chương 48

Tâm trạng của Ngọc Quý không bị ảnh hưởng chút nào, sau khi cậu và Lai Bâng về nhà thì bắt đầu trang trí. Đặt đồ dùng sinh hoạt vào chỗ thích hợp, việc này đơn giản thôi. Công việc chủ yếu kế tiếp là lắp mành ngăn giường kia kìa.

Họ chọn loại rèm vải lụa màu kem bình thường, không cần khoan lỗ hay đục lỗ gì trên tường cả, chỉ cần treo hai đầu rèm lên móc dán tường là được.

Lai Bâng dán lên chỗ cao, bảo Ngọc Quý nằm lên giường thử cảm giác.

Ngọc Quý nằm xuống, chiếc giường này khá lớn, dù chia hai đi nữa cũng rộng hơn giường trong ký túc xá trường nhiều, ngủ thoải mái lắm. Cậu đang hài lòng quan sát lãnh địa của mình, chợt một làn gió ùa vào từ cửa sổ khiến tấm rèm lay động, diện tích chỗ ngủ của cậu bỗng chốc rộng thành 80-90% giường.

Ngọc Quý sửng sốt rồi bật cười, lăn sang khu vực vốn là của Lai Bâng.

"Anh Bâng hào phóng ghê, chỉ ngủ một góc nhỏ, nhường cho tôi chỗ to như vậy, cảm ơn anh Lai nhé!" Ngọc Quý nói.

Lai Bâng nhướng mày, vươn tay đè cậu lại: "Vậy tôi mặc kệ, dù sao thứ gì ở địa bàn của tôi đều là của tôi, cậu đã lăn qua thì hãy ngoan ngoãn làm gối nằm của tôi đi."

Hai người đùa giỡn một lúc mới lắp xong tấm rèm.

Kỳ nghỉ hè lớp mười hai ngắn ngủi quá, được thảnh thơi hai mươi mấy ngày đã mừng lắm rồi chứ đừng có mơ được nghỉ hai tháng.

Họ đã báo trước với thầy về việc ký túc xá, dọn đồ đạc ra ngoài.

Lúc Ngọc Quý và Lai Bâng dọn đồ, Lương Hoàng Phúc đứng bên cạnh nhìn với vẻ mặt phức tạp.

"Quý, cậu thật sự muốn dọn ra ở riêng với nó à?" Hoàng Phúc hơi ngập ngừng.

"Đúng vậy." Ngọc Quý hơi ngại, thực ra cậu cũng phần nào cảm thấy, bỏ lại một mình Hoàng Phúc ở ký túc xá thì có hơi phản bội tình anh em đồng chí cách mạng.

"Vì có thể sẽ học khá muộn." Lai Bâng cũng đoán được suy nghĩ của cậu, bèn nhiệt tình mời mọc, "Hay cậu cũng dọn qua ở chung nhé?"

Giọng điệu Lai Bâng rất ôn hòa, nhưng pheromone đang tỏa ra lại chẳng ôn hòa chút nào cả. Phúc Lương run bắn lên, lắc đầu nguầy nguậy: "Thôi thôi, một mình tôi ở ký túc xá sướng biết mấy, có ngu mới đi chen chúc với các cậu! Vả lại ai mà biết mấy cậu sẽ học tới mấy giờ, tôi không thèm sống trong một nơi căng thẳng vậy đâu, cứ để tôi chây lười đi."

Cậu ta đã nói thế thì Ngọc Quý cũng yên tâm. Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho ba người họ, hoàn hảo.

Thật ra trong ký túc xá không có nhiều đồ, chẳng mấy chốc đã dọn xong. Lai Bâng đi vệ sinh, tranh thủ khoảng thời gian ngắn không có mặt hắn, Hoàng Phúc vội ghé sát vào Ngọc Quý, hạ giọng nói thật nhanh: "Tôi không muốn nói nhiều gì, nhưng cậu và Bâng sống chung, ngày thường thì không sao, nhưng nếu tới kỳ dịch cảm của cậu ấy, cậu nhớ đừng ở riêng với cậu ấy đấy, cứ về ký túc xá, để cậu ấy ở một mình là được."

Tất nhiên Ngọc Quý còn nhớ khái niệm kỳ dịch cảm trong sách, trong khoảng thời gian đó, Alpha sẽ dễ có phản ứng với pheromone của Omega hơn, và Alpha nào cũng sẽ khó kiểm soát hành vi của mình, thể hiện rất rõ thái độ tranh giành và chiếm hữu đối với Omega, cũng như việc bài xích Alpha khác.

Chính vì đặc tính này mà Beta không có pheromone là lựa chọn tốt nhất để chăm sóc Alpha trong kỳ dịch cảm. Thậm chí ngoài xã hội có nghề dành riêng cho điều dưỡng Beta, nghề chuyên phụ trách chăm sóc các Alpha trong kỳ dịch cảm.

Ngọc Quý nhíu mày: "Nguy hiểm vậy à? Cũng bài xích Beta đến thế sao?"

Hoàng Phúc bỗng nghẹn họng, cậu ta đâu thể nói thẳng với Ngọc Quý là không phải bài xích Beta, mà là tính chiếm hữu của Lai Bâng với Ngọc Quý quá khủng khiếp. Bây giờ đang tỉnh táo còn thấy đáng sợ nữa là, chứ đừng nói vào kỳ dịch cảm không dễ kiểm soát cảm xúc, thậm chí cậu ta còn chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

"Cậu..." Hoàng Phúc đắn đo xem nên truyền đạt thế nào.

Thú thực thì những đợt kỳ dịch cảm trước đây của Lai Bâng cũng tạm, dù dễ nổi nóng hơn ngày thường nhưng chưa tới mức làm chuyện gì quá quắt, gặp Omega cũng biết tự kiểm soát.

Nhưng tình huống bây giờ lại khác, để an toàn, cậu ta không thể nói thế với Ngọc Quý được.

Cuối cùng, cậu ta đe dọa: "Đúng đó, nguy hiểm cực kỳ, không phải nguy hiểm bình thường đâu. Chắc do kìm nén dữ quá, cậu cũng thấy đó thôi, ngày thường Bâng không thích ai cũng chẳng gần gũi omega nào nên đang biến thái trong âm thầm đấy. Vào kỳ dịch cảm dù gặp ai cũng sẽ ôm hôn thắm thiết, ú tim lắm."

Ngọc Quý im lặng một lúc, thử dò hỏi: "Sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu cũng bị..."

"Không không không tôi không có, tôi và cậu ấy trong sạch lắm!" Hoàng Phúc hoảng hốt bởi lời Ngọc Quý, vội phủi sạch quan hệ của mình và Lai Bâng, "Tôi cũng chỉ tình cờ nghe người nhà cậu ấy nói thôi, khi đó tốt nhất nên để Lai Bâng ở một mình, cậu ấy sẽ tự biết chăm sóc bản thân."

Ngọc Quý hiểu, bèn gật đầu.

Tính ra tuy cậu và Lai Bâng đã quen biết nhau một năm, lại tiếp xúc thường xuyên nhưng một năm qua chẳng thấy Lai Bâng đến kỳ dịch cảm, chắc thường trùng hợp vào kỳ nghỉ nên Lai Bâng đã về nhà.

Năm nay cậu sống chung với Lai Bâng, cuối tuần chưa chắc Lai Bâng sẽ về, nên xác suất gặp Lai Bâng trong kỳ dịch cảm là 90%.

Tới mấy hôm đó thì dọn ra ngoài ở vậy, để lại không gian riêng cho Lai Bâng thôi.

Dọn đồ rất suôn sẻ, Lương Hoàng Phúc mặt dày hí ha hí hửng theo sau tham quan nhà họ ở, lúc thấy chiếc giường thì giật bắn mình.

Có khác nào cơi quần đánh rắm đâu chứ! Chỉ một tấm rèm trang trí nhỏ sao ngăn cản được dù chỉ nửa ngón tay của Lai Bâng?

Nhưng lúc này Lai Bâng đang đứng phía sau nhìn chăm chăm, Hoàng Phúc chỉ đành khen lời trái lương tâm: "Tốt phết, trang trí ổn áp quá! Như vậy thì thay đồ cũng không lo bị nhìn thấy."

"Chủ yếu là ngăn giường ra làm hai để không quấy rầy nhau."

Rồi cậu đồng ý với vẻ mặt giả tạo, Ngọc Quý mời Hoàng Phúc ở lại ăn lẩu, hôm qua cậu cũng đoán rằng có thể cậu ta sẽ tới nên đã cùng Lai Bâng mua một ít nguyên liệu.

Ngọc Quý vui vẻ đi lấy thức ăn, Lai Bâng muốn sang giúp thì bị Hoàng Phúc kéo lại.

"Bâng, kỳ dịch cảm trước của cậu là khi nào?" Cậu ta hỏi nhỏ.

Lai Bâng nhíu mày, "Chắc hơn nửa năm trước."

Cả Lai Bâng và Hoàng Phúc cùng im lặng.

Họ đều là Alpha, tất nhiên biết kỳ dịch cảm của Alpha không ổn định, nhưng nếu đã cách lần trước lâu thế rồi, thì lần kế tiếp sẽ đến nhanh thôi.

"Anh Bâng, cậu... lúc đó đừng làm người ta bị thương đấy." Lương Hoàng Phúc hạ giọng, "Cậu cũng đâu muốn sau này Ngọc Quý trở mặt với cậu đúng chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì thật, khi đó tôi không giúp được đâu."

Lai Bâng thở dài: "Tôi biết, tôi sẽ chú ý. Thông thường nếu không gặp tình huống đặc biệt thì lý trí vẫn kiểm soát được, nếu tôi thấy mình không ổn sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu giúp tôi dẫn cậu ấy đi."

Hoàng Phúc gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm.

Nhịp sống lớp mười hai hối hả hơn lớp mười và mười một nhiều, cả ngày ngoài việc làm đề ôn, thi cử, nghe giáo viên giảng bài thì gần như chẳng còn hoạt động giải trí nào khác cả. Đôi khi học sinh đặt nhiều câu hỏi quá, giáo viên trả lời không xuể, họ sẽ đi nhờ các bạn học sinh giỏi.

Là cậu học sinh giỏi tốt tính, có thể nói Ngọc Quý là đối tượng lựa chọn hot nhất lúc này, giờ nào cũng có rất nhiều người vây quanh bàn cậu.

Thanh Nhân cũng đến hỏi bài Ngọc Quý, ban đầu cậu còn cảnh giác, nhưng sau đó nhận thấy cậu ta chỉ hỏi bài thật, bèn nhẫn nại giảng giải.

"Vẽ một đường ở đây, tính thể tích hình tròn này, sau đó..." Ngọc Quý vừa nói vừa viết, "Cuối cùng sẽ ra đáp số chính xác."

"Hả?" Mặt cậu ta đầy hoang mang, "Cậu nói chậm chút được không, mình nghe không hiểu thật đấy."

"..." Thì ra nãy giờ cậu nói chưa đủ chậm à?

Mặc kệ thế nào chăng nữa, Ngọc Quý vẫn chậm rãi lặp lại thêm một lần, nói từ những cái cơ bản nhất sau đó mới vào bài giải.

Lần này Thanh Nhân đã hiểu, cậu ta cảm động lắm: "Cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt."

Vừa dứt lời, cậu ta chợt cảm nhận được tầm mắt đầy áp lực từ chỗ chiếc bàn sau lưng của Ngọc Quý.

Thanh Nhân xem thường, nghĩ bụng cần gì phải ghen thế chứ, một Omega như cậu ta chẳng lẽ vã đến mức ra tay với Beta vừa nhìn đã biết không thỏa mãn được nhu cầu kéo dài ba ngày ba đêm của cậu ta sao?

Rồi cậu ta phủi mông về chỗ tiếp tục nghe giảng, hôm nay là ngày cậu ta trực nhật nên về muộn hơn bình thường.

Những bạn khác trong lớp đã tan gần hết, bấy giờ chợt có một người bước đến, ngồi vào cái ghế phía trên cùng.

Đó là một Omega sở hữu đôi mắt hoa đào quyến rũ hớp hồn người.

Thanh Nhân liếc nhìn người nọ: "Làm gì."

Người nọ tên Lâm Khôi, vừa chuyển từ cùng một trường sang nhưng học khác lớp. Họ đều thích hẹn hò với Alpha tài giỏi, trước đây là đối thủ ngang tài ngang sức.

Lâm Khôi nâng một tay chống cằm, nhếch mép: "Tôi còn tưởng cậu đã ra tay với Lai Bâng rồi, ai ngờ cậu chẳng làm gì cả? Hoặc là... cậu thất bại?"

Thanh Nhân liếc khẽ người nọ. Hiển nhiên cậu ta đâu thể thú thật rằng cậu ta có hành động đấy chứ, nhưng bị cơm chó tọng cho ngập họng nên bỏ của chạy lấy người rồi.

"Hơi đâu mà làm, mười hai rồi, tôi phải tập trung học hành." Thanh Nhân cất chổi đi.

Lâm Khôi cười khẽ: "Nếu đã vậy thì để tôi."

Thanh Nhân nhịn một lúc vẫn quyết định làm người tốt, khuyên nhủ: "Tôi khuyên cậu đừng làm bậy, nếu cậu không muốn bị một Alpha xem là tình địch."

Lâm Khôi cũng là người bắt cá nhiều tay, khá nhạy bén trong chuyện tình cảm, cậu ta nghe thế cười xòa: "Tại sao, Omega mà cũng bị Alpha xem là tình địch à, vì người bạn Beta của cậu ấy?"

Đến phiên Thanh Nhân sửng sốt: "... Không ngờ cậu cũg nhìn ra được, tôi khuyên cậu hãy rút lui khi còn kịp."

Lâm Khôi cười nhạo, đứng dậy: "Một Beta mà cũng không giải quyết được, tôi thấy cậu nên yên phận học hành đi, có Omega nào vô dụng như cậu không."

Trên thế gian này có Beta nào khó bị cắm sừng chứ?

Nực cười.

Rất khó tranh thủ được cơ hội tiếp xúc riêng với Lai Bâng, nhưng dù sao cũng học chung trường, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, cơ hội vẫn sẽ đến.

Lâm Khôi đã quan sát nhiều ngày liền, nhận thấy mình và Lai Bâng có chung một tiết Thể dục, và đây chính là một cơ hội rất tốt.

Ngọc Quý thì cảm thấy rất đỗi yên bình, cả ngày ngoài học cũng chỉ học, đã không còn những tiết Âm nhạc Mỹ thuật nữa, chỉ còn tiết Thể dục để nghỉ ngơi chút lấy sức thôi, thi thoảng giúp họ thả lỏng tâm trạng, rèn luyện sức khỏe.

Trong tiết Thể dục hôm nay, vận động xong, Lai Bâng đi vệ sinh, còn Ngọc Quý và Hoàng Phúc thì cùng đến căn tin mua nước.

Đang trong tiết nên có rất nhiều phòng vệ sinh trống, Lai Bâng vào một phòng không người, cũng cách một khoảng với khoảng sân mà mọi người đang hoạt động.

Đi vệ sinh ra rửa tay, hắn nhìn vào tấm gương đang treo bên trên vòi nước, nhíu mày.

Theo lẽ thường thì mỗi năm sẽ có vài đợt kỳ dịch cảm, có lẽ hắn sắp đến kỳ dịch cảm thật rồi. Hắn có thể kiểm soát được, không để bị ai phát hiện, nhưng khi ấy cần giảm tiếp xúc với Ngọc Quý, chắc chắn không thể ngủ chung trên một chiếc giường.

Hắn nên mua thêm ghế nằm cho mình thì hơn, đặt trong phòng học.

Lai Bâng nghĩ ngợi, vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại tìm ghế nằm thích hợp trong app mua sắm.

Gió hiu hiu thổi, lá vang xào xạc, một làn pheromone thơm ngát ùa đến, Lai Bâng ngẩng đầu nhìn góc rẽ trước mặt.

Nơi đó có người.

Hắn để điện thoại vào túi, không đi sát tường nữa mà cách ra một khoảng, nhằm đảm bảo mình sẽ không va trúng bất kỳ ai khi rẽ ngoặt.

Song, Lai Bâng còn chưa kịp rẽ, người bên kia đã chủ động xuất hiện.

Đó là một Omega với bộ đồng phục chỉnh tề ngay ngắn. Cậu ta khẽ cúi đầu, dường như rất ngại nhìn mặt Lai Bâng.

"Bạn Lai Bâng." Lâm Khôi diễn tròn vai một Omega ngây thơ, nhẹ giọng thỏ thẻ, "Mình thích cậu lâu lắm rồi."

Sau nhiều lần thử nghiệm, Lâm Khôi đưa ra kết luận rằng đây là tính cách khiến Alpha không thấy phản cảm nhất của một Omega, dù Alpha từ chối chăng nữa cũng sẽ không buông những lời đay nghiến.

Lai Bâng không đáp, hắn vẫn nhấc chân bước đều, định rời khỏi đây.

Lâm Khôi cản đường Lai Bâng, vẫn cúi gằm mặt, nhút nhát rằng: "Bạn Lai Bâng... có thể cho mình một câu trả lời không?"

"Xin lỗi." Lai Bâng từ chối vô cùng dứt khoát.

Hắn còn chẳng nhớ mình đã từ chối bao nhiêu người. Thông thường thì đa số nghe thấy câu này sẽ lùi bước, thiểu số thì vẫn bám lấy nói thêm vài câu, nhưng không sao, hắn sẽ thể hiện rõ qua thái độ của mình.

Ấy vậy mà cậu Omega trước mặt lại thốt ra những lời ngoài dự đoán của hắn.

"Bạn Lai Bâng... mình biết cậu không muốn đón nhận mình vì đã có người thích. Mình sẽ không quấy rầy cậu theo đuổi cậu ấy, mình chỉ muốn đối xử tốt với cậu thôi, xin... xin hãy cho mình một cơ hội nhé?" Lâm Khôi vẫn cúi đầu, giọng cậu ta tuy nhỏ nhưng đầy quyết tâm, "Cậu có thể không cho mình bất cứ vị trí nào bên cạnh cậu, thi thoảng để mình đến gần cậu hơn là được, mình sẽ giấu thật kỹ, không để cậu ấy phát hiện đâu."

Dường như cảm thấy quá nhục nhã khi thốt ra những lời này, hai tai cậu ta cũng ửng màu đỏ nhạt.

Đây là một Omega chịu hạ mình và quỵ lụy, mong mỏi sẽ được người mình thích nhìn thoáng qua dù chỉ một lần mà thôi, thậm chí cậu ta còn không ngăn cản người mình thích theo đuổi tình yêu.

Có Alpha nào mà không rung động trước một Omega như thế chứ?

Lâm Khôi nghĩ thế đấy, cậu ta cúi đầu, nhích một bước thật nhỏ về phía Lai Bâng.

Chỉ cần cậu ta tiếp cận được, thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng.

Nhưng cậu ta không đạt được mục đích, bởi Lai Bâng lùi tận mấy bước ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lâm Khôi ngẩng đầu, khuôn mặt Lai Bâng bấy giờ vẫn vô cảm, còn hơi xa cách: "Đừng tới gần vậy, cậu rút lại pheromone của mình đi, đừng để nó bám lên người tôi."

Lâm Khôi sững sờ, viền mắt đỏ lên.

"Cậu lo sẽ bị cậu ấy hiểu lầm sao? Nhưng... cậu ấy là Beta mà, không ngửi thấy mùi hương trên người cậu đâu." Mắt cậu ta đo đỏ, "Nếu người khác hiểu lầm, mình sẽ bảo với họ là mình bất cẩn bị ngã được cậu dìu, nên mới để lại mùi pheromone trên người cậu thôi, họ sẽ không biết đâu."

Vẻ khách sáo trong mắt Lai Bâng bấy giờ đã bị thay thế hoàn toàn bằng nét lạnh lùng.

Hắn không bất ngờ khi có ai khác nhìn ra mình thích Ngọc Quý, hắn cũng chẳng định biện minh gì, tốt nhất cứ để cả thế giới biết chuyện này, biết Ngọc Quý là của hắn.

Nhưng những lời cậu ta nói khiến hắn buồn nôn.

Ngọc Quý không ngửi thấy mùi pheromone, nhưng hắn vẫn ngửi thấy.

Hắn không cho phép mình chạm vào cậu trong khi trên người mình đang nồng nặc mùi pheromone của kẻ khác.

Cậu ta đang ngăn cản hắn tiếp cận Ngọc Quý, đang xén bớt thời gian để hắn được ở bên cạnh người hắn thích.

Lâm Khôi nhìn sắc mặt của Lai Bâng, mắt càng đỏ hơn, còn rưng rưng ánh nước.

Giọng cậu ta trở nên nghẹn ngào: "Cậu không đồng ý thì mình không nói nữa, có thể cho mình ôm cậu một chút không, để đặt dấu chấm hết cho mối tình thầm kín này?"

Không Alpha nào từ chối được một Omega đang rơi nước mắt, huống chi còn là Omega dịu dàng hiểu chuyện, điềm đạm đáng yêu thế này.

Chưa Alpha nào thoát được chiêu lấy lùi làm tiến này của cậu ta.

Quả nhiên Lai Bâng không lùi nữa.

Sự đắc chí và mừng rỡ thoáng qua trong lòng Lâm Khôi, song, niềm vui ấy mới chỉ hiện hữu trong một thoáng ngắn ngủi, ngay sau đó cậu ta đã bị túm cổ áo nhấc lên một cách tàn nhẫn, quên cả khóc.

"Tôi cảnh cáo cậu lần thứ nhất." Giọng hắn không còn bất kỳ sự ôn hòa nào nữa.

"Lần sau mà để tôi thấy cậu chơi trò này, thì hậu quả của cậu sẽ giống những Alpha đã từng khiêu khích tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro