chương 6

Lúc Ngọc Quý về tới lớp, Lai Bâng đã lấy lại bình tĩnh ngồi tại chỗ, trông chẳng có gì khác lạ.

Lúc đi ngang hắn, Ngọc Quý nhìn thêm vài lần mới rời mắt về, ngồi xuống chỗ mình.

Bấy giờ đã đến tiết toán cuối cùng của buổi chiều, mọi người đều rục rịch không yên, khi tiếng chuông tan học vang lên, câu "Tan tiết" của giáo viên còn chưa dứt, phân nửa số học sinh trong lớp đã ùa ra ngoài.

Ngọc Quý không hối hả thế, cậu thong thả làm hết một đề, bấy giờ mới dọn dẹp sách vở, tới căn tin.

Căn tin sau giờ tan học khác với buổi trưa, buổi trưa mọi người đều tập trung ở đây, thời gian này có người về nhà, có người ra cổng, thế nên còn rất nhiều chỗ trống.

Gọi một phần cơm, cậu ngồi vào cái bàn không người, bắt đầu bữa ăn của mình.

Thời gian ăn cũng chẳng thả lỏng, Ngọc Quý vừa ăn vừa ngẫm lại công thức cần học thuộc và những đề mình làm sai, vì đang phân tâm, căn tin lại còn là nơi khá an toàn, cậu cũng chẳng chú ý có người đang đi về phía mình.

Đến tận khi người nọ đặt mông lên chỗ ngồi đối diện mới phát hiện.

Nam sinh ngồi đối diện cậu khoảng hơn mét tám, cánh tay lộ ra ngoài trông căng tràn cơ bắp, nắm tay to gần bằng mặt Ngọc Quý.

Nam sinh nọ ngồi xuống nhưng không lên tiếng ngay, cậu ta dùng một tay chống cằm, nghiêng người ra trước ngắm thật kỹ người đối diện.

Ánh mắt ấy khiến cậu không thoải mái lắm, Ngọc Quý nhíu mày nhích xa ra, hỏi: "Có chuyện gì?"

Thấy cậu kháng cự, nam sinh không nhìn cậu nữa, dời mắt xuống dĩa thức ăn trên bàn.

Bữa chiều của Ngọc Quý vô cùng giản dị, trứng xào cà chua, cải thìa, một dĩa sườn nhỏ, trông thật đạm bạc ở ngôi trường chỉ cần ném một viên gạch cũng trúng cả đám người giàu có.

Ngọc Quý thấy nam sinh nọ nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó dang chân đặt lên bàn, để lộ cho cậu thấy đôi giày Air Jodan đắt giá mà mình đang mang.

Ngọc Quý tự hỏi, cái đéo chó gì đang diễn ra vậy?

"Sao ăn ít thế, đủ no không?" Nam sinh nọ cố tình nói giọng trầm, để âm thanh nghe từ tính hơn.

Tầm mắt cậu ta chuyển từ thức ăn sang chén canh bên cạnh Ngọc Quý, vẻ khinh thường thoáng hiện trong mắt: "Còn uống nước tráng nồi, cái này không ngon đâu nhỉ."

Ngọc Quý cúi đầu nhìn chén canh trứng gà tảo tía của mình. Sao đây có thể là nước tráng nồi được? có trứng gà, có tảo tía, có dầu có muối, rõ ràng đầu bếp căn tin đã phát huy vượt mức bình thường rồi đấy chứ.

Ngọc Quý cụp mắt xuống định xem người đối diện như không khí, dù sao thì từ khi còn ở trong nhà, cậu đã quá giỏi với việc bỏ ngoài tai những lời xung quanh.

Thấy bản thân không được đáp lại, nam sinh ngồi đối diện cậu cũng chẳng sốt ruột, cậu ta nhìn Ngọc Quý lần nữa.

Tầm mắt đảo khắp người cậu, nhìn đôi môi đỏ ướt át, ngón tay thon dài trắng nõn đang cằm chiếc đũa gỗ màu đen, cuối cùng là cần cổ với đường cong tuyệt đẹp.

Cậu ta chợt hỏi: "Cậu bị mấy Alpha khác cắn bao nhiêu lần rồi?"

Ngọc Quý đang ăn thì dừng đũa ngước mắt, thấy Alpha nọ chống cằm nhìn mình, dường như không hề hay biết rằng lời cậu ta vừa nói xúc phạm đến mức nào.

Không nhận được câu trả lời từ Ngọc Quý, Alpha nọ tiếp tục: "Xem ra đếm không xuể nhỉ, bề ngoài ngây ngô trong sáng, thực ra số người tìm tới cậu chắc cũng phải tận hàng chục, chậc, Beta có điểm này dễ bị gạt."

Ngọc Quý không muốn nghe tiếp, cậu đứng dậy bưng cả khay cơm bỏ đi, nhưng bị nam sinh giữ lại đầu bên kia khay.

Cậu đanh mặt nhìn hắn: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn làm vài việc mọi người đều vui thôi." Khóe miệng nam sinh nhếch lên, "Tôi bao tất cả chi phí trong trường một năm tới của cậu, cậu làm bạn trai tôi một năm nhé."

Ngọc Quý không ngốc, sao có chuyện quy định sẵn thời gian làm bạn trai chứ, thực ra đây chỉ là một trò chơi bao nuôi thôi.

Ngọc Quý lạnh lùng nhìn hắn: "Tìm người khác đi."

Nam sinh nọ sửng sốt, nụ cười càng tươi hơn: "Có phải cậu hiểu nhầm gì không, tôi không đến để thương lượng, tôi đến để thông báo."

Nói đoạn, một bàn tay khác đang thả lỏng của nam sinh chợt sờ lên cổ tay Ngọc Quý.

Ngọc Quý dứt khoát thả tay làm nam sinh họ bất ngờ, chưa kịp thu hồi sức kéo khiến cơm canh trong khay vung vãi hết lên người.

Cậu nhếch mép cười châm chọc, "Nói nhỏ nhẹ không muốn, muốn mạnh bạo mới được hả!"

Dầu mỡ trong thức ăn và nước canh thẩm thấu qua quần áo thấm lên da, khiến cậu ta trông vừa dữ tợn vừa chật vật.

Nam sinh nọ ngậm được bồ hòn trước mặt đông đảo mọi người như vậy, tức thì giận điên lên, "Mày muốn chết à!"
Những người khác trong căn tin giật mình bởi tiếng động bên này, ai nấy nháo nhào nhìn sang.

Beta nữ ngồi bàn bên cạnh Ngọc Quý ăn cơm đã chứng kiến cả quá trình, bấy giờ tức đến mặt mày đỏ bừng, quát: "Cậu còn uy hiếp người ta, rõ ràng cậu kiếm chuyện trước!"

"Được, mày muốn ra mặt giúp nó phải không? Tao xử mày trước!" Nam sinh nọ đứng lên, chiều cao và vóc người của Alpha đều mang đến áp lực khổng lồ cho người khác, cậu ta sải bước lớn đi phăm phăm tới, định dạy cho cô gái một bài học.

Beta nữ run bắn lên, vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không giáng xuống, cô mở mắt không dám tin, thấy Ngọc Quý đứng chắn trước mặt mình.

Người đang chắn phía trước tuy cũng có dáng người cao ráo, nhưng chẳng hề cường tráng chút nào, thậm chí còn có thể gọi là thon gầy, nhưng bấy giờ cậu không hề né tránh.

Ngọc Quý nghiêng mặt sang để lộ gương mặt tinh xảo, dịu giọng: "Cảm ơn cậu, nơi này hơi phiền phức, cậu cứ đi trước, lần sau tôi đền lại bữa tối cho cậu."

Mặt cô gái đỏ bừng, cô hết nhìn Ngọc Quý rồi lại nhìn Alpha nọ, chần chừ: "Vậy cậu..."

"Đi đi." Ngọc Quý lặp lại.

Cô gái cũng biết mình ở đây chỉ thêm vướng víu, thế là cắn răng, đứng dậy rời đi.

Ngọc Quý quay đầu nhìn Alpha vừa kiếm chuyện, Alpha nọ tức giận bật cười: "Anh hùng cứu mỹ nhân? Được thôi, mày cứu nó, tao coi ai cứu được mày?"

Nói đoạn, Alpha lại xông tới định vừa ôm vừa kéo để ghìm tay chân Ngọc Quý, hòng lôi cậu đi khỏi tầm mắt của mọi người, đến nơi vắng vẻ để làm những điều mình muốn.

Lần này mà không đụ cho Beta này chịu nghe lời, cậu ta thề sẽ đổi họ!

Chưa suy nghĩ xong, một nắm đấm trời giáng đã đáp lên bụng cậu ta, nam sinh thốt ra tiếng rên nặng nề, lùi vài bước, khom lưng ôm 'của quý' của mình.

Ngọc Quý xưa nay biết dùng đầu óc, cậu rất rõ tình trạng hiện tại, do căn bệnh bẩm sinh nên xưa nay cậu không hề đánh nhau bằng sức mạnh, đánh người cần phải có kỹ xảo.

Thay vì để tên Alpha nọ kéo được cậu đến nơi vắng người, chi bằng cứ làm ầm mọi chuyện ngay tại đây.

Ngọc Quý không dừng lại, cậu vẫn tấn công liên tiếp, nhưng tốc độ phản ứng của nam sinh kia rất nhanh, hắn nhịn đau né tránh, còn phản công ngược lại.

Cách đánh và góc độ đánh của nam sinh nọ đều đang nói cho Ngọc Quý biết một sự thật phũ phàng rằng, chắc chắn Alpha này đã được dạy dỗ chuyên nghiệp, không như bọn học sinh cá biệt lưu manh bình thường trong trường.

Phiền phức rồi đây.

Ngọc Quý mím môi né nắm đấm đang vung tới, nhanh chóng động não xem nên làm cách nào để kéo dài thời gian cho tới khi giáo viên phát hiện ra, nào ngờ lại thấy động tác của Alpha nọ bỗng dưng khựng lại, trợn to mắt như gặp ma, thậm chí còn lùi một bước.

Vẻ sợ hãi không giống đang giả vờ, Ngọc Quý ngờ vực nhìn sang bên kia, trông thấy Lai Bâng với khuôn mặt điềm nhiên đang đứng cách cậu vài bước.

Lai Bâng nhìn thoáng qua cậu, rồi nhìn nam sinh Alpha cao to nọ, lạnh lùng hỏi: "Đánh nhau?"

Ngọc Quý chưa kịp lên tiếng đã nghe Alpha ban đầu vốn rất hùng hổ bấy giờ chỉ ước sao được co người lại thành hạt cát, "Không phải em muốn đánh nhau! Do cậu ta bất cẩn làm đổ cơm lên người em, còn tức giận muốn đánh em nữa!"

Ngọc Quý sửng sốt, đâu ngờ tên này lại đổi trắng thay đen như vậy.

Những người khác trong căn tin cũng ngớ ra, có người định kể sự thật, song vừa mới thốt được vài chữ, nam sinh nọ đã nhìn sang với ánh mắt hầm hừ đe dọa.

Thông thường giờ này, đa số con nhà giàu đều ra trường ăn, số nhỏ còn lại đến căn tin cũng sẽ chọn thức ăn giá đắt một chút, nhưng những món ngon hơn đó ở trên tầng hai.

Người ở lại tầng dưới gần như đều là học sinh bình thường không có tiền không có quyền, bị nam sinh nọ lườm như vậy, thế là hoảng hốt cúi đầu.

Ngọc Quý cũng chẳng muốn người khác ra mặt thay mình, đang định giải thích với Lai Bâng. chợt nghe hắn cười gằn.

"Mày đang dùng cái não chỉ thi được hai mươi điểm của mày để lừa tao sao?" Mặt Lai Bâng không hề có ý cười, "Lá gan mày ngày càng lớn rồi đấy."

"Không, không phải..." Nam sinh toát cả mồ hôi lạnh, "Em thật sự chưa hề đánh trúng cậu ta, ngược lại cậu ta còn đánh em vài cái!"

Tầm mắt Lai  Bâng lần nữa chuyển sang Ngọc Quý, cả hai nhìn nhau, Ngọc Quý lập tức sởn tóc gáy.

Khí thế hiện giờ của hắn giống hệt lúc đánh nhau vào lần đầu gặp mặt, thậm chí Ngọc Quý còn có cảm giác ngay giây tiếp theo đây, Lai Bâng sẽ cho đầu cậu nở hoa.

Nhưng hắn chẳng nói gì cả, sau đó lại rời mắt nhìn mặt bàn tung tóe cơm canh.

"Dọn bàn sạch sẽ." Lai Bâng lạnh giọng. nói với nam sinh đang đứng khúm núm trong góc.

Ngọc Quý chưa kịp phản ứng, Alpha hùng hổ ban nãy đã gật đầu lia lịa, khom lưng nhặt khay đựng cơm canh ban nãy lên, nhanh tay hốt hết cơm và thức ăn rơi vãi trên mặt bàn vào khay, cuối cùng còn lấy giẻ lau bàn của dì lao công đến lau một lượt, dọn bàn sạch sẽ như mới.

"Anh... anh Bâng, vậy em không quấy rầy anh nữa, em đi trước ạ." Nam sinh nọ cười gượng.

"Đi sao?" Ngữ điệu của Lai Bâng vẫn vô tình: "Hất cơm canh của người ta xong rồi định đi?"

Bấy giờ nam sinh nọ đã hiểu, ý của Lai Bâng chính là muốn chống lưng cho Ngọc Quý.

Mẹ nó, từ đầu sao không nói là thân với Lai Bâng đi? Báo hại hắn tưởng bở, cuối cùng lại đụng nhầm ổ kiến lửa.

Nam sinh oán thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại chẳng dám hó hé, cậu ta vội chạy đến cửa sổ căn tin mua lại một suất cơm canh, bưng đến trước mặt Ngọc Quý.

"Anh trai, anh ăn ngon miệng nhé, sau này em không dám gây sự với anh nữa." Nam sinh nói với vẻ đáng thương.

Ngọc Quý im lặng nhìn người lúc nãy còn ngạo mạn đòi đánh cậu bây giờ lại hèn mọn mang khay thức ăn đặt lên bàn. Thật sự là cùng một người sao?

Lai Bâng đút tay vào túi quần, chỉ nói một chữ: "Cút".

Nam sinh chạy nhanh khỏi căn tin, không dám ngoái lại, còn Lai Bâng sải bước, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Quý.

Ngồi ngay ngắn, hắn lại trừng mắt với cậu: "Còn ngơ ra đó làm gì, ăn đi."

"À." Ngọc Quý cũng ngồi xuống ăn, nhưng do tò mò quá, cậu không nhịn được hỏi: "Tại sao cậu ta mới thấy cậu đã sợ đến vậy? Cậu ta đoán được cậu sẽ xen vào à?"

Lai Bâng nhướng một bên mày, cầm điện thoại chơi game: "Vì tôi là lớn nhất, tất cả những trận đánh trong trường đều phải được sự đồng ý của tôi. Nếu không xin phép mà bị tôi bắt gặp, thì hai bên cùng bị tôi đánh."

Nói văn chương thì là người lớn, nói thẳng thì hắn là đại ca, muốn làm gì đều phải hỏi ý kiến hắn.

Ngọc Quý cảm thán, đây chính là trùm trường đó sao, quả nhiên khủng bố như lời đồn.

"Cảm ơn." Ngọc Quý nghiêm túc nói với hắn.

Bây giờ Lai Bâng ngồi lại cùng cậu, có lẽ cũng có ý răn đe những kẻ khác, để sau này bớt người tới kiếm chuyện với cậu.

Lai Bâng hừ một tiếng, không thèm quan tâm, thế là Ngọc Quý lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm, ăn được một lúc, cậu nghe tiếng Lai Bâng hỏi: "Cậu thường gặp chuyện này à?"

Hắn không nói rõ là chuyện gì, nhưng kỳ lạ thay, Ngọc Quý hiểu ý hắn – chuyện thường bị người khác quấy rối, có âm mưu đen tối.

Ngọc Quý cụp mắt: "Ừ."

"Chậc." Lai Bâng nhíu mày, không lắm chuyện, chỉ nói, "Cậu cũng giỏi đấy."

Ngọc Quý liếc sang thấy Lai Bâng đã lặng lẽ tắt game đi, đổi thành bài học mà hắn lưu vào điện thoại trước đó.

Ý Lai Bâng bảo giỏi là đang khen cậu dù bị nhiều thành phần làm phân tâm vậy mà vẫn thi được hạng nhất à?

Ngọc Quý im lặng ăn, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện mà bác sĩ đã nói với mình trong bệnh viện.

Lai Bâng thật sự đã ngạc nhiên khi cậu vẫn thi được hạng nhất khi phải sống trong nhiều sự quấy rầy như vậy, mà bản thân hắn cũng có vấn đề về pheromone, dù ngày thường tiêm thuốc để điều hòa, nhưng tác dụng phụ của nó cũng khiến cảm xúc trở nên nóng nảy cộc cằn, tâm trạng không được tốt.

Tình trạng như vậy mà vẫn đạt điểm cao, Lai Bâng cảm thấy Ngọc Quý đã giỏi lắm rồi.

Ngọc Quý nhìn hắn rồi lại nhớ chuyện ban sáng, cậu tự hỏi.

Chẳng biết hắn có thử tìm Omega thích hợp không nhỉ, nếu có, cậu sẽ không nhúng tay vào.

Đang nghĩ ngợi, chỗ ngồi đối diện Ngọc Quý lại có thêm hai người, cậu ngước đầu nhìn, thấy là hai cô gái rất xinh.

Ngọc Quý có ấn tượng với một người trong đó, Hoàng Phúc từng tám với cậu, bảo đây là Omega hoa khôi khối lớp Mười một, thích Lai Bâng lâu rồi.

"Lai Bâng, thứ Bảy tuần sau là sinh nhật mình." Hoa khôi khối nhỏ nhẹ nói với hắn, điệu bộ cũng đỏng đảnh yêu kiều, "Cậu tham gia được không?"

"Bận." Lai Bâng từ chối ngắn gọn, lười giải thích thêm.

Cô gái cắn môi không vui: "Vậy khi nào cậu rảnh?"

Lai Bâng vẫn lạnh nhạt không dành cho cô dù chỉ một ánh nhìn "Không rảnh, bận lắm, phải học."

Cô gái còn định nói thêm, nhưng sực nghĩ đến điều gì, thế là nhìn sang Ngọc Quý với vẻ không vui.

Ngọc Quý chợt có cảm giác sắp bị kiếm chuyện, nhưng người đối diện chưa lên tiếng, Lai Bâng bỗng nâng cùi chỏ huých nhẹ, đưa điện thoại ra trước mặt cậu.

Trên màn hình là vài đề Toán, hắn nói: "Cậu giải thử xem."

"Đề gì, tôi xem nào." Ngọc Quý nhìn lướt qua, nói hướng giải, "Vẽ thêm ba đường thẳng nữa, sau đó..."

Hai cô gái nọ chờ cả buổi trời mà mãi chẳng tìm được cơ hội bắt chuyện, cuối cùng chỉ đành tức giận rời đi.

Chờ hai người đi xa rồi, Lai Bâng lấy điện thoại về, cho Ngọc Quý ăn cơm tiếp.

Ngọc Quý vừa ăn vừa đánh giá, trông Lai Bâng chẳng hề đau lòng khi hai Omega xinh đẹp bỏ đi, nơi đáy mắt là vẻ hờ hững.

Ý đồ lấy cậu ra để đuổi Omega vô cùng rõ ràng. Ngọc Quý ngẫm nghĩ một láy, vẫn hỏi: "Cậu thích mẫu Omega khác hơn à?"

Nếu là Alpha bình thường, hoàn toàn có thể từ từ tìm Omega mình thích, nhưng Lai Bâng thì khác, dùng thuốc điều hòa càng lâu, hắn sẽ càng khó chịu, theo lẽ thường thì nên mở rộng quan hệ để nhanh chóng tìm được Omega thích hợp mới đúng.

Lai Bâng vẽ ra nụ cười thường thấy, "Cậu cũng hóng chuyện nhỉ", sau đó đứng lên rời khỏi.

Trước khi đi để lại một câu:"Tôi sẽ độc thân tới chết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro