Chương 37: Lời sư tôn dạy

Không thể không nói cuộc chiến yêu nữ ma đạo cùng Thánh nữ chính đạo có chút thú vị. Ít nhất là hai người đánh nhau so kiếp trước đẹp mắt rất nhiều. Liễu Minh Yên không hổ là đệ tử mà Tề Thanh Thê dạy nên, ý thức chiến đấu không tệ! Nhưng trong tay Liễu Minh Yên trừ một thanh tiên kiếm phổ thông không còn gì khác, hai cô nương chiến đấu hơn nửa canh giờ, cuối cùng vẫn là Liễu Minh Yên bị đánh bại.

Chuyện xảy ra cùng kiếp trước không sai biệt lắm. Thẩm Thanh Thu một mực coi mình thành NPC thúc giục kịch bản, kiên nhẫn đọc lời kịch.

Liễu Minh Yên tự trách rồi mời phạt, Thẩm Thanh Thu an ủi. Sa Hoa Linh châm chọc khiêu khích, Thẩm Thanh Thu phản kích. Đợi đến rốt cục tiếp diễn trận so tài thứ ba, Sa Hoa Linh lại giới thiệu người dự thi sau cùng Thiên Chùy trưởng lão, cũng giải thích cho mọi người mũi nhọn trên áo giáp Thiên Chùy trưởng có bôi độc "không thể giải".

Thẩm Thanh Thu thở dài, lời kịch cô nương ngươi cũng thật nhiều a. Nếu như đây thật là đang quay phim truyền hình, muốn một hơi học thuộc hết quả thực không dễ dàng.

Chờ đến Sa Hoa Linh dương dương đắc ý giới thiệu xong, Thẩm Thanh Thu biết sắp đến phiên hắn . Sa Hoa Linh cười duyên nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, hỏi: "Không biết Thẩm Tiên sư lại phái ai xuất chiến đâu? Bất quá tiên sư cần phải nghĩ kỹ, nếu là thua chính là mất mặt Thương Khung Sơn phái."

Thẩm Thanh Thu đong đưa quạt xếp, chậm rãi mà nói: "Điều này không nhọc cô nương hao tâm tổn trí. Thẩm mỗ có thể cam đoan, mặc kệ tiếp theo là thua là thắng, người này nhất định là khắc tinh của cô nương."

Sa Hoa Linh hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Thanh Thu đặc biệt mập mờ, sau khi quan sát đủ phản ứng của mọi người, hắn mới quay người chỉ hướng Lạc Băng Hà ra lệnh: " Lạc Băng Hà, ngươi, ra."

Thẩm Thanh Thu một câu đặc biệt chia thành ba đoạn, trong vô thức lại tỏa ra sự uy hiếp.

Hiện trường quả nhiên xôn xao.

Các đệ tử Thương Khung Sơn phái biết Lạc Băng Hà. Đương nhiên "biết" ở đây không phải là Lạc Băng Hà căn cốt kỳ giai, vạn người không được một. Mà là bởi vì tiểu tử thế này mà thành công đánh vỡ kỉ lục mười năm phong chủ Thanh Tĩnh Phong không thu đồ đệ a!

Không chỉ như thế, nghe nói Lạc Băng Hà là con nhà nghèo, là một cô nhi, lúc vừa mới bái nhập Thanh Tĩnh Phong không được chú ý, xem như một người trong sáng giản dị, ai cũng có thể khi dễ. Cũng không biết từ lúc nào mà Thẩm Thanh Thu đột nhiên thích tên tiểu đồ đệ này, chẳng những cho phép Lạc Băng Hà đích ân hầu hạ, còn khai ân để y ở lại trúc xá lệch thất.

Sau khi trải qua sự kiện đồng môn quần ẩu, sơn môn phạt quỳ, đánh vỡ pháp khí, chống đối sư tôn bị treo lên đánh, Lạc Băng Hà chính là có khả năng gặp dữ hóa lành khiến Thẩm Thanh Thu càng lúc càng thích y. Tiểu tử cứ như vậy một đường cố gắng tiến lên, cuối cùng trở thành quan môn đệ tử của Thẩm Thanh Thu!

Quan môn đệ tử là ý gì? Nói vòng vo chính là đệ tử cuối cùng sư tôn chấp nhận. Nói thẳng ra chính là —— lão tử có Lạc Băng Hà rồi còn thu đồ đệ khác làm gì!

Thật ghen tỵ! Các đệ tử mười hai phong đều ghen tỵ muốn chết, ao ước cũng không được. Lạc Băng Hà cũng vì thế trở thành "Nhân vật phong vân" (nhân vật quan trọng/người làm mưa gió) trong đệ tử đời mới Thương Khung Sơn.

Lúc này tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ:

Lạc Băng Hà bái sư bốn năm, cơ sở tâm pháp cấp độ nhập môn, thân thủ như thế nào cũng không rõ ràng. Nhưng đối thủ của y là ma tộc trưởng lão có công lực mấy trăm năm lại toàn thân bôi độc! Thấy thế nào Lạc Băng Hà đều đánh không lại a? Để y ra sân chính là đi chịu chết a! Cho nên, Thẩm sư bá / thúc là ưa thích Lạc Băng Hà vẫn là hại y a?

Lạc Băng Hà ngược lại rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Y ngẩng đầu mà bước đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, chắp tay cầm lễ, cung kính gọi: "Sư tôn."

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Thu rơi vào người Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà vô thức căng cứng người.

Trầm mặc nửa ngày, Thẩm Thanh Thu dùng quạt xếp chỉ vào bên kia, hỏi: "Băng Hà, nhìn thấy ma tộc bên kia sao?"

Lạc Băng Hà nghiêng đầu nhìn mấy lần, trả lời: "Đệ tử nhìn thấy."

Thẩm Thanh Thu ý vị không rõ "Ân" một tiếng, sau đó đột nhiên mở quạt ra.

Lạc Băng Hà yên lặng nghe Thẩm Thanh Thu dặn dò.

Thẩm Thanh Thu nhẹ lay động quạt xếp: "Ngươi đi đi."

Dừng một chút, hắn lại không mặn không nhạt bổ sung ba chữ."Đánh thắng hắn."

Không có dặn dò, không có chỉ đạo, chỉ có giọng điệu tự tin. Các đệ tử đều cảm thấy tâm muốn nhảy đến cổ họng!

Mộc Thanh Phương nhíu mày nhìn xem linh lực quanh thân Lạc Băng Hà, không đồng ý mà lên tiếng ngăn cản.

"Sư huynh thật muốn phái Lạc Băng Hà xuất chiến?"

"Hả? Có gì không thể?"

. . . . . . Cái gì mà có gì không thể. Sư huynh ngươi mở to mắt nhìn xem rõ ràng, thiết chùy trong tay Thiên Chùy trưởng lão so đồ đệ bảo bối nhà ngươi lớn hơn bao nhiêu.

Mộc Thanh Phương cảm thấy mình rầu đến phát trọc, hắn cũng không thể nói "Lạc Băng Hà tu vi quá kém, đối đầu Thiên Chùy trưởng lão khẳng định sẽ thua". Dạng này làm giảm chí khí người khác cũng như diệt uy phong bên mình hắn sao có thể nói, chỉ đành phải uyển chuyển nhắc nhở: "Đây chính là so tài bất chấp sống chết."

Thẩm Thanh Thu giống như đột nhiên nhận ra, gật đầu nói: "Xác thực có chuyện như vậy."

Sau đó hắn vỗ vỗ bả vai Lạc Băng Hà, mở miệng dạy bảo: "Băng Hà, ngươi phải nhớ kỹ. Trừ ma vệ đạo chính là như thế, nếu như ngươi muốn bảo vệ, thì nhất định phải làm được "trừ"."

"Đệ tử ghi nhớ. Đệ tử tuân mệnh. Đệ tử đi."

Mộc Thanh Phương: . . . . . .

Các đệ tử: . . . . . .

Sa Hoa Linh cũng âm thầm trợn mắt.

Lạc Băng Hà mặt không đổi sắc bước vào chiến trường. Thiên Chùy trưởng lão cười lạnh hai tiếng, châm chọc nói: "Biết rất rõ ràng là chịu chết còn đem ngươi phái ra. Xem ra người sư tôn này của ngươi rất hận ngươi a."

Lạc Băng Hà đem tiên kiếm thẳng tắp chỉ vào Thiên Chùy trưởng lão.

"Thương Khung Sơn Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà."

"Ha ha." Thiên Chùy trưởng lão cười lạnh, lời nói khinh thường đến cực điểm: "Ta cần biết tên của ngươi sao?"

Lời còn chưa dứt, thiết chùy trong tay Thiên Chùy trưởng lão với tốc độ cực nhanh đánh tới Lạc Băng Hà. Đại bộ phận đệ tử thậm chí đều không có thấy rõ ràng động tác Thiên Chùy trưởng lão, chờ đại não kịp phản ứng mới kinh ngạc phát hiện thiết chùy đã đạp nát vị trí ban đầu Lạc Băng Hà đứng.

Lạc Băng Hà đâu? Y ở đâu? Y né được sao?

Các đệ tử tìm kiếm bóng hình Lạc Băng Hà khắp nơi. Chỉ có Thẩm Thanh Thu cùng Mộc Thanh Phương nhìn thấy rõ ràng động tác Lạc Băng Hà.

Chỉ thấy Lạc Băng Hà nhanh chóng ở phía sau lưng Thiên Chùy, tiên kiếm trong tay dùng sức chém đầu gối của lão. Thiên Chùy trưởng lão kêu thảm một tiếng, đau đến quỳ một gối trên đất, biểu lộ cà lơ phất phơ ban đầu lập tức bị thay thế bằng vẻ ngoan lệ khát máu.

"Không tệ lắm tiểu tử. Đi đứng rất nhanh."

"Đều là sư tôn giáo tốt."

Sát ý trong mắt Thiên Chùy trưởng lão càng đậm.

"Đi chết đi! !" Ma khí quanh thân Thiên Chùy trưởng lão, thiết chùy trong tay liên tục đánh tới hướng Lạc Băng Hà.

Khác với kiếp trước tu luyện tâm pháp giả, Lạc Băng Hà từ lúc bái nhập Thanh Tĩnh Phong đã tiếp nhận chính thống giáo dục, học thức, tu vi cùng thân thủ càng trội hơn kiếp trước. Cũng chính vì vậy, đối mặt Thiên Chùy trưởng lão điên cuồng công kích, Lạc Băng Hà có thể trong mười lần công kích tránh thoát tám lần. Bất đắc dĩ chịu hai lần công kích, Lạc Băng Hà cũng có thể chịu đựng được.

Hai người ngươi tới ta đi đánh cho kịch liệt, các đệ tử thấy nhìn không chớp mắt.

Sa Hoa Linh nhịn không được cười lên, trêu chọc: "Tên đệ tử này của tiên sư thật có bản lĩnh. Bản lĩnh bị đánh khiến người khác trầm trồ."

Run M mà! Bị đánh cũng coi là kĩ năng thiên phú.

Thẩm Thanh Thu tiếp tục lay quạt xếp, không có quá nhiều phản ứng.

Sa Hoa Linh lại nói: "Chỉ là không biết vị tiểu tiên sư này còn có thể dưới tay Thiên Chùy trưởng lão kiên trì bao lâu. Nếu là lúc hắn chiến đấu mà kiệt sức, coi như chỉ có chờ chết nha."

Phảng phất để chứng minh độ chuẩn xác của lời nói từ Sa Hoa Linh, Lạc Băng Hà bị thiết chùy hung hăng đánh trúng. Y lăn lộn trên mặt đất tầm vài vòng mới khó khăn lắm dừng lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Thẩm Thanh Thu không phản ứng, thản nhiên nói: "Hắn sẽ thắng."

"Cái gì?" Sa Hoa Linh không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lặp lại: "Hắn sẽ thắng."

Lạc Băng Hà lần nữa bị đánh trúng mà nôn một ngụm máu tiếp. Thẩm Thanh Thu chỉ là nhẹ lay động quạt xếp, lông mày cũng không nhíu một lần.

Sa Hoa Linh chế giễu lên tiếng. Mọi người tại đây cũng là bốn mắt nhìn nhau.

Lạc Băng Hà sẽ thắng sao? Y lấy cái gì thắng?

Ma tộc trưởng lão tu luyện mấy trăm năm, tu vi cực mạnh không nói, trên thân áo giáp còn đều là gai độc, căn bản là không có cách nào tới gần. Mấy chỗ trí mạng không có áo giáp bao trùm chính là mặt cùng cổ. Đây là tin tức tốt, nhưng cũng là tin tức xấu. Bởi vì Thiên Chùy trưởng lão chắc chắn tập trung phòng hộ hai nơi này, Lạc Băng Hà rất khó tạo thành vết thương trí mạng.

Nhìn xem dáng vẻ Lạc Băng Hà rốt cuộc không đứng dậy được, chính là bản thân y cũng không có lòng tin có thể chiến thắng đi!

"Dừng ở đây sao..." Lạc Băng Hà phun ra một ngụm máu, hơn nửa ngày không đứng dậy được.

Ma tộc giễu cợt nói: "Đều bị đánh thành dạng này, làm sao còn không nhận thua? Coi như ngươi không sợ chết, bọn ta cũng không muốn lãng phí thời gian."

Mộc Thanh Phương trầm mặt không nói gì. Các đệ tử Thương Khung Sơn cũng đều cúi đầu, sĩ khí không phấn chấn.

Thẩm Thanh Thu nhạy cảm phát hiện ra Lạc Băng Hà hình như trong nháy mắt có ý định lùi bước cùng từ bỏ, dùng sức gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, nghiêm nghị giáo huấn: " Lạc Băng Hà, ngươi đang làm gì? Chỉ bất quá kém mấy trăm năm công lực, ngươi liền bị đánh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi? Xương cốt không có gãy liền một lần nữa đứng lên cho ta! Danh hiệu Tu Nhã kiếm của ta cùng toàn bộ tôn nghiêm của Thương Khung Sơn phái đều đặt ở trên người ngươi!"

Ở trong kịch bản kiếp trước, lời nói này của Thẩm Thanh Thu liền ảnh hưởng rất mạnh đến Lạc Băng Hà, quả nhiên lời nói của hắn vừa dứt, Lạc Băng Hà liền ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Thu. Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại đối thoại bên trong trúc xá.

Lạc Băng Hà: Sư tôn, đệ tử cả gan muốn hỏi người một việc.

Thẩm Thanh Thu: Chuyện gì?

Lạc Băng Hà: Thanh Tĩnh Phong chúng ta tại sao phải coi trọng học vấn như vậy?

Thẩm Thanh Thu: Làm sao? Là vi sư yêu cầu học thuộc sách nhiều lắm à?

Lạc Băng Hà: Cũng không phải, chỉ là. . . . . .

Thẩm Thanh Thu: Chẳng qua là cảm thấy này những này vô dụng. Còn không bằng đả tọa tu luyện, có phải thế không?

Lạc Băng Hà: Đệ tử không thể gạt sư tôn.

Thẩm Thanh Thu: Đưa tay.

Lạc Băng Hà ngoan ngoãn đưa tay. Không ngoài ý muốn chịu ba lần thước.

Thẩm Thanh Thu: Có một câu nói là sách đến lúc dùng mới thấy ít.

Lạc Băng Hà nghi hoặc.

Thẩm Thanh Thu: Nếu là đối mặt mạnh ngươi địch nhân gấp mấy lần, tri thức trong sách có lẽ có thể giúp được ngươi. Tỉ như, ngươi sẽ biết địch nhân là cái gì, ngươi sẽ biết nhược điểm địch nhân, thậm chí biết nên dùng biện pháp gì đối phó nhược điểm này.

Lạc Băng Hà: Thật hữu dụng như vậy không?

Thẩm Thanh Thu: Có hữu dụng như vậy không Băng Hà về sau tự hành trải nghiệm. Tiếp tục đọc, quyển sách này hôm nay nhất định phải đọc xong. Không cho phép lười biếng.

Đúng rồi! Y làm sao đần như vậy? Sư tôn rõ ràng đã sớm dạy qua hắn như thế nào mới có thể thắng, y vì sao hiện tại mới nhớ lại! Bây giờ chỉ cần dựa theo lời sư tôn dạy mà làm, tìm đúng nhược điểm, công kích ——

Ánh mắt Lạc Băng Hà sáng ngời nhìn về phía Thiên Chùy trưởng lão, đứng lên lần nữa lúc phảng phất như thành người khác. Hai bên lại bắt đầu chiến đấu, cảnh đánh nhau cũng càng thêm làm người nhiệt huyết sôi trào. Thẳng đến Thiên Chùy trưởng lão đổ xuống dưới chân Lạc Băng Hà, hiện trường rốt cục bộc phát ra tiếng hô như sấm sét!

Thẩm Thanh Thu mở quạt xếp ra, hài lòng gật đầu.

Lạc Băng Hà chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, cao hứng nói: "Sư tôn, đệ tử trở về."

Sa Hoa Linh gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà không để tâm Sa Hoa Linh, chỉ quấn lấy Thẩm Thanh Thu hỏi: "Sư tôn, đệ tử mới vừa rồi biểu hiện thế nào?"

Thẩm Thanh Thu muốn xoa xoa đầu tiểu đồ đệ, nhưng hài tử đã lớn lên, lại vò đầu thì không thích hợp. Thế là nâng tay lên, cuối cùng rơi trên bờ vai Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu: "Không tệ. Mấy năm không gặp, Băng Hà cao lớn, lớn lên cũng càng mạnh ."

Lạc Băng Hà cười hắc hắc: "Đều là sư tôn giáo thật tốt."

Sa Hoa Linh không thể nhịn được nữa chen vào giữa sư đồ, nhìn chằm chằm mặt Lạc Băng Hà hỏi: "Ngươi là ai? Vì cái gì có thể đánh thắng Thiên Chùy trưởng lão?"

Lạc Băng Hà: "Đệ tử Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà."

Sa Hoa Linh nháy mắt cảm thấy vừa bực bội, hận không thể đem ai đánh một trận!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro