Chương 96 : Thỏa Ước

Bà nội Kim cùng cha Kim, mẹ Kim ở trong điện thoại thương lượng nhiều lần, thời gian thoáng một cái đã vượt qua ba ngày. Taehyung bị giam lỏng tuyệt thực đã toàn bộ ba ngày rồi.

Jisoo nôn nóng cả đêm đều ngủ không yên, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, ba ngày không ăn đồ, cũng sẽ không làm sao. Nhưng là Taehyung cao lớn như vậy, đừng nói ba ngày không ăn đồ, chính là một ngày không ăn đồ hắn khẳng định cũng sẽ không chịu nổi. Huống chi, xuất thân hắn từ nhỏ chính là miệng ngậm chìa khóa vàng, đâu chịu nổi khổ như vậy?

Cha Kim cùng mẹ Kim nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng. Đối với Taehyung lo lắng cũng không giới hạn phóng đại.

Rốt cuộc, bà nội Kim không chịu nổi. Bà quyết định, cho dù đánh cược cái mạng già của mình, cũng nhất định phải đem cháu trai bình yên vô sự mang ra khỏi Kim Gia .

Vì vậy, ở ngày thứ tư lúc đêm khuya. Bà nội Kim cùng thân tín của mình, cầm đao kề lấy cổ của mình xuất hiện ở ngoài cửa phòng ngủ Taehyung bị giam lỏng. Đơn giản chỉ cần buộc hai thủ vệ trông chừng Taehyung, ngậm chặt miệng, trơ mắt nhìn thân tín của bà, đem Taehyung bí mật đưa ra khỏi Kim Gia .

Sau khi làm xong tất cả, bà nội Kim mang cái ghế an vị ở ngoài cửa phòng ngủ ông nội Kim chờ.

Bà nghĩ, ông nội Kim nhất định sẽ có rất nhiều lời nói muốn cùng bà nói. Vừa vặn, bà cũng có rất nhiều lời nói phải nói. Thay vì để ông nội Kim lãng phí thời gian đi tìm bà, còn không bằng bà tự mình chờ ông trước tốt hơn.

Mặc dù thời gian tuyệt thực đã tròn ba ngày, nhưng cũng may Taehyung thể chất đủ vững vàng. Mặc dù hơi sức có chút suy yếu, nhưng thực chất còn chưa có xuất hiện ảnh hưởng quá lớn.

Khoảnh khắc khi hắn đi suốt đêm về nhà, Jisoo giống như nổi điên từ trên lầu vọt xuống. Trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, thất thanh khóc rống. Cũng không quản Taehyung có phải đã ba ngày chưa từng ăn đồ hay không, thân thể chịu được cô va chạn như vậy hay không.

Thấy thế, cha Kim cùng mẹ Kim yên lặng đi vào phòng bếp vì Taehyung chuẩn bị bữa ăn sáng. Làm cha mẹ, bọn họ dĩ nhiên rất lo lắng cho hắn. Nhưng mà trước mắt, trong mắt Taehyung đại khái chỉ dung hạ được một mình Jisoo.

Jisoo ôm Taehyung ước chừng khóc mười phút, mới miễn cưỡng khắc chế tâm tình của mình. Cô hai mắt đẫm lệ ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, nghẹn ngào mắng: "Chẳng lẽ anh là ngu ngốc sao? Em tuyệt thực anh cũng tuyệt thực, anh đây là trộm cắp anh hiểu không? Anh nha lại không thể có điểm sáng ý sao? Một người đàn ông to lớn, động một chút là tuyệt thực, cũng không phải là phụ nữ!"

Nghe vậy, Taehyung không khỏi có chút dở khóc dở cười. Jisoo của hắn làm sao sẽ đáng yêu như thế? Cô luôn có năng lực như vậy, khiến cho hắn dở khóc dở cười, rồi lại vô cùng thả lỏng. "Về sau anh không bao giờ tuyệt thực nữa."

Nụ cười của Taehyung , khiến tâm tình của Jisoo khống chế không được vừa đau đớn lại một bên hòa tan vào. Cô mím chặt đôi môi, hồi lâu, mới cuối cùng là phun ra lời cô muốn nói, nhưng vẫn đều không nói ra miệng cái câu nói kia ."Tae. . . . . . Em yêu anh."

"Anh biết rõ, em cũng yêu anh." Taehyung  trái tim chấn động, lại một lần nữa thật chặt ôm Jisoo. Hắn biết, hắn cái gì cũng biết. Hắn cũng không phải là cọc gỗ, hắn làm sao có thể lại không biết cô cũng yêu hắn đây? Chỉ là, hai người bọn họ thật đúng là phản ứng chậm lụt. Không phải ép đến sống chết trước mắt thì mới bừng tỉnh hiểu ra đối phương ở trong lòng mình cuối cùng có bao nhiêu trọng yếu. Nhưng như vậy cũng tốt, tình cảm của bọn họ, rõ ràng khắc sâu lại có thể vẫn nước chảy đá mòn. Chỉ có tình cảm như vậy, mới có thể chân chính đầu bạc răng long. Đồng dạng, liền trôi qua thời gian cả đời.

Bị giam lỏng ba ngày Taehyung  trở lại, trong nhà không khí nhất thời liền xảy ra biến chuyển lớn long trời lở đất. Ngay cả Lim Ji Hoon chịu đủ Taehyung bóc lột, cũng liền ban đêm chạy tới, cùng nhau ăn mừng Taehyung trở về.

Nhưng trái lại tình huống của Kim Gia , sẽ không thể nào lạc quan rồi.

Ông nội Kim sáng sớm vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy bà nội Kim chờ ở ngoài cửa phòng ngủ của ông. Trong lòng ông lộp bộp, lập tức đoán được Taehyung nhất định đã bị bà nội Kim thả đi rồi . Nhấc chân muốn đi tra xét thì lại bị bà kéo lại.

"Không cần đi nhìn, tôi đã đem Tae đưa đi." Bà nội Kim lành lạnh nhìn ông nội Kim, cảm xúc trên mặt không có chút nào sợ hãi hoặc là hối hận. Nhưng nếu thật muốn hối hận, bà cũng chỉ biết hối hận năm đó không có toàn lực trợ giúp ba của Taehyung. Mới đưa đến một cuộc bi kịch gia đình xảy ra.

"Hồ đồ!" Ông nội Kim nhất thời liền rống lên, ông cố nén không đau lòng Taehyung là vì cái gì? Còn không phải là vì thằng bé cùng cả Kim Gia?

Bà nội Kim thanh âm lớn hơn, nghĩa chánh ngôn từ liền rống trở về, "Hồ đồ cái gì? Rốt cuộc là ai hồ đồ? Ông nhất định để Taehyung chết đói mới bằng lòng bỏ qua sao? Con trai không có bị ông bức tử, đó là ông vận khí tốt. Trước kia không có bức tử con trai, cho nên hôm nay liền nhất định phải bức tử cháu trai sao ——?" Taehyung cũng đã ba ngày chưa từng ăn qua một chút xíu đồ, như vậy cũng còn không chịu bỏ qua, vậy ông phải tới lúc nào mới bằng lòng bỏ qua? Thật muốn đi tới bước để thằng bé đói chết mới hối hận sao?

"Tôi đây là vì toàn bộ Kim Gia!" Ông nội Kim nắm chặt hai quả đấm, nếu không phải là đối phương là bà nội Kim, ông khẳng định một bạt tai liền quăng tới.

"Ông đây là vì chính ông!" Bà nội Kim lạnh lùng cười một tiếng, nhẫn tâm vạch trần ông nội Kim.

Ông nội Kim hít sâu một hơi, không để ý tới vợ mình nữa. Chuyển sang hai thủ vệ để cho Taehyung chạy, nói: "Đi mang thiếu gia về."

Bà nội Kim cũng chuyển sang hai thủ vệ kia, vẻ mặt kiên quyết quát: "Các ngươi ai dám động đến, ta liền lập tức chết ở trước mặt các ngươi!" Dù sao Taehyung  nếu là đã xảy ra chuyện gì, bà cũng sống không nổi nữa. Bà còn không bằng chết trước thằng bé. Nếu ông nội Kim thật không nhớ một chút xíu tình cảm vợ chồng giữa bọn họ, vậy bà chết cũng liền chết rồi.

"Bà!" Ông tức giận vô cùng, muốn phát tác nhưng không biết nên phát tác như thế nào.

Bà nội Kim nhìn thẳng hai mắt ông , từng chữ từng câu, vô cùng nghiêm túc nói: "Ông nghe kỹ cho tôi, nếu như ông muốn bức tử Taehyung , trước hết hãy bước qua thi thể của tôi rồi lại nói."

Ông nội Kim sắc mặt u ám nhìn bà nội Đông Lí, miệng không đắn đo trả lời: "Bà không xứng làm nữ chủ nhân Kim Gia."

Bà nội Kim không để ý chút nào cười cười, hỏi ngược lại: "Ông cho rằng tôi nguyện ý làm sao?" Sau đó, bà giống như là nhớ lại thù mới hận cũ, giọng nói lần nữa bắt đầu kích động, " Thời điểm ngay từ lúc ông lần đầu tiên có người phụ nữ khác tôi liền đã không muốn làm cái gì nữ chủ nhân của Kim Gia rồi ! Tôi liền mong đợi ông sớm ngày bỏ vợ bỏ con, cố tình chính là ông không làm như vậy. Khi đó ông bỏ vợ bỏ con thật tốt? Tôi không bằng mang theo con trai trải qua cuộc sống dân chúng bình thường, ít nhất chúng ta sẽ không vẫn bị ông hành hạ!" Đúng vậy, nếu như năm đó bà có chút kiên quyết, có chút năng lực. Bà liền sớm mang theo ba Taehyung rời đi Kim Gia rồi. Trách bà người mẹ vô năng này, mới đưa đến sau này một lần lại một lần xảy ra bi kịch.

"Vậy sao? Vậy tại sao bà không nói sớm? Bà nếu thật sự không muốn làm nữ chủ nhân, vì sao bà không tự mình rời đi?" Ông nội Kim vẻ mặt giễu cợt nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng, giống như là đang nhìn một người xa lạ.

"Con trai thuộc về ông, cháu trai thuộc về tôi." Bà cũng không muốn cùng người chồng này lãng phí miệng lưỡi, bà ép buộc như thế, cũng chỉ là muốn bảo vệ tốt Taehyung thôi.

"Muốn cút chính bà tự biến, bà chẳng qua là một người ngoài vô dụng, nhưng bọn chúng là người của Kim Gia tôi." Ông nghiêng đầu sang chỗ khác không hề nhìn bà nội Kim một cái, thậm chí còn chán ghét vẫy vẫy, ý bảo bà mau cút.

"Ông. . . . . ." Bà nội Kim quýnh lên, chỉ cảm thấy ngực một hồi quặn đau. Khoảnh khắc bà giơ tay lên bụm miệng, cả người đột nhiên gục xuống không dậy nổi.

Ông nội Kim trong lòng cứng lại, trong lúc nhất thời lại không có phản ứng.

Cho đến khi hai thủ vệ vọt tới bên cạnh bà nội Kim, bế bà trở về phòng ngủ của bà. Cũng vội vàng tìm bác sĩ tới, ông mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Nhưng khi ông bồi hồi đi tới ngoài cửa phòng ngủ bà nội Kim thì thế nhưng ông lại thấy hai thầy thuốc gia đình của Kim Gia cũng vừa lắc đầu mà thở dài vừa chậm rãi từ bên trong phòng ngủ của bà nội Kim đi ra. Nhìn thấy ông, đều vô lực hướng ông lắc đầu một cái.

Trong lòng ông nội Kim nhất thời một lộp bộp, giống như toàn bộ thế giới trong nháy mắt đang ở trước mắt ông sụp đổ. Làm cho ông giống như một đứa bé luống cuống, sững sờ đứng tại chỗ, thật lâu cũng không tìm về được thần trí.

Giống như là qua một thế kỷ, ông nội Kim rốt cuộc có thể khống chế được hai chân của mình rồi. Ông như gió vọt vào phòng ngủ bà nội, trực tiếp nhào tới mép giường. Vừa vỗ nhè nhẹ khuôn mặt tái nhợt của vợ mình, vừa vội vàng hô: "Bà nó, bà tỉnh lại đi , bà không phải là muốn cháu trai sao? Tôi đem cháu trai cho bà là được. Bà mau tỉnh lại a!"

Kỳ quái là, sau khi nghe được ông nội Kim bảo đảm, bà nội Kim vẫn nhắm chặt hai mắt, thế nhưng từ từ mở hai mắt ra. Bà vẻ mặt vô cảm nhìn ông nội , nói: "Viết thỏa thuận li hôn đi, tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn cháu trai."

"Không được." Ông nội Kim trong lòng vừa chấn động, quả quyết cự tuyệt.

"Vậy ông lấy mạng của tôi đi." Nói xong, bà nội Kim lại nhắm hai mắt lại.

"Tôi không đồng ý ly hôn, đều bao nhiêu tuổi rồi hả? Lúc này còn ly hôn, cũng không sợ người ngoài chê cười." Ông nội Kim nổi cáu, cũng không phải là vợ chồng trẻ tuổi, ngày ngày nói ly hôn. Hai người cộng lại cũng sắp 200 tuổi rồi, ly hôn cái gì?

Bà nội Kim không sao cả trả lời: "Tôi không sợ." Nếu là sợ người ngoài chê cười, vậy chuyện của Taehyung bà cũng sẽ không ép buộc như vậy. Chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời của ông nội Kim.

"Tôi không đồng ý." Ông nói gì cũng không chịu đáp ứng, lão thái bà này, định náo nhiệt ly hôn cái gì.

"Chuyện con trai cùng cháu trai, ông vĩnh viễn cũng không còn có thể lại can thiệp." Bà nội Kim mượn cơ hội cùng ông nội đàm phán. Taehyung cùng ba thằng bé chính là sinh mạng của bà, nếu bọn họ không sung sướng, bà làm bà nội, làm người mẹ, cũng không có gì cần thiết sống thêm nữa rồi. Ngày ngày nhìn hậu thế của mình không hạnh phúc, bà thân là ông cha có thể vui vẻ nơi nào? Còn không bằng sớm một chút nhắm hai mắt lại sạch sẽ hơn chút.

Ông nội Kim mím môi không nói lời nào, hai chuyện này với ông mà nói cũng rất quan trọng.

"Ly hôn hay là để cho cháu trai tự do, chính ông chọn thôi." Bà nội Kim ném xuống câu nói sau cùng, liền không hề cùng chồng mình nói thêm một câu nào nữa. Bà xoay người, dùng phía sau lưng hướng về phía ông nội Kim, bắt đầu ngủ bù. Vì Taehyung , bà nhưng là một đêm cũng không có ngủ. Hiện tại bà phải nghỉ ngơi thật tốt. Người lớn tuổi, thật đúng là không thức được đêm.

Nhìn bà nội Kim ngủ thật say, ông nội Kim cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Trước kia ông thật không có cảm thấy bà nội Kim có bao nhiêu trọng yếu. Ở tại mới vừa rồi một phút kia, thời điểm khi ông thật cho là bà nội Kim nếu không còn, ông mới biết, bà là trong cuộc đời ông tuyệt không thể thiếu hụt một phần. Cũng thế, bức tử bà nội Kim cùng Taehyung, một mình ông còn sống còn có cái ý nghĩa gì? Ông chính là mới có bản lãnh, cũng không còn biện pháp vẫn khiến Kim Gia phồn vinh thêm. Chuyện của con, ông đã trông nom qua. Chuyện cháu trai, ông liền nghe theo nguyện vọng của bà nội Kim thôi. Coi như là nhiều năm như vậy, ông đối với bà làm chút bồi thường.

Ông nội Kim vừa mới thỏa hiệp, Taehyung liền bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị hôn lễ của mình và Jisoo.

Nhưng là tâm tình của Jisoo lại có một kiểu biến hóa không như vậy. Vừa bắt đầu, cô cũng không có đa tâm nghĩ cái gì. Cũng không có đi sâu cân nhắc qua chuyện cô có muốn muốn kết hôn cùng Taehyung  hay không. Cho đến khi Taehyung dẫn cô, cùng ba Kim, mẹ Kim đi cùng. Ôm bảo bối, sau khi cùng nhau ở Kim Gia nhìn thấy ông nội Kim cùng bà nội Kim, tâm tình của cô liền không cách nào khống chế xảy ra biến chuyển. Cô không muốn cùng Taehyung kết hôn, rất kỳ quái, cô rõ ràng yêu Taehyung, nhưng cũng không muốn cùng hắn kết hôn.

Vậy mà, bất luận là nhà cô hay là nhà Taehyung, tất cả đều tích cực náo nhiệt chuẩn bị hôn sự của cô và hắn. Thì ngược lại cô chính xác là cô dâu giống như người không có việc gì, ngày ngày mang theo bảo bối rảnh rỗi đi khắp nơi.

Không bao lâu, ngày cưới liền định xong. Taehyung lựa chọn ngày mười tháng mười thập toàn thập mỹ, cưới Jisoo trở thành vợ của hắn, trở thành nữ chủ nhân mới của Kim Gia.

Đối với lần này, tất cả mọi người vô cùng hưng phấn cùng mong đợi. Duy chỉ có Jisoo, vô luận như thế nào cô đều không có biện pháp cao hứng trở lại. Thậm chí, kháng cự trong lòng cô không muốn cùng Taehyung kết hôn, cũng càng ngày càng mãnh liệt rồi.

Rốt cuộc, tại một ngày nào đấy, trong lòng nghẹn thật sự không chịu được cô gọi điện thoại cho Lisa. Vội vội vàng vàng hẹn cô ấy đến một quán trà tương đối vắng vẻ gặp mặt.

Ngay từ đầu, Lisa còn tưởng rằng Jisoo xảy ra chuyện gì. Gấp gáp vội vàng hoảng sợ chạy tới quán trà, đem Jisoo lên xuống trái phải ra sức quan sát một chút, lại không phát hiện được cô có chỗ nào không ổn.

Lisa đốt một điếu thuốc, thẳng thắn hỏi: "Nói đi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"

Jisoo cũng không có ý định cùng Lisa quanh co lòng vòng, lời nói thật trả lời: "Mình không muốn kết hôn." Nếu ở trước mặt của Lisa cô đều không thể nói lời trong lòng, vậy cô sẽ không có người để bày tỏ rồi. Cho nên cô chỉ tìm một mình Lisa, là bởi vì cô cảm thấy, cô ấy sẽ càng có thể hiểu tâm tình của cô.

"Cái gì?" Lisa mở to cặp mắt, không thể tin được nhìn Jisoo. Lỗ tai cô không có xuất hiện nghe nhầm đi.

Jisoo thở dài một cái, lặp lại: "Mình không muốn cùng Taehyung kết hôn." Cũng khó trách Bạch Nhã biết sẽ có phản ứng này, đoán chừng bất luận người nào nghe được, cũng sẽ kinh ngạc giống nhau. Ngay cả chính cô cũng vẫn cảm thấy không giải thích được.

"Tại sao?" Lisa không hiểu, đang êm đẹp, Jisoo vì sao đã không muốn kết hôn rồi hả ? Nếu là không muốn kết hôn, tại sao còn phải chuẩn bị hôn lễ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro