Chương 15 : Lời Thì Thầm

  ♡. Nhà kính số 3 – “Vết thương không thấy máu”

Không khí lạnh buổi sáng len qua khe cửa kính. Giáo sư Sprout giảng giải về loài cây Bẫy Rễ Mềm, nhưng Yenni không thể tập trung. Cô không nhìn thấy đất hay rễ, chỉ thấy Ravenna – cách đó ba bàn – đang chăm chú ghi chép, không hề nhìn cô.

Không cần nhìn. Vì Ravenna nghe được tiếng lòng cô.

Giọng Ravenna vang lên trong đầu Yenni, nhẹ và âm ỉ như hơi thở:

"Điểm giao tiếp theo của cô... là Đêm Yule. Cốt truyện chính thức sẽ khởi động lúc 21:00. Hãy giữ vai diễn cho đúng."

Yenni giật mình. Ngay lúc đó, Draco – đang đứng sau lưng – đẩy khẽ cô khỏi cây bẫy rễ.

“Không muốn bị nó nuốt chứ?” – Draco khẽ nói, không nhìn cô.

Yenni gật đầu cảm ơn, nhưng ánh mắt anh ta không rời khỏi bàn tay cô – tay đang run nhẹ.

Một thoáng lặng. Rồi Draco hỏi, giọng như vô tình:

“Gần đây... cậu hay mơ à?”

Yenni chớp mắt. “Sao lại hỏi vậy?”

“Chỉ là... trông cậu như người đang cố giấu thứ gì đó trong lòng ngực.”

“Có lẽ tại tôi không thích bị rắn độc nhìn trừng trừng suốt buổi học,” – cô đáp, nửa đùa, nửa thật.

Draco không cười. Nhưng mắt anh ánh lên tia gì đó rất xa lạ — không phải tức giận, cũng chẳng giễu cợt. Mà là… sợ.

⋆─────⊹⊱✫⊰⊹─────⋆

Ký ức rò rỉ – Cuốn nhật ký bị xé

Tối hôm đó, khi các học sinh Slytherin đang ngủ say, Yenni mở cuốn nhật ký cũ được giấu sau hộc bàn. Một vài trang đầu bị xé — nhưng không phải do cô.

Trên trang 18 còn sót lại mảnh viết tay nguệch ngoạc:

“Hắn sẽ không quay lại chỉ vì một kẻ chết hụt. Nhưng nếu Sirius sống — hắn sẽ phải đổi kế hoạch. Nếu Sirius không bị bắt —…”

Yenni thở dốc.

Cô biết dòng chữ đó không phải của cô. Mà là của Yenni – phiên bản tương lai.

⋆─────⊹⊱✫⊰⊹─────⋆

Phòng sinh hoạt chung Slytherin – Draco & Blaise

“Cậu có thấy Parkinson lạ không dạo gần đây?” – Blaise hỏi, ngả người ra ghế.

Draco vẫn giữ ánh mắt trên quyển sách Thần Chú Hạn Chế Tâm Trí. “Lạ như thế nào?”

“Lúc thì như thể đang đọc suy nghĩ ai đó. Lúc lại nhìn chằm chằm vào Diggory như thể… đã sống hai đời.”

Draco gập sách, ánh mắt sáng hơn cả đèn lồng.

“Parkinson luôn là kiểu thích điều khiển. Nhưng giờ... cô ta như thể đang cố chống lại chính mình.”

Blaise cười cợt. “Ý cậu là... cô ta có hai nhân cách?”

Draco không đáp. Nhưng sâu thẳm, anh thấy bất an.

Không chỉ vì Yenni trở nên khó đoán.

Mà vì, lần đầu tiên, anh để bản thân quan tâm một người mà chính anh... không thể kiểm soát được.

⋆─────⊹⊱✫⊰⊹─────⋆

Hội Phù thủy Gốc – Báo cáo đầu tiên

Tại một tầng hầm bị phong kín – ngoài lề thời gian Hogwarts – Ravenna ngồi giữa ánh sáng mờ xám. Trước mặt là hai bóng người choàng áo choàng đen.

“Parkinson đã lệch khỏi vận mệnh tại ba điểm: mê cung – Diggory – và Sirius Black.”

Một giọng nữ cất lên, đều đều:

“Cô có xác nhận Dị thể này nguy hiểm?”

Ravenna đáp: “Nguy hiểm không vì sức mạnh. Mà vì cảm xúc. Có một Malfoy đã bị ràng buộc.”

Giọng kia lạnh hơn:

“Cảm xúc là gốc rễ phá hủy cốt truyện. Nếu cần, hãy xoá sạch.”

⋆─────⊹⊱✫⊰⊹─────⋆

Giấc mộng về vết cắt

Đêm đó, Draco lại mơ. Trong giấc mơ, anh thấy Yenni đang viết một dòng chữ vào không trung bằng máu của chính mình:

“Đây là lần cuối cùng em thay đổi vận mệnh — vì anh.”

Và rồi cô biến mất, như tan vào gió.

Draco choàng tỉnh. Trên lòng bàn tay anh… là một vết cắt nhỏ.

Máu chảy. Không sâu. Nhưng là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro