chương 39

"Ting"

Thang máy đến số tầng đã chọn, cửa mở.
Trong tình huống hiện tại, đừng nói Ngọc Quý, dù là Như Lai giáng thế cũng chẳng thể ngăn cơn xúc động muốn đập đầu vào tường của cậu chàng kia.

Cậu ta cúi xuống giả vờ ngứa đầu phải gãi, dùng tay che đi nửa khuôn mặt, sau đó sải bước thật lớn ra khỏi thang máy, chớp mắt đã mất hút.

Ngọc Quý thấy buồn cười, sau khi tạm biệt cậu bạn nhì khối, cậu ước tính thời gian rồi về phòng. Bấy giờ Lai Bâng đã tắm xong, tóc còn nhỏ nước, toàn thân thoảng hương sữa tắm.

Ngọc Quý đặt bún lên bàn: "Đến ăn nào, ăn xong chúng ta học một lúc rồi ngủ."

Nhưng tầm mắt Lai Bâng cứ bồi hồi mãi, đến khi bị gọi đến lần thứ 2 mới chầm chậm đi sang. Vừa đến gần hắn đã ngửi thấy mùi pheromone chưa tán đi trên người cậu. Không phải mùi pheromone bình thường, mà là mùi khi một Alpha muốn quyến rũ đối phương mới tỏa ra.

Có Alpha thích Ngọc Quý, muốn quyến rũ cậu, ngay tại đây, ở ngay nơi cách hắn chưa tới một trăm mét.

"Ăn đi, sững ra làm gì? Không mệt sao." Ngọc Quý hỏi.

Lai Bâng che giấu cảm xúc, bẻ đũa ăn vài miếng, giả vờ hỏi với vẻ bâng quơ: "Lúc cậu về có gặp Alpha nào quen biết à?"

"Đúng vậy, học cùng trường cũ."

"Cậu cẩn thận chút, tốt nhất nên cách xa cậu ta ra, không chừng cậu ta có ý đồ đó với cậu." Lai Bâng gắp hai miếng thịt của mình sang cho cậu, sau đó lại gắp nửa lòng đỏ trứng mà Ngọc Quý không thích ăn lắm về chén mình, vờ trêu với vẻ hời hợt: "Cậu thu hút ong bướm quá đấy, mới ra ngoài chưa tới hai mươi phút."

Nghe Lai Bâng nói thế, Ngọc Quý bèn hồi tưởng lại chuyện ban nãy, sau đó vừa cười vừa giải thích với hắn, kể rõ mọi chuyện.

"... Dù trước đó cậu ta có ý với tôi vì gương mặt, thì bây giờ cũng xấu hổ đến nỗi muốn lấy cọng mì treo cổ luôn rồi. Chắc trước đó cậu ta hiểu lầm, tưởng tôi là Omega, sau khi biết tôi là Beta rồi thì sẽ không vậy nữa."

Một Alpha vừa đẹp trai lại học giỏi ắt hẳn sẽ rất được các Omega yêu thích, chắc chắn chẳng được vài ngày đã quên mất vết thương lòng rồi.

Lai Bâng không tiếp tục đề tài này, hắn thong thả ăn bún, cứ như có thói quen không nói chuyện trong bữa ăn vậy.

Chịu ảnh hưởng từ gia đình, nên với Ngọc Quý, đây là quan điểm đã ăn sâu, bén rễ. Alpha và Omega là cặp đôi trời sinh, pheromone thu hút lẫn nhau. Alpha sẽ không thật lòng thích Beta, nên cậu không cho rằng Alpha nọ sẽ tiếp tục có thiện cảm với mình.

Cũng chính quan niệm này đã khiến Ngọc Quý không còn quá cảnh giác với hắn sau khi biết hắn là một người đứng đắn, cậu cảm thấy hắn sẽ không nảy sinh tình cảm vượt mức bạn bè. Đây là con dao hai lưỡi, vừa bảo vệ hắn, giúp hắn không bị lộ trong thời gian ngắn, nhưng cũng khiến hắn khó lòng tiến thêm bước nữa.

Tch, đường đến tim crush, đường chính đường vòng, đường nào cũng gay.

_____

Lúc ngủ, Ngọc Quý nằm ngay ngắn ở một bên. Cậu ước tính khoảng cách giữa mình và Lai Bâng hiện giờ còn ngủ được tận ba người, an toàn, chắc là hắn sẽ không bị cậu dằn vặt ngủ không ngon như lần trước đâu nhỉ.

Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn ngủ mờ, Lai Bâng xoay người vài cái, đến gần Ngọc Quý hơn.

"Cậu ngủ bên kia, coi chừng tối nửa đêm ngã xuống đất đấy."

"Không đâu." Ngọc Quý tự tin lắm, "Thường thì tôi ngủ ở đâu, sáng dậy vẫn sẽ ở đấy."

"Thế à." Lai Bâng nói lời sâu xa, "Chẳng biết lần trước tôi bị ai lấn đến mức suýt ngã xuống."

Ngọc Quý cười gượng vài tiếng, xoay người giả vờ không nghe thấy.

Đột nhiên Lai Bâng chọc nhẹ người cậu, giọng hắn có chút ủ rũ: "Cậu có mang lọ nước hoa mùi pheromone tôi tặng không?"

Ngọc Quý không mang, đi thi mà mang nước hoa theo thì có hơi không cần thiết.

"Không có, cậu cần nó làm gì?" Ngọc Quý hỏi.

Lai Bâng thở dài: "Chỗ này lạ quá, ngủ mà xung quanh không có mùi pheromone của mình, cảm thấy hơi khó chịu, cứ như không phải địa bàn của tôi vậy. Định hỏi cậu có mang theo nước hoa không, mang thì xịt một ít lên giường."

Ngọc Quý khó hiểu: "Cậu tự dùng pheromone của mình phủ lên giường còn hay hơn dùng nước hoa mà?"

Mắt Lai Bâng tối đi. Tất nhiên là được, hắn chỉ chờ câu này thôi.

Dùng pheromone bao trùm lên giường, thế thì chắc chắn Ngọc Quý cũng sẽ bị mùi của hắn giam cầm. Thật ra cậu không ngửi thấy, hắn có thể lén lút làm chuyện này, nhưng, nó chưa đủ thỏa mãn hắn.

Thóng Lai Bâng muốn Ngọc Quý nhận thức thật rõ rằng, chính cậu đang nằm trên chiếc giường đầy mùi pheromone của hắn.

Pheromone tản ra từng chút, mơn trớn cơ thể người bên cạnh trong vô hình, lúc này Ngọc Quý đã dần chìm vào giấc chiêm bao, giữa biển pheromone ngút ngàn.

Cảm giác khoan khoái đầy thoả mãn, Lai Bâng mỉm cười nhắm mắt ngủ.

Hôm sau, Ngọc Quý và Lai Bâng dậy đúng giờ, đến trường thi sớm. Ngọc Quý thấy cậu bạn nhì khối Bảo Anh của trường cũ, và Gia Phúc đang đứng cạnh cậu ta.

Gặp Ngọc Quý, vành tai Gia Phúc đỏ lựng, hai mắt cứ láo liên, nhưng cuối cùng vẫn nhìn sang Ngọc Quý.

"Hi. Trùng hợp ghê, cậu ăn sáng chưa, tôi mời nhé."

Pheromone trên người Gia Phúc lại bắt đầu tản ra lung tung, Bảo Anh đứng cách xa hơn, nói thẳng với Ngọc Quý chuyện mình biết: "Cậu ấy muốn theo đuổi cậu."

Ngọc Quý có hơi bối rối, đang định tìm cớ từ chối thì một cánh tay choàng lên vai cậu.

"Xin lỗi." Giọng Lai Bâng lạnh tanh, "Cậu ấy có bạn trai rồi, đừng có dây pheromone của cậu lên người cậu ấy nữa."

Ngọc Quý có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Ở nơi xa lạ thế này, đây là cách đơn giản nhất để đề phòng và ngăn cản những kiểu tiếp cận quấy rầy của người khác, thế là cũng dựa vào ngực Lai Bâng.

Cậu cười: "Bạn trai tôi không thích người khác làm vậy, xin lỗi nhé, tôi đi trước đây."

Gia Phúc vẫn gượng cười lộ ra tám cái răng, gật đầu dõi theo họ rời đi bằng ánh mắt luyến tiếc.

Rẽ ngoặt, đi khỏi tầm mắt của hai người nọ, Ngọc Quý bật cười.

"Không hổ là cậu đấy, vậy mà cũng nghĩ ra được." Ngọc Quý huých nhẹ lên vai Lai Bâng, "Vinh hạnh ghê, đi thi mà còn được có trải nghiệm này."

Lai Bâng hừ một tiếng, vừa dẫn cậu rẽ sang hướng khác đến chỗ tập trung, vừa dặn dò: "Tôi là bạn trai của cậu trong mấy ngày thi này, đã biết chưa? Đừng nói hớ đấy."

"Yên tâm, không nói hớ đâu." Ngọc Quý mỉm cười, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang đùa vậy. Cậu nhìn Lai Bâng, khóe mắt trong veo cong cong, gọi với chất giọng ôn hòa và êm ái: "Bạn trai."

Tim Lai Bâng như bị một chiếc lông vũ gãi phớt qua vậy, hắn điềm nhiên ôm vai cậu: "Đi thôi."

_____

Nhà trường dẫn họ tham quan trường trước, cho họ thấy sức mạnh tài chính hùng hậu và môi trường học tập bậc nhất, sau đó mới dẫn họ đến địa điểm thi. Đó là một hội trường rất rộng với sức chứa đủ cho tất cả mọi người, còn dư ra những khoảng cách rất xa giữa hai thí sinh.

Cuộc thi lần này do nhiều trường thảo luận ra đề, đến trước giờ thi mới mở kho đề ra chọn, chẳng ai biết trước đề là gì cả. Gần mười đề, môn nào cũng có, mà thời gian thi lại chưa đầy ba tiếng, mục đích là không muốn thí sinh hoàn thành trọn vẹn bài thi, xem xem ai được điểm cao nhất trong tình huống này. Để đề phòng gian lận, những ai cùng trường sẽ ngồi cách nhau rất xa.

Ngọc Quý vừa nhận đề thì tập trung làm, tốc độ tính nhẩm của cậu rất nhanh, ngay sau đó đã điền đáp án.

Thời gian vùn vụt trôi, bút trên tay cậu chưa từng dừng lại, dù viết lâu, mỏi lắm nhưng cậu vẫn không nỡ nghỉ dù chỉ một giây.

Hết giờ, giáo viên bảo mọi người đặt bút xuống, ngồi im tại chỗ chờ họ đến thu bài. Ngọc Quý đặt bút vào túi, nâng tay nhấn cái cổ hơi mỏi của mình, ngửa đầu thả lỏng xương khớp.

Song, vừa ngước lên, cậu đã thấy một Omega đang nằm nhoài trên bàn, phần gáy và tai ửng đỏ cả, dường như còn hơi run. Những kiến thức sinh lý từng được học hiện lên trong đầu, một cụm từ nhảy ra.

Kỳ phát tình của Omega.

Suy nghĩ này chỉ thoáng qua, Ngọc Quý lập tức đứng bật dậy gọi giáo viên.

Nhưng đã muộn, mùi pheromone ngọt ngào của Omega lan nhanh trong không khí, tiếng hét của Omega và tiếng hô ngạc nhiên của Alpha đã át đi giọng cậu.

Các giáo viên gác thi chú ý đến, giáo viên Omega và Beta tức tốc cầm thuốc ức chế chạy bước lớn đến đây, còn giáo viên Alpha thì nhanh chóng tiêm cho mình một mũi thuốc rồi sơ tán những bạn khác.

"Alpha, tất cả thí sinh Alpha lập tức rời khỏi đây!" Giáo viên túm lại một thí sinh trông có vẻ sắp không tự kiểm soát được, kéo mạnh cậu ta ra ngoài.

Giáo viên hô to: "Thí sinh Alpha đi trước, đi bên trái! Thí sinh Omega ra bằng cửa bên phải! Đừng đứng tụm vào nhau! Beta không cần sốt ruột chạy ra, nhường đường cho hai giới tính kia trước! Họ đi rồi các em mới đi!"

Đa số người ở đây đều có mang nước khử mùi pheromone, ai nấy đều vừa xịt vừa chạy ra ngoài, sau vài lần thì nâng tay bịt mũi và tuyến thể của mình, giảm thiểu tối đa cảm ứng với pheromone.

Ngọc Quý nôn nóng lắm, không biết Lai Bâng có mang nước xịt không, dường như cậu rất hiếm khi thấy hắn dùng nó.

Mặc kệ, mong Lai Bâng rời đi suôn sẻ, nếu Lai Bâng không nhịn được, cậu chỉ đành cố hết sức kéo hắn ra ngoài thôi.

Ngọc Quý đứng im để các Alpha và Omega khác rời đi, đồng thời nhìn quanh tìm bóng dáng Lai Bâng, mong sẽ không thấy cậu ta ở gần đây.

Nhưng chuyện luôn xảy ra theo chiều hướng tồi tệ nhất, có một người đang đi ngược dòng người đến bên này. Ngọc Quý nhìn kỹ lại, chính là tên Lai Bâng rắc rối đó.

Bấy giờ mặt hắn chẳng có cảm xúc gì, dù bị mọi người va vào cũng không thấy lảo đảo. Hắn nhìn sang đây, trông rất điềm tĩnh, nhưng lại loáng thoáng cảm giác như một ngọn núi lửa sắp phun trào, ẩn chứa nguy hiểm khó lường.

Khoảng cách giữa họ không gần, thậm chí Ngọc Quý còn có ảo giác rằng người Lai Bâng đang nhìn không phải Omega đang phát tình, mà là chính cậu.

Giáo viên Alpha thấy Lai Bâng, gọi: "Em kia, đừng đi về phía đó nữa! Quay lại, có nghe không, quay lại!"

Lai Bâng nghe chứ, nhưng không làm theo.

Giáo viên trợn mắt, tưởng chừng sắp nổi cơn tam bành. Ngọc Quý vội bước lên: "Thưa thầy, cậu ấy là bạn em, em sẽ ngăn cản cậu ấy!"

Giáo viên nhìn thoáng qua Ngọc Quý. Cậu cũng chẳng quan tâm, nhanh chóng quay sang chạy về phía Lai Bâng. Cậu không thể để Lai Bâng đến gần Omega kia, không thể để Lai Bâng nhận ra mình vừa làm chuyện gì sau khi tỉnh táo lại.

Ngăn cản Lai Bâng khó chứ? Tất nhiên khó rồi. Dù hai người cậu gộp lại cũng chẳng bõ cho Lai Bâng đánh. Chỉ mong hắn nể tình bạn của họ, ra tay nhẹ chút thôi.

Ngọc Quý đã cách rất gần, cậu muốn vươn tay kéo cánh tay Lai Bâng, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị túm ngược lại. Một bàn tay to bụm lấy mũi và tuyến thể của cậu, sau đó Lai Bâng xoay phắt người ôm cậu vào lòng, dẫn ra ngoài.

Lòng bàn tay Lai Bâng còn vương mùi mực sau khi thi xong, bấy giờ nó che hơn nửa khuôn mặt Ngọc Quý.

Ngọc Quý bị kìm kẹp, bị kéo đi thật nhanh khỏi nơi nồng nặc mùi pheromone. Cậu trợn tròn mắt, chẳng rõ nguyên nhân tại sao chuyện lại trở nên như vậy.

Cậu là Beta, đâu cảm nhận được pheromone, làm vậy làm gì?

Ngọc Quý muốn vùng thoát, nhưng cậu càng giãy mạnh thì Lai Bâng càng ghìm chặt. Thế là bất đắc dĩ đành thôi, cậu vươn một tay bịt tuyến thể sau gáy giúp Lai Bâng, đi nhanh đến nơi an toàn.

Ngọc Quý đang sờ tuyến thể của hắn.

Điều này khiến Lai Bâng run rẩy vì sung sướng. Hắn hít thật sâu, mùi pheromone thơm ngào ngạt đang lan tỏa trong không khí cũng chẳng tài nào lấn chiếm được tâm trí hắn dù chỉ một góc.

Lúc này, hắn đã không còn hài lòng với trạng thái hiện tại nữa. Hắn muốn mọc thêm mười cánh tay, mỗi cánh tay đều phải chạm vào cơ thể cậu. Hơi sức đâu mà chú ý những thứ khác chứ?

Không đủ... không đủ chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro