chương 67
Đầu Ngọc Quý thoáng chốc trống rỗng, cậu quay đầu sang một cách máy móc, nhìn thấy khuôn mặt Lai Bâng dưới ánh sáng mờ.
Hắn nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch tạo thành một đường cong vui vẻ. Ngọc Quý không đáp, Lai Bâng kéo chăn cậu ra rồi chui vào, sau đó đắp lại ngay ngắn. Vậy là hắn đã được nằm chung chăn với cậu rồi.
Cuối cùng Ngọc Quý cũng thoát khỏi cảm giác lúng túng và ngượng nghịu, mặt mũi nóng bừng, cậu hạ giọng hỏi: "Anh qua đây ngủ làm gì?"
Lai Bâng chạm lên màn hình điện thoại cậu, để đoạn phim đang bị tạm dừng được tiếp tục.
Đôi AB trong phim vừa bước vào khách sạn đã ném túi xuống đất rồi hôn nhau đầy mãnh liệt, còn phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
"Lén xem một mình mà không rủ anh à?" Giọng Lai Bâng chứa ý cười, "Anh cũng muốn học."
Cái này mà học chung được sao!
Hồi cấp ba, Lai Bâng đã bắt quả tang cậu trốn trong chăn học bài. Bây giờ lên đại học còn bị bắt gặp đang trùm chăn xem phim hành động nữa chứ! Đúng là không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Ngọc Quý xấu hổ muốn độn thổ. Cậu thấy Lai Bâng điều chỉnh góc điện thoại cho hai người cùng xem, rồi lại vòng tay qua ôm lấy eo cậu.
"Cùng học." Hắn nói với giọng điềm nhiên.
Ngọc Quý ngượng ngùng muốn tắt điện thoại đi: "Không cần đâu."
Lai Bâng cảm thấy cậu cứng người, hắn dịu giọng dỗ dành: "Đừng sợ, anh không ép em. Chỉ xem thôi, anh cũng chưa có kinh nghiệm gì cả, phải học hỏi chứ."
Thật ra cũng đúng. Ngọc Quý tin Lai Bâng, cũng biết hắn sẽ không làm gì vượt quá giới hạn khi cậu chưa đồng ý, bèn cắn răng gật đầu. Thế là cậu bị hắn ôm gọn trong lòng cùng xem tiếp.
Trên màn hình, Alpha và Beta đã cởi gần hết, bắt đầu giao lưu thân mật hơn.
Beta ngả đầu vào ngực Alpha: "Xin lỗi anh yêu, em không thể thích nghi nhanh như Omega được, cần nhiều bước chuẩn bị hơn, anh vất vả rồi."
Alpha cường tráng đặt nụ hôn dịu dàng lên mắt người yêu: "Không sao đâu bé cưng. Anh sẽ khiến em thoải mái."
Sau đó là một loạt các công đoạn chuẩn bị có vẻ khá phức tạp, nhưng nhìn chung thì bầu không khí vẫn nhẹ nhàng và yêu thương.
Lai Bâng rời mắt khỏi màn hình, nhìn lén Ngọc Quý. Hắn đang ở sau nên không thấy biểu cảm của cậu, chỉ thấy được sườn mặt.
Ánh sáng mờ từ điện thoại đủ để Lai Bâng nhận ra vành tai nhỏ mỏng của cậu đang đỏ ửng lên, nổi bật trên làn da trắng mịn như sữa.
Nhìn thấy thế, Lai Bâng không kìm lòng được, hắn cúi xuống, ngậm lấy vành tai ấy, khẽ liếm một đường.
Ngọc Quý giật bắn lên, rụt tai lại: "Nghiêm túc học đi!" Cậu vờ tức giận.
"Được, học." Lai Bâng bất đắc dĩ hùa theo.
Ngọc Quý trừng mắt lườm hắn, rồi quay lại màn hình. Cuối cùng cũng đến phần chính. Beta trên màn hình dần trở nên đau đớn, còn rưng rưng khóc. Cậu mím môi thành đường chỉ nhỏ, có vẻ rất đau.
Cậu thầm nghĩ, hình như của Lai Bâng còn to hơn của Alpha trong phim này nữa...
Nếu sau này hai người thực sự tiến thêm bước nữa, chắc chắn sẽ phải trải qua điều này. Khi ấy sẽ đau đến mức nào?
Càng nghĩ, da đầu Ngọc Quý càng tê rần. Cậu lén dịch người tránh khỏi ngực Lai Bâng, cố gắng đừng nghĩ nhiều. Cậu cho rằng mình làm rất nhẹ, sẽ không khiến hắn để ý, nhưng chỉ vừa rời khỏi vài giây, nửa người trên của Lai Bâng đã nghiêng về, ôm lấy cậu thêm lần nữa.
"Sao lại chạy?" Hắn hạ giọng.
Ngọc Quý không tiện nói ra nỗi lo của mình, cậu im lặng. Lai Bâng cũng không ép, một lúc sau, hắn cúi xuống đặt lên vành tai cậu một nụ hôn dịu dàng.
"Anh đã nói rồi mà, nếu em không muốn, thì sẽ không làm. Dù đang yêu hay đã kết hôn, chỉ cần em không muốn, dùng tay giúp anh là được."
Với hắn, điều quan trọng nhất không phải là da thịt hay ham muốn.
Quan trọng là có được cậu bên cạnh, có tình cảm thật sự, là cậu yêu hắn bằng cả trái tim.
Dù trong lòng hắn luôn rạo rực, khát khao được đắm chìm trong hơi thở và pheromone của cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Ngọc Quý sẽ sợ mình, sẽ rời xa mình vì điều đó, tất cả mọi ham muốn trong hắn lập tức bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh.
Hắn thèm khát, có thể lắm chứ. Nhưng hắn không thể, và không bao giờ để dục vọng làm tổn thương người mình yêu.
Không bao giờ.
Ngọc Quý bỗng chốc không nói nên lời, cậu dựa vào Lai Bâng, cảm nhận nhịp tim đập đều đặn, mạnh mẽ của hắn.
"Anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao? Chúng ta mới hẹn hò chưa được hai ngày, thật ra vẫn có xác suất chia tay." Cậu nói nhỏ.
"Chia tay?" Lai Bâng cười nhạt: "Em đừng có mơ. Em mà chia tay anh sẽ đến bệnh viện của em ăn vạ, nói em đùa bỡn trái tim và thể xác của anh, lợi dụng rồi bỏ, đồ đàn ông khốn nạn."
Ngọc Quý tưởng Lai Bâng đùa nên cũng hùa theo, nửa thật nửa giỡn: "Em thì chưa nghĩ tới... Ý em là nếu anh cảm thấy không hợp, cứ chủ động chia tay. Dù sao cũng còn rất nhiều Omega ưu tú."
Vừa dứt lời, mặt cậu đã bị Lai Bâng bóp nhẹ, giọng hắn nghiêm túc lạ thường: "Người không bị đánh dấu là em. Từng ngày từng đêm anh đều lo em không bị ảnh hưởng bởi pheromone của anh, lo đám tình địch ngoài kia rình rập. Còn đâu tâm trạng mà nhìn ai khác?"
Ngọc Quý thoáng hoảng hốt, bố cậu chưa từng lo nghĩ như thế. Nghĩ lại mới thấy, vì ông chưa từng đặt mẹ trong tim, nên mới không biết ghen, không biết quan tâm.
Còn Lai Bâng lại khác. Cậu được yêu thương.
Ngọc Quý vỗ nhẹ cánh tay đang ôm mình: "Không nói nữa, cố học hành đi. Anh cũng nghiêm túc xem để học kỹ xảo đi."
Như bị kích thích bởi một tín hiệu nào đó, máu nóng trong người Lai Bâng dồn hết xuống. Hắn ôm Ngọc Quý chặt hơn, vùi mặt lên vai cậu xem thật chăm chú. Trên màn hình, nét mặt của Beta trong phim đã dịu lại, không còn đau đớn, bầu không khí bắt đầu trở nên ướŧ át.
Ngọc Quý thì thầm: "Hình như cậu ấy không còn khó chịu nữa."
Lai Bâng đáp: "Vốn dĩ đâu có khó chịu mãi. Ban đầu hơi thôi, thích ứng dần là được."
Ngọc Quý trầm ngâm. Ngồi yên một tư thế hơi lâu khiến cậu mỏi người, bèn đổi tư thế, đồng thời vươn tay sang bên hông cho đỡ tê, nhưng ngay lập tức cứng đờ.
Chàng Alpha trẻ tuổi tràn trề năng lượng ngay sau cậu đang âm thầm chứng minh sức sống của mình.
Trong điện thoại, đôi AB vừa dừng nụ hôn.
"Ôi em yêu, người em lại có mùi pheromone của anh rồi, như vậy dù tạm xa, ai cũng sẽ biết chúng ta là một đôi!"
"Đúng vậy anh yêu." Beta trao một nụ hôn dịu dàng, "Em yêu anh lắm."
Ngọc Quý như hơi sợ hãi, hoặc không biết phản ứng thế nào. Lai Bâng tưởng cậu hoảng vì phim, vội an ủi: "Không sao, sẽ ổn cả thôi. Kệ nó, lát nữa anh tự đi tắm."
Ngọc Quý vẫn nằm im, cất giọng nhỏ: "Ban nãy anh nói, chỉ cần em không đồng ý thì cả đời cũng không quan hệ... có thật không?"
"Ừ." Giọng hắn đầy dứt khoát.
"Vậy trên người em sẽ không thể có mùi pheromone của anh trong thời gian dài, anh không buồn sao?"
Lai Bâng đáp ngay: "Pheromone có gì quan trọng chứ? Em vốn đâu có pheromone."
Ngọc Quý biết Lai Bâng đang cố tình lảng tránh. Chắc chắn hắn buồn, chỉ là không nói ra.
Đối với Omega, việc bị đánh dấu là chuyện hệ trọng. Nhưng Beta thì không, pheromone chỉ lưu lại vài ngày rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Cậu cũng hy vọng... pheromone của Lai Bâng sẽ lưu lại trên người mình, dù chỉ trong chốc lát.
Ngọc Quý quay đầu, hôn lên mặt Lai Bâng.
"Anh đã từng nghe câu Lương y như từ mẫu chưa?" Cậu hỏi hắn, Lai Bâng hơi ngơ ra rồi gật đầu.
"Anh là người bệnh, em là bác sĩ. Em có trách nhiệm cứu chữa, cung cấp liệu trình phù hợp nhất."
"Liệu trình gì?"
"Cách thứ ba. Nhớ không?" Cậu cười, vừa nói vừa kéo cổ áo Lai Bâng, ép đầu hắn lại gần, "Bác sĩ cho rằng liệu trình này phù hợp nhất với bệnh nhân."
Lai Bâng sững người, mắt mở to sửng sốt. Ngọc Quý cúi xuống, thì thầm: "Anh có quyền lưu lại pheromone trên người em."
(kéo rèm, tắt đèn.)
Cuối tuần trôi rất nhanh.
Khi trở lại trường, Ngọc Quý mặc áo sơ mi cổ cao.
"Hey bồ tèo, hôm nay ăn mặc kín thế? Cảm à, hay máy lạnh lạnh quá?" Một Omega thân với Ngọc Quý tiến đến hỏi.
"Ừm." – Giọng cậu khàn khàn "Không phải cảm."
"Giọng thế kia mà không cảm á? Đừng gạt tui..."
Cô bạn đang định vỗ vai cậu thì đột nhiên khựng lại.
Trên người cậu thoang thoảng một mùi hương thanh mát, như đất ẩm và cây cỏ sau cơn mưa.
Nhưng hôm nay trời đâu có mưa?
Với lại, đây đâu giống mùi nước hoa? Mùi hương ấy nhẹ nhưng quấn quýt, tựa như đang tuyên bố: "Cậu ấy đã có chủ rồi."
Omega kia dè dặt hỏi: "Ừm, Quý... người cậu có mùi gì lạ vậy?"
Ngọc Quý quay đầu lại, hàng mi dài khẽ rủ, khóe mắt ánh lên sự dịu dàng khó giấu. Cậu mỉm cười: "À, mùi pheromone của bạn trai tôi."
______
Mười lăm phút trước khi vào lớp.
Lai Bâng đã ngồi vào chỗ, mở sách xem bài. Cả lớp vẫn rôm rả chuyện trò.
"Cậu ấy đến rồi! Mau lên nào, không còn ai cạnh tranh đâu!"
"Không sao, thấy không? Trên người không có mùi pheromone Omega nào cả, chắc vẫn độc thân đấy!"
Được cổ vũ, một Omega nữ bước đến chỗ Lai Bâng, hít sâu lấy can đảm: "Mình..."
Chưa kịp nói xong, cô đã khựng lại.
Trên cổ hắn có một dấu cắn nhỏ. Nhìn là biết mới để lại không lâu.
"Bâng... cổ cậu bị cắn rồi kìa..." Cô buột miệng nói.
Lai Bâng ngẩng đầu, giọng thản nhiên: "Tôi biết. Người yêu tôi cắn. Có chuyện gì không?"
Omega nọ há hốc mồm: "???"
"À... không có! Xin lỗi vì làm phiền!" Cô vội vàng rời đi, đỏ mặt chạy về chỗ.
Lai Bâng chống cằm, đưa tay sờ cổ một cách lười biếng, môi cong lên đầy tự hào.
Nơi đó là dấu vết người yêu hắn để lại. Đáng yêu lắm, giống như con mèo nhỏ sợ bị giành mất món đồ yêu thích mà kiên quyết đánh dấu vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro