CHƯƠNG 7: SỰ GẶP GỠ CỦA NHỮNG PHẦN KHÔNG ĐẦY ĐỦ

Bangkok luôn có một sức hút kỳ lạ. Dù Perth đã dành nhiều năm sống ở đây, thành phố này chưa bao giờ thực sự trở nên thân quen. Nó luôn rộng lớn, ồn ào và đầy những ngã rẽ mà mỗi lần đi qua lại khiến anh cảm thấy như lạc vào một nơi không phải của mình.

Sau chuyến đi về biển, Perth cảm thấy có một chút gì đó thay đổi trong anh. Những cảm xúc trước đây, những nỗi sợ và những lo âu, bắt đầu tan biến theo từng bước chân anh. Nhưng sự thay đổi này cũng kéo theo những câu hỏi mới, những nghi ngờ về con đường mà anh đang đi.

---

Mỗi sáng, Perth lại đi qua những con phố quen thuộc, cảm nhận không khí của thành phố một cách khác biệt.

Chỗ làm của anh là một studio nhỏ, nơi anh dành cả ngày để chụp những bức ảnh, ghi lại những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc. Nhưng trong lòng anh, mỗi lần bấm máy ảnh, anh lại cảm thấy có một khoảng trống. Khoảng trống mà anh không thể lấp đầy bằng bất cứ công việc nào, kể cả những bức ảnh hoàn hảo.

Hôm nay, khi anh ngồi trong studio, những ánh sáng mềm mại của buổi chiều hắt vào qua cửa kính, Perth lại nghĩ đến Santa. Cậu ấy luôn xuất hiện trong những suy nghĩ của anh một cách bất ngờ, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống này.

Santa là một cơn gió mới, một phần khiến Perth bắt đầu đặt câu hỏi về những gì anh đã sống, về những điều mà anh đã cho là không thể thay đổi. Nhưng cũng chính sự hiện diện của Santa lại khiến Perth cảm thấy mình thiếu thốn. Cảm giác này thật lạ, giống như khi bạn vừa tìm được điều gì đó quý giá, nhưng lại chưa đủ để cảm nhận hết giá trị của nó.

---

Một buổi chiều, Perth và Santa gặp nhau tại một quán cà phê gần sông.

Santa đã có một dự án mới ở trường, một thiết kế kiến trúc mà cậu rất tự hào. Cậu ấy luôn năng động, luôn có những ý tưởng sáng tạo, nhưng hôm nay, cậu có vẻ trầm tư hơn thường lệ. Dù vậy, khi nhìn vào mắt Santa, Perth vẫn thấy được sự rạng ngời trong cậu.

“Em đang lo lắng về dự án của mình,” Santa nói, đặt ly cà phê xuống, ánh mắt nhìn xa xăm. “Cảm giác như mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Em sợ rằng mình sẽ không hoàn thành được đúng như ý muốn.”

Perth lắng nghe, không nói gì. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Santa, nhưng anh không biết cách để giúp cậu. Anh chưa bao giờ giỏi trong việc trấn an người khác. Thế nhưng, sự im lặng này lại khiến anh nhận ra rằng, đôi khi, chỉ cần có mặt ở đó, đôi khi không cần phải nói gì, cũng là một sự an ủi.

"Em không cần phải hoàn hảo," Perth cuối cùng lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Cứ làm những gì mình có thể, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh cũng không phải hoàn hảo, nhưng anh đang học cách để thay đổi từng chút một."

Santa quay lại nhìn anh, đôi mắt cậu sáng lên một chút. “Anh đúng. Có lẽ đôi khi, chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân.”

Chỉ vậy thôi, nhưng câu nói của Perth như một tia sáng trong đêm tối. Santa mỉm cười, cậu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn vào ly cà phê của mình.

---

Ngày hôm sau, khi cả hai đang đi bộ dọc theo những con phố nhỏ của Bangkok, Perth chợt nhận ra một điều.

Santa có thể là tất cả những gì anh từng thiếu, nhưng liệu anh có sẵn sàng để chấp nhận điều đó không? Liệu anh có dám để cảm xúc của mình dẫn lối, hay sẽ tiếp tục giấu kín nó, như những năm tháng qua?

“Santa, em có bao giờ nghĩ rằng mình có thể mất đi tất cả những gì mình yêu quý không?” Perth hỏi một cách đột ngột.

Santa ngừng lại, quay sang nhìn anh. Cậu có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng cũng không hề lảng tránh. “Mất đi là một điều không ai muốn, nhưng em nghĩ rằng, đôi khi, chúng ta phải đối diện với những điều ấy để hiểu giá trị của những thứ mình có. Còn anh, Perth? Anh có sợ mất đi điều gì không?”

Perth không trả lời ngay lập tức. Anh đứng đó, giữa con phố nhộn nhịp, giữa những tiếng xe cộ, và những người đi qua, anh chợt cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Anh sợ, anh sợ sẽ mất đi Santa, nhưng cũng sợ sẽ mất chính mình trong quá trình cố gắng giữ lại một thứ không thể nắm bắt.

---

Đêm đến, Perth trở về nhà một mình.

Anh đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, cảm giác như mọi thứ trong cuộc đời mình đang đứng lại. Mọi thứ anh nghĩ mình hiểu bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Anh không biết liệu mình có đủ can đảm để yêu thương, hay liệu mình có thể đối diện với những cảm xúc này mà không tự phá vỡ chính mình.

Đúng lúc đó, một tin nhắn của Santa hiện lên trên điện thoại của anh.

“Anh đã bao giờ nghĩ về điều này chưa? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy, chỉ là những người bạn thân thiết?”

Perth nhìn vào tin nhắn, lòng anh cảm thấy nhói đau. Câu hỏi của Santa không chỉ là một câu hỏi đơn giản, mà là một thách thức. Một lời cảnh tỉnh về những điều chưa được nói ra, những cảm xúc chưa được bày tỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro