chương 27
Hôm sau là chủ nhật, cả bọn phải tham dự tiệc sinh nhật người bạn nối khổ của Lai Bâng và Hoàng Phúc.
Lương Hoàng Phúc trải vài cái áo lên giường, phân vân mãi không biết chọn cái nào để mặc.
"Quý, cậu xem giúp tôi với, tôi mặc cái nào đẹp nhất?" Lương Hoàng Phúc gọi Ngọc Quý, "Hôm nay tôi phải làm người đẹp nhất trong số họ!"
Ngọc Quý ló đầu ra khỏi giường, nghiêm túc đánh giá mấy chiếc áo, cho ý kiến:
"Đều đẹp, nhưng cái giữa thích hợp mấy dịp họp mặt, cậu mặc vào cũng đẹp."
"Hế hế, vậy à." Lương Hoàng Phúc khoái chí lấy chiếc áo khoác trench coat ở chính giữa, đứng trước gương ướm thử lên người, ăn mặc chải chuốt, kiểu tóc trông thật đỏm dáng, cậu ta cảm thấy mình là người đẹp nhất trần đời.
Người đẹp nhất trần đời nháy mắt phóng điện với Ngọc Quý, còn điệu đà vén tóc, cậu bị ghẹo cho bật cười.
"Cậu là người đẹp nhất trần đời?" Lai Bâng đột nhiên hỏi.
Lương Hoàng Phúc phản ứng ngay, cậu ta nhanh chóng tìm cớ, hùng hồn nói: "Đúng đó, anh Bâng là anh trai, là người đẹp trai nhất, đừng tham gia vào bảng xếp hạng người đẹp nhất của bọn này chứ."
Lai Bâng thật sự không muốn nhìn Lương Hoàng Phúc đứng đó lắc lư õng ẹo nữa, hắn rướn qua khoảng trống giữa hai chiếc giường, kéo áo Ngọc Quý, dời sự chú ý của cậu từ con khổng tước loè loẹt sang mình.
"Sắp tới giờ rồi, chúng ta cũng xuống chuẩn bị đi." Lai Bâng nói.
Ngọc Quý gật đầu, lười biếng xuống giường.
"Đúng rồi, các cậu mặc gì vậy?" Lương Hoàng Phúc rời mắt khỏi bản thân trong gương, nhìn hai người vừa rời giường.
Thật ra với hiểu biết của cậu ta về Ngọc Quý và Lai Bâng, hai người họ ỷ có khuôn mặt đẹp nên thường ngày ăn mặc rất tùy ý. Nên lần này chắc cũng mặc bừa một bộ nhỉ? Thời trang dựa cả vào nhan sắc, hai người này mặc gì cũng như đồ hàng hiệu siêu mốt cả.
Sau đó, Hoàng Phúc thấy Ngọc Quý đi đến tủ, lấy một chiếc áo khoác màu đỏ sẫm ra.
Lương Hoàng Phúc khen lấy khen để:
"Đẹp phết! Màu này hợp với cậu lắm, tôi xin tuyên bố cậu chính là người mặc chiếc áo này đẹp nhất!"
Ngọc Quý có hơi ngượng ngùng.
Vẻ mặt cậu rất lạ, cậu quay lưng về phía Lai Bâng, dốc sức nháy mắt ra hiệu với Hoàng Phúc.
Nhưng Lương Hoàng Phúc là đơn bào, làm sao biết hành vi cần trình độ cao này chứ, cậu ta chẳng hiểu mô tê gì, còn tưởng Ngọc Quý cũng nháy mắt phóng điện với mình như ban nãy mình làm.
Thế là Lương Hoàng Phúc cũng đá lông nheo lại, còn đùa ngược lại: "Tôi với cậu đều có ý với nhau, chi bằng mặc áo cùng màu đến tham gia nhé."
Ngọc Quý bất đắc dĩ, biết không thể ép buộc Lương Hoàng Phúc hiểu ý mình được, đành dời sang chủ đề khác để cậu ta không nói mấy câu như ai mặc đồ nào đẹp nhất nữa.
"Cậu cũng mặc áo đỏ thì ba chúng ta mặc trùng màu luôn đó, may mắn."
"Ba chúng ta?" Lương Hoàng Phúc ngạc nhiên, cậu ta vô thức nhìn Lai Bâng, "Lai Bánh cũng mặc màu đỏ..."
Giọng của Lương Hoàng Phúc nhỏ dần khi nhìn thấy Lai Bâng lấy một chiếc áo gần như giống hệt áo Ngọc Quý đang mặc, cậu ta nhìn Lai Bâng rồi lại nhìn Ngọc Quý, cuối cùng đã chắc chắn.
Không phải gần như, mà là hai cái áo giống nhau như đúc!
Lai Bâng kéo dây kéo, nhếch mép hỏi:
"Cậu cũng mặc màu đỏ?"
Nụ cười bên môi hắn nhìn sao cũng chẳng thân thiện chút nào, Lương Hoàng Phúc tự bảo toàn tính mạng, lắc đầu nguầy nguậy.
Cậu ta đâu có ngu, mặc áo chung màu với Ngọc Quý và Lai Bâng sẽ bị lu mờ, sao còn làm người đẹp nhất trần đời được nữa?
Khổ tâm lắm, rõ ràng cậu ta cũng đẹp trai, nhưng nhan sắc chỉ đáng xách dép trong cái phòng ký túc xá này, ôi khó quá.
Nhưng khi thấy Ngọc Quý và Lai Bâng đều mặc áo cùng kiểu dáng, chẳng hiểu sao Lương Hoàng Phúc lại đực mặt.
Lai Bâng nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của cậu ta, lại hỏi: "Nhìn gì?"
"... Không." Lương Hoàng Phúc lắc đầu, "Chỉ là có cảm giác, sau khi mặc áo vào, trông các cậu như cùng hội cùng thuyền vậy."
"Vậy à." Mắt Lai Bâng tối lại, nhìn sang Ngọc Quý.
Bấy giờ cậu đang ngồi trên ghế buộc dây giày, nghe thấy những lời họ nói chỉ ngẩng đầu cười.
Nụ cười rất nhẹ và trong sáng, chẳng hề có ẩn ý.
Lai Bâng cũng cười, sau đó vươn tay đặt lên tóc Ngọc Quý một cách tự nhiên, nhẹ giọng.
"Vì bọn này... vốn là cùng hội."
______
Tiệc sinh nhật vào mùa đông, đa phần đều sẽ chọn lẩu, lần này cũng không ngoại lệ.
Đám bạn nối khố của Lai Bâng đã ngồi trong tiệm, gọi món sẵn cả, chờ ba người họ tới là xơi luôn.
Bọn Lai Bâng chưa tới, mọi người tán dốc chờ họ.
"Hai người bên kia là một cặp nhỉ, ăn mặc giống hệt nhau." Nhân vật chính buổi sinh nhật, Gia Hưng vừa ăn điểm tâm khai vị, sực nhớ đến một chuyện, "Hồi trước tôi có ngắm trúng một cái áo, thằng Quân cũng thích nó, bọn này định đánh một trận để quyết định xem ai mới là người đủ tư cách mặc, các cậu đoán kết quả thế nào? Nhân viên kia lại bảo bọn này mỗi người mua một chiếc."
Cậu ta xỉa xói: "Ai thèm mặc áo cùng kiểu với nó chứ! Nhỡ cùng ra ngoài, bị hiểu lầm là bồ bịch của nhau thì sao!"
Những người khác nhốn nháo lên: "Nghe thấy chưa, người ta không muốn mặc áo cùng kiểu với cậu kìa!"
"Cút cút cút, nói cứ như tôi thèm lắm vậy." Là một Alpha thô lỗ, hễ Hoàng Quân tưởng tượng cảnh có thể sẽ bị hiểu nhầm là một cặp với bạn thân mình, thì da gà da vịt lại nổi hết lên.
Tuấn Anh ngồi bên cạnh phê bình: "Xem các cậu suy nghĩ bậy bạ chưa kìa, chỉ biết nhìn thành đồ đôi tình nhân à? Không biết xem nó là đồ đôi bạn thân sao!"
"Ai nghĩ bậy bạ chứ, đồ bạn thân giống hệt nhau đã lỗi thời từ đời tám đời rồi! Đồ bạn thân đang mốt bây giờ là kiểu dáng tương đồng, nhưng vẫn có chút khác biệt, phù hợp với phong cách từng người đấy!" Gia Hưng cười gõ bồm bộp lên người Tuấn Anh, "Cậu không chịu cập nhật xu hướng thời trang, tư tưởng thì dậm chân ở thế kỉ trước, quá lạc hậu!"
Đang cười đùa sôi nổi, có người tinh mắt thấy bọn Lai Bâng vào tiệm, thế là giơ tay vẫy họ.
"Bên này bên này!" Hoàng Quân huơ tay, "Đại ca, sao hôm nay mặc màu đỏ tươi tắn thế... hơ?"
Đường đi trong tiệm lẩu không rộng lắm, không thể bước sóng vai nhau.
Thế nên ban đầu mọi người chỉ nhìn thấy Lai Bâng đi trước nhất.
Tận khi họ đến gần, cuối cùng mọi người đã thấy rõ áo Lai Bâng đang mặc, và cả chiếc áo trên người Ngọc Quý đang đi phía sau.
Mọi người ngớ ra.
Những lời trò chuyện ban nãy như còn văng vẳng bên tai, bỗng chốc ba chữ "đồ tình nhân" cứ chạy quanh não, khiến mọi người nhũn cả nhân.
Ngọc Quý chưa từng quan tâm tới sự khác biệt giữa đồ đôi tình nhân và đồ đôi bạn thân, cũng không rõ tại sao mọi người lại tự dưng hốt hoảng như gặp ma vậy, thế là nhìn sang Lai Bâng với vẻ khó hiểu.
Hắn đón nhận ánh mắt của Ngọc Quý, lười nhác nói với đám người kia: "Làm gì vậy, không chào đón bọn tôi?"
"Sao thế được, mau ngồi xuống nào, cố ý để lại chỗ tốt cho các cậu đấy!" Gia Hưng là người hoàn hồn trước tiên, cậu ta nhiệt tình bảo họ vào chỗ.
Lúc bọn Lai Bâng ngồi xuống rồi. Gia Hưng đã chẳng tài nào nén được lòng hiếu kỳ của mình nữa, sau khi vòng vo một lúc, cậu ta hỏi: "Sao các cậu trùng hợp mặc cùng một kiểu áo thế? Vì thích nó à?"
Lai Bâng không đáp, chỉ cúi đầu nhấp ngụm trà.
Ngọc Quý chẳng thấy có gì xấu hổ cả, chỉ tưởng Lai Bâng khó mở lời do không muốn nhớ lại cuộc so sánh xem ai mặc áo này đẹp hơn vào ngày hôm qua.
Cậu tất nhiên không muốn vạch mặt bạn thân mình, đưa ra câu trả lời cho những người đang nghiêm túc dỏng tai lắng nghe, "Ừ, bọn tôi cùng thích một cái áo, nên dứt khoát mua luôn."
Ồ, thì ra chỉ là đồ bạn thân thôi!
Mọi người đồng loạt thở phào.
Không phải họ chê Ngọc Quý, mà là họ thật sự chẳng tài nào tưởng tượng được chuyện Lai Bâng rơi vào bể tình.
Tên Thóng Lai Bâng này mà cũng yêu đương hẹn hò á?
Hắn hoàn toàn không có hứng thú với con người, cũng chưa từng nảy sinh tính chiếm hữu với con người, nhìn thế nào cũng chẳng có chuyện yêu đương hẹn hò bình thường, còn mặc đồ đôi tình nhân lãng mạn như vậy.
Nếu ép họ phải tưởng tượng, thì trong đầu họ, nếu Lai Bâng yêu đương, ắt hẳn sẽ để mặc người yêu của mình thích gì làm nấy, còn hắn mặc kệ.
Mà người yêu của hắn có ra ngoài mập mờ với ai khác không, có thân thiết cận kề với Alpha khác không, với cái tính lười ghen tuông của Lai Bâng, nếu thật sự phát hiện thì chắc chỉ bình tĩnh chia tay, chứ không phải kiểu chiếm hữu mạnh, giám sát từng hành vi cử chỉ của người yêu, lúc nào cũng bám sát bên cạnh người yêu.
Rõ ràng chỉ mỗi chuyện đơn giản thế mà họ cứ suy diễn tưởng tượng lung tung làm gì? Hai học sinh giỏi không quan tâm mấy chuyện bên lề chẳng ai chứng thực, nên không biết mặc vậy sẽ bị hiểu lầm là một cặp, chẳng phải bình thường lắm à?
Mọi người thả lỏng xong lại bắt đầu ăn uống thoải mái chuyện trò rôm rả, Ngọc Quý im lặng ăn, chợt có thêm vài thứ được gắp vào chén cậu, người gắp cũng vô cùng lộ liễu, chẳng kiêng kỵ gì.
"Món này ngon, cậu nếm thử xem." Lai Bâng nói giọng hời hợt.
"Ừ." Hôm qua Ngọc Quý đã được trải nghiệm sự săn sóc của Lai Bâng, hôm nay không còn kinh ngạc với hành vi của hắn nữa, chỉ xem như đang chăm sóc mình, giúp cậu không phải ngại trong hoàn cảnh xa lạ này.
Cậu mỉm cười, nhấm nháp dần đồ Lai Bâng gắp cho. Nhưng những người khác cùng bàn chứng kiến cảnh tượng này đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Rõ ràng Lương Hoàng Phúc cũng đang cướp thịt chia cho Ngọc Quý, tình bạn trông thắm thiết làm sao, nhưng cứ thấy nó khác với chuyện Lai Bâng gắp cho Ngọc Quý.
Tất nhiên khác rồi, ngày nào Lương Hoàng Phúc cũng giành giật đồ ăn, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Lai Bâng gắp đồ cho người khác đấy!
Trời ơi, đây là tình bạn cùng lớp sao? Khiến Lai Bâng đổi tính luôn á?
Ngọc Quý vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện, thi thoảng xen vào đôi ba câu.
Trong khi ăn lẩu, giây phút hồi hộp nhất là mỗi đợt thức ăn sắp chín. Khi ấy mọi người đều xắn tay áo rục rịch, chực chờ đồ chín là bắt đầu ngay một trận cướp giật nhau.
Người thắng ăn thịt, kẻ thua cạp đất, ngậm ngùi chờ đợt tiếp theo. Nhìn vào biết ngay sức chiến đấu của Ngọc Quý không mạnh, nhưng chén cậu chưa bao giờ thiếu thức ăn.
Đôi khi Lai Bâng không ăn, cũng sẽ gắp cho cậu.
Ngọc Quý không nói gì, nhưng đã lén quan sát sở thích ăn uống của Lai Bâng, cũng nhen nhóm ý định cướp một ít cho hắn.
Bấy giờ, cậu chợt phát hiện.
Trên bàn đặt một đĩa điểm tâm nhỏ, điểm tâm này có lớp vỏ lành lạnh, nhân bên trong ngọt thanh vừa miệng, cậu đã ăn vài cái, cảm thấy khá ngon.
Nhưng các Alpha cùng bàn dường như chẳng hề thấy hứng thú với nó, tất cả đều rình rập mấy miếng thịt đỏ thơi, chỉ có mỗi cậu và một Beta khác là Tuấn Anh ăn điểm tâm này.
Tầm mắt Lai Bâng thì thi thoảng lại liếc đến đĩa điểm tâm nọ, vẻ mặt khinh thường, cứ như chẳng hề hứng thú với nó.
Thái độ mất tự nhiên quen thuộc quá đỗi, thân thương vô cùng.
Ngẫm nghĩ một lát, Ngọc Quý bèn gắp cho mình một khối điểm tâm, sau đó lại gắp hai khối đặt vào đĩa Lai Bâng.
"Làm gì." Hắn kéo dài giọng, "Tôi không ăn thứ này."
"Ừ, tôi biết cậu không ăn." Ngọc Quý bảo, "Nhưng tôi thấy ngon quá, nên muốn cậu nếm thử."
Ngọc Quý ngồi cạnh Lai Bâng, dưới bàn, cậu đưa đầu gối chạm nhẹ lên chân hắn, hạ giọng: "Anh Bâng à, nể mặt chút nhé?"
Lai Bâng ngừng thở trong thoáng chốc, toàn thân cứng đờ, một lúc sau mới đáp: "Thôi được."
Thấy hắn mang vẻ cam chịu nhưng lại ăn rất chậm, cứ như sợ để sót cái gì vậy, Ngọc Quý bất giác bật cười.
Cậu lại vùi đầu ăn đống thịt mà Lai Bâng đã cướp cho mình, vừa ăn vừa nghĩ.
Ban nãy dường như lúc cậu dùng đầu gối chạm vào Lai Bâng, phản ứng của Lai Bâng hơi quá. Là vì khá nhạy cảm nên không muốn ai động chạm sao?
Chắc đúng thật, lần sau mình nên chú ý một chút.
______
Ăn lửng bụng rồi, mọi người chuẩn bị đi tăng hai, kéo nhau vào karaoke hát hò.
Bạn bè Lai Bâng ai nấy cũng là trùm ôm nghành giải trí, hát một lúc sẽ đánh mắng vui đùa chọn ra người giành quyền hát bài tiếp theo.
Tuy họ đều vô cùng tự tin, nhưng trình độ ca hát lại không đồng đều.
Có người hát khá hay, nhưng cũng có người như đang tra tấn lỗ tai người nghe vậy. Ngọc Quý ngồi trên sofa, Lai Bâng ngồi cạnh cậu.
"Cậu không hát à?" Ngọc Quý hỏi.
Lai Bâng nhíu mày đáp. Nhưng phòng karaoke vang vọng âm thanh ác quỷ, Ngọc Quý thật sự nghe không rõ hắn đang nói gì.
"Cậu nói gì?" Cậu kề sát người sang.
Yết hầu Lai Bâng chuyển động.
Đèn phòng hát khá mờ, lại có nhiều tia màu mè lần lượt chiếu xung quanh, ánh đèn chỉ lướt thoáng qua mắt hắn rồi dời đi ngay.
Ngọc Quý không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn, chỉ biết Lai Bâng bây giờ khác với ngày thường.
Hắn rướn người kề sát tai cậu, nhìn từ xa như đang cắn tai cậu vậy.
Lần này Ngọc Quý đã nghe rõ giọng Lai Bâng: "Tôi nói, tôi nghe không rõ cậu nói gì."
Hơi ấm lúc nói chuyện phả vào tai, khơi lên từng đợt tê dại.
Ngọc Quý không thích nghi lắm, tuy muốn lùi ra nhưng vẫn cố kìm lại. Chờ Lai Bâng nói xong, cậu lại kề bên tai hắn, phát âm rõ từng chữ: "Tôi nói, cậu không hát à?"
Lai Bâng cười lắc đầu.
Cả hai đang ngồi cách nhau rất gần, vai chạm vai. Nếu Ngọc Quý chịu nhích sang một chút nữa thôi, trọng lượng cơ thể cậu sẽ đặt cả lên người hắn.
Hắn đã trót yêu cách trao đổi này rồi. Bởi nó có thể giúp họ tiếp xúc gần gũi một cách trắng trợn, còn là khoảng cách an toàn nhất.
Con mồi vô cùng thận trọng và cảnh giác bước vào lãnh địa của hắn, nhưng vẫn thả lỏng và bình thản, vô tư hồn nhiên, không hay biết rằng nguy hiểm đang cận kề đến mức nào.
Kết thúc cuộc trao đổi, Lai Bâng đưa ly nước trái cây cho Ngọc Quý, hai người ngồi đó nghe mấy tiếng hát vọng lên từ địa ngục.
Bấy giờ đang hát tới một bài nhạc rap, Ngọc Quý nghe rất vui vẻ, thi thoảng sẽ vỗ tay khích lệ ca sĩ Lương Hoàng Phúc.
Hoàng Phúc nhìn thấy, đứng trên sân khấu gửi cho cậu một nụ hôn gió thật vang.
Lai Bâng cố nén cơn cảm giác muốn quay đầu Ngọc Quý sang nhìn mình, hắn dựa hẳn lên lưng ghế sofa, nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng.
Giờ chưa phải là lúc.
Chờ đến khi cậu cảm thấy ở bên hắn là việc thoải mái nhất, đến khi cậu bằng lòng trú ngụ ở lãnh địa này, đó mới là thời cơ để hắn ra tay.
______
Thời gian trôi nhanh, đã gần mười hai giờ, bánh kem được bưng lên, cắm nến.
Chờ nhân vật chính ước nguyện rồi thổi nến, cắt bánh kem thành từng miếng nhỏ.
Mỗi người đều được chia một phần, Ngọc Quý đang định bắt đầu thưởng thức phần mình, thì chợt nghe một tiếng hô.
Tiếng hô này như hiệu lệnh chiến đấu nào đó, mọi người tức tốc hành động, đập thẳng phần bánh kem trong tay lên mặt người ngồi gần nhất.
Ngọc Quý né tránh trong vô thức. Sơ ý quá, thì ra đây không phải đồ ăn, mà là vũ khí!
Có người bị dính bánh kem đầy mặt, vác cái đầu đầy bơ của mình nhìn sang Ngọc Quý.
Cậu đầy cảnh cảnh giác, tránh đi một nắm kem bơ đang bay tới chỗ mình.
Ngọc Quý phản ứng hơi chậm, tuy tránh được đa số, nhưng vẫn bị dính một ít lên khóe miệng và cằm.
Cậu cười trốn ra sau lưng Lai Bâng bấy giờ đã ngồi thẳng dậy. Cậu nhận ra chỗ của Lai Bâng mới an toàn nhất, những người khác không dám chơi đùa với hắn cho lắm.
Lai Bâng quay đầu, trông thấy dáng vẻ hiện giờ của Ngọc Quý.
Phần mép của đôi môi đỏ như cánh hoa trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp vương một ít kem trắng.
Vệt kem nọ không chỉ ở khóe môi, mà dưới cằm cũng lấm tấm mấy vệt trắng đục.
Lai Bâng như ngừng thở, cố dặn lòng không được liên tưởng mấy thứ bậy bạ.
Hắn rút vài tờ khăn giấy đang được đặt trên cái bàn bên cạnh, đưa cho Ngọc Quý.
"Lau đi." Lai Bâng lấy lại nhịp thở, nỗ lực kiểm soát giọng nói mình.
Ngọc Quý nhận giấy, sau khi lau mặt sạch sẽ, cậu lại hăng hái muốn tham gia chiến đấu. Nhưng cậu thật sự không phải đối thủ của các Alpha kinh nghiệm đầy mình.
Chẳng mấy chốc lại bị ép cho lùi về, cậu lại tìm kiếm sự che chở của Lai Bâng. Hắn chỉ im lặng, lắng nghe tiếng cười của cậu.
Ngọc Quý đang rất vui, cũng không chú ý tới khoảng cách giữa mình và Lai Bâng.
Tiếng cười như dòng điện êm ái giật từng hồi tê dại lên tuyến thể sau gáy của hắn.
Lai Bâng vẫn chưa hoàn hồn khỏi đợt kích thích trước đã lại phải chống đỡ đợt tiếp theo, da đầu ngứa râm ran.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Nhân lúc mọi người đều đang mải mê chơi đùa không phát hiện, hắn đứng dậy ra cửa, rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro