CHƯƠNG 3: ĐÁY CẢM XÚC
Ngày hôm sau, trong không khí sáng sớm vẫn còn ngột ngạt của Bangkok, Perth và Santa gặp lại nhau ở một quán cà phê khác, lần này không phải là nơi anh quen thuộc, mà là một quán nhỏ nằm gần bờ sông Chao Phraya, nơi có thể ngắm nhìn thành phố từ xa.
Santa đã đề nghị Perth thử một địa điểm mới. “Nơi này có thể sẽ giúp anh nghĩ ra những bức ảnh mới đấy,” cậu nói với giọng đầy hứng khởi.
Perth không trả lời, chỉ đơn giản là đồng ý. Anh không biết tại sao mình lại dễ dàng đi theo cậu đến một địa điểm xa lạ như vậy. Có lẽ vì sự tò mò. Hay có lẽ vì lời hứa hôm qua, dù không thực sự muốn thừa nhận điều đó.
Quán cà phê này có một vẻ đẹp khác biệt. Không gian mở rộng ra ngoài trời, với những chiếc bàn gỗ mộc mạc và những chiếc ghế tre giản dị. Một vài cây xanh nằm lác đác, phủ bóng mát trên những tấm vải trắng bay trong gió. Mặt sông Chao Phraya phản chiếu bầu trời, tạo nên một bức tranh huyền bí, mơ màng.
Santa đã chọn một chỗ ngồi gần sát bờ sông. Ánh sáng buổi sáng chiếu vào làn da của cậu, khiến cho vẻ ngoài của cậu trở nên sáng bừng, như thể hòa hợp với không gian xung quanh.
“Anh nghĩ gì về nơi này?” Santa cười hỏi khi Perth ngồi xuống.
Perth nhìn ra sông, đôi mắt anh thoáng qua một tia gì đó không thể đoán trước. “Nó yên bình,” anh nói. “Không giống những nơi khác trong thành phố này.”
Santa nghiêng đầu, đôi mắt chăm chú dõi theo anh. “Cũng giống như anh vậy, Perth. Anh cũng yên bình, nhưng lại chẳng phải là bình yên thật sự, phải không?”
Perth quay lại nhìn Santa, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. Có phải vì Santa quá dễ dàng nhìn thấu con người anh, đến mức không cần phải cố gắng? Hoặc có lẽ, Santa chỉ đơn giản là không sợ cái mà anh luôn giấu kín.
“Cậu thấy vậy à?” Perth hỏi, giọng lạnh lùng, nhưng sâu thẳm lại có gì đó lung lay.
Santa mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại đầy ý nghĩa. “Đôi khi, chúng ta không cần phải nói gì nhiều. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đủ.”
Chỉ một câu nói đó, nhưng đủ khiến Perth cảm thấy một sự xao động nhẹ trong lòng. Không phải cảm giác khó chịu, mà là sự kỳ lạ, sự tò mò mà anh chưa bao giờ cảm nhận được từ bất kỳ ai trước đây.
“Em biết một quán trà khác không xa đây. Mỗi lần em cảm thấy mệt mỏi, em lại đến đó. Không phải để trốn chạy, mà để tìm lại những cảm giác đã mất,” Santa nói thêm, đôi mắt cậu ánh lên một nỗi buồn thoáng qua.
Perth nhìn cậu, ngập ngừng một chút. “Cảm giác đã mất?”
Santa gật đầu, nhưng không trả lời ngay. Cậu chỉ cầm ly trà của mình lên và nhấp một ngụm. “Khi nào anh muốn đi, em sẽ dẫn anh đến đó.”
Perth đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt anh không còn lạnh lùng như mọi khi. Một cái gì đó trong anh bị xáo trộn, dù anh không thể xác định được đó là gì. Mọi thứ với Santa dường như luôn có một sức hút kỳ lạ, một thứ gì đó tựa như nam châm mà anh không thể chối từ.
“Cậu nghĩ rằng cuộc sống của chúng ta là một chuỗi các lựa chọn ngẫu nhiên?” Perth bỗng hỏi, không phải để trả lời, mà là để tự hỏi chính mình.
Santa nhún vai, đôi mắt cậu ánh lên một sự tò mò. “Em không nghĩ vậy. Em nghĩ cuộc sống là những sự kết nối. Những người gặp nhau, những mối quan hệ hình thành không phải ngẫu nhiên. Dù là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, chúng ta cũng có thể để lại dấu ấn trong cuộc đời nhau.”
Perth im lặng, đôi mắt anh không rời khỏi bờ sông, nơi những con thuyền nhỏ lướt qua, để lại những vệt sóng nhỏ trên mặt nước. Anh không thể phủ nhận rằng những lời của Santa khiến anh suy nghĩ nhiều hơn. Anh chưa bao giờ là người tin vào những kết nối vô hình. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào Santa, anh cảm thấy một sự chuyển mình trong chính mình.
Chợt, một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi nước từ mặt sông, làm nhạt đi nắng sớm. Perth nhìn Santa, nhận ra lần đầu tiên cậu không giống những sinh viên khác mà anh từng gặp trong những năm tháng dạy học và nhiếp ảnh. Có điều gì đó trong sự ngây thơ, nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ trong đôi mắt ấy.
“Em không sợ việc kết nối rồi lại mất đi sao?” Perth hỏi, giọng anh trầm xuống.
Santa nhìn anh, đôi mắt cậu sáng lên. “Em không sợ mất đi, nếu những điều mình có là thật. Em chỉ sợ không có cơ hội trải nghiệm nó.”
Perth không biết mình đang cảm thấy gì nữa. Có lẽ là sự hoài nghi, có lẽ là sự mệt mỏi vì những câu chuyện lặp đi lặp lại trong cuộc sống mà anh đã phải trải qua nhiều lần. Nhưng lại có một phần trong anh, phần sâu thẳm nhất, muốn tin vào những gì Santa nói.
Một sự im lặng kéo dài, rồi Santa phá vỡ không khí bằng một câu hỏi đơn giản.
“Anh có bao giờ cảm thấy mình là một phần của một bức tranh lớn hơn chưa?”
Perth quay lại nhìn cậu, đôi mắt anh thẳng tắp. “Cậu nghĩ tôi là ai?”
“Em nghĩ anh là một phần trong bức tranh mà em đang tạo ra,” Santa mỉm cười. “Mỗi ngày, mỗi bức ảnh anh chụp, mỗi nơi anh đến, đều là những mảnh ghép quan trọng. Chúng không chỉ đơn giản là những khoảnh khắc. Chúng là một phần của cuộc đời.”
Perth cảm thấy nghẹn trong cổ họng. Những lời nói đó quá thật, quá gần gũi. Cảm giác như Santa đang chạm vào điều gì đó trong lòng anh mà anh không hề nhận ra.
---
Sau một vài phút im lặng, Santa đột ngột đứng dậy. “Em đi trước nhé. Anh cứ ngồi đây một lát đi.”
Perth không nói gì, chỉ nhìn theo cậu, khi Santa bước ra khỏi quán, mang theo cái nhìn đầy quyết tâm. Perth đột ngột nhận ra, có một điều gì đó trong ánh mắt của Santa khiến anh không thể rời đi, dù chỉ trong một khoảnh khắc.
---
Một giờ sau, khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng mặt sông, Santa trở lại quán. Cậu không một mình. Bên cạnh cậu là một người bạn mà Perth chưa từng gặp. Người đó nhìn Perth với ánh mắt có phần dò xét, nhưng lại không hề có chút thù địch.
“Đây là Kaew,” Santa giới thiệu, vỗ vai người bạn. “Cô ấy là một kiến trúc sư, làm việc với em trong dự án mới.”
Perth gật đầu, lịch sự chào hỏi. Nhưng mắt anh lại dán chặt vào Santa, như thể có điều gì đó chưa được nói ra.
Kaew ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện về dự án, nhưng Perth không còn nghe rõ nữa. Những lời của Santa trước đó vẫn quanh quẩn trong đầu anh. Liệu có phải cậu thực sự tin vào những kết nối ấy không? Và liệu chính anh có thể thay đổi, để trở thành một phần trong câu chuyện mà Santa đang tạo ra?
Santa nói rằng cuộc sống là những kết nối. Nhưng liệu có phải anh đã quá cô độc để nhận ra những mối liên kết quanh mình? Hay anh đã quá sợ hãi để cho phép bản thân mình là một phần của chúng?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro