Chương 53: Bộc lộ nội tâm

Lạc Băng Hà xuống tay cực nặng lại vô cùng ác độc, chỉ một roi mà ống tay áo đã nhiễm lên một mảng máu! Tim Thẩm Thanh Thu như bị nắm chặt !

Vốn cho rằng Lạc Băng Hà điên lần này là kết thúc, nhưng không ngờ tiểu tử thúi căn bản không thỏa mãn, mặc Mộng Ma điên cuồng lắc tay cự tuyệt, y lại trở tay ra vị trí mông, giơ trúc roi, chuẩn bị đánh roi thứ hai!

Thẩm Thanh Thu làm sao cho phép loại sự tình này lần nữa phát sinh?

Hắn đoạt lấy roi trúc, dùng sức ném xuống đất, ánh mắt cực kì nghiêm khắc trừng mắt Lạc Băng Hà, khiển trách: "Nhưng cái gì? Hả? Lạc Băng Hà, xem ra vi sư ngày thường quá mức phóng túng với ngươi nên mới nuôi tính tình ngươi ngang tang, gan to bằng trời như thế, dám can đảm ở trước mặt vi sư tự đả thương chính mình!"

Lạc Băng Hà bị bộ dáng giận dữ của Thẩm Thanh Thu hù đến. Tiểu gia hỏa quỳ xuống, ủy khuất ba ba giải thích: "Không phải, không phải. . . . . ."

Thẩm Thanh Thu chắp tay sau lưng hừ lạnh một tiếng, lại trách cứ: "Ta nghĩ ngươi quên vi sư ngày thường dạy thế nào. Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, ngươi nói câu tiếp theo!"

". . . . . . Là,là bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dạ."

("Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, bất cảm hủy thương, hiếu chi thủy dạ": thân thể, lông tóc làn da của chúng ta là cha mẹ cho chúng ta. Chúng ta nhất định phải trân quý nó, bảo vệ nó, bởi vì khỏe mạnh về thể xác và tinh thần là điều kiện cơ bản nhất của việc làm người, cho nên trân quý nó, bảo vệ nó chính là bắt đầu của việc báo hiếu.)

"Ngươi làm được sao?"

Lạc Băng Hà cắn môi không dám lên tiếng.

Thẩm Thanh Thu vừa sinh khí vừa bất đắc dĩ. Giảng thật, đi ngủ trên lớp là chuyện có gì lớn, thế mà hết lần này tới lần khác Lạc Băng Hà muốn bị đánh quá cường liệt, tâm tâm niệm niệm nghĩ đến "Cởi áo đánh mông" thì thôi, tư thế không đúng còn mẹ nó không cho giảm xuống giá trị tan nát cõi lòng! Kết quả là để hệ thống dùng thủ đoạn vừa ép bức vừa dụ dỗ như vừa đấm vừa xoa, tiếp đến nhiệm vụ tạm thời rồi lại hình thức đơn giản, sự tình càng lúc càng lớn, càng lúc càng nghiêm trọng hơn! Cho đến hiện tại, ngay cả hắn cũng không biết kết thúc như thế nào mới được! !

Nghĩ lại ngọn nguồn, Lạc Băng Hà rốt cuộc vì cái gì mà nghĩ bị đánh? Nếu như hắn có thể tiêu trừ ý nghĩ bị đòn của Lạc Băng Hà, hệ thống có phải là không có cơ hội tận dụng cơ hội mà tuyên bố nhiệm vụ kỳ quái không? Thế giới này cũng có thể trở nên càng lúc càng bình thường?

Thẩm Thanh Thu khen ngợi trí thông minh của mình. Thần sắc hắn thư giãn, tính tình nhẫn nại hỏi: "Băng Hà, ngươi thành thật nói cho vi sư, ngươi tại sao buộc vi sư đánh ngươi, vì cái gì muốn đánh mình? Ngươi không sợ đau không?"

Lạc Băng Hà xoắn xuýt hồi lâu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sư tôn, đệ tử có thể không nói sao?"

Sau đó thiếu niên nho nhỏ liền thu được ánh mắt muốn ăn thịt người của sư tôn nhà mình.

Lạc Băng Hà vội vàng thẳng thắn: "Sư tôn đừng nóng giận. Đệ tử đương nhiên là sợ đau. Đệ tử cũng không thích đau. . . . . ."

Hả? Cái này không phù hợp tính cách run M a!

Lạc Băng Hà nhẹ nhàng trả lời: "Thật ra là bởi vì đệ tử rất yêu thích sư tôn. Thế nhưng là. . . . . . Đệ tử chỉ có sư tôn, sư tôn lại có thật nhiều người. Đệ tử rất sợ, sợ hãi sư tôn vào lúc đệ tử không biết, chú ý cùng thích liền chuyển dời đến trên người khác đi."

Cho nên đây chính là lý do giá trị khủng hoảng cùng giá trị ghen tuông tồn tại?

Lạc Băng Hà tiếp tục.

"Sư tôn mặt ngoài ôn nhu tùy tính, kì thực thanh lãnh cao ngạo, ngày thường kiệm lời ít nói, khó lộ ra nụ cười. . . . . . Đệ tử thực tế không biết trong lòng sư tôn nghĩ như thế nào, lại nên như thế nào phán đoán sư tôn. Nói là sư tôn ý chí rộng lượng, vẫn là nói người không quan tâm vạn sự vạn vật."

Thẩm Thanh Thu hơi suy nghĩ về quan hệ logic giữa hai đoạn lời nói, nhàn nhạt hỏi: "Hẳn là Băng Hà cảm thấy vi sư quan tâm ngươi chỉ là bởi vì danh phận sư đồ mà không phải vì thật sự quan tâm đến Băng Hà?"

"Băng Hà không lo lắng cái này." Lạc Băng Hà nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Thanh Thu, ngửa đầu ngắm nhìn sư tôn nhà mình, nhẹ giọng nói: "Nói như vậy có hơi tự cao. . . Nhưng Băng Hà rất rõ ràng, Băng Hà trong lòng sư tôn kỳ thật chiếm hữu vị trí rất nặng."

Thẩm Thanh Thu không hiểu: "Nếu biết như vậy thì Băng Hà đến cùng đang sợ cái gì?"

Lạc Băng Hà rủ xuống tầm mắt, ủy khuất trả lời: "Đệ tử chỉ là lo lắng tương lai sẽ làm chuyện sai, để sư tôn đau thấu tim. . . . . ."

"Đệ tử sợ hãi bị sư tôn triệt để nhốt ở bên ngoài cửa, không thể vào được."

"Đệ tử nghĩ, nếu sư tôn còn trách phạt đệ tử, còn bởi vì đệ tử làm sai mà tức giận, có phải là chứng minh trong lòng sư tôn còn có đệ tử? Có phải là khẳng định đệ tử còn ở trong lòng sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu xoa xoa đầu Lạc Băng Hà: "Thật sự là đứa nhỏ ngốc. . . . . ."

"Đệ tử ngốc, nhưng đệ tử nguyện ý, đau cũng vui vẻ chịu đựng."

Lạc Băng Hà cọ lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Thu, trên mặt đều là biểu lộ hạnh phúc thỏa mãn. Sau đó không biết y nghĩ tới cái gì, tâm tình tốt như bay lên trời cao lúc đầu lại thẳng tắp rơi vào đáy cốc.

Lạc Băng Hà vẻ mặt đau khổ nói: "Thế nhưng đệ tử chắc chắn sẽ để sư tôn thương tâm."

Thẩm Thanh Thu quả thực không thể lý giải: "Băng Hà vì sao lại lo lắng cái này?"

Lạc Băng Hà ủy khuất cắn môi, nước mắt ban đầu rụt về lại lại cấp tốc tràn đầy hốc mắt, sắp có vẻ rơi xuống!

Lạc Băng Hà nói: "Có một số việc Băng Hà không được lựa chọn."

Thẩm Thanh Thu thấp giọng thì thào: "Không phải là bởi vì thân phận ma tộc?"

Lạc Băng Hà không thể tin kêu lên: "Sư tôn! Người, người cũng biết rồi?"

Thẩm Thanh Thu vội vàng dùng quạt xếp che đi nửa gương mặt.

Má nó má nó má nó! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Rõ ràng bị hình thức đơn giản ảnh hưởng chính là Lạc Băng Hà, lời trong lòng nói đến không dừng được cũng là Lạc Băng Hà, không biết bằng cách gì, hắn cũng bắt đầu"Bộc lộ nội tâm" rồi? Chẳng lẽ là bởi vì thăng cấp đến phiên bản độc nhất vô nhị sao?

Hệ thống: Quý khách suy đoán chính xác! Càng nhiều chức năng tri kỷ sẽ lần lượt được ra mắt, kính thỉnh chờ mong nha! (๑•̀ㅂ•́)و✧!

Không phải đâu! ! ! Làm hệ thống không thể như vậy a! ! !

Biểu lộ của Lạc Băng Hà lúc này cực kì muôn màu muôn vẻ! Y khi thì khủng hoảng khi thì kinh hỉ, khi thì bất an khi thì nôn nóng. Sắc mặt không ngừng biến hóa, phảng phất có vô số tâm tình rất phức tạp đang đè ép trong ngực, chắn y thở không nổi.

Lạc Băng Hà hoàn toàn không cho Thẩm Thanh Thu thời gian suy nghĩ đối sách, chỉ hốt hoảng nắm lấy cánh tay sư tôn nhà mình, cẩn thận từng li từng tí xác nhận: "Sư tôn, người đã sớm biết? Người, người biết ta là. . . Là. . . . . ."

Đã phóng lao thì phải theo lao! Nếu như đã bại lộ, phủ nhận cũng không có cần thiết.

"Ân, vi sư vẫn luôn biết."

"Sư tôn! ! !"

Thẩm Thanh Thu thở dài, đưa cho Lạc Băng Hà một cái nhìn đầy ẩn ý, nhắc nhở: "Băng Hà còn nhớ rõ đêm vào ở lệch thất, vi sư nói Băng Hà lời gì?"

Lạc Băng Hà rốt cục bắt đầu khóc đến thở không ra hơi.

"Nhớ, đệ tử mãi mãi cũng nhớ."

"Người nói qua mặc kệ tương lai phát sinh bất cứ chuyện gì, người cũng sẽ không tổn thương ta, sẽ vĩnh viễn tin tưởng ta, bảo hộ ta, lựa chọn ta. Người còn nói chúng ta duyên phận không cạn, tương lai sẽ có con đường rất rất dài phải đi. Cho dù có không thuận lợi, cũng là nhất thời, sẽ trôi qua rất nhanh. . . . . ."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Không sai, một chữ cũng không thiếu!"

Lạc Băng Hà tiếp tục khóc khóc chít chít: "Vậy sư tôn, sư tôn người thật đã sớm biết? Người vẫn luôn biết. . . . . ."

Sau đó hắn nhào vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, ngao ngao khóc lớn!

"Ô oa! ! Người vì cái gì không nói cho ta! Người vì cái gì giấu diếm ta lâu như vậy!"

"Băng Hà một mực lo lắng thân phận bại lộ. Lo lắng sư tôn bởi vì ta là ma tộc mà chán ghét ta, lo lắng sư tôn bởi vì ta là ma tộc mà đuổi ta đi! Vậy Băng Hà lo lắng hãi hùng lâu như vậy để làm cái gì. . . . . ."

"Ô oa oa oa oa oa oa!"

"Sư tôn khi dễ ta! Sư tôn khi dễ ta ——"

Thẩm Thanh Thu đau não vì tiếng khóc.

"Được rồi, là vi sư không đúng, vi sư sai có được không?"

"Ô oa, không được ——"

Tê! ! ! Làm sao càng dỗ Lạc Băng Hà y khóc càng lớn? Hơn nữa nhìn điệu bộ này, Lạc Băng Hà khóc đến ba ngày ba đêm cũng là chuyện không thành vấn đề a!

Thẩm Thanh Thu còn có thể có biện pháp nào? Hắn chỉ có thể cực điểm ôn nhu dỗ dành, sủng ái, kiên nhẫn dùng khăn tay lau sạch sẽ giọt lệ rơi mãi không ngừng của y.

Sau đó mỗi lần lau đi nước mắt, hệ thống đều sẽ bắn ra nhắc nhở.

Hệ thống: giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính -10

Hệ thống: giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính -10

Hệ thống: giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính -10

Thẩm Thanh Thu: . . . . . .

Hình thức đơn giản, thật không lừa ta!

Ước chừng qua hai ba phút, Lạc Băng Hà đại khái là khóc mệt mỏi, tâm tình cũng dần dần bình phục lại. Y cọ cọ trong ngực Thẩm Thanh Thu, lại nâng đầu hỏi một câu: "Sư tôn, dẫn ma bàn. . . . . . Hẳn là, hẳn là cũng do. . . . . . ?"

Đôi mắt Lạc Băng Hà lúc này lóe sáng, tràn đầy vẻ mong đợi. Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy trái tim bị bỏng một chút, căn bản không để ý tới giả ngầu cùng duy trì dáng vẻ bí hiểm, nhanh chóng gật đầu.

Lạc Băng Hà ôm lấy cổ Thẩm Thanh Thu, vui vẻ kêu lên: "Ta sớm nên đoán được! Sớm nên đoán được! Sư tôn, người thật tốt với ta! Sư tôn. . . . . ."

Thẩm Thanh Thu dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu Lạc Băng Hà, giả vờ dạy dỗ: "Được rồi được rồi! Bệnh yêu thích nũng nịu của ngươi khi nào mới bỏ được? Thật sự là một điểm tiến bộ cũng không có!"

Lạc Băng Hà nghe vậy, có chút xấu hổ cười cười. Sau đó y lại nghĩ tới cái gì, hỏi: "Sư tôn, lúc ấy Mộc sư thúc nói người có nỗi khổ tâm, có phải là . . . . . ."

Ba!

"Ôi ——"

Lạc Băng Hà tội nghiệp ôm lấy đầu.

Thẩm Thanh Thu thu hồi quạt xếp, nhàn nhạt nhắc nhở: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

Lạc Băng Hà: "Ân, ân. . . Đệ tử biết rồi."

Sau đó tiểu tử này lại sà vào trong ngực Thẩm Thanh Thu, lại hỏi: "Vậy tâm pháp người cho đệ tử có phải là. . . . . ."

Thẩm Thanh Thu lần này yên lặng giơ lên Tiểu trúc roi.

Hệ thống: giá trị tan nát cõi lòng nhân vật chính -5000

Lạc Băng Hà vội vàng tỏ thái độ: "Đệ tử không hỏi không hỏi. Sư tôn không đánh có được hay không? Đệ tử sợ đau."

Thẩm Thanh Thu lắc đầu thở dài: "Như đã nói, Băng Hà liền ngoan một chút, đừng luôn muốn bị đánh. Hôm nay vi sư bị ngươi làm ầm ĩ quá sức, cũng không có dư thừa tinh thần quản ngươi. Như vầy đi, trừng phạt thái độ học tập không đứng đắn là chép 《 thanh tĩnh quy huấn 》 ba lần, quên mấy cái khác đi."

《 Thanh tĩnh quy huấn 》 là tập hợp trích lời của các đời phong chủ Thanh Tĩnh Phong giáo huấn đệ tử, nội dung giống《 đệ tử quy 》đời sau, lúc này phạt Lạc Băng Hà cũng coi như là phù hợp.

Lạc Băng Hà ngồi tại bên người Thẩm Thanh Thu ấp úng, hơn nửa ngày không hề động.

Thẩm Thanh Thu nghi hoặc: "Ngươi còn có chuyện gì?"

Lạc Băng Hà dùng nho nhỏ âm thanh nhắc nhở: "Sư tôn, chúng ta không tìm nguyên nhân nhức đầu sao?"

A đúng! Giày vò lâu như vậy, hắn kém chút quên đi chính sự! Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, nói: "Chỉ một lần này thôi. Ngươi muốn đánh chỗ nào?"

Lạc Băng Hà nhìn xem tay lại nhìn xem chân, sau đó lắc lắc đầu nhìn xem sau lưng, tiểu gia hỏa nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rốt cục duỗi ra cánh tay vừa mới bị đánh ra máu, nói: "Nơi này đi! Sư tôn đánh nhẹ chút!"

Thẩm Thanh Thu không nhẹ không nặng đánh một cái.

Hệ thống: Cảm giác đau nam chính X2

Mặt Lạc Băng Hà không biểu tình.

Thẩm Thanh Thu: "Đau không?"

Lạc Băng Hà lắc đầu: "Còn tốt. Có thể chịu được, đầu cũng không đau."

Mộng Ma trong cơ thể Lạc Băng Hà: Ngọa tào ngọa tào ngọa tào! Tay lão tử như muốn chặt mất! Chặt đi mất! ! !

Dưới sự trợ giúp của hình thức đơn giản, Thẩm Thanh Thu có chút mơ hồ nhìn xem Mộng Ma ôm cánh tay điên cuồng lăn lộn tại không gian mộng cảnh, sau đó thân thể Lạc Băng Hà lung lay, trên mặt lộ ra biểu lộ thống khổ khó nhịn.

Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà cùng Mộng Ma đồng thời nhận ra ——

Thẩm Thanh Thu cũng rốt cuộc minh bạch hệ thống nhắc nhở quan hệ gián tiếp là có ý gì!

Hệ thống đưa ra hình thức đơn giản độc nhất vô nhị có thời gian hạn chế, thời gian tác dụng của nó dài ngắn đều dựa trên trí thông minh cao thấp của người bị ảnh hưởng. Trí thông minh thấp hơn trung bình, thời gian tác dụng của hình thức đơn giản sẽ tương đối dài, khả năng ảnh hưởng có thể dài đến mấy đời. Mà giá trị trí thông minh của nam chính Lạc Băng Hà cao cấp nhất thế giới này, cho nên hình thức đơn giản tác dụng chỉ có nửa canh giờ.

Thời gian hình thức đơn giản kết thúc, hết thảy đều khôi phục bình thường. Đương nhiên, biến hóa có.

Sau khi Lạc Băng Hà biết được Thẩm Thanh Thu kỳ thật sớm biết hắn bí mật lớn nhất lại không thèm để ý, tảng đá trong lòng nháy mắt rơi xuống đất, gông xiềng vô hình cũng được phá vỡ! Y ở trước mặt Thẩm Thanh Thu cũng không còn sống cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất, cuối cùng có chút bộ dáng người thiếu niên tiêu sái tùy tính, thoải mái hơn, tự nhiên hơn. Tu hành ma công cũng càng thêm thuận lợi!

Mà Mộng Ma. . . . . . Không hiểu từ lúc nào mà bắt đầu chủ động giám sát việc học Lạc Băng Hà. Chẳng những bài thi chữ như gà bới cùng tình huống đột nhiên nhập mộng không tiếp tục phát sinh, vốn là mất ba ngày để thành thạo bài học thì nay Lạc Băng Hà ngủ một giấc liền có thể giải quyết. Thẩm Thanh Thu cũng không thể không cảm thán, hack của Lạc Băng Hà cũng quá vi diệu a!

Về phần hệ thống, nó còn không ngừng kiên trì đưa ra nhiệm vụ nhắc nhở:

Xét thấy nguyện vọng nam chính bị đánh quá mãnh liệt, xin hỏi Quý khách có muốn mở ra hình thức đơn giản tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ tạm thời không?

Thẩm Thanh Thu: . . . . . .

Con mẹ nó nguyện vọng nam chính mãnh liệt! Là nguyện vọng hệ thống xem kịch mãnh liệt đi ngọa tào!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro