chương 45

Sau đó Ngọc Quý học thêm vài động tác như dồn sức thế nào mới dễ dàng vật ngã được đối thủ cao to hơn mình. Lai Bâng bị trở thành vật thí nghiệm, bị vật vài lần ở đủ mọi góc độ từ phía trước, từ bên hông ra sau lưng, ấy vậy mà trông vẫn chẳng hề hấn gì.

"Cậu không sao thật chứ." Ngọc Quý chỉnh lại quần áo xộc xệch của Lai Bâng, "Khó chịu cứ nói."

"Cậu chưa hiểu thể chất của Alpha rồi." Mặt hắn vẫn dửng dưng, "Alpha có đủ sức thỏa mãn Omega trong kỳ phát tình suốt ba ngày ba đêm, chỉ chút chuyện nhỏ nhặt này tất nhiên không thành vấn đề. Nên sau khi cậu vật ngã xong phải đánh thẳng vào bộ phận yếu ớt nhất của kẻ đó."

"Tính chất chuyện này không giống nhau... Thôi, cậu nói đúng." Ngọc Quý chậc lưỡi trả lời.

Không chừng chính vì Omega phát tình sẽ đè Alpha xuống 'dập' cho bảy tám chín mươi lần, nên trời sinh Alpha có khả năng chịu đòn giỏi chăng? Huống chi vận động như vậy cũng cần thể lực, quả thật thể lực yếu sẽ không làm được.

Nghĩ thế, cậu chợt thấy may mắn vì đa phần Alpha không hứng thú với Beta, chứ với sức bền của họ, chắc Beta sẽ không xuống nổi giường mất.

Ngọc Quý tập được vài động tác đã thấm mệt, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi. Lai Bâng lấy hai ly nước đến, đưa một ly cho cậu, ly còn lại của mình: "Không tập nữa, theo tôi đi bơi, tham thì thâm, cậu không thể tiếp thu nhiều kiến thức như vậy trong một ngày được."

"... Tôi không biết bơi." Ngọc Quý thật thà thừa nhận, dứt lời, cậu nhìn Lai Bâng với ánh mắt đầy chờ mong, trên mặt viết "dạy tôi với" rõ to.

Gân xanh trên trán Lai Bâng đập thịch thịch, hắn tu sạch nước trong ly, vươn tay véo gò má mịn màng của cậu.

"Ánh mắt này của cậu mà lên màn ảnh rộng sẽ trở thành một chú cừu non vui tươi hồn nhiên bị tay lõi đời dụ dỗ chà đạp đấy." Nói đoạn, hắn lại bẹo má cậu một cái, "Chú ý chút, đừng nhìn người khác như vậy."

Ngọc Quý bật cười, "Tôi đâu ngốc, tất nhiên không làm vậy rồi, chẳng phải vì đối tượng là cậu đó sao."

Thật ra còn vài lời Ngọc Quý chưa nói hết. Trước đây tuy cậu biết nhà Lai Bâng quyền quý, nhưng chỉ giới hạn trong một ấn tượng mờ nhạt thôi.

Lúc này thật sự đặt chân vào nhà hắn rồi tận mắt nhìn thấy vật thật việc thật mới biết rằng tưởng tượng của cậu còn chẳng bằng một góc hiện thực nữa kìa. Lai Bâng thật sự là một người sinh ra ở vạch đích, cũng từng gặp vô số Omega ưu tú. Chênh lệch điều kiện giữa cậu và Lai Bâng như cách biệt trời vực vậy.

Nếu bảo trước đây cậu còn hơi thấp thỏm, lo rằng Lai Bâng sẽ nảy sinh tình cảm vượt mức bạn bè với cậu, khiến quan hệ giữa họ biến chất.

Thì lúc này đây, nỗi lo đó chợt tan đi một cách kỳ diệu.

Cho rằng việc Lai Bâng thích mình nghe có vẻ tự đề cao bản thân quá, dù cậu là Omega chăng nữa cũng không xứng với hắn, huống chi còn là Beta? Nhưng làm bạn chỉ cần tính cách hợp nhau là đủ, đâu cần nghĩ ngợi quá nhiều.

Lai Bâng không nói gì nữa, hắn dẫn Ngọc Quý xuống cầu thang, đến trước hồ bơi.
"Cậu khởi động làm nóng người trước đi, tôi tìm quần bơi cho cậu." Nói đoạn, Lai Bâng nhìn xuống chỗ nhạy cảm của cậu, "Cậu mặc size mấy?"

"..."

Tuy ấy ấy của Ngọc Quý bình thường, nhưng nghĩ đến chênh lệch kích cỡ bình quân của Alpha và Beta, lúc nói con số của mình ra cậu cũng hơi ngượng, quả nhiên trông thấy Lai Bâng bật cười.

"Cười gì." cậu quay lưng đi, vành tai ửng màu đỏ nhạt, "Cậu mà là Beta có khi còn chẳng bằng tôi."

"Đúng vậy, thầy Quý nói chỉ có chuẩn, tôi ỷ mình là Alpha nên đắc chí, tội đáng chết." Lai Bâng chột dạ tiếp nhận lời phê bình, thấy cậu sắp xù lông lên mới câm mồm lại, chuồn mất.

Lúc Lai Bâng tìm được quần bơi thích hợp quay về, thấy Ngọc Quý đã cởi áo, bấy giờ đang ngồi xổm trên sàn hồ bơi, vươn tay vọc nước.

Ánh mặt trời chiếu lên bờ lưng trắng trẻo nõn nà hiếm khi bị lộ ra ngoài, khiến người nhìn hoa cả mắt. Thóng Lai Bâng dừng bước rũ mi xuống, chờ đến khi kiểm soát được bản năng cơ thể rồi mới đi tiếp.

"Của cậu." Lai Bâng đưa quần bơi cho cậu với vẻ điềm nhiên, "Chỗ này không có ai, cậu cứ tìm bừa một góc thay là được."

Ngọc Quý đứng dậy nhận quần bơi, bấy giờ toàn thân cậu duỗi thẳng ra, vòng eo thon thả và lồng ngực vốn bị che đi cũng lộ rõ trước mắt ai kia.

Lai Bâng nhìn lướt rồi nhanh chóng rời mắt đi: "Tôi xuống bơi vài vòng trước, cậu thay xong gọi tôi là được."

"Cần thoa kem chống nắng để khỏi cháy da không?" Ngọc Quý ngước đầu nhìn bầu trời chói chang nắng hè, hỏi tiếp.

Lai Bâng chần chừ, đắn đo giữa việc thoa kem chống nắng cho Ngọc Quý để tranh thủ thêm một lần tiếp xúc gần, hay nên bật mái che để ánh mặt trời không làm tổn thương da cậu, sau đó hắn đành ngậm ngùi lựa chọn mái che.

Hồ bơi ngoài trời nhanh chóng xuất hiện mái che, ngăn lại những tia nắng vàng rực rỡ. Ngọc Quý yên tâm rời đi, Lai Bâng thì nhảy thẳng xuống hồ nước lạnh lẽo.

Nước cô lập mọi giác quan, nhưng chẳng tài nào bình ổn được nhịp tim dồn dập trong phút giây này.

Hắn không cách nào bình tĩnh nổi trước một Ngọc Quý chỉ mặc quần bơi.

Tâm trí bị khuấy động và lấp đầy bởi những suy nghĩ rối bời và đen tối, khi thì tưởng tượng hắn đè Ngọc Quý lên chiếc ghế thư giãn trên bờ, vì chiếc ghế chỉ đủ cho một người nên cậu sẽ bị hắn giam cầm phía dưới, không trốn đi được, chỉ biết bị động đón nhận với đôi mắt rưng rưng ánh nước.

Lúc lại tưởng tượng hắn dồn cậu vào thành hồ, nương theo sức nước để...

Không đủ oxi tạo nên cảm giác tức ngực, Lai Bâng bừng tỉnh, cảm thấy khá may mắn. May mắn vì hiện mình đang ở trạng thái bình thường chứ không phải kỳ dịch cảm, không thì hắn cũng chẳng dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Mở mắt, đang định ngoi lên, Lai Bâng chợt thấy lờ mờ một bóng người đang di chuyển về phía mình.

Là Ngọc Quý.

Có thể thấy rõ rằng cậu không biết bơi nhưng tay chân huơ múa lung tung cũng sang được chỗ của hắn, sau đó vươn tay bám lấy cánh tay hắn, muốn kéo hắn lên.

Ở khoảng cách cận kề như thế, tầm mắt của Lai Bâng và Ngọc Quý giao nhau dưới nước, cậu trợn tròn mắt, bị sặc.

Lai Bâng nhanh tay kéo Ngọc Quý, đưa cậu ngoi lên mặt nước.

Luồng khí tươi mát căng đầy phổi, hắn nghe cậu vừa thở dốc vừa ho sù sụ, bấy giờ Ngọc Quý đang níu chặt vai và cánh tay hắn, toàn thân đều tựa lên người hắn. Còn tay hắn đặt trên bờ vai lõa lồ của cậu, nhưng không có ý đồ gì, chỉ là một chiếc ôm bình thường, siết chặt người nọ vào lòng.

"Cậu dọa tôi hú vía... khụ khụ, tôi còn tưởng cậu bị chuột rút chứ!" Ngọc Quý tức giận đấm lên người Lai Bâng.

"Cậu không biết bơi còn dám cứu tôi?" Lai Bâng nhẹ giọng.

"Thật ra tôi từng học lý thuyết rồi, cũng nhớ rõ các bước." Cuối cùng nhịp thở của cậu đã đều đặn trở lại, "Đâu suy nghĩ được nhiều, cứu cậu quan trọng mà."

Sau đó Ngọc Quý còn lải nhải thêm một tràng dài, gì mà nhà rộng quá kêu cứu chẳng ai nghe, rồi sàn hồ bơi sao không chuẩn bị thiết bị và dụng cụ cứu hộ, như vậy nhỡ đang bơi một mình, bị chuột rút rồi không ai phát hiện, nguy hiểm lắm.

Rồi cậu tổng kết: "Sau này đừng làm những việc nguy hiểm như vậy một mình đấy."

Lai Bâng mượn tư thế bơi để ôm rịt cậu vào lòng, cười đáp: "Được, sau này dẫn cậu theo."

Đến khi chuẩn bị xong, Lai Bâng bắt đầu dạy Ngọc Quý cách bơi. Hắn thuật lại một lượt nội dung trọng tâm và những chỗ cần lưu ý, sau đó vịn eo Ngọc Quý để cậu bơi thử.

Tốc độ học của Ngọc Quý rất nhanh, được Lai Bâng dẫn dắt một lúc đã dần nắm được kỹ năng này. Nhưng đôi khi Lai Bâng vừa thả tay ra cậu đã chìm xuống, lúc ấy hắn sẽ vớt cậu lên để cậu bơi tiếp.
Bơi mệt rồi cũng chẳng lên bờ, thả lỏng cơ thể bập bềnh trên mặt nước.

Ngọc Quý không học được kỹ năng này ngay, thế là Lai Bâng bảo cậu tựa lên người mình, để hai người cùng trôi nổi.
Cảm giác này mới thích thú làm sao, Ngọc Quý thả lỏng người một lúc, nhắm mắt lại.

Bơi xong, cả hai ai về nhà ấy, tự về phòng tắm rửa, Lai Bâng bảo Ngọc Quý tắm xong cứ xuống lầu ăn trước, đừng để bụng đói, muộn chút hắn sẽ xuống.

Ngọc Quý không biết vì sao lần này Lai Bâng lại tắm lâu thế, chắc ngâm nước hồ nên hắn lại tái phát chứng thích ở sạch, phải kì cọ toàn thân vài lần đây mà. Cậu không nghĩ ngợi nhiều, tắm xong cũng chưa vội xuống lầu ăn ngay, vừa định trốn trong phòng đọc sách thì cửa phòng chợt bị gõ vang.

"Cậu Quý, canh dưới lầu đã được nấu xong, mau xuống dùng bữa nhé." Ông quản gia đứng ngoài cửa hô, "Để nguội không ăn được đâu, họ bận rộn nên chẳng có ai uống canh khi vừa nấu xong cả, dì bếp sẽ buồn lắm."

"A... Cháu xuống ngay ạ!" Ngọc Quý đáp.

Quản gia đã hoàn thành nhiệm vụ gọi Ngọc Quý ăn cơm mà Lai Bâng đã dặn dò một cách thuận lợi thế đấy, ông rời đi với vẻ hài lòng.

Ngọc Quý giải xong đề đang làm dở, mở cửa ra ngoài. Mấy ngày nay ở nhà Lai Bâng, cậu chẳng gặp ai ngoài các anh chị cô chú giúp việc cả, thế nên khi vừa xuống sảnh lớn ở tầng một, thấy một người phụ nữ đang đứng đó, cậu liền sửng sốt.

Đó là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại đầy khí chất, ăn mặc tinh tươm gọn gàng, hàng mày đôi mắt có nét giống với Lai Bâng nhưng nghiêm khắc hơn, nhìn vào biết ngay là một người phụ nữ thành đạt.

Trông giống Lai Bâng, lại trẻ tuổi, chắc là chị của hắn rồi.

Ngọc Quý đoán thế, bèn lên tiếng chào hỏi trước: "Chào chị ạ."

Người phụ nữ nọ nghe thế, nhìn vào đôi mắt chân thành không cố ý lấy lòng của câij, bà mỉm cười. Nụ cười đã để lộ những vết chân chim mờ nhạt nơi đuôi mắt, lúc này mới trông thấy dấu vết thời gian để lại ở bà.

"Chào." Người phụ nữ đáp, "Bạn của Bâng à?"

Ngọc Quý chưa kịp trả lời thì có tiếng bước chân vang lên sau lưng, một bàn tay đặt lên vai cậu bóp nhẹ, ý bảo cậu không cần trả lời.

"Mẹ." Lai Bâng nói, "Sao tự dưng mẹ lại về."

Ngọc Quý sững sờ, cậu lập tức cúi đầu, "Chào dì ạ."

Mẹ Lai Bâng gật đầu, đi đầu vào phòng ăn. Ba người ngồi quây quần bên bàn, Ngọc Quý bị mẹ của Lai Bâng hỏi han vài câu.

Sau khi biết thành tích của cậu suýt soát với Lai Bâng, thi thoảng còn vượt qua cả hắn, bà nhướng mày nhưng không nói gì.

Trên bàn có món cua, bên cạnh là dụng cụ kẹp cua.

Ngọc Quý rất thích ăn món này, nhưng do cách nó hơi xa, ăn lại phiền phức, thường làm bẩn tay nên cậu chỉ đành nhìn thoáng qua rồi thôi. Chẳng bao lâu sau, một dĩa nhỏ đầy ắp thịt cua bóc sẵn được đẩy đến cạnh chén cậu.

Ngọc Quý quay đầu một cách cứng nhắc, nhìn người đưa thịt cua cho mình, bấy giờ Lai Bâng đang cụp mắt xuống cầm khăn lau tay, dường như chẳng hề nhận thấy việc mình vừa làm có gì sai.

Người ngồi cạnh cậu là Lai Bâng. Và người ngồi đối diện cậu và Lai Bâng, luôn tự thưởng thức những món ăn tự gắp là mẹ của Lai Bâng.

Ngọc Quý cảm thấy mình như đang hóa thân vào nhân vật trong những vở kịch truyền hình mô tuýp khuôn sáo, đầy mưu mô tranh đấu của những gia đình giàu có, cậu là người vợ bé bỏng được cậu con trai thiên vị, là cái đinh trong mắt mẹ chồng, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị mẹ chồng hại chết.

"Dì ăn đi ạ." Ngọc Quý vội đưa thịt cua sang.

Mẹ hắn cười lắc đầu, Lai Bâng kéo lại dĩa thịt cua về chỗ cậu.

"Bà ấy không ăn món này, vốn chỉ có mỗi tôi ăn cua thôi." Lai Bâng bảo, "Đẩy qua đẩy lại làm gì? Tiện tay bóc cho cậu một con, không ăn thì để tôi ăn."

Người phụ nữ không phủ nhận lời Lai Bâng nói, bà đã ăn lửng bụng, bèn cầm khăn lau miệng, "Sắp trưởng thành rồi, cũng biết săn sóc người khác hơn xưa."

Lai Bâng hừ nhạt, Ngọc Quý cũng khen theo: "Cậu ấy luôn rất tốt bụng đấy ạ."

"Ừ." Mẹ Lai hỏi tiếp, "Lai Bâng có thích Omega nào trong trường không?"

Ngọc Quý sợ trả lời sai sẽ chuốc thêm phiền phức cho Lai Bâng, thế là đáp một cách thận trọng, "Không có ạ, cậu ấy luôn tập trung học hành, dù giới tính nào cậu ấy cũng chẳng để mắt đến. Có khi còn học tới tận một, hai giờ sáng."

Người phụ nữ nghe vậy thì bật cười: "Thật ra nhà dì không cấm yêu sớm, chỉ cần đối tượng thích hợp là được. Dù sao với tình trạng của Lai Bâng, yêu sớm chút cũng tốt cho nó. Nhưng trước đây nó không biết lãng mạn là gì, chắc cũng chẳng có Omega thích hợp nào thích nó."

Ngọc Quý không biết 'Omega thích hợp' là thế nào, trong mắt cậu, Lai Bâng gần như được lòng mọi Omega, chỉ cần hắn chịu đối xử chân thành với một người, thì không thể có chuyện người nọ không thích Lai Bâng được.

Ngọc Quý nghiêm túc đáp lời: "Cháu cảm thấy... chỉ cần cậu ấy muốn, cậu ấy sẽ có thể khiến mọi người thích mình, chẳng qua hiện giờ cậu ấy chưa muốn thôi."

Mẹ hắn không hỏi thêm về vấn đề này, bữa ăn trôi qua và kết thúc trong êm đềm. Ăn xong, Ngọc Quý về phòng trước, còn Lai Bâng bị gọi lại.

"Vào phòng làm việc một lát." Nói đoạn, mẹ hắn mở cửa phòng làm việc.

Lai Bâng lặng lẽ theo vào, ngồi lên ghế.

Một xấp tài liệu được đưa đến trước mặt, hắn mở ra lật qua loa vài trang, nhận thấy đây là tổng hợp thông tin cá nhân của rất nhiều Omega. Loại hình nào cũng có, điểm giống nhau có lẽ là giới tính, và tất cả đều rất ưu tú.

"Đây là những Omega mẹ tìm cho con trong khoảng thời gian qua, con xem có thích ai không." Bà mặt lạnh hỏi hắm.
"Không." Lai Bâng còn chẳng thèm nhấc mí mắt nhìn.

"Không thích kiểu này thì thích kiểu nào." Bà bật cười, nhưng ý cười chưa hề đọng lại trong mắt bà, "Thích cậu bạn kia của con à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro