CHAP 4: Kẻ Sống Sót Không Cần Thiên Thần
Một ngày trôi qua chậm rãi.
Gemini rời căn phòng trọ lúc 5 giờ sáng. Không nói với Fourth một lời. Không vũ khí. Không kế hoạch. Chỉ có một điếu thuốc cũ nằm trong túi áo và cái tên Kenji lặp đi lặp lại trong đầu hắn như nhịp tim.
Bangkok buổi sáng vẫn hôi mùi xăng, mùi cá khô và những giấc mơ rách nát.
Hắn đi bộ về phía cầu Hua Lamphong — nơi từng là địa bàn của Red Mist, một nhánh nhỏ từng bị Black Serpent xóa sổ. Và hắn... từng ra lệnh cho cuộc thanh trừng đó.
Trên những bậc thang bê tông cũ kỹ, có một ông già đang cho chim bồ câu ăn.
Gemini ngồi xuống bên cạnh, lưng hơi cong, mắt nhìn xa xăm.
“Red Mist từng có một kho giấu vũ khí ở dưới cây cầu. Mật mã là năm sinh của người sáng lập.”
Giọng nói ông già khàn đặc. Không cần nhìn cũng biết ai đang nói.
Gemini không trả lời. Lát sau mới cất tiếng:
“1984.”
Ông già gật nhẹ, không quay sang. “Vậy là trí nhớ anh chưa chết hẳn.”
“Còn ông?” Gemini nhìn sang. “Sao chưa chết?”
“Vì tôi luôn biết lúc nào nên im lặng.”
Câu trả lời lạnh tanh.
Gemini đứng dậy. “Cho tôi 48 tiếng. Nếu tôi không quay lại… xóa mọi thứ.”
Ông già gật đầu lần nữa, tay vẫn rải hạt xuống đất như thể chẳng có gì thay đổi. Nhưng dưới lớp hạt kia là cánh cửa thép gỉ — lối vào tầng hầm của Red Mist cũ.
---
Gemini mất sáu giờ trong bóng tối đó.
Hắn không tìm lại trí nhớ, nhưng tìm thấy điều đáng giá hơn — hồ sơ của chính mình.
Không phải hồ sơ cảnh sát. Mà là bản báo cáo đánh giá nội bộ của Black Serpent.
> “Gemini – mã số 0712 – hành vi dao động, xu hướng phản chủ cao, tuy nhiên kỹ năng sát thương đạt cấp tuyệt đối. Đề nghị quản thúc bằng các nhiệm vụ mang tính trói buộc tâm lý.”
Trang cuối có nét bút nguệch ngoạc:
> “Nếu hắn nhớ ra, giết ngay.”
---
Khi Gemini trở về, trời đã tối.
Fourth đang lau súng trên giường, tay không dừng lại khi thấy hắn bước vào.
“Anh đi đâu?”
Gemini ném tập hồ sơ lên bàn.
Fourth lật ra, lướt vài dòng. “Tụi nó thật sự sợ anh.”
“Sai rồi.” Gemini rút điếu thuốc ra, ngậm vào môi. “Tụi nó không sợ tôi. Tụi nó sợ tôi… khi còn trí nhớ.”
“Vậy giờ?” Fourth nhấc mắt nhìn lên.
Gemini nhìn thẳng vào cậu. “Giờ tụi nó có lý do để giết tôi lần nữa.”
Cả hai im lặng một lúc. Tiếng quạt kêu cọt kẹt, không khí nặng như chì.
Cuối cùng, Fourth đặt khẩu súng xuống. “Có tin vui.”
“Gì?”
“Kenji sẽ xuất hiện ở lễ tang của người đứng đầu nhóm Tàu Chợ — một đàn em cũ bị sát bởi lệnh trừ khử nội bộ. Họp mặt kín. Tối mai.”
“Vũ trang?”
“Cao nhất. Nhưng tôi có đường vào. Từ bên dưới.”
Gemini nhìn vào bản đồ mà Fourth đưa ra. Lối vào là một đường ống cũ thông với nhà vệ sinh phía sau — kiểu lối chỉ có bọn từng chui rúc sống sót mới biết.
“Muốn tôi làm gì?” hắn hỏi.
Fourth lặng vài giây, rồi trả lời:
“Chỉ cần nhìn hắn. Không cần giết. Chưa vội.”
Gemini nhướng mày. “Sợ tôi lỡ tay?”
Fourth cười nhạt. “Không. Tôi muốn anh nhớ rõ vì sao mình từng muốn giết hắn.”
---
Đêm hôm đó, Gemini ngồi một mình trên mái nhà.
Hắn không suy nghĩ gì. Không hoài niệm. Chỉ nhìn xuống thành phố từng thuộc về hắn — Bangkok ngập ánh đèn, hôi thối và đẹp một cách kỳ lạ.
Hắn nhớ một câu mà ai đó từng nói:
> “Kẻ sống sót không cần thiên thần. Chỉ cần lý do để sống sót lâu hơn bọn còn lại.”
Hắn không còn nhớ ai nói. Có thể là chính hắn.
Gemini dụi tắt điếu thuốc. Đứng dậy.
“Mai tao sẽ nhìn vào mắt mày, Kenji,” hắn lẩm bẩm. “Nếu mày còn sống sau đó, thì tao cũng vậy.”
-----
End
-----
Cho tg đôi lời tâm sự: ai đọc thấy hậu thì có thể cho tg xin 1 vote ạa, cố gắng góp ý giúp tui ạ. Cảm ơn mn💞
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro