CHƯƠNG 5: NGÀY MAI VÀ NHỮNG KHOẢNH KHẮC KHÔNG THỂ QUAY LẠI

Ngày hôm sau, Bangkok lại trải qua một ngày ồn ào, náo nhiệt như bao ngày khác. Nhưng với Perth, mọi thứ dường như đang thay đổi. Mỗi bước đi của anh, mỗi góc phố anh đi qua, đều như một bức tranh hoàn toàn mới mà anh chưa từng nghĩ đến.

Perth đứng trước cửa sổ, nhìn những đám mây trôi qua, lòng chợt dâng lên một cảm giác lạ lùng. Anh không biết mình đang nghĩ gì, nhưng có một điều rõ ràng là mối quan hệ với Santa đã thay đổi anh rất nhiều.

Anh nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua, những lời Santa nói vẫn vang vọng trong đầu. "Anh có thể thay đổi." Câu nói đó cứ quanh quẩn trong đầu anh, như một tiếng vọng không dứt.

Perth không phải là người tin vào sự thay đổi dễ dàng. Trong suốt những năm tháng qua, anh đã chứng kiến quá nhiều đổ vỡ, quá nhiều thất bại và những mối quan hệ đi qua trong lặng lẽ. Anh không tin vào những điều dễ dàng, không tin vào những người nói rằng cuộc sống có thể trở nên tốt đẹp hơn chỉ vì một sự thay đổi nho nhỏ. Nhưng điều gì đó trong anh lại muốn thử.

---

Buổi sáng đó, Santa gửi cho Perth một tin nhắn:

“Anh có muốn thử một lần nữa không?”

Perth nhìn vào màn hình điện thoại, không phải vì bất ngờ, mà vì câu hỏi ấy đã khiến anh dừng lại. Cậu ấy đang nói về cái gì? Cái gì có thể được thử lại?

Anh lướt tay trên màn hình, gõ từng chữ một, như thể cố gắng tìm ra câu trả lời mà chính anh cũng chưa hiểu.

"Thử gì?"

Chỉ vài giây sau, một tin nhắn trả lời hiện lên.

“Chúng ta có thể thử một lần nữa để tìm ra điều gì thực sự quan trọng với chúng ta. Anh và em, hoặc là anh và bản thân anh. Anh có muốn thử không?”

Câu hỏi đó khiến tim Perth thắt lại. Anh muốn trả lời, muốn nói ra tất cả những gì mình đang suy nghĩ, nhưng lại không thể. Vì anh không biết mình thực sự muốn gì. Anh đã sống quá lâu trong bóng tối của chính mình, không dám đối diện với những cảm xúc thực sự.

---

Cả ngày hôm đó, Perth không làm gì ngoài việc nghĩ về tin nhắn của Santa.

Anh đi lang thang khắp Bangkok, tới những nơi cũ, nhưng không cảm nhận được gì ngoài sự trống rỗng. Không gian này bỗng trở nên quá lớn, quá xa lạ với anh. Những quán cà phê, những con phố đông đúc, tất cả như không còn là nơi thuộc về anh nữa. Santa đã kéo anh ra khỏi thế giới ấy, mở ra một chân trời khác mà anh không thể lường trước được.

Anh nhớ lại những ngày đầu gặp Santa. Cậu ấy đơn giản chỉ là một sinh viên kiến trúc đầy sức sống, một người có thể làm anh mỉm cười chỉ vì những câu chuyện vặt vãnh về công việc. Nhưng giờ đây, Santa đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, như một hạt giống mà cậu ấy vô tình gieo vào trái tim anh, và bây giờ, trái tim ấy bắt đầu nảy mầm.

---

Chạng vạng, họ gặp nhau ở một công viên gần sông.

Santa ngồi trên chiếc ghế dài, mắt cậu nhìn ra xa, nhưng vẫn có vẻ như đang đợi ai đó. Khi Perth bước tới, Santa không quay lại ngay, nhưng cậu không hề tránh mặt anh. Một cách tự nhiên, cậu mời anh ngồi xuống bên cạnh.

“Anh nghĩ sao về những điều mình đã nói hôm qua?” Santa hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.

Perth ngồi xuống, hơi ngập ngừng. Anh không biết phải trả lời sao, không biết liệu mình có thể thay đổi hay không. "Em có nghĩ là... chúng ta có thể thay đổi cuộc sống chỉ vì một người nào đó không?"

Santa không trả lời ngay, cậu chỉ cười nhẹ, rồi nhìn Perth với một ánh mắt đầy hiểu biết. “Đôi khi, một người đến trong đời, và họ không cần phải thay đổi tất cả mọi thứ. Họ chỉ cần là người mà ta có thể tin tưởng. Anh có tin rằng mình có thể thay đổi không?"

Perth không nói gì, chỉ nhìn vào mặt nước đang yên lặng. Cảm giác như thời gian cũng ngừng trôi, như thể thế giới này chỉ còn lại anh và Santa. Trong một khoảnh khắc, anh thấy mình muốn thay đổi. Không phải vì Santa, mà vì chính bản thân mình.

---

Một tuần sau, Perth và Santa cùng nhau đến một ngôi chùa nằm ngoại ô Bangkok, nơi yên bình và tĩnh lặng.

Santa dẫn anh đến đó, với mong muốn rằng cả hai có thể tĩnh tâm lại và nhìn nhận rõ ràng hơn về bản thân mình. Bên trong chùa, không gian như lắng đọng, chỉ có tiếng chuông nhỏ kêu vang, không khí đầy sự bình yên.

Họ ngồi trong một góc sân, nơi có những cây bồ đề cao lớn, từng lá cây thả xuống mặt đất, mang theo một cảm giác an lành. Santa không nói gì nhiều, chỉ ngồi bên cạnh Perth, đôi mắt cậu nhắm lại, như đang tìm kiếm sự thanh thản.

Perth nhìn vào đôi tay mình, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh ngắt. Anh cảm thấy như có một sự mở lòng nào đó, một phần trong anh mà từ lâu đã bị chôn vùi.

“Cảm ơn em,” Perth nói, lần đầu tiên anh thốt ra những lời này, cảm giác có gì đó nhẹ nhõm trong lòng.

Santa mở mắt, quay sang nhìn anh với một nụ cười nhẹ. “Chúng ta không cần phải cảm ơn nhau, Perth. Điều quan trọng là, cả hai đều đang tìm thấy con đường của mình.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro