: "Không nói họ, ý là nói sau này. Sau này nếu có người che đậy bản chất, trở thành bạn cậu rồi lại nói muốn hẹn hò với cậu, lúc đó cậu có mềm lòng không, tôi có cần xen vào không?"
"Nếu có chuyện ấy thật, tôi sẽ là người đầu tiên bỏ của, xách xe chạy lấy người ngay trong đêm." Ngọc Quý đá nhẹ lên giày Lai Bâng, "Đi thôi, có lạnh không đấy."
Dường như cuối cùng đã hài lòng, hắn nhếch môi cười, xoay người cất bước rời đi.
Ngọc Quý yên tâm đi phía trước, tất nhiên không nhìn thấy ánh mắt Lai Bâng.
Ánh mắt đó rất khó hiểu, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc bên trong, sau đó trở lại như bình thường.
Sáng ngày hôm sau, trong khi Hoàng Phúc còn chưa dậy nổi, Ngọc Quý và Lai Bâng đã cùng đến căn tin ăn sáng trước.
Căn tin vào buổi sáng khá vắng, họ lại tới sớm nên Ngọc Quý có thể từ từ chọn thức ăn ở những khung cửa sổ.
Thức ăn của trường cũng khá ổn, bữa sáng đa dạng, có rất nhiều món cậu thích. Nhưng chúng sẽ không có cùng một lúc, nên thường Ngọc Quý sẽ chọn ăn món có bán ngày hôm đó.
Nhưng hôm nay, những món cậu thích ăn lại đồng loạt xuất hiện.
Ngọc Quý đang lưỡng lự thì nghe Lai Bâng nói với giọng lười nhác: "Muốn ăn cứ gọi, tôi cũng muốn ăn, chúng ta mỗi người một ít, chia phân nửa ăn."
Đây quả là cách hay, nhưng... Ngọc Quý do dự nghiêng đầu sang, hạ giọng: "Chỗ họ không cho thêm chén."
Để tránh tình trạng một phần bún phở nhiều người ăn, giống như một chia sting mà mười cái tẩy, căn tin trường đã đặc biệt ra quy định, rằng mỗi học sinh đều phải gọi một phần.
"Ồ." Lai Bâng gật đầu qua loa, "Không cho thì thôi."
Thấy Lai Bâng chưa hiểu ý mình, Ngọc Quý đành thì thào giải thích kỹ, "Không cho thêm chén nghĩa là không thể chia một nửa phần sạch sẽ ra để sang một bên, phải gắp mì bún trong chén đối phương, cậu sẽ ăn trúng nước miếng của tôi đó, hiểu chưa?"
Lai Bâng cảm thấy chuyện đó bình thường, hắn đáp: "Ừ, đúng là vậy."
Ngọc Quý nghi hoặc hỏi lại: "Cậu không để bụng?"
Lai Bâng chia phân nửa đồ ăn cho người khác, nghe sao cũng thấy khó tin. Tuy cậu là Beta, nhưng cũng biết một Alpha có ý thức lãnh địa mạnh sẽ rất để ý tới chuyện thức ăn của mình từng bị người khác dùng qua. Dù sao thì đó cũng là bản tính trời sinh của Alpha, ép một Alpha không có tính chiếm hữu với đồ của mình thì quả thật hơi khó. Hơn nữa Lai Bâng còn là công tử nhà gia giáo, Ngọc Quý vốn tưởng hắn sớm đã mắc bệnh sạch sẽ rồi.
Lai Bâng nhướng mày, đôi con ngươi đen lướt thoáng qua bờ môi đỏ nhạt của Ngọc Quý, sau đó lại nhìn những món ăn sáng bên trong ô cửa sổ, nói giọng điềm nhiên: "Cậu không thấy bây giờ hỏi tôi có để bụng không thì hơi trễ à? Chúng ta... đã tiến thêm một bước từ lâu rồi."
Ngọc Quý sửng sốt, bấy giờ mới nhận thấy, hình như quan hệ giữa họ đã vượt cả lằn ranh ăn đồ của nhau.
Họ đã áp dụng cách giúp thứ hai, là quan hệ bạn bè thân thiết trong sáng giúp đỡ lẫn nhau. Đừng nói ăn đồ đối phương từng ăn, họp còn nuốt qua nước bọt của người kia luôn kìa.
Nói vấn đề này trong tình thế hiện giờ, chuyện giúp đỡ nhau trong sáng cứ như bị phủ lên lớp màu đen tối vậy.
"Cậu là Beta, không có pheromone nên không sao." Lai Bâng cười, "Nếu cậu là Alpha hoặc Omega, có thể tôi sẽ do dự một lúc."
Ngọc Quý nhẹ lòng: "Vậy cứ theo lời cậu nói, mỗi người một phần, sau đó ăn chung."
Ngọc Quý gọi một phần hoành thánh cuốn, còn Lai Bâng gọi một phần mì xào đặc biệt. Khi món ăn của cả hai đã có đủ, họ bèn tìm một vị trí trong góc, ngồi xuống.
Một món nước một món khô, không thể bỏ vào cùng một chén, thế là nửa phần đầu mỗi người ăn một nửa, xong rồi thì nhìn nhau.
Mì xào của Lai Bâng trông còn rất đẹp, nửa phần còn lại mà hắn để dành trông như chưa từng động vào, đây là cách ăn khiến người ưa sạch có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Ngọc Quý nhìn lại hoành thánh của mình, là bữa ăn sáng đầy nước, lớp da bên ngoài lại dễ bị nát. Dù cậu đã cố gắng ăn thật cẩn thận, nhưng cũng chẳng thể trông chỉnh tề đẹp mắt như món của Lai Bâng được.
"Hay là thôi." Ngọc Quý ngại, "Tôi nghĩ chắc cậu không muốn ăn đâu, đừng miễn cưỡng..."
Ngọc Quý chưa dứt lời, Lai Bâng đã đẩy mì xào tới trước mặt cậu, sau đó điềm nhiên kéo hoành thánh của Ngọc Quý sang, cầm thìa của mình lên.
Dáng vẻ không để bụng của Lai Bâng chẳng giống giả vờ chút nào, Ngọc Quý thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cúi đầu ăn.
Trong khi cậu ăn rất tập trung, còn Lai Bâng thì như có điều suy nghĩ.
Trước đây, hắn cũng từng nghĩ rằng phán đoán và phân tích của mình là sai. Hắn cho rằng phản ứng với Ngọc Quý chỉ vì thiên thời địa lợi nhân hòa, tình cờ mà thôi.
Còn sự quan tâm với Ngọc Quý cũng chỉ là tình nghĩa anh em bạn bè. Để xác nhận rõ hơn, hắn đã đưa ra lựa chọn này: ăn đồ thừa của người khác để lại. Đây từng là việc khiến hắn cực kỳ phản cảm, thậm chí nghĩ đến đã ghê tởm buồn nôn.
Tuy ngoài miệng hắn nói với cậu rằng họ đã áp dụng cách chữa trị thứ hai, không cần để ý chuyện này.
Nhưng thực ra, chữa là một chuyện, còn ăn đồ là chuyện khác, phải rạch ròi.
Vậy mà bây giờ... Đừng nói là ghét, hắn còn húp sạch cả nước lèo kia kìa.
Có người vượt qua vạch cảnh giác của hắn, xâm nhập và quanh quẩn trong cấm địa của hắn, ấy vậy mà chẳng hề khiến hắn tức giận.
Tại sao chuyện này lại không gây phản cảm nhỉ? Hắn của quá khứ đúng là khó hiểu, đúng là đồ điên.
Lai Bâng vừa nghĩ vừa ăn thì nhận ra một ánh nhìn không mấy thân thiện đang đặt trên người mình.
Hắn ngước đầu nhìn sang, thấy một nam Alpha mắt một mí ngồi chếch phía sau, vẻ mặt đầy đố kỵ.
Lai Bâng nhíu mày, nhích đến gần Ngọc Quý, rồi vươn tay đặt lên lưng ghế của cậu.
Nhìn từ phía sau, tư thế này giống như hắn đang ôm cậu vậy.
Sắc mặt của nam Alpha mắt một mí càng trở nên xấu xí hơn. Cậu ta nhìn chằm chằm hắn, môi mấp máy như đang nói điều gì đó.
Lai Bâng chẳng bận tâm phân tích khẩu hình, chỉ quay đầu lại, gắp một đũa từ dĩa mỳ của Ngọc Quý.
Ngọc Quý nhìn hắn khó hiểu, một bên má do đang ăn mà độn hẳn lên, tâm trạng khó chịu của Lai Bâng dịu hẳn.
Hắn điềm nhiên: "Tự dưng muốn ăn."
"À, vậy cậu ăn nhiều chút." Ngọc Quý đẩy đĩa mì xào qua, "Thật ra tôi cũng hơi no."
Lai Bâng chẳng khách sáo, cười nhận lấy. Đến khi cả hai đã no bụng, họ mới cùng nhau quay lại lớp học.
Hết tiết học sớm, cả lớp xuống sân tập thể dục. Tập xong, có mười mấy phút nghỉ ngơi. Ngọc Quý thường tranh thủ những giờ nghỉ ngắn để học từ vựng tiếng Anh.
Khi cậu đang cúi đầu học, bất chợt nghe thấy những tiếng xì xầm ngoài cửa.
"Này, cậu học lớp nào, qua đây tìm ai? Để tôi gọi giúp cho."
"Này khoan đã, sao cậu lại vào thẳng bên trong!"
Ngọc Quý ngẩng đầu lên, thấy một nam sinh mắt một mí mặc đồng phục tiến thẳng tới chỗ mình, rồi dừng lại trước bàn.
Ánh mắt của các bạn trong lớp đều tập trung sang đây. Lo lắng rằng nam sinh kia đến kiếm chuyện, một số bạn đã xắn tay áo sẵn, chỉ chờ có gì không ổn là xông vào ngay.
Ngọc Quý ngồi im: "Có việc gì?"
"Ngọc Quý phải không." Nam sinh mắt một mí chống tay lên bàn, nói: "Tôi tới để hỏi anh một chuyện."
Ngọc Quý vẫn chăm chú đọc từ vựng: "Cậu nói đi."
Nam sinh khom người, kéo gần khoảng cách, cười tít mắt: "Tôi chỉ muốn hỏi, anh đã đọc những lá thư tình mà tôi để trong hộc bàn anh chưa?"
Cả lớp im phăng phắc, háo hức hóng chuyện.
Ngọc Quý ngẫm nghĩ một chút, cố nhớ lại lá thư của cậu ta là lá thứ mấy, "Chưa."
Thực ra, cậu không đọc bất kỳ lá thư tình nào mà mình nhận được.
"Thật ra tôi cũng đoán được, nhưng chẳng sao." Nam sinh mắt một mí gật đầu, lấy từ túi ra một lá thư: "Giờ tôi còn một lá, anh mở ra đọc trước mặt tôi đi, cảm ơn."
Lá thư được đặt ngay giữa bàn Ngọc Quý, chờ cậu mở ra xem. Lương Hoàng Phúc vô thức liếc sang Lai Bâng, quả nhiên mặt hắn đã lạnh tanh.
Còn Ngọc Quý thì giữ nguyên nguyên tắc của mình, hời hợt đáp: "Xin lỗi, tôi không muốn xem. Đồ của cậu đang che mất sách của tôi, mời cậu lấy ra."
"Ồ, ham học vậy sao, chẳng trách thành tích rất tốt." Nam sinh mắt một mí không lấy lá thư đi, cậu ta kéo dài giọng: "Vậy vừa hay bù cho tôi, hợp nhau lắm."
Chuông vào học vang lên, cậu vào lá thư tình: "Cứ để nó ở đây đi. Tôi đã quá lười chờ đợi rồi. Lát hết tiết tôi sẽ tới nữa, đến khi anh đọc rồi cho tôi câu trả lời."
Nói xong, cậu ta nghênh ngang rời đi.
Thầy giáo dạy tiếng Anh vào lớp, nhưng bên dưới thì thông tin lan truyền rầm rộ. Chỉ chưa đầy nửa tiết học, mọi người đã biết lai lịch của nam sinh mắt một mí kia.
Nam sinh đó tên Quang Huy, học lớp mười, xuất thân từ gia đình có địa vị cao.
Trong trường, cậu ta nổi tiếng là nhân vật phong lưu, chưa từng thiếu bạn trai bạn gái. Số người quen với cậu ta, giơ cả hai tay hai chân cũng đếm không xuể. Ngay cả hiệu trưởng cũng không muốn nói tới.
Nhân vật phong lưu như vậy vốn chẳng dính dáng gì đến bọn họ. Nào ngờ vì Ngọc Quý, cả lớp được tận mắt chứng kiến dáng vẻ đáng sợ của nhân vật này.
Hoàng Phúc dựng đứng sách che đi tầm mắt, rồi ghé qua nói nhỏ với Lai Bâng: "Thằng đó không biết xấu hổ sao. Hay chúng ta đánh nó một trận cho xong, tiết nào cũng tới quấy rầy cậu ấy thế này thì sao cậu ấy học được?"
Lai Bâng cụp mắt, giọng lạnh tanh: "Tiết sau, cậu đổi chỗ, để cậu ấy xuống đây ngồi."
Ngọc Quý cũng không khách sáo, cảm ơn xong rồi lập tức dọn đồ đổi chỗ.
Gần đây họ vừa điều chỉnh chỗ ngồi, bấy giờ chỗ ngồi của họ ở trong lớp, Lai Bâng ngồi ngay đường đi, chỗ Hoàng Phúc ở sát tường.
Giờ Ngọc Quý sang đây ngồi, nếu người nọ muốn tiếp xúc với cậu thì phải được Lai Bâng đồng ý, mà người nọ bị chắn bên ngoài tất nhiên sẽ không chạm được vào người Ngọc Quý.
Có Lai Bâng bảo kê, cuối cùng các bạn trong lớp đã yên tâm, có tâm trạng nói nhảm.
"Quan hệ của họ tốt thế, anh cảm động quá các em." Lớp phó lao động cường tráng thủ thỉ bên tai lớp phó trật tự ngồi cùng bàn, còn giả vờ gạt lệ: "Tuy không biết họ thân nhau từ hồi nào, nhưng chắc đây chính là anh em nhỉ."
Lớp phó trật tự cười ha hả, cầm điện thoại chụp lén thêm một tấm: "Đúng đó, đây chính là tình anh em hoạn nạn có nhau, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu!"
Không khí lớp học náo nhiệt hẳn lên, quả nhiên sau khi tan tiết, Quang Huy lại đến, nhưng lần này cậu ta không thể tiếp cận với Ngọc Quý nữa, bởi đã bị chặn bên ngoài.
"Này, tránh ra." Học sinh lớp mười thường trêu ong ghẹo bướm, tất nhiên không biết danh tiếng Lai Bâng, cũng chưa từng chứng kiến cảnh hắn đánh người khác bầm dập, bấy giờ cậu ta kiêu căng la lớn, "Đừng cản đường tôi."
Nghé con mới sinh không sợ cọp, các bạn trong lớp hí hửng thưởng thức cảnh tên nhóc liều lĩnh dám động chạm Lai Bâng.
Đôi chân của hắn duỗi một cách tùy ý, đặt ngoài đường đi, hắn nhàn nhã lật sách, xem người nọ như không khí.
Quang Huy bực bội, thời gian nghỉ giữa tiết vốn đã ngắn, cứ kéo dài nữa sẽ vào học mất! Cậu ta bèn dùng tới pheromone mà mình luôn lấy làm tự hào, định dạy dỗ tên chắn đường này một bài học.
Song, Lai Bâng đối mặt với pheromone của cậu ta lại không hề hấn gì, ánh mắt những người khác nhìn cậu ta như đang nhìn tên thiểu năng.
Pheromone giữa Alpha là thứ trực tiếp nhất dùng để chèn ép nhau, pheromone của bản thân không thể tạo ảnh hưởng cho người khác là một chuyện vô cùng mất mặt, dù ở bất cứ trường hợp nào.
Quang Huy sống thuận buồm xuôi gió từ nhỏ bấy giờ không nén được nỗi nhục này, thẹn quá hóa giận: "Tôi theo đuổi anh ấy liên quan gì tới anh, can thiệp nhiều vậy làm gì, anh là bạn trai anh ấy à?"
Động tác lật sách của Lai Bâng dừng lại, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, không đáp.
Từ hồi ở căn tin, cậu ta đã để ý tới Lai Bâng, giờ thấy phản ứng của hắn, cậu ta lập tức đưa ra phán đoán, mặc nhiên xếp hắn vào hàng ngũ những người theo đuổi giống mình, là một kẻ theo đuổi khoác lớp da bạn bè.
Quang Huy hạ giọng, nhằm vào chuyện này để châm chọc: "Anh cũng không phải nhỉ, anh có tư cách gì, nhìn vào biết ngay anh ấy không có ý với anh, sau này cũng sẽ không có. Anh chỉ là một người bạn bình thường thôi, còn ngồi đây lo chuyện bao đồng?"
Tất cả những người nghe thấy câu này đều thấy nó như lời khiêu khích nhạt nhẽo, không xem là thật, cả Lương Hoàng Phúc bên cạnh cũng cảm thấy câu nói rác rưởi ở mức độ này sẽ chẳng thể khiến hắn giận được.
Nhưng nào ngờ, Lai Bâng gấp sách lại rồi cười một tiếng, đứng lên.
Pheromone khủng bố nghiền ép, Quang Huy lập tức chịu đựng đến mặt mũi đỏ bầm, như bị ai đó bóp cổ.
"Cậu lặp lại lần nữa thử xem?" Lai Bâng nói rất khẽ.
Những người khác không bị pheromone của hắn tấn công, chỉ tưởng câu này là lời cảnh cáo bình thường, nhưng mỗi Quang Huy biết kẻ trước mặt đã tức giận thật.
Như con rồng độc ác bị giẫm trúng vảy ngược, muốn tiêu diệt kẻ địch ngây thơ của mình.
"Tôi..."
Cậu ta nói một cách khó thở, trước khi cậu ta đến, chẳng ai nói với cậu ta rằng lớp này có người đáng sợ như vậy cả! Sự nghiền ép tuyệt đối về thực lực khiến cậu ta run lẩy bẩy, Quang Huy đã muốn bỏ chạy rồi, nhưng lại sợ mất mặt, thế là vẫn gắng gượng: "Nếu anh muốn ra mặt thì có dám đấu một trận bóng rổ với tôi không? Anh mà thắng, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh ấy nữa, nhưng nếu tôi thắng, anh không được nhúng tay vào."
Những bạn cùng lớp đang dỏng tai nghe ngóng bấy giờ không nhịn được bật cười, lớp phó lao động cảm thấy đã kìm nén đủ lâu, cậu ta ôm bụng cười sặc sụa, cười đến mức sắp ngã khỏi ghế.
Gì chứ? Đấu bóng rổ với Lai Bâng, muốn chịu nhục lần nữa hay gì?
Thật ra Lai Bâng chưa từng gặp tên này trong sân bóng rổ, cũng đoán được tỷ lệ thắng của mình gần trăm phần trăm.
Khi những người khác đều tưởng hắn sẽ đồng ý ngay, chợt thấy hắn nghiêng đầu, nhìn sang Ngọc Quý ngồi bên trong.
"Cậu ta muốn đấu bóng rổ với tôi, cậu cảm thấy thế nào, chấp nhận được không?" Lai Bâng hỏi.
Ngọc Quý nãy giờ ngồi im coi kịch, không ngờ Lai Bâng sẽ hỏi ý kiến mình, hơi sững sờ: "Đều được, cậu quyết định đi."
Thế là hắn đồng ý: "Được, hẹn ngày mai."
Quang Huy vẫn nhìn chằm chằm: "Không đấu trong trường, ra sân bóng rổ bên ngoài."
Lai Bâng thì không quan tâm đấu ở đâu, bàn bạc xong, Quang Huy rời đi.
Hôm sau tan học, Ngọc Quý theo Lai Bâng và Hoàng Phúc đến sân bóng rổ đã hẹn. Sân bóng đó không bên chỗ họ, mà ở bên cạnh một ngôi trường phía nam thành phố.
Bấy giờ đám người Quang Huy đã ở đó, thấy Lai Bâng cũng chẳng sợ hãi như hôm qua, ngược lại còn huênh hoang cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
"Đừng nói tôi không nể mặt anh." Cậu ta nghênh mặt đắc chí, "Lần này anh thua chắc, đồng đội của tôi đều là người trong đội bóng rổ trường, bây giờ chịu thua còn kịp đấy."
Chẳng ai phản ứng cậu ta, ba người họ đi đến chỗ ghế dài bên kia, ngồi xuống.
"Chắc cậu ta đã tìm chi viện bên ngoài." Ngọc Quý nhíu mày, đến gần Lai Bâng nói: "Có thể là người của trường gần đây."
"Ừ không sao." Lai Bâng nói, "Đồng đội của tôi cũng ở trường đó, không sợ."
Tất nhiên, người chạy tám trăm mét đã thở hồng hộc, chỉ giỏi ra net chơi game như Hoàng Phúc sẽ không đấu bóng rổ, cậu ta đến đây để cổ vũ hò hét hóng chuyện thôi.
Hoàng Phúc lấy điện thoại ra, bấm phím lạch tạch gửi lên nhóm.
Khổng Tước Xoè Đuôi
@Thiên Phúc
Mau lên, đối tượng giới thiệu lần trước nói với cậu nè, tuy bây giờ không thành công, nhưng qua đây ngắm cũng được, cứ làm bạn trước, nếu thích hợp thì chờ tốt nghiệp rồi tranh thủ!
@All Tới chưa
lần này phải thắng đó các anh em!!
Giữa lúc Hoàng Phúc đang cật lực kêu gọi viện trợ, Lai Bâng bất thình linh lên tiếng, "Phúc."
Lương Hoàng Phúc hoang mang quay đầu: "Hả? Gọi tôi à?"
"Học hành đàng hoàng, đừng suốt ngày kêu người ta yêu đương hẹn hò." Lai Bâng nói với vẻ vô cảm: "Cậu cảm thấy mình làm vậy có thích hợp không."
Hoàng Phúc khó hiểu. Có gì không thích hợp à? Làm bạn trước, chờ tốt nghiệp rồi mới hẹn hò, tốt lắm mà?
Sau đó cậu ta nhìn thấy những lời mình vừa đăng lên nhóm ban nãy đã bị quản trị viên thu hồi lại, mà quản trị viên còn ai ngoài Lai Bâng chứ.
Không chỉ mình cậu, mấy câu hô hào đòi xem ảnh chụp cũng bị gỡ hết.
Lai Bâng chậm rãi gõ chữ: Đừng spam, lát nữa nếu có người chưa tới, gửi tin nhắn sẽ không thấy.
Thấy Lai Bâng nghiêm túc như vậy, Hoàng Phúc cũng ngại nói thêm trong nhóm, bèn choàng qua vai Ngọc Quý kể rõ tình hình với cậu.
"Bọn tôi có vài người bạn nối khố thân thiết học ở trường bên cạnh, họ chơi bóng rổ cũng giỏi, lần này gọi họ ra giúp đó." Hoàng Phúc nói.
Sau khi kể rõ tình hình, cậu ta vẫn không nén được suy nghĩ muốn giới thiệu bạn thân của mình cho Ngọc Quý.
Nếu Ngọc Quý và bạn thân của cậu ta ở bên nhau, gom lại tính luôn thì mọi người giống như một nhà rồi, sau này tốt nghiệp cũng thường xuyên gặp mặt, hoàn hảo biết bao!
Nếu Lai Bâng không thích nhắc tới chuyện yêu đương cấp ba vì sợ bỏ lỡ việc học, vậy cậu ta nói sang chuyện sau khi tốt nghiệp là được nhỉ.
Cậu ta kéo vai Ngọc Quý, rủ rỉ bên tai cậu: "Quý nè, tôi biết cậu không thích bọn Alpha, chỉ thích Beta giống cậu. Vậy cậu có từng nghĩ tới việc tốt nghiệp rồi sẽ tìm một Beta thế nào không?"
Ngọc Quý ngớ người bởi chủ đề đột ngột quá mức này: "Chưa nghĩ tới."
"Là vầy, cậu xem..." Hoàng Phúc đang định thì thầm giới thiệu bạn mình cho Ngọc Quý, chợt nghe Lai Bâng lên tiếng.
"Lương Hoàng Phúc." Giọng Phong Tiến hơi lạnh, "Hình như họ tới rồi, đang ở đầu đường phía trước, bị lạc không biết đi tiếp, cậu ra xem thử."
Cái khu đi lối nào cũng đến đích như chỗ này mà cũng lạc đường á? Hoàng Phúc chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn nghe lời ra đó.
Và cậu ta thật sự đón được người, chẳng qua họ không lạc đường, mà trùng hợp vừa mới vừa tới thôi.
Cả đám chuyện trò rôm rả, lúc sắp đến sân bóng, không biết ai bắt chuyện: "Này, các cậu nhìn Lai Bâng..."
Mọi người đồng loạt quay sang chỗ ghế dài, bấy giờ hắn đang ngồi đó, nghiêng đầu nói chuyện với người mà họ chỉ nhìn thấy cái ót.
Do mặt Lai Bâng hướng qua bên này, vì thế họ đều nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Dáng vẻ bực bội và mất kiên nhẫn ở Lai Bâng đã biến mất, khóe môi hắn nhếch khẽ chứa ý cười, vẻ mặt có thể gọi là ôn hòa, thậm chí còn mang vẻ cưng chiều.
Từ từ đã, Lai Bâng hẹn hò rồi á?
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu nhiều người, khiến họ giật mình run lập cập.
Có cậu chàng nghịch ngợm nâng tay tạo thành hình cái loa, hú hét: "Nè tên kia, hẹn hò mà không nói với bọn này một tiếng! Chẳng phải chỉ là thoát kiếp FA mời bạn bè ăn nhậu một bữa thôi sao, sợ bọn này ăn hết tiền của cậu à?"
Lương Hoàng Phúc hú vía suýt phun nước bọt: "Ê ê đừng có nói bậy, hẹn hò gì, tôi thấy các cậu dạo này không bị đánh nên ngứa đòn phải không!"
Mọi người cười ồ lên, thật ra họ chỉ đùa thôi chứ không thật lòng nghĩ Lai Bâng sẽ hẹn hò, chắc người ngồi cạnh hắn là bạn mới.
Dù sao thì người có thể khiến khúc gỗ Lai Bâng rung động vẫn chưa ra đời mà... Khi người đang nói chuyện với Lai Bâng quay mặt sang, tiếng cười hô hố chợt im bặt, trở thành tiếng ho sù sụ do bị sặc nước miếng.
"Trời đất mẹ ơi." Thiên Phúc khó khăn lắm mới ngừng ho, nói với vẻ ngất ngây, "Thật cmn đẹp."
Lấy cớ bạn của Lai Bâng cũng là bạn của mọi người, họ vội vã xúm lại choàng vai bá cổ Ngọc Quý, bị Lai Bâng xua đuổi.
"Cút cút cút, cả đám Alpha, pheromone hôi chết, hóng hớt cái gì." Hắn xụ mặt mắng.
"Sao lại hôi được, mùi kem lạnh ngọt ngào của tôi mà hôi à?"
"Vậy chẳng lẽ là mùi táo của tôi? Thơm lắm đấy nhé."
Thiên Phúc là Beta tức thì buột miệng, kích động nói: "Tôi không có pheromone nè, bạn mới ơi, xem ra chỉ mình tôi có thể cho cậu cái ôm an ủi thôi nhỉ."
"Beta càng không được, cậu ấy dị ứng Beta." Lai Bâng nói.
Ngọc Quý cũng lười đối chất, mặc kệ hắn.
Cảnh tượng ầm ĩ này không kéo dài bao lâu, bởi có một đám người khác đi tới từ phía xa.
"Cậu yên tâm, đấu bóng với bọn cấp ba, tụi này chưa thua bao giờ!" Đám người toàn là Alpha vạm vỡ vừa đi vừa đảm bảo với Quang Huy, "Chắc chắn đánh cho chúng tơi bời hoa lá!"
Cậu ta gật đầu đầy hài lòng, chợt nghe Alpha vạm vỡ nói tiếp: "Ngoài đám Lai Bâng, những người khác thì bọn này chắc kèo 90%! Đảm bảo số tiền cậu bỏ ra không uổng phí!"
Nụ cười trên mặt cậu ta thoắt chốc cứng lại.
"Cậu sao vậy?" Alpha vạm vỡ chẳng hiểu gì, nhìn sang sân bóng, vẻ mặt tức thì suy sụp. Sét đánh giữa trời quang, tại sao chứ, tại sao chỉ ra ngoài kiếm thêm chút đỉnh cũng gặp phải kẻ đã từng xử đẹp họ chứ!
Ông trời đúng thật là biết trêu đùa số phận bọn họ!
Trận đấu bóng này, bọn Lai Bâng thắng tuyệt đối, đối thủ gặp họ đã bủn rủn tay chân, cố gắng phòng thủ vẫn chẳng ích gì.
Đấu bóng xong, sắc trời đã tối hẳn, bên thua vội vã chạy đi với vẻ chán chường, không còn mặt mũi ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Mai không phải cuối tuần, dù cả đám rất muốn chè chén một bữa no say cũng buộc lòng ai về trường nấy, chờ lần sau rảnh hẹn tiếp.
Thiên Phúc quyến luyến lắm, cậu ta còn muốn trao đổi phương thức liên lạc với Ngọc Quý, lại bị Lai Bâng lấy lý do làm lỡ việc học, ngăn cản một cách vô tình.
Lương Hoàng Phúc lại muốn ra net chơi, thế là tách khỏi nhóm.
"Vậy chỉ có hai chúng ta về thôi." Lai Bâng nói.
Ngọc Quý gật đầu: "Ừ, ngồi xe buýt nhé? Hay cậu muốn bắt xe?"
"Tôi..." Lai Bâng mím môi.
Đám bạn của hắn vẫn để lại rất nhiều mùi trên người Ngọc Quý. Tạp nham vô cùng, át hết mùi của hắn.
Hắn không thích, Ngọc Quý trước nay rất sạch sẽ, nếu có bám mùi, tốt nhất chỉ nên là mùi của hắn.
"Tôi muốn cắn một cái." Lai Bâng cúi đầu nói, gió đêm thổi khiến giọng hắn trở nên mơ hồ, nghe có vẻ mệt mỏi, "Vận động sinh ra quá nhiều pheromone, hơi khó chịu."
"Vậy à." Ngọc Quý sửng sốt, "Sao cậu không nói sớm? Đi, chúng ta tìm một chỗ kín." Ngọc Quý rất tin tưởng Lai Bâng, cậu không nghĩ ngợi gì thêm.
Nếu vận động không thoải mái thì tại sao trước đây hắn luôn chơi bóng? Pheromone được tản ra qua mồ hôi, lượng vận động thích hợp sẽ giúp pheromone trong cơ thể được giải phóng một cách tốt hơn.
Từ "khó chịu" đó hoàn toàn là một lời nói dối.
Có một nhà thi đấu ở ngay bên cạnh, Lai Bâng dẫn Ngọc Quý vào phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ chẳng có ai, Lai Bâng khóa trái cửa, nắm cổ tay Ngọc Quý kéo đi.
Lúc chơi bóng chảy nhiều mồ hôi, tuy đã được gió thổi đi phần nào nhưng vẫn chưa khô hẳn.
Bấy giờ bàn tay đang nắm tay cậu còn khá ẩm. Ngọc Quý không nói gì, im lặng để mặc hắn.
"Tôi lau một chút." Lai Bâng ấp ủ mưu đồ, giả vờ như vừa nhận ra người mình không được sạch lắm, thế là buông tay với vẻ thỏa mãn, nhìn lén cổ tay của Ngọc Quý bấy giờ đã vương đầy mùi pheromone mình, "Chờ tôi một lát."
"Ừ." Ngọc Quý ngồi lên ghế, nhân tiện bắt chuyện với Lai Bâng: "Bạn cậu thú vị thật."
Tâm trạng Lai Bâng vừa vui vẻ trở lại, nghe câu này cảm xúc liền như đóng băng tại chỗ. Hắn đang rửa mặt bỗng quay đầu lại, lấy đám bạn nối khố của mình ra làm đá kê chân, muốn kể hết tật xấu từng người cho cậu nghe: "Đó là do cậu chưa hiểu rõ họ."
Ngọc Quý tiếp lời: "Nếu hiểu rõ sẽ thế nào?"
"Cậu sẽ nhận ra họ không thú vị bằng tôi." Giọng hắn lạnh tanh.
Ngọc Quý bật cười. Sơ ý quá, không né kịp đợt tự tâng bốc này.
Lai Bâng nhanh chóng lau sạch mồ hôi trên người, quay lại chỗ Ngọc Quý đang ngồi.
Như sực nhớ điều gì, tầm mắt hắn cứ đặt trên môi cậu.
Ngọc Quý hiểu lầm ý hắn, nhanh chóng giải thích: "Vết thương sau gáy tôi lành hẳn rồi, cậu khỏi lo, không cần dùng cách thứ hai nữa."
"Tôi biết." Lai Bâng kéo chỗ áo sau cổ cậu ra một chút, nhìn làn da hơi nhạt nơi ấy, giọng khàn đi, "Có cách không đau mà không làm, cứ nằng nặc đòi cách gây khó chịu, cậu cũng nhẫn tâm với bản thân thật đấy."
Ngọc Quý phân tích ý câu này, chần chừ hỏi lại: "Cậu... vẫn muốn dùng cách thứ hai à?"
Im lặng một lúc, Lai Bâng thờ ơ đáp: "Tất nhiên tôi không muốn, tôi lo cậu muốn thôi."
"À." Ngọc Quý mỉm cười, "Cậu yên tâm, tôi biết cần phải giữ khoảng cách mà, không cần lo tôi chiếm hời của cậu."
Lai Bâng tự nghĩ thầm, bị chiếm hời gì, thật ra hắn còn đang mong cậu chiếm nhiều thêm nữa, hắn nhất định sẽ không ngại đâu.
Ngọc Quý cúi đầu tựa lên tường chờ đợi, ngón tay Lai Bâng nhấn xuống, di chuyển trên vùng gáy không có pheromone của cậu, vết chai do cầm bút ma sát vùng da mỏng trên gáy, mang đến cảm giác tê ngứa khiến người ta rùng mình.
Đợi mãi mà hắn vẫn không cắn, hắn chạm tay lên gáy cậu, đến khi làn da nơi ấy vương đầy mùi pheromone của mình rồi vẫn chưa hài lòng.
Còn những nơi khác nữa, những nơi khác cũng nên có sự hiện diện của mùi pheromone hắn.
Lai Bâng thở dài một tiếng thật khẽ.
Ngọc Quý quay đầu, dùng ánh mắt thể hiện sự khó hiểu của mình.
"Không có gì, chỉ là chơi bóng xong, bọn họ ôm nhau chúc mừng chiến thắng mà chẳng có ai ôm tôi." Giọng hắn chứa đôi phần rầu rĩ pha lẫn sự cô đơn, "Cũng không trách họ được, đôi khi pheromone mạnh quá cũng chán."
Ngọc Quý sửng sốt.
Trước đó cậu cũng chú ý tới chuyện Lai Bâng vừa nói, sau khi đấu bóng xong, những người bạn khác quả thật có ôm nhau chúc mừng, nhưng lúc đứng trước Lai Bâng, họ chỉ cụng tay mà thôi. Vì không chịu được khi tiếp xúc quá gần với pheromone của hắn sao?
Lúc nhìn thấy họ ôm nhau, liệu Lai Bâng đang nghĩ gì?
Ngọc Quý thở dài trong lòng, xoay người dang rộng tay.
"Muốn chứ?" Cậu hỏi.
Người lên tiếng có vẻ mặt ôn hòa, từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt đều đong đầy sự an ủi, và xót thương mà cậu đang cố gắng che giấu.
Lai Bâng không đáp, hắn rũ mắt giấu đi cảm xúc bên trong, chậm rãi khom người ôm cơ thể ấm áp kia vào lòng.
Ngọc Quý vỗ nhẹ lưng Lai Bâng: "Chúc mừng, hôm nay cậu chơi tốt lắm."
"Ừ." Lai Bâng im lặng ôm cậu, khi thời gian trôi đi rất lâu, khi trên người Ngọc Quý đều tràn đầy mùi pheromone của mình rồi, hắn mới hơi thả lỏng.
"Tôi có thể vừa ôm cậu như vậy, vừa cắn cậu không?" Lai Bâng dịu giọng, "Chắc hơi lệch, nhưng tôi cố gắng cẩn thận."
Ngọc Quý không ý kiến với chuyện tư thế, bèn gật đầu đồng ý. Lai Bâng nghiêng đầu, há mồm cắn xuống.
Pheromone được đưa vào liên tục, mùi hương nọ bao vây Ngọc Quý, nồng đượm từ trong ra ngoài.
Lai Bâng nghĩ, nếu Ngọc Quý ngửi được mùi pheromone, có lẽ sẽ ngờ ngợ khi cảm nhận thấy những cuộn trào mãnh liệt ở chúng giờ phút này, luồng pheromone đậm cứ lởn vởn quanh phòng, mãnh liệt nhưng lại đầy âu yếm.
Nhưng rốt cuộc cậu ấy chỉ là Beta, Ngọc Quý vẫn yên tâm nhắm mắt, chẳng hay biết gì về mùi pheromone đang dần dần len lỏi vào từng ngóc ngách trên cơ thể mình, khiến người cậu giờ đây chỉ tràn ngập một mùi hương, mùi hương của Lai Bâng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro