CHƯƠNG 9: CHIẾC GƯƠNG VỠ
Bangkok vẫn rực rỡ ánh đèn đêm, nhưng trong lòng Perth, mọi thứ dường như tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Mặc dù bên ngoài thành phố vẫn đầy ắp những âm thanh, những bước chân vội vã, nhưng tâm hồn anh lại như đang ở một nơi nào đó rất xa, nơi không có tiếng động, không có cảm giác ồn ào. Mỗi bước đi của anh dường như không có mục đích rõ ràng, chỉ đơn giản là sự tiếp nối của một hành trình không rõ ràng, một sự mơ hồ chưa thể lý giải.
Santa vẫn là người duy nhất làm anh cảm thấy có gì đó đột phá trong cuộc đời này, nhưng anh vẫn không thể bỏ qua những câu hỏi mà bản thân đang tự đặt ra.
Anh đã sẵn sàng chưa?
---
Sáng hôm sau, Santa gửi cho Perth một tin nhắn.
"Anh có muốn cùng em đi dạo trong khu phố cổ không? Em nghĩ rằng mình sẽ tìm được những thứ thú vị ở đó."
Perth nhìn vào tin nhắn, rồi lại thả lỏng vai, tự hỏi mình liệu có thể tiếp tục giữ mối quan hệ này ở mức độ bạn bè, hay có điều gì đó sâu sắc hơn đang chờ đợi anh.
Dù sao, anh cũng không muốn từ chối Santa, vì có một phần trong anh muốn hiểu rõ hơn về những cảm xúc này, muốn biết liệu có thể tìm thấy sự thấu hiểu từ cậu không.
---
Khu phố cổ mà Santa dẫn Perth tới là một nơi yên bình, không ồn ào, không có những ánh đèn chói mắt.
Đó là một khu vực nằm ở ven sông, với những ngôi nhà cổ kính, những con đường lát đá cũ, và những cửa hàng nhỏ xinh bán đồ thủ công. Cả hai đi dọc theo con phố, im lặng tận hưởng không gian yên ả, không cần nói quá nhiều. Từng bước đi của họ là một phần của một câu chuyện không cần phải nói ra.
"Anh có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại những nơi như thế này không?" Santa hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ suy tư.
Perth nhìn quanh, cảm nhận không gian xung quanh, rồi trả lời: "Có lẽ tôi đã từng nghĩ vậy. Tôi luôn chạy theo những điều mới mẻ, những cuộc sống không ngừng thay đổi, nhưng tôi cũng nhận ra rằng đôi khi, những điều cũ kỹ lại là những điều khiến ta cảm thấy bình yên nhất."
Santa mỉm cười. "Anh giống như những ngôi nhà cổ này. Mạnh mẽ, vững chãi, nhưng lại có vẻ cô đơn. Đôi khi, chúng ta cần phải học cách đối diện với những nỗi cô đơn của chính mình."
Perth ngừng lại, nhìn vào mắt Santa. "Em nghĩ sao về sự cô đơn?"
Santa cúi đầu, im lặng một lúc. "Em nghĩ rằng chúng ta không thể tránh khỏi cô đơn. Cô đơn không phải là một điều xấu, mà là một phần của con người. Điều quan trọng là chúng ta có thể chấp nhận và học cách sống chung với nó, hoặc tìm thấy ai đó để chia sẻ."
---
Chỉ vài bước nữa, họ dừng lại trước một ngôi nhà cổ, với cửa sổ bằng kính màu, ánh sáng chiếu xuyên qua và tạo thành những vệt sáng lung linh trên sàn gạch.
“Chúng ta vào trong nhé,” Santa nói, đôi mắt sáng lên vì sự háo hức.
Perth gật đầu, cùng Santa bước qua cửa. Ngôi nhà này có một vẻ đẹp cổ điển và yên tĩnh, với những bức tranh cũ trên tường, những chiếc ghế gỗ mòn và những chiếc đèn lồng treo lơ lửng. Dường như tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều kể lại một câu chuyện của những năm tháng đã qua.
Santa dừng lại trước một bức tranh vẽ những cánh hoa dại, nhìn kỹ vào nó và thở dài. "Em luôn yêu những bức tranh này. Chúng có vẻ rất đơn giản, nhưng lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc."
Perth nhìn vào bức tranh, nhưng không thấy gì đặc biệt. "Đôi khi những điều đơn giản lại đẹp nhất," anh nói.
Santa quay lại nhìn anh, ánh mắt đầy sự hiểu biết. "Anh có bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của anh cũng giống như những bức tranh này không? Một chút lộn xộn, một chút buồn tẻ, nhưng lại đẹp theo cách của riêng nó."
Perth không trả lời ngay. Câu hỏi của Santa giống như một chiếc gương, phản chiếu lại những điều anh chưa bao giờ nhìn nhận về bản thân. Anh luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình quá tẻ nhạt, quá thiếu động lực, nhưng có thể chính những điều đó mới tạo nên sự độc đáo của anh.
---
Sau một lúc, họ bước ra khỏi ngôi nhà cổ, đi dọc theo con phố nhỏ.
Santa bỗng dừng lại, quay sang nhìn Perth. "Anh có nghĩ rằng mình đã thực sự sống một cuộc sống trọn vẹn chưa?"
Perth im lặng. Anh cảm thấy như những câu hỏi này cứ dồn dập trong đầu mình, như những mảnh vỡ không thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
"Tôi không biết," anh đáp, giọng anh trầm và nặng nề. "Có lẽ tôi đã sống một cuộc sống... thiếu đi những cảm xúc thật sự. Tôi không dám yêu, không dám cảm nhận."
Santa nhìn anh, đôi mắt cậu dịu dàng. "Anh không cần phải hoàn hảo, Perth. Chỉ cần anh dám đối diện với chính mình, đó là bước đầu tiên quan trọng nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro