chương 54

Tiết trời dần chuyển lạnh, thời gian thấm thoắt trôi trong những ngày cặm cụi học hành, chớp mắt đã đến nghỉ giữa kỳ.

Qua cuộc thi căng thẳng, các học sinh cấp ba tinh thần kiệt quệ sẽ được thư giãn một thời gian ngắn.

"Thời gian này không phải lúc cho các em chơi bời, mà là dành cho những ai có ý chí nghị lực và quyết tâm lội ngược dòng! Ngủ tới trưa mới dậy thì đến khi vào học có thể thành tích sẽ đứng nhất từ dưới đếm lên đấy, mọi người cần lên kế hoạch trước..."

Thầy chủ nhiệm vẫn thao thao bất tuyệt trên bục, nhưng đa số mọi người bên dưới không mấy ai tập trung lắng nghe nữa. Thậm chí còn có vài bạn lén lấy điện thoại giấu dưới hộc bàn nhắn tin cho người nhà hoặc chơi game, Lương Hoàng Phúc chính là một ví dụ.

Chuông tan học ngân vang, thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ xua tay, tức thì ai nấy đều nhảy cẫng lên reo hò ầm ĩ, vác chiếc cặp đã được dọn sẵn từ trước lao vút ra cửa lớp.

Ngọc Quý cũng soạn xong bài tập và sách vở cần ôn cho kỳ nghỉ, cậu quay đầu nhìn, bấy giờ Lai Bâng đang thong thả soạn sách vở, Hoàng Phúc thì chào tạm biệt họ rồi cũng hòa vào dòng người hồ hởi bên ngoài.

Chờ Lai Bâng dọn xong, hai người họ về căn hộ gần trường, Ngọc Quý thấy Lai Bâng kéo va li ra xếp quần áo vào.

Ngọc Quý chần chừ một lúc, nói: "Tạm biệt."

Lai Bâng: "?"

"Cậu tạm biệt tôi cái gì?" Lai Bâng nhíu mày ngoái đầu nhìn, trông đến là hung hãn, "Cậu theo tôi về nhà đón Tết, đã hứa rồi còn nuốt lời à?"

Ngọc Quý không muốn nuốt lời, tuy cậu đồng ý sẽ theo Lai Bâng về đón Tết, nhưng từ lúc bắt đầu nghỉ cho đến Tết vẫn còn khoảng thời gian dài mà, cậu cứ ở lại nhà Lai Bâng mãi thì không hay lắm.

Cậu giải thích suy nghĩ của mình với Lai Bâng, kết luận rằng: "Tôi ở lại đây trước, chờ sắp sang năm mới rồi sẽ theo cậu đến đó."

"Cậu nói mớ gì vậy, một mình cậu ở đây biết ăn gì?" Lai Bâng bác bỏ thẳng thừng, "Đừng bảo cậu muốn tôi lết xác từ nhà qua đây chỉ để nấu ăn cho cậu đấy nhé?"

"Tôi chưa từng nghĩ vậy." Cậu bất đắc dĩ đáp

"Căn tin trường đóng cửa, ra ngoài ăn lại tốn tiền, tự nấu thì lỡ mất thời gian học, ngoài việc theo tôi về, cậu đưa ra lựa chọn nào cũng có lỗi với cuộc đời cả." Lai Bâng nghiêm túc nói, sau đó mở tủ quần áo của Ngọc Quý ra, xếp đồ đạc của cậu vào va li luôn.

Áo khoác, áo len, quần ngoài, đồ ngủ, quần lót... để xem nên chọn màu nào đây nhỉ.

"Đủ rồi, cậu không thấy buồn nôn à." Ngọc Quý giật lại quần lót của mình, vành tai đỏ lựng, "Để tôi tự dọn, cậu lo đồ của cậu đi!"

Lai Bâng tiếc hùi hụi, chỉ đành nhường chỗ lại rồi quan sát cậu cất đồ vào va li. Có gì mà buồn nôn, sao cứ phải thẹn thùng với hắn nhỉ, hắn giúp người mình thích dọn đồ thì có sao đâu?

Lần nữa đến nhà Lai Bâng, Ngọc Quý được quản gia đại diện người giúp việc chào đón nồng nhiệt.

Còn hơn nửa tháng mới bước sang năm mới, quả nhiên bố mẹ Lai Bâng vẫn vắng nhà thế là nơi đây vẫn là phương trời riêng của Lai Bâng, Ngọc Quý cũng nhẹ nhõm phần nào.

Cậu và Lai Bâng dậy lúc tám giờ sáng, học một mạch đến sáu giờ tối, giữa chừng sẽ ăn cơm nghỉ ngơi có giờ giấc nhằm giữ tinh thần học ở mức tốt nhất.

Đêm đến, họ sẽ cùng chơi game hoặc xem phim thả lỏng đầu óc.

Tối nay, sau khi ôn tập và dùng bữa xong, Ngọc Quý lười không muốn động đậy, bèn cùng Lai Bâng làm tổ trên giường xem phim truyền hình.

Cậu nhớ hình như Lai Bâng thích xem mấy bộ phim dài tập sáo rỗng lắm, không thì cũng chẳng đến mức hễ mở miệng là thốt ra đủ các kiểu tình tiết chỉ có trên ti vi, cái hôm trò chuyện với Lai Bâng lúc tảo mộ, hắn còn nói lo cậu sẽ có một mối tình đậm sâu đầy trắc trở đớn đau với Alpha nhà cao cửa rộng nào đấy như trong mấy bộ phim truyền hình cũ rích.

Ngọc Quý không ý kiến về thể loại phim, cậu quyết định xem bộ phim truyền hình dài tập đang công chiếu, nhìn vào biết ngay tình tiết sẽ quằn quại lắm.

Lai Bâng nhìn thoáng qua Ngọc Quý nhưng không nói gì, hai người tìm tư thế xem thích hợp, đắp chăn theo dõi.

Quả nhiên bộ phim này toàn mấy tình tiết khuôn sáo thường thấy, Alpha nhà giàu phải lòng Omega trong sáng đơn thuần nghèo khổ, hai người tiếp xúc rồi nảy sinh tình cảm, đương lúc mập mờ thì một cơn mưa tình cờ xối ướt áo Omega, Alpha bèn đưa Omega về nhà thay đồ.

Sau đó là tình tiết thay đồ và quyến rũ nhau trong vô thức, ngọt ngào nồng thắm, giúp tình cảm của đôi nhân vật chính thăng hoa. Bấy giờ, Omega nhà giàu sở hữu khuôn mặt đẹp sắc sảo xuất hiện trước mặt họ.

Omega nhà giàu nhìn Omega đơn thuần nghèo khổ với vẻ phẫn nộ, giơ tay tát thẳng mặt đóa hoa đơn thuần kia.

Đóa hoa đơn thuần bị ăn tát nhìn Omega nhà giàu bằng ánh mắt ngỡ ngàng, sau đó lại rưng rưng nhìn sang Alpha, mong mỏi Alpha sẽ ra mặt cho mình.

Nào ngờ Alpha mà mình đem lòng yêu mến lại lảng tránh, ấp úng rằng: "Đây là bạn từ nhỏ của anh... Tính cậu ấy nóng nảy, tính cách em dịu dàng điềm đạm, khoan dung chút nhé."

"Em nhường cậu ta, dù em bị đánh cũng chẳng hề gì sao?" Lệ đắng chực trào mi, ấy vậy mà Alpha đang bị cậu nhìn chỉ ngoảnh đầu, không đáp.

Tiếp đến, Omega bạn từ nhỏ ở lại ăn cơm, những món ăn được chuẩn bị đều là mấy món cậu ta thích, bố mẹ của Alpha cũng ân cần gắp thức ăn cho cậu ta, tỏ rõ niềm yêu thích của mình.

Điều quan trọng nhất là Alpha nhà giàu luôn một mực để tâm đến mọi cảm xúc của người bạn từ nhỏ, hết thêm cơm rồi gắp thịt, quẳng đóa hoa đơn thuần sang một bên.

Đóa hoa đơn thuần bần thần lững thững về nhà, lúc đi qua đường thì bị xe hôn, bị thương nặng, mất trí nhớ.

"...???"

Cái quái gì thế này? Tại sao bộ phim khiến Alpha bị căm ghét, cản trở người ta theo đuổi tình yêu đích thực này còn chưa bị tẩy chay vậy?

Lai Bâng chuyển đài khác với vẻ mặt vô cảm.

Ngọc Quý đang xem đến nhập tâm thì đột nhiên bị chuyển sang kênh tin tức, cậu sửng sốt.

Kỳ lạ, Lai Bâng không chịu xem tiếp bộ phim truyền hình khung giờ vàng mà cậu ấy thích, chắc chắn có vấn đề!

Cậu nảy ra một suy nghĩ bèn quay sang hỏi hắn: "Cậu có bạn Omega nào chơi với nhau từ nhỏ không?"

Lai Bâng nhoẻn miệng cười, bóp mặt Ngọc Quý: "Hỏi chuyện này làm gì, muốn làm quen à?"

Cậu nghe Lai Bâng trả lời như thế, biết ngay là có. Cũng đúng, cậu ta quen biết rộng mà, đâu thể nào toàn Alpha với Beta được.

Chỉ không biết quan hệ giữa Lai Bâng và Omega xứng đôi vừa lứa quen biết nhau từ nhỏ kia sẽ thế nào nhỉ.

Ngọc Quý đùa rằng: "Anh Bâng yên tâm, lúc bạn cậu đến nhà, tôi sẽ cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình! Tôi lánh mặt để các cậu thoải mái làm gì thì làm."

Ngọc Quý vừa dứt lời đã bị Lai Bâng trùm chăn lên người đẩy lăn vài vòng.

Cách lớp chăn, hắn vỗ nhẹ lên đầu cậu tỏ vẻ tức giận.

"Lánh mặt, đừng có mơ, con đường lánh mặt của cậu bị tôi chắn kín mít rồi!"

Còn vài ngày là đến giao thừa, bố mẹ Lai Bâng đều về nhà sum vầy. Bố hắn vẫn mang dáng vẻ nghiêm túc, thấy Ngọc Quý cũng chẳng hỏi tại sao cậu lại ở đây hoặc nói thêm lời gì, chỉ gật đầu một cách nghiêm nghị.

Mẹ Lai Bâng thì nhiệt tình hơn nhiều, bà thậm chí nhiệt tình đến mức khiến Ngọc Quý hơi hoảng hốt.

Mẹ Lai Bâng vốn xinh đẹp, có điều bình thường nghiêm quá nên khi bà nở nụ cười với ai đó, sẽ khiến người đối diện có thiện cảm vô cùng.

"Bé con, lúc dì đi khảo sát thấy trang phục của một nhà thiết kế rất hợp với khí chất của cháu, nên có mang nhiều bộ về cho cháu lắm nè, không biết cháu thích không?" Bà cười nhẹ, đẩy một cái va li nhỏ đến chỗ cậu.

Ngọc Quý ngây người, không biết mình có nên nhận món quà quý giá này không. Cậu không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với Omega hiền hòa thân thiết trong độ tuổi này, cậu chỉ sở trường trong tình huống có người mua quần áo cho cậu xong sẽ ngay lập tức khoe khoang chiến tích lẫy lừng của mình, rồi ép cậu phải thừa nhận chúng.

Thật ra chẳng cần cậu phản ứng, bởi Lai Bâng đã nhận thay rồi.

Hắn còn mở va li xem rồi bĩu môi chê bai: "Phù hợp khí chất gì chứ, cậu ấy mặc nó nhìn mới tục, nhưng thôi, để con treo vào tủ đồ của cậu ấy."

"Lần này chọn chưa tốt." Mẹ Lai Bâng vậy mà cũng chẳng tức giận, bà chậc lưỡi, "Lần sau sẽ chọn đồ tốt hơn vậy."

Khi thốt ra những lời này, trông bà rất thản nhiên, nhưng thực ra bà đang chăm chú quan sát vẻ mặt Ngọc Quý. Bà không biết Ngọc Quý sẽ thiện cảm với những bậc cha chú có tính cách thế nào, chỉ đành bắt đầu từ hình tượng mẹ hiền bình thường nhất.

Hình tượng này không gây hoài nghi, nhưng đồng thời cũng rất khó để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng cậu, dù sao cũng quá tầm thường...

Đang nghĩ thế thì bà thấy Ngọc Quý cúi đầu, dường như còn hơi gồng người, cố gắng đứng thật thẳng.

"Cảm ơn dì ạ." Giọng cậu lí nhí, "Dì chọn gì cũng tốt, đây là trang phục tốt nhất cháu từng thấy."

Người phụ nữ này đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, dễ dàng nghe ra được người đối diện có đang nịnh bợ mình hay không. Ngọc Quý chẳng hề tâng bốc lấy lòng bà, thậm chí khi ghép hai câu với nhau chỉ như lời khách sáo thôi, nhưng bà vẫn cảm nhận rõ lòng chân thành trong ấy.

Trái tim bà thoáng qua cảm xúc kỳ lạ. Thật khó hiểu, hình như cậu chàng này rất dễ mãn nguyện nhỉ? Nếu bà nhân tiện mang thêm vài bộ cho Lai Bâng, tuy Lai Bâng cũng cảm ơn bà đấy, nhưng chắc chắn sẽ không trịnh trọng và gượng gạo như vậy.

Mẹ Lai Bâng không nói thêm, chỉ bảo hai người cất đồ đi, đến giờ nhớ xuống dùng bữa.

Ngọc Quý về phòng dành cho mình, Lai Bâng khiêng va li theo sau cậu, vào phòng mở va li treo đồ vào tủ. Cậu cũng treo cùng, động tác của cậu không nhanh nhẹn như thường ngày, mà có hơi chậm.

Lai Bâng treo một lúc, chợt nghe Ngọc Quý nói: "Mẹ cậu dịu dàng quá."

"Vì bà ấy thích cậu, thấy cậu ngoan, bà ấy thích nhất người như vậy." Lai Bâng mỉm cười, lấy một bộ ướm lên người cậu, điềm nhiên đáp, "Bà ấy còn ước sao được nhận cậu làm con trai, để cậu gọi bà là mẹ, sau đó đuổi đứa con chuyên chống đối này ra cửa kia kìa."

"Nói lung tung." Cậu đấm nhẹ lên người Lai Bâng, "Đừng nói bậy, mẹ cậu thương cậu hơn tôi mà."

"Được rồi, cậu nói gì cũng đúng hết."
Lai Bâng ướm bộ khác lên người Ngọc Quý, cảm thấy giờ cậu có trùm bao bố cũng vẫn đẹp tuyệt vời, khoác cái gì lên người chăng nữa cũng chẳng tài nào lấn át được khí chất của cậu.

Tất nhiên, hắn cảm thấy Ngọc Quý ở truồng là đẹp nhất.

Bữa tối đã được chuẩn bị tươm tất, Ngọc Quý và Lai Bâng xuống ăn cùng.

Gia đình Lai Bâng quây quần đoàn tụ, là người ngoài nhưng lại ngồi với họ, đâu có chuyện không thấy căng thẳng chứ.

Ngọc Quý im lặng nghe cuộc trò chuyện của nhà Lai Bâng.

Quả nhiên bố mẹ hắn hỏi việc học hành, sinh hoạt thường ngày của Lai Bâng, chỉ không biết có phải ảo giác hay không mà cậu cứ cảm thấy đề tài của Lai Bâng và mẹ cậu ấy cứ tình cờ chuyển hướng sang mình.

Như khi bố Lai Bâng hỏi thành tích của hắn một lúc sau sẽ đến vấn đề thành tích của cậu rất tốt, chẳng hề kém cạnh Lai Bâng.

Hoặc như khi bố Lai Bâng hỏi hắn có thích ai chưa, sau đó tự dưng chuyển sang bây giờ ngày càng ít người đẹp, nếu tìm được ai đó đẹp như cậu thì Lai Bâng đâu phải rầu rĩ chuyện tìm đối tượng nữa.

Ngọc Quý không ngốc, cậu biết họ làm thế để cậu bớt lúng túng và cảm thấy bị phớt lờ mà thôi, nên mới cố ý kéo cậu hòa vào đề tài họ đang nói.

Lai Bâng luôn suy nghĩ cho cậu như thế đó, và mẹ Lai Bâng cũng thật dịu dàng.

Có đôi chút giống với người mẹ trong ký ức.

Ăn cơm xong, bố Lai Bâng có công việc gấp cần xử lý, bèn vào phòng làm việc. Mẹ Lai Bâng muốn tản bộ trong vườn cho tiêu cơm, thế lad bảo Ngọc Quý và Lai Bâng đi cùng mình.

Bấy giờ Lai Bâng nhìn Ngọc Quý rồi lại nhìn mẹ mình, biết mẹ mình muốn tìm cơ hội ở riêng với cậu, thế là hắn giả vờ từ chối: "Hoàng Phúc đã hẹn con tối nay chơi game, sắp tới giờ rồi nên con không đi đâu, để Quý đi với mẹ vậy."

"Chơi game, suốt ngày chỉ biết chơi game." Mẹ hắn càm ràm vài câu, sau đó mỉm cười vỗ vai Ngọc Quý: "Quý, vậy thì phiền cháu đi với dì nhé, cháu không để bụng chứ?"

Tất nhiên Ngọc Quý không để bụng rồi, nhưng cậu vẫn hơi căng thẳng. Nhỡ nói bậy gì làm mẹ Lai Bâng mất vui thì sao? Cậu không biết làm nũng, cũng chẳng giỏi dỗ ngọt các bậc cha chú, mẹ Lai Bâng tiếp xúc gần với cậu như thế rồi có cảm thấy cậu không tốt như mình tưởng tượng không?

Ôm phiền muộn nặng nề, Ngọc Quý theo mẹ Lai Bâng ra vườn hoa tản bộ.

Vườn hoa nhà Lai Bâng rất rộng, từng cành một đều được chăm sóc tỉ mỉ, cắt tỉa gọn gàng, dồi dào sức sống; dạo bước bên trong cũng là một cách hưởng thụ.

Mẹ Lai Bâng vuốt nhẹ mái tóc dài. Tất nhiên, bà muốn nói chuyện riêng với Ngọc Quý là vì có mục đích. Muốn kéo gần khoảng cách với Ngọc Quý, để cậu cảm nhận tình yêu của người mẹ từ bà.

Như vậy thì dù sau này quan hệ giữa Ngọc Quý và Lai Bâng rạn nứt, to tiếng tranh cãi với nhau thì nể mặt bà, cậu cũng sẽ không bỏ Lai Bâng.

Hai người bước thật chậm trên con đường nhỏ trong vườn, xung quanh là những khóm hoa rực rỡ, làn gió hiu hiu đưa hương hoa lan tỏa.

"Ban đầu định dành ra chỗ này cho Lai Bâng lúc còn nhỏ trồng những thứ nó thích." Bà cười nói, đoạn khom lưng ngắt một đóa hoa. "Nhưng nó không hứng thú với hoa cỏ nên người làm vườn đã trồng bừa vài loại ở đây."

Ngọc Quý ngước mắt nhìn từng khóm hoa rạng rỡ sắc màu, thốt nên lời cảm thán tận đáy lòng: "Xanh tốt quá."

Cậu nghe mẹ Lai Bâng kể về những kỷ niệm thời thơ ấu của Lai Bâng, khi ấy hắn nghịch ngợm lắm, từ nhỏ đã không biết sợ, cái gì cũng dám chọc dám chơi, khiến bà mệt chết được.

Ngọc Quý im lặng lắng nghe, thi thoảng sẽ hỏi đôi ba câu.

Mẹ Lai Bâng cảm thấy bầu không khí ổn rồi mới bắt đầu ướm lời: "Quý, dì cũng dành ra cho cháu một-"

Bấy giờ sự cố phát sinh, hai con ong bay vút khỏi đóa hoa vừa được mẹ Lai ngắt xuống, xoay vài vòng rồi một con lao thẳng vào mẹ Lai Bâng, con còn lại tấn công Ngọc Quý.

Mẹ hắn giật mình hét lên, vô thức muốn né tránh nhưng sực nghĩ đến hình tượng mình đã đắp nặn trước mặt Ngọc Quý, bây giờ bà cần phải xả thân bảo vệ cậu, như vậy mới làm Ngọc Quý cảm động chứ.

Bà cắn răng, vừa định thực hiện theo kế hoạch thì một dáng người cao ráo đã chắn trước bà, cậu dứt khoát vươn tay bắt lấy con ong ohias trước.

Sắc mặt tái nhợt, Ngọc Quý mím môi, đôi con ngươi đen láy nhìn bà, cười mừng rỡ.

Mẹ Lai Bâng sốt ruột muốn xem tay của Ngọc Quý: "Sao rồi, có đau không, để dì xem?"

"Dì không sao thì tốt quá." Đôi mắt chân thành trong veo vẫn nhìn bà, giọng rất khẽ. "Đây là việc cháu nên làm mà."

Ngọc Quý vứt con ong vừa bị bóp chết đi, cố giãn hàng mày đang nhíu lại vì đau. "Dì đừng để trong lòng."

Người phụ nữ sững người nhìn cậu, sực nhớ đến một việc. Tất nhiên bà đã thăm dò hoàn cảnh gia đình Ngọc Quý từ lâu, nhưng giờ phút này đây bà mới cảm nhận triệt để ý nghĩa của cụm từ "ấu thơ mất mẹ, bị người nhà xa lánh" trong tập hồ sơ kia là gì.

Đây là một đứa trẻ từ nhỏ đã mất đi sự âu yếm của mẹ, một đứa trẻ khao khát tình yêu thương của mẹ.

Đây là nỗi tiếc nuối khi chưa kịp làm gì cho mẹ mình.

Sao bà lại cảm thấy những lời Lai Bâng nói với mình trước đây lại khốn nạn thế chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro